Cao Quan

Chương 540: Chủ tịch huyện Bành!





- Bắt đầu từ bây giờ, hễ là người bị tổ kiểm tra bắt được, bất kể là ai, chỉ cần có vấn đề về tác phong, sẽ bị nghiêm khắc xử lý theo quy định, tuyệt đối không nhân nhượng!

Bành Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Vương Bình:

- Cô có thể giám sát công việc của các đồng chí trong tổ kiểm tra, trong lúc chờ đợi nghỉ việc, cô có thể tố cáo, tố giác tổ kiểm tra bất cứ lúc nào!

Tạm thời cách chức cô đợi cho nghỉ việc, đây là nhằm vào tác phong làm việc không tập trung trong một thời gian lâu dài của cô mà đưa ra quyết định! Cô đâu chỉ là một lần đan áo len trong giờ làm việc? Cô tự vấn lòng mình xem, trong một năm, mình đã đi trễ, về sớm bao nhiêu lần? Đi làm rồi chuồn mất bao nhiêu lần? Ở sau lưng bịa đặt sinh sự bao nhiêu lần? Bất cứ hành động nào của cô, lãnh đạo và tổ chức đều biết hết, chỉ là cho cô một cơ hội để cô tự sửa sai!

Nhưng biểu hiện của cô thế nào? Trong lòng cô đều biết! Cô đi về nghĩ lại xem, nếu như cô cảm thấy chẳng qua là mình tình cờ phạm sai lầm một lần, thì cô hãy tới tìm tôi! Bành Viễn Chinh tôi sẽ đại diện Ủy ban nhân dân huyện và Đảng ủy xin lỗi cô, thu hồi quyết định xử lý!

Bành Viễn Chinh sẵng giọng, nói một cách kiên quyết, mặt Vương Bình đỏ lên, môi run run, phẫn nộ rời đi.

Bành Viễn Chinh xoay người lại, nhìn Cận Vĩnh Niên, thản nhiên nói:

- Cận Vĩnh Niên, có phải anh cũng không phục? Vấn đề của anh còn nghiêm trọng hơn!

Bành Viễn Chinh chợt cao giọng:

- Ngày ngày gọi bạn kêu bè, dùng công quỹ ăn uống thả cửa, quần chúng phản ứng mạnh mẽ! Ban Kỷ Luật Thanh tra huyện đã nhắc nhở anh rất nhiều lần! Anh có muốn tôi liên hệ với các đồng chí bên Ban Kỷ Luật Thanh tra, điều tra vấn đề của anh kỹ một chút? Hả?

Vẻ mặt và giọng nói của Bành Viễn Chinh đều nghiêm nghị, Cận Vĩnh Niên chột dạ, ngập ngừng cúi đầu xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Còn không đi về?

Lý Minh Nhiên cả giận nói, thầm nghĩ lúc này ngươi cút đi, còn có thể giữ được cấp bậc phó phòng, cho dù không có thực chức. Nếu như ngươi thật sự muốn chọc giận Chủ tịch huyện Bành, sợ là ngay cả cấp bậc phó phòng cũng không còn, thậm chí, nếu như điều tra ra vấn đề không tốt, thì không chỉ bị mất chức không thôi đâu!

Cận Vĩnh Niên bối rối rời đi.

Lý Minh Nhiên thở dài nhìn Bành Viễn Chinh nói:

- Chủ tịch huyện Bành , cũng chỉ có lãnh đạo mới có thể trị được những thứ người này! Cái cô Vương Bình này, dây dưa tôi một buổi sáng, thật là phiền! Trong cơ quan, mấy mụ không có việc gì làm, thật sự là quá nhiều!

- Bắt mấy vụ điển hình mà răn đe, kế tiếp sẽ dễ làm. Trong cơ quan hiện tượng người nhiều hơn việc vô cùng nghiêm trọng, có một số cương vị, một số ngành hoàn toàn có thể xóa bỏ, hợp nhất lại... Chúng ta là cơ quan chính phủ, không phải là viện dưỡng lão!

