Cao Quan

Chương 526: Bí mật trọng đại của Phó gia





Biểu hiện tối nay của Phó Khúc Dĩnh khiến cho Bành Viễn Chinh mở rộng tầm mắt.

Rõ ràng là một đóa bách hợp cao quý, đột nhiên biến thành một kẻ đầy bạo lực, sự biến chuyển đầy trái ngược này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng hắn cũng rất khó tin được.

Nơi đây cách khách sạn lớn Tân An, nơi Phó Khúc Dĩnh ngủ lại, đã khá xa, mà Phó Khúc Dĩnh cũng khá say, lại chạy như điên, tâm tình thay đổi rất nhanh, đừng nói là một cô gái như cô, nếu là Bành Viễn Chinh, e là cũng không chịu nổi.

Bành Viễn Chinh không thể làm gì khác hơn là đón một chiếc xe taxi ven đường, chạy về khách sạn lớn Tân An..

Trên xe, Phó Khúc Dĩnh nghiêng đầu tựa vào vai hắn, lúc lẩm bẩm nói một mình, lúc lại nghẹn ngào khóc thầm. Tới cửa khách sạn, dường như cô tỉnh táo lại, chết sống không chịu vào khách sạn, kéo Bành Viễn Chinh vào một hoa viên ở trước khách sạn không xa, "đi dạo" và "nói chuyện phiếm".

Gió rét thấu xương, Phó Khúc Dĩnh cứ nói lầu bầu liên miên, qua đó, Bành Viễn Chinh biết một số bí mật của Phó gia.

Bành Viễn Chinh vò đầu, cảm thấy rất nhức đầu, hắn không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, nhất là loại chuyện này. Cuối cùng, không nhịn được nữa, nhờ bảo vệ khách sạn gọi điện thoại cho cô phụ tá của Phó Khúc Dĩnh, để cô ta xuống đưa Phó Khúc Dĩnh trở về phòng.

Phó Khúc Dĩnh dùng tiếng Anh cằn nhằn, cô phụ tá thật vất vả mới đưa cô lên thang máy trở về phòng được. Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng, nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ tối, vội vàng đón xe rời đi.

Bất quá, trên đường về, tâm tình của hắn khá buồn bực. Vốn định dẫn Phó Khúc Dĩnh ra ngoài giải sầu, làm hết bổn phận của chủ đối với khách. Kết quả lại gặp nhiều chuyện như vậy. Thật ra thì về chuyện quầy bar, cũng không có gì to tát, thật sự khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là tình cờ biết được hai bí mật trong đại của Phó Khúc Dĩnh.

Đầu tiên là chuyện của cá nhân Phó Khúc Dĩnh. Lần trước từ Trung Quốc trở về Singapore, trong lúc đi bệnh viện kiểm tra lại mắt cá chân bị trật, thuận tiện làm kiểm tra toàn diện về phụ khoa.

Kết quả, chính vì lần kiểm tra này, khiến tinh thần Phó Khúc Dĩnh sa sút nghiêm trọng. Vì thế, cô bỏ sang Mỹ, rốt cuộc mẹ cô làTừ thị phải đi tìm đưa cô về Singapore.

Kết quả kiểm tra của bệnh viện nói tử cung của cô bị bất thường bẩm sinh. Nói một cách nôm na là tử cung của cô tương đối nhỏ, so với phụ nữ bình thường chỉ bằng khoảng một phần ba. Như vậy có nghĩa cô không thể sinh nở. Mặc dù sau đó bác sĩ Mỹ nói, cũng không phải là cô tuyệt đối không thể mang thai, bằng cách dùng thuốc men trị liệu có thể cải thiện được tình trạng đó, nhưng sẽ rất phiền phức, tỷ lệ không sinh nở gần 90% trở lên.

Dĩ nhiên, trong lúc Phó Khúc Dĩnh say rượu, cũng chỉ có thể nói với Bành Viễn Chinh câu được câu mất, chứ không cặn kẽ như vậy, nhất là điều này liên quan đến bí mật riêng tư của phái nữ, đây là về sau, qua Vương An Na, Bành Viễn Chinh mới biết cặn kẽ đầu đuôi.

Chuyện này là đả kích vô cùng lớn đối với Phó Khúc Dĩnh. Từ năm 20 tuổi, cô đã bắt đầu từng bước tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, tỏ ra rất có thiên phú về buôn bán, đến nay đã bảy năm trôi qua. Cô bận lo cho sự nghiệp sản nghiệp khổng lồ của gia tộc, đến giờ còn chưa động chạm đến tình yêu và hôn nhân. Nhưng cô còn chưa kịp thưởng thức hương vị của tình yêu, cái mũ "không thể sinh nở" này đã chụp xuống đời cô, con đường hôn nhân tương lai hoàn toàn bị phá hỏng.

