Bành Viễn Chinh ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ. Mạnh Lâm đang được theo dõi trong phòng. Dựa theo phán đoán của thầy thuốc, Mạnh Lâm sẽ tỉnh lại. Bởi vì đại não sau khi chấn động sẽ phải cần một quá trình để khôi phục lại.
Bành Viễn Chinh nghe xong thì lúc này mới yên lòng.
Cũng thật là may mắn, khi tai nạn xe cộ phát sinh trong nháy mắt, Mạnh Lâm theo bản năng mà nghiêng người nên không bị chiếc xe Santana màu đen tông ngay chính diện. Nếu không thì hậu quả sẽ không lường trước được.
4h chiều, Cung Hàn Lâm cùng với đồng nghiệp trong phòng đến bệnh viện thăm hỏi. Biết được mẹ của Bành Viễn Chinh không bị nguy hiểm đến tính mạng, Cung Hàn Lâm liền dặn dò Bành Viễn Chinh vài câu, sau đó cùng với Mã Tự và Vương Na ra về. Tôn Bình thì tạm thời chưa đến. Cô ta và Chu Thành Dung hiện tại đang bị cắt chức, ở nhà đóng cửa không ra ngoài.
Vương Na đi rồi liền gọi điện thoại cho Hoàng Đại Long.
Chạng vạng, Tống Quả ngồi xe cùng với Hoàng Đại Long đến bệnh viện. Hoàng Đại Long đi cùng với bốn năm cô gái, mỗi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ. Bành Viễn Chinh nhìn thấy vậy thì liền nhíu mày.
- Anh Tống, còn làm phiền anh đến đây, thật ngại quá.
Bành Viễn Chinh chủ động chào hỏi.
Tống Quả thở dài, nắm tay Bành Viễn Chinh nói:
- Tình huống của cô như thế nào rồi?
- Haha, xem như là may mắn. Mẹ tôi chỉ bị gãy chân, và chấn động não một chút. Không có trở ngại gì nhiều.
Tống Quả ồ lên một tiếng, nắm chặt tay Bành Viễn Chinh:
- Anh bạn, có kết nối với người của bệnh viện chưa? Hoàng Đại Long, tôi nghĩ anh nên sắp xếp hai người ở lại chăm sóc cô. Tôi sẽ đến gặp Giám đốc Trương.
Hoàng Đại Long gật đầu không ngừng:
- Không thành vấn đề, tôi đã sắp xếp hết rồi. Tiểu Lý, Tiểu Vương, hai em tối nay ở lại nhé, nhất định phải chiếu cố cô Mạnh thật tốt. Nếu để xảy ra sơ sót, anh sẽ hỏi tội hai em đấy.
Hai cô gái của xí nghiệp Tín Kiệt liền khẩn trương gật đầu.
Hoàng Đại Long hướng Bành Viễn Chinh cười thật tươi:
- Bành thiếu, anh cứ yên tâm đi. Bệnh viện này có tôi rồi. À, tôi còn mang đến một lái xe và một chiếc xe, có cần gì thì anh cứ trực tiếp gọi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, hướng Hoàng Đại Long mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn Hoàng tổng, rất cảm ơn!
- Xem Bành thiếu nói kìa, chúng ta đều là anh em, Hoàng Đại Long tôi tuy quê mùa nhưng rất nghĩa khí.
Hoàng Đại Long xoa tay, con mắt vốn đã không lớn, nên khi cười chỉ còn lại một kẽ hở.
Bành Viễn Chinh không khách khí gì với Hoàng Đại Long nữa. Hắn biết, Hoàng Đại Long sở dĩ tìm mọi cách lấy lòng của mình chính là nể mặt Tống Quả. Đồng thời, thương nhân khôn khéo, y mẫn cảm đoán ra được Bành Viễn Chinh nhất định là có lai lịch.
Nếu không, với thân phận và tính cách như Tống Quả, sẽ không cần phải giao tiếp với một nhân viên nhỏ nhỏi như Bành Viễn Chinh.
Cha con Hoàng gia ở thành phố Tân An này xây dựng một đế quốc kinh doanh khổng lồ. Việc kinh doanh đã có cha y ra mặt, không đến phiên Hoàng Đại Long. Cha y giao nhiệm vụ là phải ra sức kết giao với loại con cháu nhà quan như Tống Quả, tìm mạng lưới quan hệ, vì xí nghiệp Tín Kiệt mà mở rộng và tăng cường mạng lưới quan hệ này.
Tống Quả và Hoàng Đại Long ở bệnh viện hơn nửa giờ rồi rời khỏi. Tống Quả trước khi đi, còn mượn điện thoại, gọi điện cho Giám đốc Trương. Con trai Trưởng ban Tống đã gọi điện nhờ, Giám đốc bệnh viện Trương liền ngồi xe chạy đến bệnh viện, đặc biệt đến phòng bệnh thăm qua một chút, trịnh trọng chỉ đạo công tác cho Chủ nhiệm khoa và Y tá trưởng.
Bành Viễn Chinh thấy bệnh viện đã sắp xếp, lại có hai cô gái do Hoàng Đại Long cắt cử ở lại chăm sóc mẹ, lại còn có hai y tá theo dõi 24/24 nên quyết định về nhà tắm rửa rồi chạy đến Tào gia.
Mẹ mất việc làm, Bành Viễn Chinh cũng không quan tâm. Cho dù mẹ có cương vị ở nhà máy đi chăng nữa hắn cũng không màng. Bởi vì hắn đã có ý định muốn mẹ ở nhà tĩnh dưỡng, hưởng phúc thanh nhàn, và đây chính là một cơ hội.
