Tần Đào còn đang suy nghĩ làm sao mở miệng hỏi, Bành Viễn Chinh lại chủ động nói ra kết quả là đã xong, Tần Đào mừng như điên, hưng phấn chụp lấy tay Bành Viễn Chinh, khẩn thiết nói:
- Chủ tịch huyện Bành, như vậy lúc nào có thể…
- Các vị yên tâm chờ phê duyệt, nếu như tôi không đoán sai, hản là chừng cuối tháng 4 là có ý kiến phúc đáp.
Bành Viễn Chinh cười cười, rút tay ra khỏi tay Tần Đào.
- Khụ khụ!
Tần Phượng hắng giọng, ý bảo Tần Đào kìm chế, đừng thất thố.
Tần Đào giật mình, vội luôn miệng cám ơn, lại là đốt thuốc mời rượu, Bành Viễn Chinh lơ đễnh, cũng không quá để trong lòng.
…
Ở bệnh viện.
Chủ nhiệm Trương và hai y tá vội vã đi qua hành lang tới phòng bệnh củaTào Dĩnh, nhìn lướt qua, thấy Bành Viễn Chinh chưa có mặt, liền cau mày nhìn Tào Đại Bằng.
Tào Đại Bằng buồn bã lắc đầu, khẽ nói:
- Chủ nhiệm Trương, nhất định phải nhờ Bành Viễn Chinh phối hợp trị liệu sao? Tôi và mẹ bệnh nhân cũng không được?
Chủ nhiệm Trương thở dài:
- Bí thư Tào, hai vị mặc dù là cha mẹ bệnh nhân, nhưng người bệnh đã quen với sự hiện hữu của hai vị, bây giờ nếu như không có người làm trung gian khơi gợi trí nhớ của bệnh nhân, chúng tôi rất khó tiến thêm một bước quan sát và chẩn đoán bệnh.
- Bí thư Tào, Chủ nhiệm Trương, tôi tạm thời có chút việc nên tới chậm.
Đúng lúc đó, Bành Viễn Chinh từ đầu hành lang kia rảo bước đi tới, vẫn lối ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng, quần đen, giày da trơn bóng, nhưng vô hình trung vẫn toát ra khí thế uy nghiêm.
Trước khi biết thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, Chủ nhiệm Trương không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng bây giờ gặp lại, lại có một cảm giác khác hẳn về mặt thị giác. Đây chính là tác dụng và ảnh hưởng của quyền lực.
- Bành…Bành tiên sinh, mời theo tôi.
Chủ nhiệm Trương vốn định gọi một tiếng "Chủ tịch huyện Bành", nhưng lại nghĩ, dù cho thân phận của hắn là gì, ở bệnh viện cũng vãn là như vậy, không là bệnh nhân thì là người nhà của bệnh nhân.
Bành Viễn Chinh "vâng" một tiếng, đi theo Chủ nhiệm Trương đi về phía phòng làm việc của ông ta.
Đi nửa đường, Chủ nhiệm Trương vẫy tay dặn y tá trưởng:
- Trương Mai, nhanh chóng chuyển giường số 21 đến phòng quản chế, tiến hành việc chuẩn bị, nửa giờ nữa chúng ta chính thức bắt đầu.
Vào phòng làm việc của bác sĩ chủ nhiệm, Chủ nhiệm Trương cười cười:
- Tôi tên là Trương Bằng, cái tên rất thông dụng, đây là danh thiếp của tôi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrương Bằng nói xong, đưa danh thiếp của mình tới, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt hiểu Trương Bằng đã biết thân phận thật của mình, cũng không khách khí, nhận lấy nhìn lướt qua, rồi cất vào túi áo. Sau đó, hắn cũng rút danh thiếp của mình ra, đáp lễ.
Trương Bằng nhận lấy danh thiếp, nhìn lại, thấy danh thiếp của hắn rất đơn giản, chỉ in tên họ, chức vụ và số điện thoại, không có bất kỳ hoa văn màu mè nào, nền trắng, chữ đen, hết sức nổi bật:
"Bành Viễn Chinh, Phó bí thư Huyện ủy huyện Lân, Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện Lân.
