Bốn người đang nói chuyện thì một chiếc xe chạy đến.
Dưới ánh đèn, chiếc xe này trông rất chói mắt. Đây là một chiếc xe thể thao loại nhập khẩu mới nhất của Mỹ, thuộc loại xe siêu sang thời bấy giờ. Đương nhiên, nó không thể so sánh với loại xe Porsche, Maserati sau này.
Chiếc xe thể thao thắng lại phát ra một tiếng kêu chói tai. Cửa xe mở ra, một chàng thanh niên trong bộ quần áo tơ tằm và chiếc jacket màu trắng lưu hành hiện giờ bước xuống, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng, làm cho người ta cảm giác đây là dân nhà giàu mới nổi.
Người này vừa bước xuống, thì cửa xe đằng sau mở ra, bước xuống là bốn cô gái ăn mặc rất hợp thời trang, thướt tha nói nói cười cười, đi theo đằng sau cái tên nhà giàu mới nổi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, có chút nghi hoặc. Tống Quả là con cháu nhà quan, rất có văn hóa và tu dưỡng, sao lại quen biết với cái loại nhà giàu mới nổi này? Thật sự là không nên.
Cái tên nhà giàu mới nổi đó chào hỏi Tống Quả và Lý Minh Nhiên. Lý Minh Nhiệt không mặn không nhạt mỉm cười, nhưng trong đôi mắt Tống Quả lại hiện lên một tia chán ghét.
Cảm xúc biến hóa này rơi vào tầm mắt của Bành Viễn Chinh, sự nghi hoặc trong lòng liền giảm đi vài phần.
- Tống thiếu, đã lâu không gặp.
Tên nhà giàu mới nổi bắt tay Tống Quả, rồi lại bắt tay Lý Minh Nhiên cười nói:
- Lý cục, anh thật là không có suy nghĩ. Anh em tôi nhiều lần mời anh ra ăn cơm, vậy mà cũng không nể mặt.
- Hai vị này là…?
Tên nhà giàu mới nổi liền liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng, thấy Bành Viễn Chinh quần áo bình thường thì không để ý, cứ tưởng là "người hầu" của Tống Quả, theo bản năng mà dừng lại trên người Chu Đại Dũng.
Người này tuy rằng là con buôn lỗ mãng, nhưng thường ngày cũng có giao tiếp với người trong quan trường nên ánh mắt rất nhanh nhạy, liếc một cái là có thể nhìn ra Chu Đại Dũng khẳng định là cán bộ chính quyền.
Y mỉm cười, không đợi Tống Quả giới thiệu, liền chủ động giơ tay bắt tay Chu Đại Dũng:
- Em tên là Hoàng Đại Long, là Phó tổng giám đốc xí nghiệp Tín Kiệt. Đương nhiên, Tổng giám đốc là ba của em. Xin hỏi lãnh đạo là…?
Lý Minh Nhiên ở một bên cười nói chen vào:
- Tiểu Hoàng, vị này là Phó trưởng phòng phòng tổ chức cán bộ 1 của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
- A, thất kính, thất kính. Hôm nay được quen biết với Trưởng phòng Chu, em thật sự là cảm thấy rất vinh hạnh.
Hoàng Đại Long ánh mắt sáng lên.
- Xin chào!
Chu Đại Dũng chỉ mỉm cười, vội vàng bắt tay Hoàng Đại Long rồi bỏ ra ngay.
Y là người của Ban tổ chức cán bộ, từ trước đến nay không bao giờ để mắt đến thương nhân. Nếu không phải vì muốn kết giao với Tống Quả, y căn bản không muốn giao tiếp với cái loại ăn chơi trác táng, ỷ mình có tiền như Hoàng Đại Long kia.
Xí nghiệp Tín Kiệt là một tập đoàn doanh nghiệp tư nhân rất hùng mạnh của thành phố Tân An, có ba bốn nhà máy cán thép, một nhà máy bơm nước và hai công ty sản xuất thiết bị cơ điện. Gần đây đã tham gia với ngành dịch vụ giải trí và khai thác xây dựng đô thị.
Nguồn: http://truyenfull.vnHoàng Đại Long là con trai của ông chủ xí nghiệp Tín Kiệt Hoàng Minh Thừa. Hoàng Minh Thừa trong thời kỳ cải cách đã bắt đầu làm ăn, cho đến nay đã trở thành doanh nghiệp tư nhân số một của thành phố Tân An, lực ảnh hưởng ở thành phố rất lớn, hắc bạch lượng đạo đều chơi được.
Hoàng Đại Long nói vài câu với Chu Đại Dũng, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Quả và Lý Minh Nhiên:
- Tống thiếu, Lý cục, quán ăn này làm mất thân phận của hai người quá. Tôi là ông chủ, xin mời mọi người đến câu lạc bộ giải trí Đại Hải để uống bia Đức.
- Đến đây các em!
Hoàng Đại Long la lớn lên, vẫy tay gọi bốn cô gái đứng cách đó không xa.