Nhưng không chỉ có vậy. Đồng thời, gia tộc của cô, Phó Hoa Thương cha cô và Từ thị mẹ cô cũng xảy ra vấn đề. Cách đây mười năm, cha mẹ cô đã ly hôn. Bởi vì cổ phần của tập đoàn Hoa Thương do Phó Hoa Thương và Từ thị chia ra nắm giữ, để bảo đảm công ty được toàn vẹn, hai người bí mật ly hôn, giấu diếm ngay cả con gái mình. Đối với Phó Khúc Dĩnh lúc này, chuyện ly hôn của cha mẹ cô là họa vô đơn chí.

Nhưng chưa hết, cô lại được biết, cách đây mười năm, cha cô đã cưới một vợ bé, bí mật cấp dưỡng ở một nơi khác. Năm đó Từ thị ly hôn Phó Hoa Thương, cũng bởi vì người vợ bé này. Từ thị chỉ sinh được một mình Phó Khúc Dĩnh là con gái, không có con trai nối dõi tông đường, đây là lý do chủ yếu khiến hôn nhân của cha mẹ cô tan vỡ.

Hôm nay con của người phụ nữ kia đã chín tuổi, bà ta nói muốn vào tập đoàn Hoa Thương, tranh đoạt tài sản cho con mình, nhưng Từ thị phản đối mạnh mẽ.

Trong số cổ phần của tập đoàn Hoa Thương, Phó Hoa Thương nắm giữ bốn mươi phần trăm. Từ thị nắm giữ ba mươi phần trăm, Phó Khúc Dĩnh sở hữu mười phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại do các quản lý cao cấp của tập đoàn chia nhau nắm giữ.

Từ thị đã chịu đựng nhiều năm như vậy, một khi bộc phát, tự nhiên không thể ngăn chặn. Thái độ của bà rất cứng rắn, bà nói, nếu người đàn bà kia cùng con trai của bà ta có cổ phần, bà và Phó Hoa Thương sẽ mỗi người đi một ngả, để mặc cho tập đoàn Hoa Thương bị phân tán.

Trong tình thế đó, nếu như không phải người bạn thân Vương An Na kịp thời bay sang, có lẽ đến bây giờ tâm trạng của Phó Khúc Dĩnh cũng chưa thể lấy lại được cân bằng.

Trong tình hình phức tạp như vậy, dự án đầu tư của tập đoàn Hoa Thương ở một huyện nhỏ như huyện Lân, hoàn toàn có thể xôi hỏng bỏng không. Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quả là may mắn.

Bành Viễn Chinh thở phào một tiếng, ánh mắt lóe sáng lên.

...

Tần Phượng mở cửa, Bành Viễn Chinh bước nhanh vào. Tần Phượng vừa định ôm lấy, đột nhiên nghe được mùi rượu nồng nặc trên người hắn, không nhịn được nhíu mày sẵng giọng:

- Tiếp đãi khách nước ngoài, còn có Hàn Duy cậu của anh ở đó, sao anh còn uống nhiều rượu như vậy! Mau đi tắm đi!

Bành Viễn Chinh cười hì hì đi tắm. Khi hắn tắm xong, Tần Phượng đã nấu một chén nước đậu xanh cho hắn uống giải rượu.

Bành Viễn Chinh uống xong chén canh, quả nhiên thấy tỉnh táo hơn nhiều. Tần Phượng dịu dàng nhích tới, tựa đầu lên ngực hắn nhẹ nhàng nói:

- Dự án kia của anh đã thành công?

- Ừ, trước Tết làm thủ tục, sau Tết hẳn là có thể khởi công.

Bành Viễn Chinh cười cười, theo bản năng lại bắt đầu vuốt ve bộ ngực cô, không lâu sau hai người ý loạn tình mê, quấn chặt lấy nhau.

Ở thời điểm mấu chốt cuối cùng, đột nhiên Tần Phượng đỏ mặt đẩy ra Bành Viễn Chinh ra, đứng dậy lấy một bao sao su từ trong tủ đầu giường, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu Phượng, không phải là em bảo không muốn dùng cái này sao? Muốn có…

Tần Phượng xấu hổ, hung hăng nhéo Bành Viễn Chinh một cái:

- Anh uống nhiều rượu như vậy, có con được không? Em cảnh cáo anh, sau này mà ống rượu nữa, đừng đụng vào em!

Bành Viễn Chinh giả lả cười ha ha, rồi ôm choàng lấy cô.

...

Lúc nửa đêm tỉnh lại, Phó Khúc Dĩnh phát hiện mình nằm ở trên giường khách sạn.

Cô cố hết sức bật đèn bàn, đứng dậy xuống giường đi uống ly nước, sau đó gắng gượng đi tắm rửa sạch sẽ.