Nhân dịp đợt hoán chuyển cương vị công tác để rèn luyện lần này, điều một số cán bộ nhàn rỗi đến các thôn xã, thị trấn, một mặt làm phong phú lực lượng bộ máy thôn xã, một mặt cũng tinh giảm nhân viên, đề cao hiệu suất công tác của cơ quan.

Lý Minh Nhiên gật đầu:

- Tôi thấy việc này có thể, tuy nhiên, trước lúc thực hiện, có cần báo cáo một tiếng với Bí thư Hàn?

Bành Viễn Chinh cười:

- Đồng chí Minh Nhiên, thật ra thì đây chính là chủ trương của Bí thư Hàn. Bất quá là tôi thi hành quyết sách của lãnh đạo thôi. Năm ngoái tôi đã đề cập ý tưởng này với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn vô cùng ủng hộ!

...

Hai giờ chiều. Bành Viễn Chinh dẫn Hoắc Quang Minh và Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại huyện Mã Thiên Quân đến núi Phượng Hoàng thị sát nhà máy nước khoáng Phượng Hoàng đã xây dựng xong. Bây giờ thị trường nước khoáng đóng chai ở trong nước đã bước đầu phát triển , trên căn bản bị mấy xí nghiệp lớn lũng đoạn thị trường, nhưng nước khoáng đóng thùng tạm thời còn chưa thông dụng. Ít ra, ở Thành phố Tân An còn trống không. Đây là nhà máy nước khoáng đóng thùng đầu tiên của thành phố Tân An. Nắm bắt thời cơ, chỉ cần tuyên truyền thúc đẩy thích đáng, tương lai phát triển của nhà máy là chắc chắn.

Từ nhà máy nước khoáng đi ra ngoài, theo đề nghị của Mã Thiên Quân, đoàn người chuẩn bị leo núi. Sau đó buổi tối ở lại trong núi ăn dê nướng nguyên con.

Hai chiếc xe từ nhà máy nước khoáng từ từ chạy tới núi Phượng Hoàng, đường quốc lộ cấp ba vẫn gồ ghề như cũ, trong quá trình xe chạy, động cơ gào rú khục khặc, tốc độ xe không tăng lên nổi.

Bành Viễn Chinh hơi say xe, có cảm giác muốn nôn mửa, bèn mở cửa sổ xe ra hít một hơi không khí mắt mẻ. Hắn ngẩng đầu nhìn tới, thấy phía trước cách đó không xa, có một cô gái vóc người cao gầy, mặc đồ cao bồi, đeo một túi du lịch lớn, vừa khập khiễng đi dọc theo quốc lộ, vừa đưa tay vẫy xe đi ngang qua.

Bành Viễn Chinh cười, nói:

- Dừng xe, hỏi một chút, xem cô ấy có cần trợ giúp hay không, hình như là du khách từ nơi khác tới.

Tài xế dừng xe lại, Hoắc Quang Minh quay cửa kính xe xuống, hỏi:

- Cô ơi, cô đón xe à?

Cô gái kia mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ từng bước đi tới, lúc này, Bành Viễn Chinh mới phát hiện đây là một người nước ngoài. Màu da cô ta nâu nhạt, hốc mắt sâu xuống, sống mũi cao thẳng, trên cánh mũi còn móc một mũi đinh sáng lấp lánh, ngũ quan vô cùng tinh xảo.

- Xin chào.... Của tôi... Chân bị trật...

Cô gái kia cố hết sức dùng tiếng Trung nói về tình cảnh của mình, chắp tay trước ngực chào, đến cuối cùng, có thể là do vội vã, nói huyên thuyên bằng tiếng Anh.