Trương Bằng thở ra một cái, cẩn thận cất danh thiếp, rồi ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, trịnh trọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, hôm nay tôi với cậu nói chuyện, là đặt qua một bên chức vụ và thân phận. Ở bệnh viện này của tôi, cậu là người thân của bệnh nhan, phối hợp bệnh viện khám và chữa bệnh cho bệnh nhân, không phải bất cứ điều gì khác. Điều này, xin cậu hiểu cho.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Chủ nhiệm Trương, tôi hiểu. Anh cứ nói thẳng, cần tôi làm gì là được.
- Lát nữa chúng ta vào phòng bệnh quản chế, có cậu cùng đi…Chúng ta cần xác định, bệnh nhân bị mất trí nhớ về khoảng thời gian nào trong ký ức, mà đồng thời căn cứ vào cảm xúc và mức độ hoạt động mạnh mẽ của thần kinh, để phán đoán mức độ tổn thương thần kinh của cô ta. Cho nên, sự phối hợp của cậu là rất quan trọng.
Cố gắng mềm mỏng một chút, môi nở nụ cười, cố gắng nói đến những chuyện cũ tốt đẹp để kích thích trí nhớ đang bị phong tỏa của bệnh nhân. Nhất định không thể có bất kỳ kích thích tâm lý nào đối với bệnh nhân, cho dù là ám chỉ cũng không được!
Toi biết cậu và bệnh nhân không có quan hệ tình cảm nam nữ thật sự, điều này gây khó khăn nhất định cho việc khám và chữa bệnh của chúng tôi. Dĩ nhiên, thái độ của cậu càng quan trọng hơn. Tôi nhắc lại một lần nữa:Nếu như cậu không thể làm được theo lời tôi, cậu có thể rời đi. Chúng tôi sẽ từ bỏ phương pháp khám và chữa bệnh này, nghĩ cách khác. Nhưng nếu cậu đồng ý phối hợp, vậy xin cậu nhất định phải đạt tới yêu cầu của chúng tôi. Bởi vì, điều này liên quan đến an toàn và tính mạng con người!
Bành Viễn Chinh thở dài, nói:
- Xin Chủ nhiệm Trương yên tâm, toio nhất định cố gắng hết sức phối hợp với trị liệu của bệnh viện.
- Tốt. Vậy chúng ta đi qua!
Trương Bằng nhìn Bành Viễn Chinh bằng một cái nhìn thật sâu, đứng dậy bước di.
Hai người đi tới phòng bệnh quản chế, y ta đã sớm chuẩn bị xong đâu đó, tất cả thiết bị đều đang hoạt động. Hai vợ chồng Tào Đại Bằng cũng bị y tá chắn ngoài cửa, không cho tiến vào phòng bệnh đặc biệt này.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trương Bằng nhìn y tá trưởng Trương Mai, hỏi.
Trương Mai gật đầu, ra hiệu mọi việc đều đã sẵn sàng.
Trương Bằng cười cười:
- Cậu vào đi. Nhớ kỹ lời của tôi, mềm mỏng, tươi cười, cố gắng dùng những chuyện cũ tốt đẹp khơi gợi trí nhớ của bệnh nhân.
Bành Viễn Chinh gật đầu, đẩy cửa vào.
Phòng bệnh rất đơn giản, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, vách tường trắng xóa không vướng một hạt bụi, rèm cửa sổ màu xanh da trời che kín, chỉ có một giường bệnh có thể nâng, hạ được, xung quanh đầy các thiết bị y tế.
Tào Dĩnh mặc một bộ quần áo bệnh nhân hai màu xanh trắng, trên đầu quấn băng, lẳng lặng nằm trên giường, mắt nhắm chặt, ngủ say sưa. Hồi xế chiều, cô được truyền nước biển có chất thuốc an thần, dược tính của nó đang phát huy tác dụng.
