Cao Quan

Chương 418: Sắp xếp và phe phái





Tống Bính Nam lời nói đại diện cho thái độ lãnh đạo chủ chốt Thành ủy. Ông ta phê bình thẳng mặt như vậy, hiển nhiên là không hài lòng với bộ máy công tác của huyện Lân, tương đương với việc không hài lòng với công tác của Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm.

Tôn Tuyết Lâm có chút bi ai ngồi trên đài, tâm trạng không thoải mái. Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn không tỏ ra sợ hãi.

Tống Bính Nam trong cuộc họp còn tuyên bố Thành ủy sẽ tiến hành cải tổ lại bộ máy Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lân.

Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, Phó bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trường Hùng Vĩ, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo (tạm thời ghế trống).

Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hàn Quân Tường, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Trì Ương, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Phàn Thường mười một cá nhân trong bộ máy Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Bành Viễn Chinh sếp vị trí thứ sáu. Điều này phù hợp với vị trí và kinh nghiệm lý lịch của hắn.

Tiễn Tống Bính Nam, Tôn Tuyết Lâm lập tức triệu tập bộ máy Huyện ủy họp hội ý. Gặp nhau được một lần, thì biết nhau thêm một chút. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi quan sát, Bành Viễn Chinh liền mẫn cảm phát hiện, mười một Ủy viên thường vụ này chia làm ba phe.

Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư đảng ủy công an Vưu Đào, Ủy viên thường vụ huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm chia làm một phe. Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trường Hùng Vĩ, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hàn Quân Tường, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy Phàn Thường chia làm một phe. Cung Hàn Lâm và mình khẳng định là phải tính một phe.

Về phần Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm cao cao tại thượng, ở giữa điều hành. Nhưng trên thực tế, đối với ba phe phái ở dưới cũng không có năng lực nắm trong tay, càng xem càng giống người cô đơn.

Kể từ đó, Huyện Lân làm sao mà không loạn? Còn Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm làm sao mà không bị mất quyền lực?

Trong cuộc họp, còn thảo luận về việc xuất hiện số ghế sai lầm trên bàn lãnh đạo trong hội trường. Kỳ thật thì cũng chẳng có gì tốt. Tôn Tuyết Lâm nói, Phó chánh văn phòng Huyện ủy Ninh Thương không làm tròn bổn phận, ngay tại chỗ mất chức điều tra. Những nhân viên có liên quan thì bị phạt cảnh cáo, ngừng cương vị trong ba tháng.

Chuyện ngày hôm nay khiến các lãnh đạo huyện đều rất mất mặt. Bởi vậy không ai biện hộ. Chánh văn phòng Huyện ủy Phàn Thường trong cuộc họp Huyện ủy ở tự phê bình mình.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Tuyết Lâm đề xuất mở tiệc tẩy trần cho Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh, bị Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh lấy lý do sức khỏe không tốt để xin miễn. Tôn Tuyết Lâm vốn tâm trạng không tốt, cảm xúc không cao. Thấy hai người từ chối cũng không kiên trì nữa. Bành Viễn Chinh sau hội nghị thường vụ thường vụ đầu tiên cũng cứ như vậy mà giải tán.

Kỳ thật không chỉ có Tôn Tuyết Lâm cảm xúc không cao mà các Ủy viên thường vụ khác cũng vậy.

Cục diện loạn của huyện Lân bị Thành ủy coi là "cái đinh trong mắt", ai cũng không biết loạn cục này có thể hay không vi Ngưu Bác Dương bị bắt mà bình ổn lại. Các Ủy viên thường vụ Huyện ủy, gần như mỗi người đều tinh thần sa sút.

Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm cùng song vai nhau bước ra khỏi trụ sở Huyện ủy, bước vào công viên đối diện.

Dọc theo đường đi, Cung Hàn Lâm trầm mặc không nói. Kỳ thật thì ông ta muốn nói với Bành Viễn Chinh về thế cục hiện giờ và công tác sau này triển khai như thế nào, nhưng nhất thời lại không biết nói từ đâu.

Ông ta không chủ động mở miệng thì Bành Viễn Chinh cũng chỉ có thể duy trì trầm mặc.

- Viễn Chinh à, kỳ thật thì tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ tới huyện Lân này.

Cung Hàn Lâm thở dài:

- Huyện này rất phức tạp, nước quá sâu, so với trong tưởng tượng của tôi thì xấu hơn nhiều. Sau khi tôi đến đây, công tác căn bản là không có cách nào triển khai.

- Ngưu Bác Dương tuy rằng đã ngã, nhưng người của huyện vẫn tâm bất ổn, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Bí thư Tôn người này….

Cung Hàn Lâm trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng nói:

- Khá ôn hòa. Nếu như bình thường thì một người lãnh đạo như vậy kỳ thật rất được hoan nghênh. Nhưng hiện tại dưới tình huống như vậy, ông ta không trấn áp được huyện ủy.

