Bạch Tuyết xem thường, ngẩng đầu đứng đó, không sợ hãi chút nào. Tính cách cô là như vậy, một khi đã có chủ ý, không ai có thể ngăn cản được.
Cùng lắm thì cô nghỉ việc không dạy nữa.
Anh trai cô ở tỉnh lỵ, gần đây từ chức, mở một công ty, mấy bận gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến giúp. Cô cũng hơi động tâm, nhưng không đành lòng rời bỏ học sinh, định đợi sang năm, khi chúng tốt nghiệp, cô sẽ xin nghỉ.
Bành Viễn Chinh và Ninh Hiểu Linh trong vòng vây của đám Chu Tuấn và Mạnh Phi, đi ra cổng trường, vừa định lên xe, Bành Viễn Chinh chợt nhớ điều gì đó, vẫy vẫy tay với Hoắc Quang Minh.
Hoắc Quang Minh hơi cúi người, kính cẩn nói:
- Lãnh đạo!
- Lão Hoắc, anh nhắc nhở Chu Tuấn và Mạnh Phi một câu, bảo họ không nên ở sau lưng làm điều gì mờ ám đối với cô giáo kia, cô ấy không sai.
Bành Viễn Chinh bình thản nói, lập tức lên xe.
Hoắc Quang Minh nhìn theo xe Bành Viễn Chinh và Ninh Hiểu Linh rời đi, quay lại nhìn Chu Tuấn và Mạnh Phi, cười cười:
- Cục trưởng Chu, Hiệu trưởng Mạnh, vừa rồi Chủ tịch huyện Bành bảo tôi dặn hai vị một câu, cô giáo kia không sai, hai vị…
Hoắc Quang Minh bỏ lửng câu nói, nhưng Chu Tuấn và Mạnh Phi sao có thể không hiểu ý của y. Đây là Bành Viễn Chinh cảnh cáo họ không được trả đũa đối với Bạch Tuyết, nếu không hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.
Chu Tuấn lúng túng cười nịnh:
- Chủ nhiệm Hoắc, chuyện ồn ào vừa rồi, thật ngại quá. Chủ nhiệm Hoắc, phiền anh nói tốt vài câu trước mặt Chủ tịch huyện Bành giúp chúng tôi, để lãnh đạo khoan dung một chút. Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi kiên quyết dựa theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo huyện mà làm.
- Cục trưởng Chu, anh nhậm chức chưa lâu, hẳn là không hiểu rõ tính tình của Chủ tịch huyện Bành. Tôi nói cho hai người biết, lãnh đạo ghét nhất là những thứ phô trương sáo rỗng. Anh tôn trọng lãnh đạo thì để ở trong lòng, sao lại phải huy động làm phiền các em học sinh, diễn mấy trò rỗng tuếch, không phải là làm cho lãnh đạo thấy khó chịu sao?
Hoắc Quang Minh không mặn không nhạt phất tay một cái, nói mấy câu xong, cũng lên xe mà đi. Tuy y chỉ là cán bộ cấp phó phòng, nhưng là người thân tín của Chủ tịch huyện Bành, cỡ cán bộ cấp trưởng phòng đang giữ thực chức như Chu Tuấn cũng phải nể mặt y. Về phần một hiệu trưởng như Mạnh Phi thì càng không cần nói tới.
Chu Tuấn và Mạnh Phi nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt nghi ngờ.
- Lão Mạnh, Chủ tịch huyện Bành biết cô giáo kia? Cô ấy tên gì?
- Chu Tuấn trầm giọng hỏi.
- Tên là Bạch Tuyết, cô giáo chủ nhiệm lớp 11. Tôi nghe nói, hình như cô ta biết Chủ tịch huyện Bành, nhưng không chắc chắn lắm.
Mạnh Phi cau mày nói.
Chu Tuấn thở dài một cái:
- Chuyện này đến đây chấm dứt. Nếu Chủ tịch huyện Bành đã chỉ thị, chúng ta cứ nghiêm túc làm theo là được. Sau này, nếu có mời lãnh đạo huyện tham gia hoạt động, nhất định hủy bỏ mục chào đón, tất cả đều giản lược đi.
Trong sân trường, cô giáo Mã Bình lo lắng kéo tay Bạch Tuyết:
- Bạch Tuyết à, cô gan lớn thật, làm trờ trước amwtj lãnh đạo Cục giáo dục và lãnh đạo trường học, sẽ khiến Chủ tịch huyện Bành và Chủ tịch huyện Ninh phải làm thẳng tay với hai người kia. Cô không sợ sau này hiệu trưởng Mạnh tìm cô tính sổ sao?