Tắm rửa xong, cô yên lặng ngồi co ro ở trên ghế sa lon, đốt một điếu thuốc, sâu kín thở dài. Đêm qua cảm xúc bộc phát, thật ra thì cô cũng có ý nghĩ phóng túng một lần trong đầu, mặc cho xảy ra "chuyện gì đó" với Bành Viễn Chinh. Đáng tiếc, Bành Viễn Chinh không làm gì cô cả, theo cô cả một buổi tối, cuối cùng vẫn đàng hoàng đưa cô về khách sạn.

Thật ra thì cô cũng thấy cao hứng, bởi vì Bành Viễn Chinh không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nhưng đồng thời, rõ ràng lại có một chút thất vọng. Cảm giác thất vọng này, không cách nào nói thành lời được.

Cô ngồi đó, yên lặng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trên khuôn mặt xinh đẹp và vô cùng mịn màng của cô, vẻ rạng ngời bay bổng khó diễn tả được.

Cô đang nhớ lại ngày tuyết rơi hôm đó, vùng nông thôn tĩnh lặng kia, tiếng chó sủa lao nhao, một trạm xá nông thôn cũ kỹ, nhếch nhác không chịu nổi, một người đàn ông cõng cô trên lưng tiến về phía trước, hơn một giờ trong sự dịu dàng thắm thiết... Đây là trải nghiệm kỳ lạ nhất, cũng là kỷ niệm khó quên nhất trong đời cô, cũng chính là lý do quan trọng khiến cô bất chấp trở ngại và áp lực, kiên trì tới huyện Lân tiếp tục đầu tư vào cái dự án này.

Cô là một cô gái mắt cao hơn đầu, có rất ít đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của cô. Bành Viễn Chinh là một người khiến cô rất có hảo cảm, dĩ nhiên điều này không liên quan đến tình cảm nam nữ. Thậm chí khi ở trên máy bay quay về Singapore, cô còn suy nghĩ, sau này mình cũng phải tìm một người chồng giống như Bành Viễn Chinh, một người có thể làm cho cô có cảm giác dễ chịu, không phải vì địa vị cao bao nhiêu, trình độ học vấn cao đến đâu và giàu có cỡ nào, mà chỉ cần mang lại cho cô sự thoải mái, có thể khiến trái tim cô rung động.

Nhưng kết quả chẩn đoán của bệnh viện đã phá nát ảo mộng của cô, đập tan kỳ vọng tốt đẹp của cô đối với tình yêu và hôn nhân.

Phó Khúc Dĩnh vẫn ngồi im lặng ở ghế salon đến hừng sáng. Phụ tá của cô gõ cửa, bước vào khẽ cười nói:

- Phó tổng, chúng ta đi ăn điểm tâm. Lúc 8 giờ rưỡi, bên huyện Lân sẽ phái xe tới đón chúng ta đi qua.

Phó Khúc Dĩnh lắc đầu: :

- Mọi người đi đi, tôi không đói bụng, đầu hơi đau, tôi không ăn đâu.

Nữ phụ tá do dự một chút, đi tới dịu dàng nói:

- Phó tổng, tối hôm qua cô uống rượu, nếu như sáng nay không ăn chút gì, sẽ chịu không nổi. À, Chủ tịch huyện Bành đã tới, hắn ở dưới lầu chờ chúng ta cùng nhau dùng cơm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phó Khúc Dĩnh đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh:

- Cô chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt.

Không lâu sau, Phó Khúc Dĩnh dẫn theo bốn cấp dưới xuống thang máy, Bành Viễn Chinh và Hoắc Quang Minh đã sớm chờ sẵn ở cửa thang máy.

Vẻ mặt phức tạp, Phó Khúc Dĩnh nhìn Bành Viễn Chinh, không nói gì, sải bước đi tới phòng ăn, Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ cô này tỉnh rượu. chắc lại hối hận đã tiết lộ bí mật trước mặt mình. Nhưng lời nói như mũi tên, đã lọt vào tai ai, sao rút lại được?

Lúc ăn cơm, Phó Khúc Dĩnh uống xong một chén sữa tươi, sau đó nghiêng đầu kề tai Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, chuyện tối hôm qua thật ngại quá…

- Không có chuyện gì đâu!

Bành Viễn Chinh tiếp tục cúi đầu ăn.

Phó Khúc Dĩnh lại nói:

- Tối hôm qua tôi có nói với cậu chuyện gì không?

Bành Viễn Chinh ra vẻ kinh ngạc:

- Nói gì ấy à? Tôi không có ấn tượng? Ài, tối hôm qua tôi cũng bị quá chén, đến bây giờ đầu còn đau !

Phó Khúc Dĩnh bĩu môi:

- Bành Viễn Chinh, anh rất không thành thật!

Bành Viễn Chinh cười nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:

- Phó tổng, cô rất dũng mãnh!

Mặt Phó Khúc Dĩnh lập tức đỏ bừng, hung hăng giậm chân một cái, gót giày cao gót nhọn hoắt của cô giẫm lên giày của Bành Viễn Chinh, hắn bị đau đột ngột, sữa đậu nành vừa uống vào miệng suýt nữa phun hết ra.