- Quả thật so với tôi nghĩ thì phức tạp hơn nhiều.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Tuy nhiên, lão lãnh đạo, phức tạp thì chúng ta cũng phải chậm rãi triển khai công tác. Cấp trên đang nhìn chằm chằm vào ngài đấy….

Cung Hàn Lâm cười khổ:

- Nhìn chằm chằm vào tôi thì tôi cũng không có biện pháp. Bắt đầu từ tháng 4, công tác ở huyện gần như dậm chân tại chỗ, lâm vào trạng thái đình trệ. Một số công tác thường quy đều là tùy tiện ứng phó. Rồi đến những bộ môn ở dưới huyện và thị trấn cũng là chấp hành không xong.

- Thật khó!

Cung Hàn Lâm thở dài một tiếng.

- Phỏng chừng cấp trên đối với Bí thư Tôn cũng không hài lòng. Kỳ thật thì Bí thư Tôn cũng có chỗ khó xử. Ông ta cũng là cán bộ hàng không xuống. Lúc trước Ngưu Bác Dương mạnh mẽ như thế, ở huyện Lân một tay che trời. Kế Siêu ngày xưa đi theo Ngưu Bác Dương có cùng ý tưởng đen tối, nhưng Bí thư Tôn cũng chỉ có thể mặc kệ.

Cung Hàn Lâm nói xong thì dừng bước quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh:

- Viễn Chinh, chúng ta không phải là người ngoài. Hiện tại ở huyện Lân cũng là người từ ngoài tới. Hai người chúng ta chính là anh không ra anh, em không ra anh. Chỉ có thể trói lại cùng tiến thoái.

Bành Viễn Chinh cười thầm trong lòng, biết Cung Hàn Lâm nói ra loạn cục ở huyện Lân, cùng lúc cũng ám chỉ mình, yêu cầu mình đem hết toàn lực ra ủng hộ công tác của ông ta. Hợp tác thì cùng thắng, còn không thì cùng nhau bị thương.

Trên thực tế thì chính là đạo lý như vậy.

Bành viễn chinh mỉm cười:

- Xin lãnh đạo cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ ủng hộ toàn lực, phối hợp với công tác của lãnh đạo. Bất kể cục diện khó cỡ nào, chúng ta cũng phải làm. Nếu không làm thì chúng ta có lỗi với lương tâm của mình.

Cung Hàn Lâm mỉm cười, gật đầu, thái độ lại có vẻ thân mật một chút.

- Viễn Chinh à, cậu có biết Ngưu Bác Dương vì sao lại bị kéo xuống ngựa không?

Ông ta lại hạ giọng nói.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra:

- Không phải bởi vì tham ô sao?

- Tham ô chỉ là một nhân tố. Chân chính khiến ông ta xuống ngựa chính là…

Cung Hàn Lâm theo bản năng quét mắt theo bản năng mà liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai thì lại nhẹ nhàng nói:

- Ông ta thật ra là bá đạo, không coi ai ra gì. Đầu năm miễn đi một chức vụ Chủ tịch thị trấn. Mà Chủ tịch thị trấn này lại là con trai của một lãnh đạo huyện. Kết quả là người ta đã tố cáo với Tỉnh ủy, liệt kê rất nhiều chứng cứ phạm tội của ông ta.

Bành Viễn Chinh trầm mặc xuống.

Trong lòng của hắn rất rõ, Cung Hàn Lâm nhắc tới chuyện này, không phải là sau lưng nghị luận Ngưu Bác Dương chuyện gì mà là muốn nói cho hắn biết, huyện Lân là một địa phương lạc hậu, thế lực bản thổ rất ngoan cố. Ở huyện Lân triển khai công việc nhất định phải chú ý cẩn thận, không thể nôn nóng. Cải cách đổi mới ở huyện Lân khả năng chỉ là một lời nói suông.

- Viễn Chinh à, chiều nay còn phải họp ở Hội đồng nhân dân theo trình tự. Sáng ngày mai, tranh thủ chúng ta bên này tổ chức một cuộc họp, phân công công tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cung Hàn Lâm chậm rãi đi trước, lại nói:

- Huyện phủ bên này chỉ có bốn người. Tôi, cậu, Lâm Trường Hà và thêm Phó chủ tịch Nghiêm Hoa.

- Lão lãnh đạo, kỳ thật thì tôi cảm thấy công tác trước đừng vội phân công. Ý kiến cá nhân tôi, trước tiên ta cứ ở huyện vài ngày làm điều tra nghiên cứu. Tình huống thế nào chúng ta cũng không biết thì không thể nào khai triển công việc.

