- Bí thư Hàn!
Ngẩng lên thấy Bành Viễn Chinh, Hàn Duy cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh, hối thúc cậu về, trong lòng không có ý kiến gì đối với tôi sao? Gần đây công việc trong huyện quá nhiều, chờ hết năm, tôi cho cậu nghỉ ngơi một thời gian!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bí thư Hàn, công việc là quan trọng nhất, chuyện cá nhân có thể tạm hoãn được mà.
- Hay lắm, cậu có thể nhìn nhận được như vậy, là tốt rồi.
Bành Viễn Chinh thả bút trong tay xuống, vội nói:
- Việc liên hệ với phía Singapore thế nào rồi? Họ đã xác định ý định tới huyện Lân đầu tư chưa?
- Bí thư Hàn, chuyện này đã được xác định. Tôi đã nói chuyện qua điện thoại với Phó Hoa Thương, Chủ tịch tập đoàn Hoa Thương, ông ta đồng ý đầu tư vào huyện Lân. Nhưng, loại đầu tư quan trọng này, phải cần có thời gian để làm luận chứng kỹ thuật, và chuẩn bị tài chính. Tổng giám đốc Phó nói, khoảng trung tuần tháng 1, có thể đến để ký hiệp định khung. Đồng thời, họ muốn đăng ký thành lập một công ty hữu hạn, chịu trách nhiệm toàn diện về dự án trung tâm thương mại này.
Bành Viễn Chinh biết Hàn Duy sốt ruột, không nói dài dòng, trước tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Tốt!
Hàn Duy phấn khởi vỗ bàn:
- Đồng chí Viễn Chinh, lát nữa họp hội nghị, cậu thực hiện một báo cáo chuyên đề với hội nghị, chúng ta thảo luận nghiên cứu xong, lập tức thành lập tổ lãnh đạo điều hành dự án. Đồng thời tôi lập tức báo cáo lãnh đạo Thành ủy, tranh thủ đưa dự án vào danh sách trọng điểm xây dựng của thành phố năm 94.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Được, dự án này cần lãnh đạo ủng hộ. Nếu như không có Bí thư Hàn làm hậu thuẫn, tôi cũng không tiến hành được nhanh như vậy.
Hàn Duy cười ha hả:
- Viễn Chinh, hễ điều gì có lợi cho sự phát triển kinh tế huyện Lân thì nên làm! Hơn trăm ngàn người dân huyện Lân cũng là hậu thuẫn mạnh mẽ của cậu! Không nên băn khoăn, không sợ thất bại, cải cách mở cửa cần tinh thần tìm tòi sáng tạo đổi mới!
- Cám ơn lãnh đạo ủng hộ! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bành Viễn Chinh lập tức đứng thẳng người tỏ thái độ.
Hàn Duy hài lòng cười, phất tay một cái lại nói:
- Hội nghị thường vụ năm nay chủ yếu thảo luận nghiên cứu, đồng thời tôi còn đại diện Thành ủy tuyên bố một cuộc bổ nhiệm.
Bành Viễn Chinh ngẩn người, thầm nghĩ lại có bổ nhiệm mới, chẳng lẽ trong huyện lại cần người?
- Cậu không cần nghĩ ngợi nhiều, trong tỉnh điều tới một cán bộ tạm giữ chức. Đó là Hoàng Huy, con trai một vị lãnh đạo lão thành trong tỉnh. Hắn không có công việc cụ thể, chỉ giữ một hư chức trong thường ủy, hỗ trợ Âu Dương Đào phụ trách công tác Đảng quần chúng.
Hàn Duy trầm giọng nói.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, hóa ra là một cậu ấm đến huyện tạm giữ chức để có thành tích nhằm thăng chức về sau, thảo nào Thành ủy không mở đại hội tuyên bố, chỉ bổ nhiệm một cách lặng lẽ. Chuyện hỗ trợ công tác cho Âu Dương Đào, bất quá chỉ là danh nghĩa, sợ là người này sẽ không tham dự công việc cụ thể nào trong huyện.
