Bóng chiều ngả về tây, hai đầu đường Hồng Kỳ nơi công ty thương mại Đại Hoa tọa lạc, đầy cảnh sát. Người đi đường mơ hồ đoán ra điều gì xảy ra, họ dừng lại nhìn với vẻ mặt phấn khởi, xì xào bàn tán.
Ba mươi hai cảnh sát hình sự và mười hai cảnh sát vũ trang bao vây trụ sở công ty Đại Hoa. Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt đích thân chỉ huy nhóm hành động này. Không lâu sau, Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên cũng đi xe hơi đích thân tới hiện trường.
Dưới sự bảo vệ của mấy cảnh sát Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên mặc áo chống đạn, đội nón sắt đi xuyên qua tuyến phong tỏa, tới chiếc xe phòng ngừa bạo lực của cảnh sát đậu ở ven đường. Trọng Tu Vĩ và Hồ Duyệt cũng lên xe, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Lý, lúc này có thể xác định, Trương Đại Hổ và một số thành viên nòng cốt của bang Lão Hổ đều đang ở trong tòa nhà đó, chúng ta tấn công thẳng vào hay là…
- Đừng gấp. Trước hết kêu gọi đầu hàng, cho bọn chúng có thời gian tự thú, làm phân hóa và tan rã nội bộ của chúng.
Lý Minh Nhiên gật đầu, xua tay nói. Đối với việc xử lý vấn đề này, y là chuyên gia, cho nên Bành Viễn Chinh im lặng, để mặc cho Lý Minh Nhiên chỉ huy.
Trọng Tu Vĩ gật đầu xác nhận, rồi cùng Hồ Duyệt xuống xe, ra lệnh cho cảnh sát gọi loa đầu hàng, đại khái là "ngoan ngoãn đầu hàng thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, bắt giữ, giết chết…" v.v…
Trong tòa nhà.
Các phần tử nòng cốt của bang Lão Hổ đều có phần bối rối. Lúc bình thường chúng ngang tàng lớn lối, cùng hung cực ác, tựa hồ không sợ trời không sợ đất, nhưng khi đối mặt với đông đảo cảnh sát được trang bị tận răng, thì chúng cũng sờn lòng chùn bước.
Còi cảnh sát kêu inh ỏi, cảnh sát lại kêu gọi đầu hàng. Có một số người muốn điên cuồng đối kháng, nhưng cũng có người có ý nghĩ muốn đầu thú để bảo vệ tính mạng.
Lầu ba. Trương Đại Hổ nằm trên ban công lầu ba, tay cầm một khẩu K54 đen nhánh, vẻ mặt dữ tợn, nhìn xuống xe cảnh sát và đám cảnh sát hình sự đằng đằng sát khí phân tán vây quanh, cắn môi đến rướm máu.
Y mới vừa nhận được một cuộc điện thoại, cho biết rạng sáng ngày mốt, Bành Viễn Chinh sẽ quyết tấn công y đến cùng, nhưng y còn chưa kịp chạy, cảnh sát đã như từ trên trời giáng xuống.
Nguồn truyện: Truyện FULLNhìn tình hình này, Trương Đại Hổ biết mình thật sự xong đời rồi.
Con người y cũng khá kiên cường. Nói không sợ chết là giả, nhưng đã đi theo con đường này, sớm hay muộn cũng phải có một ngày như thế, trong lòng ít ít nhiều đã chuẩn bị tư tưởng.
Tội ác gây ra cũng đã nhiều, cũng đã đến lúc phải trả.
Đột nhiên Trương Đại Hổ chĩa súng lên trời, bắn một phát.
- Đoàng!
Tiếng súng chói tai pha vỡ sự yên lặng của huyện Lân, huyện lỵ chỉ bé như bàn tay, không thể giấu được chuyện gì.
Cảnh sát hiện trường như lâm đại địch, liền chĩa súng về phía trên lầu.
Lý Minh Nhiên giận tím mặt, đang muốn chỉ huy cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang tấn công vào lầu, chợt nghe trong tòa nhà vọng ra tiếng gầm từ loa phóng thanh:
- Ta muốn nói vài lời với Bành Viễn Chinh!
Trọng Tu Vĩ ngẩn ra, quay lại nhìn về phía xe cảnh sát.
Bành Viễn Chinh nhảy xuống xe, đi nhanh tới. Hồ Duyệt vội vàng dẫn mấy cảnh sát cản hắn lại, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, nguy hiểm lắm!
Bành Viễn Chinh cười cười, càm lấy loa phóng thanh trong tay Trọng Tu Vĩ, kêu lớn:
- Trương Đại Hổ, tôi là Bành Viễn Chinh, anh muốn nói cái gì? Tôi khuyên anh không nên chống cự, tiếp tục như vậy, chỉ có một con đường chết!