Một cô gái tóc uốn lượn là người chạy đến nhanh nhất, nở nụ cười thật quyến rũ nắm cánh tay Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long mê đắm ngắm nhìn thân hình hấp dẫn của cô gái, thuận tay nhéo một phen, cười ha hả nói:
- Tống thiếu, Lý cục, Trưởng phòng Chu, xin giới thiệu một chút, vị này là bạn gái của tôi, Vương Na Na. Những người kia cũng đến đây đi.
Bành Viễn Chinh đứng ở đằng sau Tống Quả liếc mắt một cái, không khỏi ngẩn ra. Người đang ôm lấy cánh tay của Hoàng Đại Long không ngờ là đồng nghiệp của hắn Vương Na. Cô gái này nếu không phải là tháo chiếc mắt kính cận, rồi trong bóng tối lờ mờ thì hắn đúng là không nhận ra.
"Cô gái này quả thật đúng là hạng gái làm tiền, thích hư vinh". Bành Viễn Chinh trong lòng thầm nhủ.
Các cô kia cũng bước đến, tuy nhiên ăn mặc đơn giản hơn và son phấn cũng ít hơn.
- Chúng ta đến câu lạc bộ giải trí Đại Hải đi, tôi mời khách. Tống thiếu, Trưởng phòng Chu, hãy lên xe của tôi đi.
Hoàng Đại Long niềm nở mời.
Tống Quả gương mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ và căm hận. Y nhíu mày nói:
- Đại Long, tôi bảo anh đem xe ra chở chúng tôi đi ăn đồ nướng, anh mang các cô gái ấy đến làm gì?
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Tống thiếu, đây không phải là đến chia vui với chúng ta sao? Anh cứ yên tâm, đây đều là những mỹ nữ của công ty chúng tôi.
Hoàng Đại Long hạ giọng nói tiếp:
- Tống thiếu, ba cô gái kia đều là cô gái đàng hoàng, chứ không phải là hạng gái làm tiền đâu. Anh cứ việc chọn, chơi xong thì thôi.
Tống Quả càng cau mày. Y đột nhiên lùi về sau một bước, phất tay.
Do dự một chút, y quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh vẫn đang đứng trầm mặc phía sau:
- Viễn Chinh, nếu không, chúng ta đi xem hát đi?
Bành Viễn Chinh tiến lên một bước, cười nói:
- Thôi được rồi, anh Tống, bây giờ cũng không còn sớm, tôi phải trở về. Về khuya quá mẹ tôi lo lắng.
- Chúng ta còn nhiều thời gian.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Tống Quả, nói một cách đầy thâm ý rồi sau đó xoay người bước đi.
Nếu đi cùng với Tống Quả hay là Chu Đại Dũng, hoặc sau đó là Lý Minh Nhiên thì cũng không sao. Nhưng thình lình lại xuất hiện một tên nhà giàu mới nổi, con ông cháu cha, nhất là còn có Vương Na ở đây thì hắn cũng dần mất đi hứng thú.
Lúc này Vương Na mới nhận ra Bành Viễn Chinh. Gương mặt đầy son phấn của cô tràn ngập một sự kinh ngạc. Tiểu tử họ Bành, sao lại đi cùng với con trai Trưởng ban Tống, lại còn xưng huynh gọi đệ thân thiết như vậy? Điều này sao có thể?
Tống Quả cười nói:
- Viễn Chinh, anh không đi được thì thôi, chúng ta tan cuộc.
Tống Quả hướng ánh mắt nhìn Lý Minh Nhiên, Lý Minh Nhiên hiểu ý tiến lên vài bước, bắt tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lưng áo nhoáng lên một cái. Lý Minh Nhiên nắm lấy khoảng không thì không khỏi cả kinh. Tiểu tử này quả thật có công phu thâm hậu!
Bành Viễn Chinh đứng ở một bên quay đầu nhìn Tống Quả:
- Tống Quả, cứ như vậy đi, hôm nào tôi mời anh uống rượu.
Bành Viễn Chinh rất nhanh biến mất khỏi màn đêm.
Hoàng Đại Long có chút không hiểu, kéo cánh tay Chu Đại Dũng:
- Trưởng phòng Chu, người kia là ai vậy? Ngay cả mặt mũi của Tống thiếu cũng không nể?
Chu Đại Dũng quét mắt nhìn Hoàng Đại Long, thản nhiên nói:
- Tối nay Tống thiếu mời cậu ấy ăn cơm, lần đầu tiên gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ. Cậu nói cậu ta nể mặt hay không nể mặt?
Chu Đại Dũng lời còn chưa nói xong thì Tống Quả sắc mặt không tốt, chạy đến hướng Lý Minh Nhiên nói:
- Lý cục, anh lái xe đưa Viễn Chinh về nhà đi.
Hoàng Đại Long đôi mắt lóe lên, đột nhiên nhảy lên xe của mình, nhanh như chớp lái đi.