Bạch Tuyết khẽ cười:
- Tôi sợ cái gì chứ? Mã Bình, chúng ta đều là giáo viên bình thường, không làm lãnh đạo, hiêu trưởng có thể làm mình? Huống chi tôi cũng không nói sai. Không nên mời một đoàn quan chức, khiến cho diễn tập không ra diễn tập, học sinh không giống học sinh (?) Lúc mới bắt đầu, tôi thấy nhà trường bắt học sinh xếp hàng hoan nghênh, tôi rất ghét. Quan lớn cỡ nào? Tổng thống Mỹ chăng?
- Bạch Tuyết, thật ra thì tôi thấy Chủ tịch huyện Bành là người rất tốt. Vừa rồi, anh ta phát biểu trước mặt học sinh rất hay! Tôi hiểu ý của Chủ tịch huyện Bành, anh ta muốn thay đổi thói quan liêu, không để quyền lực nhúng tay quá sâu vào giáo dục. Chẳng qua là anh ta không nói rõ thôi!
Bạch Tuyết gật đầu, ánh mắt sáng ngời:
- Ừ, con người Chủ tịch huyện Bành rất tốt, có năng lực, có ý chí, huyện chúng ta có một lãnh đạo như vậy, là phúc của dân.
- Bạch Tuyết, nghe nói trước đây cô từng quan hệ với Chủ tịch huyện Bành?
Đột nhiên Mã Bình cười hì hì.
Bạch Tuyết ngẩn ra, rồi mặt ửng hồng, sẵng giọng:
- Mã Bình, đừng nói lung tung. Tôi làm gì có tư cách qua lại với lãnh đạo? Cũng vì vụ án Bang Lão Hổ trước kia, tôi chỉ được gặp Chủ tịch huyện Bành mấy lần mà thôi!
- Bạch Tuyết, cô đỏ mặt kìa…Cô có tật giật mình.
Mã Bình cười khanh khách, tránh né cú nhéo của Bạch Tuyết, hai người một trước một sau chạy vào tòa nhà giảng dạy, chạm mặt Chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn nhìn Bạch Tuyết lắc đầu, nói:
- Bạch Tuyết, lát nữa hiệu trưởng Mạnh tìm cô nói chuyện, cô chuẩn bị tinh thần nhé!
Bạch Tuyết ồ một tiếng, còn Mã Bình, mặt liền biến sắc.
…
Xế chiều tan việc, Bành Viễn Chinh rời trụ sở, chuẩn bị trở về ký túc xá. Bây giờ là tháng ba, mùa xuân, gió xuân ấm áp.
Hắn bước chậm rãi trở về, khi đến cửa khu sinh hoạt cơ quan Huyện ủy, bị một cô bé xinh xắn như búp bê kéo lấy vạt áo:
- Chú tiểu Bành, chú tiểu Bành!
Bành Viễn Chinh cúi xuống nhìn, thấy đó là Dương Dương, con gái năm tuổi của Nghiêm Hoa, mỉm cười cúi xuống bế nó lên, véo cái mũi nhỏ nhắn của nó:
- Tiểu Dương Dương đi nhà trẻ về à? Hôm nay cháu có ngoan không?
- Chú tiểu Bành, Dương Dương rất ngoan.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Tiểu Dương Dương, chú Bành là chú Bành, sao lại gọi là chú tiểu Bành?
Hắn có phần hơi buồn bực, mỗi lần nhìn thấy hắn, con gái của Nghiêm Hoa, lại gọi "chú tiểu Bành", cho dù hắn có "sửa chữa" cỡ nào, đứa bé này cũng nhất định không thay đổi.
- Thì chú đúng là chú tiểu Bành mà! Tạ sao chú không thích Dương Dương gọi chú là chú tiểu Bành?
Dương Dương nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, giòn giã nói.
Bành Viễn Chinh im lặng, vỗ vỗ sau lưng nó, định để nó xuống, Lúc này, Nghiêm Hoa xách trên tay một túi rau, mỉm cười từ từ đi tới.
- Dương Dương, mẹ đã nói con phải gọi là chú Bành, đừng gội lung tung. Viễn Chinh, cậu đừng để ý, nó còn quá nhỏ, không hiểu chuyện.
Nghiêm Hoa cười, giải thích.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Bành Viễn Chinh nhún vai:
- Chị Nghiêm, cháu gọi "chú tiểu Bành" thì cứ để nói gọi, tôi chỉ thấy lạ là sao nó cứ thêm chữ "tiểu" vào!
- Bởi vì chú tiểu Bành vẫn gọi Dương Dương là tiểu Dương Dương, cho nên chú là chú tiểu Bành!
Dương Dương cười hì hì, chạy về phía trước.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, chợt có phần không biết nên khóc hay nên cười: đứa bé này thật là, tuổi nhỏ mà quá đáo để, không hề chịu thua một chút nào. Mới hơn năm tuổi, đã có suy nghĩ sâu sắc như vậy, lớn lên thì phải biết!
Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa sóng vai đi vào khu sinh hoạt. Trước khi lên lầu, Nghiêm Hoa dừng bước, do dự một lát, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh à, buổi tối tới chỗ tôi ăn cơm đi? Cậu sống một mình, không tốt cho sức khỏe đâu!
Bành Viễn Chinh hơi do dự, với quan hệ giữa hắn và Nghiêm Hoa, đến nhà cô ăn bữa cơm cũng là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là Nghiêm Hoa vừa mới ly hôn, nếu qua lại nhiều, chỉ sợ lại có những tin đồn không hay.
Dĩ nhiên Nghiêm Hoa hiểu Bành Viễn Chinh do dự vì cái gì, cô cúi đầu xuống, vẻ mặt chán nản, không nói gì nữa.
Đột nhiên Dương Dương chạy tới, giang hai tay làm nũng nói:
- Chú tiểu Bành, cháu muốn chú chơi với cháu. Cháu muốn chơi quả cầu thủy tinh.
Bành Viễn Chinh ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của đứa bé, không khỏi thầm than một tiếng. Đứa bé này còn chưa hiểu chuyện, còn không biết cha mẹ ly hôn là thế nào, đợi đến lúc nó lớn lên, sự ngây thơ này có còn sót lại chút gì không?
Bành Viễn Chinh cười, ôm lấy cô bé, dịu dàng nói:
- Được, Dương Dương, chú chơi cầu thủy tinh với cháu!
Bành Viễn Chinh ôm Dương Dương đi theo Nghiêm Hoa lên lầu. Nghiêm Hoa nhẹ nhàng đi mở cửa, lại nghe phía sau, con gái nghiêm trang thỏ thẻ:
- Chú tiểu Bành, ba cháu là người xấu, ông ấy không cần Dương Dương, chú làm ba của Dương Dương được không? Có được không chú?
Trong nháy mắt, nụ cười xán lạn của cô bé, bị "vẻ lo lắng" thay thế. Dương Dương chớp chớp đôi mắt to tròn, rơi xuống hai giọt nước mắt, rồi gục đầu trên vai Bành Viễn Chinh, nghẹn ngào.
Tâm trạng của nó thay đổi quá nhanh, trong nhất thời Bành Viễn Chinh không kịp phản ứng, còn Nghiêm Hoa thì mặt mày đỏ ửng như ráng mây, lúng túng mở rộng cửa, quay lại hạ giọng trách cứ:
- Dương Dương, con nói lung tung gì đó? Muốn bị đòn phải không?
Cảm xúc của Dương Dương đột nhiên trở nên rất tệ, dù Nghiêm Hoa hù dọa cỡ nào, Bành Viễn Chinh dụ dỗ đủ kiểu, nó vẫn co mình trên ghế salon khóc nức nở, nằng nặc đòi Bành Viễn Chinh làm ba của nó.
Nghiêm Hoa bối rối, giậm chân:
- Viễn Chinh, thật ngại quá, cậu đi về trước đi, hôm nay con bé này bị cái gì vậy không biết, nó không hiểu chuyện, cậu đừng trách!
Bành Viễn Chinh vỗ vỗ vai Dương Dương, chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng như một con mèo nhỏ, cô bé nhảy dựng lên, ôm cổ Bành Viễn Chinh, nức nở nói một cách tội nghiệp:
- Chú tiểu Bành, chú đừng đi! Chú đi là mẹ sẽ đánh cháu! Chú ở lại với Dương Dương được không, bất quá cháu không gọi chú là chú tiểu Bành nữa! Được không chú?
Bành Viễn Chinh thở dài, nhìn Nghiêm Hoa một cái, đoán ra nhất định gần đây tâm trạng Nghiêm Hoa không tốt, cộng thêm công việc bận rộn, không tránh khỏi có lúc nổi giận với một đứa bé nghịch ngợm như Dương Dương, thậm chí đánh nó.
Bành Viễn Chinh lại ngồi trở xuống, ôm Dương Dương vào lòng, dịu dàng an ủi:
- Dương Dương ngoan nhé, đừng khóc nữa, chú ở lại với cháu!
Nghiêm Hoa lệ tuôn như suối trào, xoay người chạy vào bếp.
Đến khi Nghiêm Hoa lấy lại bình tĩnh, làm xong thức ăn, Dương Dương đã mặt mày hớn hở, cười hì hì chơi đùa với Bành Viễn Chinh. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nó luôn rạng rỡ bởi nụ cười, không còn nhận ra cô bé mít ướt lúc nãy nữa.
- Viễn Chinh, ăn cơm đi! Dương Dương, đi rửa tay đi con!
Nghiêm Hoa thở dài, dịu dàng nói.
Dương Dương giang tay làm nũng với Bành Viễn Chinh:
- Chú Bành, bế cháu đi rửa tay!
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Được rồi, cháu chẳng những là một đứa bé tinh ranh mà còn nghịch ngợm lắm đây!