Bành Viễn Chinh sực nhớ tới một lãnh đạo lão thành họ Hoàng vừa mới về hưu, có lẽ Hoàng Huy là con ông ta. Có điều, Bành Viễn Chinh cảm thấy thắc mắc, sao lại chọn một huyện nghèo như huyện Lân để đến tạm giữ chức?
- Lát nữa sẽ gặp, trong lòng cậu tự hiểu là được!
Hàn Duy gật đầu, trong giọng nói đầy sự ám chỉ.
Nguồn: http://truyenfull.vnBành Viễn Chinh cười cười, cũng không nói gì. Loại chuyện này, vẫn thường xảy ra, hắn cũng không quá chú ý. Quan trường huyện Lân là "tổ chức", không phải là của một mình hắn, tổ chức muốn bố trí người nào thì bố trí người đó.
Hàn Duy đứng dậy:
- Đi, chúng ta đến hội nghị.
Hai người cào phòng họp, nhưng Ủy viên thường vụ khác đã đến đông đủ, kể cả Cung Hàn Lâm. Cung Hàn Lâm thấy Bành Viễn Chinh và Hàn Duy cùng vào cửa, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Bây giờ trong thường ủy, ngoại trừ Hàn Duy cao cao tại thượng ra không nói, những người khác, trừ Phó bí thư Huyện ủy Âu Dương Đào, Bí thư Ban chính trị pháp luật Mẫn Lượng trung lập ra, từ Bí thư Ban Thanh tra kỷ luật Cố Xuân Tường, Trưởng ban Tổ chức Hùng Vĩ Nhập, Trưởng ban Mặt trận Tổ quốc Hàn Quân Tường, Chánh văn phòng Huyện ủy Mạc Xuất Hải cho tới Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên, cũng cùng đứng về một phía với Bành Viễn Chinh, trong đó Cố Xuân Tường, Mạc Xuất Hải và Lý Minh Nhiên lại càng là người ủng hộ Bành Viễn Chinh mạnh mẽ nhất.
Bốn người cùng đến từ thành phố Tân An, quan hệ khá tốt, khi đến huyện Lân, đương nhiên là đồng minh.
Nói cách khác, cho dù bây giờ Cung Hàn Lâm là Bí thư Huyện ủy, Bành Viễn Chinh vẫn khống chế quan trường huyện Lân trong tay, điều này bất cứ ai cũng nhận ra được.
Bành Viễn Chinh và Hàn Duy ngồi xuống, khi ngẩng lên, hắn thấy một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi, ngồi ở vị trí chót nhất. Người này tầm vóc trung bình, diện mạo khá thanh tú, đeo một cặp kính gọng vàng, có vẻ trí thức.
Tuy nhiên, nhìn kỹ, trong ánh mắt và nụ cười của y lộ ra vẻ gì đó hơi hèn mọn, đó là cảm giác của Bành Viễn Chinh. Người này mặc một cái áo da nâu, quàng khăn choàng cổ đỏ, tuy thời trang nhưng hơi lạc điệu với người xung quanh.
Đây hẳn là cậu ấm Hoàng Huy mà Hàn Duy vừa nói lúc nãy.
Hoàng Huy cười cười nói nói với Lý Minh Nhiên ngồi cạnh, thỉnh thoảng lại rỉ tai thì thầm với Mạc Xuất Hải, có vẻ quen biết đã lâu.
Hàn Duy hắng giọng một cái, lúc này Hoàng Huy mới người cười nói, ngồi thẳng lên.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu họp. Trước khi chính thức mở hội nghị, tôi tuyên bố bổ nhiệm của Thành ủy: bổ nhiệm đồng chí Hoàng Huy là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, tạm giữ chức một năm, chủ yếu là hỗ trợ đồng chí Âu Dương Đào thực hiện công tác Đảng quần chúng. Sau đây, mời đồng chí Hoàng Huy tự giới thiệu.