Cũng may mặc dù tiếng Anh của Bành Viễn Chinh không phải là rất tốt, nhưng trên căn bản có thể nghe được đại khái ý tứ của cô. Cô ta nói mình là người Ấn Độ, du học ở Hồng Kông, tới Trung Quốc du lịch, từ Giang Nam đến Giang Bắc, nghe nói về con tò he rất nổi danh của Tân An, nên đến xem thử. Sau khi tới Tân An, lại biết huyện Lân của Tân An có núi Phượng Hoàng, bèn thuận đường tới du ngoạn.

Cô đi bộ du lịch, không ngờ trên nửa đường bị trật chân, đau đớn khó chịu, muốn đón một chiếc xe đi đến khu du lịch, trước hết vào ở khách sạn rồi tính.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, phất tay một cái:

- Lên xe, I send you to the scenic area! (Tôi đưa cô đến đó!)

- Cám ơn! Thank you!

Cô bé vui mừng quá đỗi, liên tục nói cám ơn, liền lên xe Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh không ngờ, ở một địa phương nhỏ bé vắng vẻ như huyện Lân, lại xuất hiện một cô gái Ấn Độ. Nếu là người Âu Mỹ hay người Hàn Quốc, hắn cũng không thấy kỳ lạ, nhưng đây lại là một cô gái Ấn Độ, khiến hắn kinh ngạc.

Cô gái Ấn Độ này rất hay nói, tính cách cũng rất cởi mở. Ở trên xe cô không ngừng dùng tiếng Trung còn bập bẹ và tiếng Anh thuần thục của mình, hoặc là lẩm bẩm một mình hoặc là chủ động bắt chuyện với Bành Viễn Chinh, giới thiệu tên mình là Toa Lâm Na, tự xưng rất hứng thú đối với văn hóa Trung Quốc, trong lúc du học ở Hồng Kông, từng ba lần tới Trung Quốc du lịch.

Bành Viễn Chinh bảo tài xế lái xe đến khách sạn trong khu du lịch núi Phượng Hoàng, sau đó bảo Hoắc Quang Minh giúp Toa Lâm Na vào khách sạn, dặn dò cô có thể nhờ bác sĩ phòng cứu thương khách sạn khám chân bị thương.

Hoắc Quang Minh giúp Toa Lâm Na sắp xếp đâu vào đó, chuẩn bị rời đi, lại bị cô gái Ấn Độ níu lấy cánh tay hỏi một câu bằng tiếng Anh, Hoắc Quang Minh nghe không hiểu, bèn gọi nhân viên phục vụ khách sạn tới. Bởi vì đây là khách sạn du lịch, cho nên cũng có nhân viên phục vụ hiểu một chút tiếng Anh, cùng Toa Lâm Na khoa tay múa chân một lúc, mới hiểu ý của cô.

Cô muốn hỏi thăm tên và địa chỉ của Bành Viễn Chinh, nói là khi nào chân đỡ đau, sẽ đặc biệt đến cám ơn hắn.

Hoắc Quang Minh không khỏi buồn cười, lớn tiếng nói:

- Đó là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi, Bành Viễn Chinh. Cô Toa Lâm Na, cô tới huyện chúng tôi du lịch, chính là khách của huyện chúng tôi, chúc cô đi chơi vui vẻ! Hẹn gặp lại sau!

Hoắc Quang Minh xoay người đi.

- County magistrate? (Quan huyện?)

Toa Lâm Na lẩm bẩm, thản nhiên cười, nhìn theo bóng lưng Hoắc Quang Minh kêu to:

- Thank you, thank Peng County! (Cám ơn quan huyện Bành!)

...

Đây chỉ là một lần tình cờ gặp gở, mặc dù Bành Viễn Chinh hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ở huyện Lân, nhưng chung quy là không để ở trong lòng. Về phần "đặc biệt cám ơn" của Toa Lâm Na, hắn cũng nghĩ đó chỉ là một câu xã giao.

Nhưng không ngờ, ba ngày sau đó, Toa Lâm Na lại tìm tới.

Buổi sáng, gió xuân ấm áp, ánh nắng tươi sáng. Toa Lâm Na đón xe tới trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, trong tay còn cầm một túi lớn nước trái cây.