Bành Viễn Chinh ánh mắt lóe lên sự sáng rọi khác thường, trầm ổn nói:

- Lão lãnh đạo, chúng ta trước đừng vội xuống tay. Hãy suy xét lại cho kỹ càng. Một khi suy xét rõ ràng thì quyết định cũng chưa muộn. Kỳ thật thì cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Bí thư Thành ủy Đông Phương không phải đã nói sẽ mạnh mẽ ủng hộ công tác của chúng ta sao.

Cung Hàn Lâm trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

- Ừ, cậu nói cũng có lý. Vậy cứ như vậy đi, cậu trước đi điều tra nghiên cứu, buổi chiều tôi đến Hội đồng nhân dân. Cậu ở đây làm quen với nhân viên cơ quan.

- Vâng! Đúng rồi, lão lãnh đạo, tôi muốn điều một người từ Tân An sang.

Bành Viễn Chinh mỉm cười.

Cung Hàn Lâm quét mắt nhìn hắn, sảng khoái đáp ứng:

- Điều đồng nghiệp quen thuộc đến đây cũng tốt. Cậu xem rồi an bài đi.

Kỳ thật thì điều Điền Minh sang chỉ là một chuyện nhỏ nhặt. Bành Viễn Chinh vốn có thể làm theo ý của mình. Nhưng suy xét đến việc hợp tác chặt chẽ với Cung Hàn Lâm, hắn cảm thấy nên tôn trọng Cung Hàn Lâm một chút, tránh cho Cung Hàn Lâm ghen ghét sau này.

Bành Viễn Chinh cùng Cung Hàn Lâm hai người ở quán cơm nhỏ bên ngoài ăn một bữa thịt dê, không uống rượu. Bởi vì chiều này Cung Hàn Lâm còn phải đến Hội đồng nhân dân tuyển cử chức Chủ tịch theo trình tự. Mặc dù là hình thức nhưng vẫn phải đi.

Bành Viễn Chinh chậm rãi đến trụ sở làm việc của UBND huyện. Huyện ủy và UBND huyện mặc dù nằm trong một không gian, nhưng chia làm hai trụ sở. Phía trước là UBND huyện, còn phía sau mới là Huyện ủy.

Đây là tòa nhà làm việc sáu tầng kiểu cũ, hành lang ẩm ướt, Bành Viễn Chinh đến phòng làm việc chung của UBND huyện. Thấy cánh cửa rộng mở, hắn liền gõ cửa.

Một cán bộ ngồi tận trong cùng khẩn trương đứng dậy, chạy đến kính cẩn cười nói:

- Xin chào, Phó chủ tịch Bành, tôi là Phó chánh văn phòng UBND huyện Vương Hạo.

Bành Viễn Chinh mỉm cười bắt tay Vương Hạo. Hắn từ miệng Cung Hàn Lâm biết được Chánh văn phòng UBND huyện vì đi theo Ngưu Bác Dương mà bị bỏ tù. Vụ án tham ô của Ngưu Bác Dương nghiêm trọng như thế, Chánh văn phòng UBND huyện thì làm sao tránh khỏi tai họa.

Vương Hạo hiện tại chủ trì công tác của UBND huyện.

- Phó chủ tịch huyện Bành, văn phòng của lãnh đạo tôi đã sắp xếp xong. Anh qua xem xem có hài lòng không.

Vương Hạo cùng Bành Viễn Chinh lên lầu hai, mở cửa một căn phòng tận cùng bên trong phía đông. Căn phòng rất bình thường, nhưng lại rất rộng rãi, ước chừng bảy tám chục mét vuông.

Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, cười nói:

- Rất tốt, tôi không có ý kiến gì. Chỉ cần có thể làm việc, yên tĩnh một chút là được rồi. Đúng rồi, tôi muốn ở lại huyện. Phiền anh giúp tôi chuẩn bị một căn phòng.

- Phó chủ tịch huyện Bành, tất cả đều sắp xếp xong xuôi, trong khu tập thể đối diện UBND huyện. Tôi sẽ dẫn anh sang xem.

Vương Hạo thái độ rất khiêm tốn, kính cẩn.

- Hiện tại không vội, buổi chiều ra về rồi đi sau.

Hai người trong lúc nói chuyện, Lâm Trường Hà từ một căn phòng đầu hành lang bên kia đi ra, từ xa đã lên tiếng chào hỏi:

- Đồng chí Viễn Chinh.

Vương Hạo cúi đầu, liền tránh người qua một bên.

Bành Viễn Chinh vừa cười vừa bước đến bắt tay Lâm Trường Hà, có chút thoáng suy nghĩ, quét mắt nhìn theo bóng lưng của Vương Hạo.

Xem ra, huyện Lân không chỉ là một vũng nước sâu mà còn là một vũng nước đục. Bành Viễn Chinh trong lòng đề cao cảnh giác.