Theo phán đoán của Trương Bằng, khoảng 8 giờ tối, cô sẽ tỉnh lại lần nữa, mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, Bành Viễn Chinh kiên nhẫn chờ đợi.
Bành Viễn Chinh ngồi trên băng ghế trước giường, nhắm mắt dưỡng thần, sắp xếp lại suy nghĩ và cảm xúc có phần ngổn ngang của mình. Cũng không biết qua bao lâu, bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng nói mềm mại mà hưng phấn đến mức run rẩy của Tào Dĩnh:
- Bành Viễn Chinh, Viễn Chinh!
Bành Viễn Chinh mở mắt.
Sắc mặt tái nhợt của Tào Dĩnh đỏ bừng lên, cô giơ tay lên, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đặt lên bàn tay của Bành Viễn Chinh, nắm chặt.
- Viễn Chinh, tối hôm qua… thật ra thì em muốn nói…
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tào Dĩnh, dịu dàng nói:
- Cô muốn nói với tôi cái gì, cứ nói đi, tôi nghe đây.
- Em và Trương Khải thật ra không có gì, tối hôm qua hắn tới nhà em, em định hôm nay nói rõ ràng với hắn để hắn đừng tới tìm em, nhưng vừa ra khỏi nhà liền bị tai nạn xe…Ài…
À, hôm nay anh không phải đi Thủ đô sao?
Lời lẽ của Tào Dĩnh mờ mịt mông lung, không có gì ăn khớp, Bành Viễn Chinh nghe mà chấn động. Lời của Tào Dĩnh, người khác nghe không hiểu, nhưng hắn hiểu được. Rõ ràng, trí nhớ của Tào Dĩnh đang ở vào thời điểm ba năm trước, "tối hôm qua" theo lời cô, chắc chắn là sau khi đưa Trương Khải đi, hai người tuy đi chung, nhưng rốt cuộc không vượt qua giới hạn cuối cùng.
Trong lòng Bành Viễn Chinh như có sóng triều nhấp nhô, một cảm giác chua xót mơ hồ, khó tả dâng lên.
Trí nhớ của Tào Dĩnh bị đứt đoạn ba năm!
Mà giờ phút này, trong trí nhớ Tào Dĩnh, mình vẫn là một "tiểu tử nghèo" vừa tốt nghiệp đại học, còn cô cũng vừa bắt đầu làm giáo viên, Tào gia vẫn coi Bành gia là không môn đăng hộ đối, tình cảm của cô đang bị cha mẹ mình mạnh mẽ can thiệp và ngăn trở.
Cô cũng không biết, thời điểm này đã qua lâu rồi, mà cái gọi là "tình địch Trương Khải", cũng đã kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống hoàn toàn khác.
Có lẽ, chính vì đoạn thời gian đầy đau khổ sau thời điểm này, đã gây ra một nỗi đau vô cùng sâu sắc trong lòng cô, khiến trong bản năng cô muốn xóa nó đi, và khi mất đi trí nhớ, cô đã hoàn toàn quên đi đoạn thời gian đau khổ này!
- Anh không đi Thủ đô, anh tới chăm sóc em, vết thương của em không nặng lắm, mấy ngày nữa là ổn, không nên lo lắng.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Dưỡng thương cho tốt, tất cả sẽ khá lên.
Tào Dĩnh yếu ớt thở dài:
- Không có chuyện gì, em không nhớ nổi là làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng chuyện này không cần gấp gáp…
Mắt Tào Dĩnh đỏ lên, cô do dự một lát, ngượng ngùng khẽ nói:
- Em vẫn không thể chết được, em có mấy lời muốn nói với anh!
Trong lòng Bành Viễn Chinh như có ngàn mũi dao, nhưng ngoài mặt vẫn gượng mỉm cười.