Đúng lúc Trí Linh vừa đến bên Huyện ủy làm việc trở lại, thấy một cô bé ngoại quốc tò mò nhìn quanh trước cửa trụ sở, bèn bước tới hỏi một câu:

- Cô ơi, cô tìm ai?

Toa Lâm Na đặt túi nước trái cây xuống đất, sau đó chắp tay trước ngực, mỉm cười dùng tiếng Trung văn pha lẫn tiếng Anh, nói:

- Chào cô, tôi tới tìm…Thank Peng County!

Trí Linh nhướng mày:

- Ai vậy? Peng County? Cô muốn tìm Chủ tịch huyện Bành?

Trí Linh cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học, cô vẫn có thể nghe được những câu tiếng Anh đơn giản.

Toa Lâm Na mừng rỡ, gật đầu lia lịa:

- Đúng vậy! Chủ tịch huyện Bành !

Mấy tiếng "Chủ tịch huyện Bành" bị phát âm trọ trẹ nghe rất kỳ lạ, Trí Linh cố nén cười nói:

- Cô đi theo tôi! Follow me!

Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc bàn công việc với Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa, đột nhiên nghe Trí Linh tới báo cáo, nói có một cô gái Ấn Độ tên là Toa Lâm Na đặc biệt tìm đến hắn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi, nhịn không được bật cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nghiêm Hoa hơi ngạc nhiên nhìn hắn:

- Chủ tịch huyện Bành, cậu còn có bạn người Ấn Độ?

- Không, còn chưa có thể nói là bạn. Chị Nghiêm, hai ngày trước tôi đến nhà máy nước khoáng trên núi Phượng Hoàng, nửa đường gặp cô gái Ấn Độ này, cô ấy bị trật chân, tôi liền thuận đường đưa cô ấy đến khách sạn du lịch...

Bành Viễn Chinh cười, giải thích với Nghiêm Hoa, sau đó đứng dậy nói:

- Coi như là có khách quốc tế, tôi đi ra ngoài nghênh đón đây!

...

Toa Lâm Na vô cùng nghiêm túc, lấy từ túi du lịch của mình ra một bùa hộ mệnh tinh xảo, là một xâu chuỗi màu sắc rực rỡ làm bằng xương bò Tây Tạng, hai tay đưa cho Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh không muốn nhận, nhưng người ta có thịnh tình như vậy, do dự một chút rồi nhận lấy và cám ơn.

Toa Lâm Na ngồi ở trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh cười khanh khách, pha lẫn thứ tiếng Trung văn cổ quái vào tiếng Anh lưu loát, trò chuyện với Bành Viễn Chinh, trước khi đi còn đặc biệt mời Bành Viễn Chinh sau này đi Ấn Độ du lịch, tới nhà cô làm khách. Cô còn viết cặn kẽ địa chỉ nhà mình và phương thức liên lạc.

Tiễn cô gái người Ấn Độ khiến người ta khó quên, Bành Viễn Chinh cầm chuỗi bùa hộ mệnh của Toa Lâm Na lên xem xét, sau đó cười lắc đầu, thuận tay ném vào trong ngăn kéo bàn làm việc của mình.

Trí Linh cười đi tới:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi cho tài xế đưa Toa Lâm Na đến ga xe lửa thành phố rồi, một cô bé ngoại quốc cũng không dễ dàng, một mình đến Trung Quốc du lịch!

Bành Viễn Chinh gật đầu:

- Được, cũng là khách của chúng ta. Được rồi, đi báo cho Chủ tịch huyện Lý và Chủ tịch huyện Quách, tôi tìm họ mở một cuộc hội ý.

- Dạ, Chủ tịch huyện Bành, tôi đi ngay đây.

Trí Linh xoay người đi, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Tâm trạng cô không tệ, mới vừa rồi, cô bé Ấn Độ kia cũng tặng cho cô một chuỗi bùa hộ mệnh, còn nói nữ thần sẽ phù hộ cho cô tìm được một người chồng như ý.