Nhưng Tào Đại Bằng lại làm nhục mẹ, khiến cho Mạnh Lâm trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, đã trực tiếp chọc giận Bành Viễn Chinh. Mẹ của hắn ở trong lòng hắn rất quan trọng. khi động vào tất sẽ khiến hắn nổi giận.
Nhất định phải nói chuyện mới được. Mẹ con hắn không giống như trước kia, bị người khác khinh thường, bị người khác ức hiếp.
Quyết không thể như trước nữa.
Bởi vì mẹ đột nhiên gặp chuyện, suýt gặp thần chết, khiến Bành Viễn Chinh tâm tính dần thay đổi.
Ngồi trên chiếc xe màu đen Toyota mà Hoàng Đại Long đã an bài, Bành Viễn Chinh về nhà tắm rửa một chút, thay đổi trang phục rồi đến Tào gia.
Trước khi gõ cửa, hắn thoáng do dự. Bởi vì hắn biết, lần gõ cửa này, cũng đồng nghĩa với việc hắn và Tào gia sẽ trở mặt với nhau.
Nhưng hắn vẫn quyết định gõ.
Người ra mở cửa chính là Tào Dĩnh. Tào Dĩnh nhìn thấy hắn thì bất ngờ nói:
- Viễn Chinh, sao lại là anh? Mau vào nhà đi.
Bành Viễn Chinh thở nhẹ một cái rồi nói:
- Tào Dĩnh, tôi tìm Bí thư Tào.
Lúc này, ba của Tào Dĩnh Tào Đại Bằng và Lưu Phương đang ngồi trong phòng khách xem TV, quay đầu nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Lưu Phương thì phẩy tay bỏ vào phòng ngủ, ngay cả một câu chào cũng không có.
Tào Đại Bằng thì lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh, thản nhiên nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì?
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Tào Dĩnh rồi một bước tiến lên, dừng lại trước mặt Tào Đại Bằng, ánh mắt lạnh lùng:
- Bí thư Tào, mẹ tôi bị xe đụng khi vừa mới rời khỏi văn phòng của ông, thiếu chút nữa là mất mạng, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Tào Đại Bằng sắc mặt càng thêm khó coi.
Tào Dĩnh ở một bên kinh hô:
- Sao, Viễn Chinh, cô Mạnh bị làm sao? Bị xe đụng phải? Sao lại như thế?
Bành Viễn Chinh không trả lời câu hỏi của Tào Dĩnh, mà tiếp tục nói với Tào Đại Bằng:
- Bí thư Tào, nhà máy cho mẹ tôi nghỉ việc, chúng tôi không có bất luận một ý kiến nào. Nhưng khi mẹ tôi còn chưa nghỉ thì các người liền hướng phòng Tài vụ sắp xếp một người khác, đây không phải là ức hiếp người sao?
Mạnh Lâm bị xe đụng, Tào Đại Bằng có biết. Nhưng Tào Đại Bằng cũng không cho rằng, Mạnh Lâm xảy ra họa là vì mình và nhà máy.
Thấy Bành Viễn Chinh là một tên còn hôi sữa lại dám đến cửa chất vấn mình nên không khỏi giận tím mặt:
- Mẹ cậu xảy ra tai nạn, chỉ là ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến nhà máy. Còn về vấn đề an bài công tác hoặc sa thải ai thì đều do Đảng ủy của nhà máy quyết định, không phải bất cứ người nào cũng có thể định đoạt. Tôi còn bề bộn công việc, không có thời gian cãi nhau với cậu, cậu mau về đi.
Bành Viễn Chinh đột nhiên cười lạnh:
- Kỳ thật thì cũng chỉ là một vị trí không đáng nhắc đến. Nhưng chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau, ngoài ra chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi, nhà máy cũng phải gánh vác một phần.
- Ba…!
Tào Dĩnh ở bên cạnh nghe xong vài câu cũng đoán ra được chút manh mối, vội vàng chen vào:
- Ba, cô Mạnh công tác nhiều năm như vậy, nghiệp vụ vững, tiếng lành đồn xa ở nhà máy, vì sao lại cho cô Mạnh nghỉ việc?
- Con thì biết cái gì, mau về phòng đi.
Tào Đại Bằng phất tay, trách cứ:
- Cậu còn muốn cái gì? Lúc này đây có hơn một trăm người thất nghiệp ở nhà máy, tiếp theo các phân xưởng khác cũng có hơn một ngàn người thất nghiệp. Nếu ai cũng đến tìm tôi nói lý lẽ, thì tôi biết tìm ai đây? Tiền thuốc men? Không phải là tai nạn lao động thì nhà máy không chi trả. Xã hội bây giờ là như vậy. Cậu có thể không phục, nhưng tôi vẫn nói cho cậu biết, nếu muốn tìm công đạo thì phải nhìn lại bản lĩnh của cậu đi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Được, tôi sẽ nhớ kỹ lời nói của Bí thư Tào. Xin Bí thư Tào cứ yên tâm, tôi nhất định phải tìm lại sự công bằng. Còn về phần tiền thuốc men, chờ khi mẹ tôi xuất viện, tôi sẽ đem biên lai viện phí đặt trên bàn của ông. Tôi thật sự muốn xem nhà máy chi trả hay không chi trả.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.
Tào Dĩnh đang muốn đuổi theo thì Lưu Phương từ phòng ngủ đi ra, nắm lấy cánh tay của cô, mặc cho Tào Dĩnh khóc cũng không để cô ra ngoài.
Kỳ thật thì tiếng khóc thương tâm của Tào Dĩnh, Bành Viễn Chinh dưới lầu cũng nghe được. Nhưng hắn hiểu được, mẹ hắn vì chuyện thất nghiệp mà bị tai nạn, vết nứt giữa hắn và Tào gia ngày càng sâu, vô hình ngăn cách chuyện giữa hắn và Tào Dĩnh.