- Em thích anh, từ khi lên phổ thông trung học là đã bắt đầu thích, anh nên biết…
Tính cách của Tào Dĩnh tựa như thay đổi, trở nên bạo dạn hơn trước kia:
- Tối hôm qua, em muốn hỏi anh, anh có yêu thích em không? Rốt cuộc anh có cảm giác đối với em hay không…
Tào Dĩnh nằm trên giường bệnh, như một thiếu nữ thẹn thùng, dấu mặt đi, đôi vai run rẩy, chờ Bành Viễn Chinh trả lời.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh co rút, tay hơi run lên.
Tâm tình của Tào Dĩnh rốt cuộc đã thốt ra khỏi miệng. Ba năm trước, cô chưa kịp nói, ba năm sau, may mắn sống sót sau tai nạn, cô đã nói ra được điều mà mình chôn dấu trong đáy lòng nhiều năm.
Đối với Bành Viễn Chinh, đây là một vấn đề vô cùng khó khăn.
Trong phòng bệnh, giọng nói của Tào Dĩnh và Bành Viễn Chinh, thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh truyền tới căn phòng quan sát ngay bên cạnh, dù là vợ chồng Tào Đại Bằng, Trương Bằng hay mấy y tá, cũng nín thở, đợi câu trả lời của Bành Viễn Chinh, hơi có phần căng thẳng.
Trên trán Lưu Phương rịn đầy mồ hôi, tay nắm chặt tay chồng, đến nỗi Tào Đại Bằng bị đau. Nhưng giờ phút này, Tào Đại Bằng cũng không quan tâm tới chuyện đó, cả trái tim hồi hộp chờ đợi.
Nếu như Bành Viễn Chinh cự tuyệt thẳng mặt Tào Dĩnh, sự kích thích mạnh mẽ này, nhất định sẽ khiến bệnh của Tào Dĩnh tăng lên, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Lúc này, trong thiết bị khuếch đại truyền ra giọng nói run rẩy mềm nhẹ của Tào Dĩnh:
- Viễn Chinh, tại sao anh không trả lời em?
Im lặng, một sự im lặng khác thường.
Lưu Phương rơi lệ đầy mặt, cũng không khống chế được cảm xúc của mình, úp mặt sau lưng Tào Đại Bằng, nghẹn ngào.
- Ài…
Tiến thở dài của Bành Viễn Chinh truyền ra, nhưng đối với hai vợ chồng Tào Đại Bằng, giống như tiếng tiếng sét đánh vào tim họ, hai người ôm lấy nhau, hai chân như nhũn ra, hầu như muốn ngã.
Sắc mặt Trương Bằng cũng biến đổi: xong…
Chợt y có chút tức giận, giậm chân, thầm nghĩ, cho dù ngươi có nói láo để gạt người cũng tốt mà, lúc nãy đã dặn dò kỹ, sao bây giờ lại như vậy!
- Trong lòng anh có em chứ?
Lại vọng đến giọng nói đau thương run rẩy của Tào Dĩnh, như hỏi lại Bành Viễn Chinh, mà như tiếng lẩm bẩm một mình.
- Có!
Bành Viễn Chinh đáp bằng giọng kiên định, sau đó là giọng nói vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng của Tào Dĩnh, cô hạ giọng:
- Em muốn khóc… Trong lòng em vui lắm, Viễn Chinh!
Viễn Chinh, em biết, ba mẹ em đối xử với anh không tốt… Em cầu xin anh, hãy cho em một chút thời gian, em sẽ thuyết phục họ. Nếu như không thể…
Lúc này Tào Dĩnh dừng lại một chút, mà hai vợ chồng Tào Đại Bằng mặt đỏ tới mang tai, hết sức bối rối và đau khổ.
- Nếu như họ không đồng ý, em sẽ chết để họ thấy!
Lời nói như vậy từ miệng một cô gái luôn nhu nhược như Tào Dĩnh, khiến hai vợ chồng Tào Đại Bằng vừa chấn động, vừa đau đớn, cúi gằm xuống.
- Viễn Chinh, em không thể không có anh, nếu như không có anh, em sẽ chết…
Tào Dĩnh nức nở, từ khóe mắt, những giọt lệ rơi xuống, long lanh như những hạt ngọc trong suốt.