- Ai chẳng có một lần chết, ta sợ cái đếch gì! Hai mươi năm sau, ta lại là một hảo hán! Bành Viễn Chinh, mày điên rồi!
Giọng Trương Đại Hổ khàn khàn, pha lẫn hơi hướng tâm thần:
- Nếu ta sợ chết, đã chạy từ lâu, đâu có chờ mày tới bắt?
- Nếu kiên cường như thếm, thì đàng hoàng xuống tự thú đi!
Bành Viễn Chinh cười lạnh, lớn tiếng nói.
- Lão tử ở huyện Lân xưng hùng xưng bá hơn mười năm, món nên ăn đã ăn, thức nên uống đã uống, gái đáng chơi đã chơi, đủ vốn rồi! Nhưng dù ta có ngã xuống, cũng phải làm cho cả huyện Lân này ngả nghiêng, điên đảo!
Bành Viễn Chinh nhướng mày quát to:
- Đừng nói nhảm! Trương Đại Hổ, cho anh năm phút thời gian, đi ra ngoài đầu thú coi như là tự thú! Những người khác trong tòa nhà cũng vậy, trong năm phút, nếu đi ra đầu thú, cũng xem như là tự thú, sẽ được giảm nhẹ hình phạt! Nếu kháng xự, sẽ bị giết tại chỗ!
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, liền có bảy, tám tên nòng cốt của bang Lão Hổ từ trong tòa nhà lao ra, hai tay giơ cao, bị cảnh sát hình sự khống chế đưa lên xe cảnh sát.
- Bành Viễn Chinh, mày có dũng khí đấy! Có gan thì hãy bắt cho hết những kẻ làm ra vẻ đạo mạo kia luôn đi!
Trương Đại Hổ cười điên dại, giơ cao hai tay, không nhanh không chậm đi ra:
- Đến đây đi, đời này thứ gì ta cũng đã ăn rồi, chỉ có cơm tù là chưa ăn thôi!
Bành Viễn Chinh cười lạnh, ném cái loa phóng thanh trong tay cho Hồ Duyệt, quát lớn:
- Bắt lại, mang đi!
…
Đối với người dân huyện Lân, đây là một buổi chiều kinh tâm động phách.
Ngày đó, từ 4 giờ 40 phút đến 6 giờ 10 phút chiều, trong vòng hơn một giờ, Bành Viễn Chinh đích thân chỉ huy, Cục công an huyện Lân thống nhất hành động, chia ba đội tấn công 21 địa điểm đều là của Trương Đại Hổ hoặc công ty thương mại Đại Hoa, bắt được 126 tên trong bang Lão Hổ, kể cả Trương Đại Hổ, thu được hơn 6 triệu tệ tiền mặt, tiền đánh bạc và một mớ dao và súng ống.
Đây là kết quả thống kê bước đầu mà Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ báo cáo nhanh cho Bành Viễn Chinh trước lúc 6 giờ 30 chiều. Bành Viễn Chinh cầm bản báo cáo của Cục công an huyện, vẻ mặt bình tĩnh rời phòng làm việc, đi đến trụ sở Huyện ủy. Trong phòng hội nghị ở lầu ba trụ sở huyện ủy, hội nghị thường vụ Huyện ủy được triệu tập khản cấp đang chờ hắn.
Đại khái, có thể hiểu là đám người Tôn Tuyết Lâm đang định gọi hắn tới hỏi tội!
Bành Viễn Chinh ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, Trọng Tu Vĩ dẫn hai cảnh sát hình sự xuất hiện, khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Ừ, anh nói nhanh đi, tôi còn phải đến Huyện ủy dự hội nghị!
Bành Viễn Chinh đưa mắt nhìn Trọng Tu Vĩ, Trọng Tu Vĩ không dám chậm trễ, vội tiến lên đưa một quyển sổ cho Bành Viễn Chinh, rồi kề tai hắn khẽ nói:
- Lãnh đạo, cuốn sổ này được tìm thấy trong phòng làm việc của Trương Đại Hổ, có điều, nội dung không hoàn toàn giống với cuốn sổ của Hậu Niệm Côn!
Dù sao, đây là bằng chứng rất rõ ràng…
Trên khuôn mặt Trọng Tu Vĩ vừa có vẻ hưng phấn vì phá được án, lại có vẻ ngưng trọng vì biết nội tình vụ này rất nghiêm trọng.
Bành Viễn Chinh cười cười, đưa cuốn sổ lai, nói:
- Chứng cứ qro như vậy, các anh phải giữ gìn cho kỹ! Mặt khác, đưa Trương Đại Hổ nhốt riêng, lập tức tiến hành tra hỏi!
Khuya hôm nay, xem ra các anh phải làm thêm giờ rồi.