Hàn Duy khoát tay, thái độ rất nghiêm túc.
Hoàng Huy nghe vậy nở nụ cười, hướng về phía Hàn Duy và mọi người bái một cái. Đối với Hoàng Huy, đó là một cử chỉ nhún nhường, nhưng nó khiến mọi người lắc đầu cười thầm.
Từ đó đủ để nhận thấy, người này không phải ở trong quan trường, tối thiểu cũng không có kinh nghiệm trong quan trường.
- Kính thưa Bí thư Hàn, kính thưa Chủ tịch huyện Cung, kính thưa các đồng chí, tôi là Hoàng Huy, trước đây công tác ở Viện thư họa tỉnh, từ nhỏ, kẻ bất tài này đọc sách vẽ tranh, từ lúc gặp được Trầm Thông, bậc thầy về quốc họa (1), tạm coi như là một nhà thư họa, từng có tác phẩm được giải thưởng toàn quốc.
Các đồng nghiệp thư họa trong nước tặng tôi một biệt danh là Mộng Bút tiên sinh, lấy từ điển cố "mộng bút sinh hoa" (2) Ôi, hôm nay tổ chức điều tôi đến huyện Lân tạm giữ chức, dù kẻ hèn này không có sở trường gì, nhưng nhất định đem hết sức lực cống hiến cho nghệ thuật thư họa và các mặt khác của huyện Lân được phát triển mạnh mẽ, sau này kính xin các vị chỉ giáo nhiều hơn, tôi vô cùng cảm kích!
Hoàng Mộng Bút nói nghe có vẻ khiêm nhường nho nhã, nhưng thật ra quá nửa là tự giới thiệu về mình, cuối cùng còn ôm quyền làm lễ, khiến mọi người ngẩn ra nhìn nhau, hết sức buồn cười. Mấy người Âu Dương Đào cố nín một lát, cuối cùng không nhịn được cười lên ha hả.
Đây có lẽ là lời phát biểu nhậm chức đặc sắc nhất trong lịch sử quan trường huyện Lân cho tới thời điểm này.
Cố Xuân Tường che miệng cố nín cười, lòng thầm nghĩ: sao cấp trên lại bố trí một "cực phẩm" như vậy xuống huyện, đúng là loại cậu ấm trẻ người non dạ.
Lý Minh Nhiên và Mạc Xuất Hải đã biết tính cách của Hoàng Huy, không đến nỗi bật cười.
Hàn Duy cũng cười, nhìn Hoàng Huy, nói:
- Biệt hiệu của đồng chí Hoàng Huy là Mộng Bút tiên sinh, hay lắm, hay lắm. Tuy nhiên, đồng chí Hoàng Huy, chúng ta là lãnh đạo, không phải là ngâm thơ vẽ tranh, chỉ có biệt hiệu thôi chưa đủ, nhất định phải có nỗ lực tinh thần!
Bành Viễn Chinh cũng cười phụ họa một câu:
- Mộng bút sinh hoa, đồng chí Hoàng Huy quả nhiên là người phong nhã, tài hoa, sau này hẳn phải xin Mộng bút tiên sinh mấy bức thư họa.
Hoàng Huy vỗ vỗ ngực:
- Nếu Chủ tịch huyện Bành không chê, ngày mai tôi sẽ có tác phẩm còn vụng về trình lên, kính xin Chủ tịch huyện Bành chỉ giáo nhiều hơn!
Mọi người cười ồ, thuận thế cũng nhao nhao xin Hoàng Mộng Bút vẽ tranh, viết chữ cho. Hoàng Mộng Bút không từ chối một ai, thậm chí còn hứa với Âu Dương Đào, sẽ nói với Trầm Thông, viết chữ cho Âu Dương Đào.