Bành Viễn Chinh phất tay nói:
- Nói với các đồng chí, tiếp tục kiên trì, thắng lợi trong tầm mắt, tuyệt đối không nên buông lỏng dẫn đến thất bại trong gang tấc, sau khi việc này kết thúc thành công, tôi sẽ mở tiệc đãi mọi người!
- Dạ!
Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm chào, rồi vội vã rời đi.
Bành Viễn Chinh nhìn theo Trọng Tu Vĩ, miệng mỉm cười như trút được gánh nặng. Có cuốn sổ ghi chép của Hậu Niệm Côn, quân sư của Trương Đại Hổ, cuốn sổ này của Trương Đại Hổ có cũng được mà không cũng không sao. Định tội Trương Đại Hổ rất dễ dàng, chỉ riêng việc kinh doanh bất hợp pháp và dính dấp với những vụ án mạng hình sự, cũng đủ để cho Trương Đại Hổ ngồi đếm lịch dài dài trong nhà tù!
Vấn đề mấu chốt là làm cách nào bắt được người sau lưng Trương Đại Hổ.
Nếu như chỉ là truy quét tội phạm, Bành Viễn Chinh không cần phải nhọc lòng như thế, từng bước bố trí, từng bước tiến lên, trì hoãn cho đến ngày hôm nay mới động thủ. Đó là vì hắn muốn dụ rắn rời khỏi hang, thông qua việc tạo áp lực với Trương Đại Hổ, để lần ra ô dù sau lưng y.
Bành Viễn Chinh xoay người chậm rãi đi về phía trụ sở Huyện ủy, bước vào hành lang hơi âm u, mấy nhân viên ở lại làm thêm giờ, thấy hắn bèn đứng nguyên tại chỗ, có phần kính sợ cúi đầu.
Vị Chủ tịch huyện Bành này quá mức ngạo mạn, cứ như không có chuyện gì mà hắn không dám làm! Hắn trực tiếp ra tay, liền bắt được Trương Đại Hổ và đồng bọn! Nhưng quan trọng hơn nữa là, khi làm điều đó, hắn gạt lãnh đạo chủ yếu của Huyện ủy qua một bên, tự tiện hành động!
Thời gian Huyện ủy định ra là rạng sáng ngày mốt, nhưng hắn lập tức bố trí hành động, chuyện này khác nào cho Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm một cái tát! Nghe nói không chỉ Tôn Tuyết Lâm, mà ngay cả Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm cũng chẳng hay biết gì.
Trong phòng họp, Tôn Tuyết Lâm và đa số Ủy viên thường vụ Huyện ủy chờ đợi đã lâu. Việc Bành Viễn Chinh "cả gan làm loạn", nhìn từ góc độ khác nhau, cũng sẽ có những đánh giá và suy nghĩ khác nhau, cho nên giờ phút này, mọi người đều có tâm tư riêng.
Kế Siêu, Vưu Đào, Hoàng Tử Hàm nhìn nhau trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu, rồi quay đầu đi chỗ khác, hoặc hút thuốc hoặc viết viết vẽ vẽ trong sổ giết thời gian, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng trong lòng mình.
Thật ra bọn họ cũng không trực tiếp dính líu tới Trương Đại Hổ. Nhưng bọn họ đại diện cho thế lực địa phương, rất nhiều tâm phúc của họ, như Lận Đại Dung chẳng hạn, lui tới mật thiết với bang Lão Hổ. Vì vậy, bọn họ có cảm giác mình cũng không được sạch sẽ.
Hơn nữa, bọn họ luôn luôn cho rằng, Bành Viễn Chinh mượn cớ truy quét tội phạm và chấn chỉnh tình hình trị an xã hội, là muốn chèn ép phe phái địa phương, tạo sức mạnh cho phái Cung - Bành.
Cho nên lúc đầu, bọn họ tìm mọi cách ngăn trở, bất quá không có hiệu quả gì mấy. Về sau, phát hiện Bành Viễn Chinh có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, phía sau lưng lại có lãnh đạo thành phố ủng hộ, bọn họ bất đắc dĩ phải thối lui.
Nhưng chuyện đã phát triển tới mức như ngày hôm nay, bọn họ phát hiện đột nhiên mình đã có phần suy nghĩ sai lầm. Nhất là hôm nay, khi hành động, Bành Viễn Chinh cũng bỏ Cung Hàn Lâm qua một bên, khiến họ cảm thấy rất không ngờ.
Đột nhiên, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Phiền Thường Tại ho khan mấy tiếng, y vẫy tay cau mày nói:
- Bớt hút thuốc đi, khói thuốc mù mịt!
Vừa nói, Phiền Thường Tại vừa đứng dậy mở cửa sổ ra, cùng lúc đó, Bành Viễn Chinh lặng lẽ đẩy cửa phòng họp, đi vào.