Trầm Thông là bậc thầy thư họa hàng đầu trong nước, đồng thời cũng là một học giả tiếng tăm lừng lẫy, tác phẩm bán rất chạy trên thị trường. Chữ của ông, nói rằng một chữ đáng ngàn vàng cũng không khoa trương, từng có một bức quốc họa của ông được trả một triệu đô la Hồng Kông trong một buổi đấu giá ở Hồng Kông.
Âu Dương Đào chỉ thuận miệng mà nói, cũng không để trong lòng, thư pháp của Trầm Thông, đâu phải ai muốn cũng có? Tuy nhiên, một thời gian ngắn sau đó, khi y quên mất chuyện này, Hoàng Huy đã nhờ Trầm Thông viết cho Âu Dương Đào hai chữ: thận trọng.
Bởi vậy có thể thấy, quan hệ giữa Hoàng Huy và Trầm Thông tương đối gần gũi.
…
Không khí vốn thường nghiêm túc, đơn điệu của hội nghị, bởi vì vẻ hài hước "tự có" của Hoàng Huy mà thoải mái đi nhiều. Tuy nhiên, mọi người cười thì cười, trong lòng tuy xem thường, nhưng không ai dám lộ ra vẻ châm biếm, bối cảnh Hoàng Huy như thế, không ai dám đắc tội.
Hàn Duy gõ gõ bàn, trầm giọng nói:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu họp.
(1) Quốc họa: tranh mực tàu vẽ bằng bút lông trên lụa hoặc giấy, được người Trung Quốc gọi là quốc họa.
(2) Mộng bút sinh hoa: tương truyền, đại thi hào Lý Bạch một đêm khuya nằm dưới ánh trăng mờ ngâm thơ, theo gió bay tới một ngọn núi tiên ngoài biển. Chỉ thấy bốn phía biển mây mênh mông, hoa và cây cối xanh um. Lý Bạch mê mẩn trước cảnh đẹp. Giữa lúc ấy, một cây bút lông khổng lồ cao chừng mười trượng (hơn 30 m), giống như một cây cột bằng ngọc, xuất hiện giữa biển mây. Lý Bạch nghĩ thầm: " Nếu như có được cây bút khổng lồ này, dùng cả vùng đất làm nghiên mực, lấy nước biển làm mực, dùng trời xanh kia làm giấy, viết ra hết được cảnh đẹp nhân gian, thì thật là hay quá! " Đang lúc ông miên man bất định, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc du dương trên trời, từ cây bút bắn ra những tia sáng ngũ sắc, rồi ở đầu bút mở ra một đóa hoa màu hồng tuyệt đẹp. Cây bút sinh hoa kia dần dần chuyển động, bay về phía Lý Bạch. Lý Bạch mắt thấy tia sáng bắn ra từ cây bút thần càng lúc càng gần, liền đưa tay nắm lấy, lúc sắp chạm tay vào cây bút, bất giác tỉnh mộng. Sau khi Lý Bạch tỉnh dậy, hồi tưởng tình cảnh trong mộng, nghĩ không ra là ở địa phương nào. Ông quyết tâm đi thăm khắp các danh sơn, tìm kiếm tiên cảnh trong mộng. Về sau, Lý Bạch dạo chơi đến Hoàng Sơn, bất giác thất thanh kêu to: " Trước kia ta trong mộng chứng kiến cây bút sinh hoa, thì ra là ở chỗ này. "
Tục truyền nói, kể từ sau khi Lý Bạch nhìn thấy " Mộng bút sinh hoa " , thơ hay liền cuồn cuộn tuôn ra.
Câu " Mộng bút sinh hoa " , ý nói người tài hoa hơn người, đang ở trong mộng cũng có thể làm thơ, cũng ý nói người tài từ trời giáng xuống trần. (Người dịch trích từ truyenfull.vn)