Cao Quan

Chương 391: Ca ngợi và chất vấn





Buổi chiều, đoàn phỏng vấn đi dạo quanh thị trấn một vòng, rồi mới lên xe đi. Lúc đưa tiễn, Bành Viễn Chinh lại xuất hiện, dẫn theo phần lớn thành viên bộ máy Đảng chính, đưa các phóng viên len xe.

Lý Tuyết Yến muốn tặng cho các phóng viên một ít vật kỷ niệm gì đó, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý.

Bất kể Bành Viễn Chinh có "ngụy trang" hay không, địa vị của hắn là rất rõ ràng. Một Ủy viên thường vụ Quận ủy, ở tinht có thể không là gì, nhưng ở quận Tân An và thị trấn Vân Thủy, là một nhân vật có thực quyền và được nể trọng.

Thái độ nhiệt tình của Bành Viễn Chinh, lại thêm chiêu đãi giữa trưa, khiến đám phóng viên cảm thấy rất thoải mái.

Cái gọi là tâm trạng quyết định hành động, sự thoải mái lúc ban ngày của các phóng viên đã ảnh hưởng quan trọng đến bài viết của họ buổi tối.

Ngày 16 tháng 4, trong những bài báo được đoàn phỏng vấn đăng lên, hầu như chỉ là ca ngợi thị trấn Vân Thủy.

Trên trang đầu của Giang Bắc Nhật Báo có bài "Trụ sở chính quyền cũ nát và trường trung học khang trang đẹp đẽ, in kèm hai bức ảnh, một tấm chụp một góc trụ sở chính quyền thị trấn Vân Thủy và ký túc xá, một tấm là toàn cảnh trường trung học Vân Thủy sạch sẽ xinh đẹp và có thể nói là hiện đại. Bài báo cũng đồng thời dùng hình ảnh này làm một cuộc so sánh, khẳng định mức độ đầu tư to lớn của thị trấn Vân Thủy vào giáo dục trong những năm gần đay.

Bài báo có đoạn viết: "Trụ sở chính quyền thị trấn được cải tạo lại một cách sơ sài lại từ một trường học được xây dựng vào thập niên năm mươi, đã sử dụng hơn bốn mươi năm. Khi phỏng vấn, phóng viên biết được, ở thị trấn Vân Thủy lưu truyền một câu: "Công trình tốt nhất là trường học, cao nhất là bệnh viện, rách nát nhất là trụ sở chính quyền thị trấn".

Các tờ báo khác, nói chung cũng phụ họa theo. Riêng Bắc Phương Vãn Báo lại chọn công trình chỉnh sửa và hợp nhất các trường tiểu học làm chủ đề của bài báo. Tuy chưa nói rằng có têu cực ở công trình này, nhưng ở phần cuối, bài báo đưa ra một chất vấn rất sắc bén về việc thị trấn Vân Thủy rầm rộ tạo thành tích trong giáo dục, đồng thời cho rằng hình thức quyên tiền hỗ trợ giáo dục như vậy có khả năng đã được phân chia theo hành chính.

Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Bành Viễn Chinh, phóng viên viết bài đúng là Giang Ninh Trinh.

Lý Tuyết Yến và Chử Lượng cầm mấy tờ báo tới, đặt lên bàn của Bành Viễn Chinh vẻ bực bội, trầm giọng nói:

- Bí thư Bành, bài báo của Bắc Phương Vãn Báo rất vô trách nhiệm! Lại là cô Giang Ninh Trinh kia! Cô ta rõ ràng muốn quấy rối thị trấn chúng ta!

Chử Lượng cũng tức giận:

- Đúng vậy, Bí thư Bành, cô này rất xấu xa! Bài báo của cô ta rõ ràng có vấn đề về lập trường!

Bành Viễn Chinh im lặng đọc lướt qua bài báo, ngâng lên nhìn hai người, thản nhiên nói:

- Đa số các tờ báo đều khen ngợi chúng ta, ha ha, cũng không thể bắt người ta toàn ca ngợi, có nghi ngờ, có phê bình là bình thường!

Bài báo này của Giang Ninh Trinh, phần đầu ghi chép coi như bình thường , không nói ngoa, cũng không làm giả số liệu, cuối cùng phê bình và đặt dấu hỏi, là trong phạm vi cho phép.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Không cần quá bận tâm, nhiều bài báo như vậy, đa số khen ngợi, cá biệt đưa ra nghi ngờ. Điều này cho thấy đại đa số các cơ quan truyền thông vẫn tán thành công tác của chúng ta!

Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, cũng không nói gì nữa. Hai người vừa đi, nụ cười trên mặt Bành Viễn Chinh liền tắt, mày nhíu chặt, chăm chú đọc lại bài báo của Giang Ninh Trinh hai lần.

Thật ra bài báo phê bình thì cũng không có gì lạ, mấu chốt vấn đề ở chỗ, Giang Ninh Trinh cũng rất mưu mẹo, cô đặc biệt nhấn mạnh vào việc thị trấn quản lý số tiền do các xí nghiệp quyên góp cho giáo dục, đặt việc này bên cạnh việc thị trấn cung cấp tiền trợ cấp và tiền thưởng cho các giáo viên, dễ dàng làm cho người đọc hiểu lầm là thị trấn Vân Thủy thúc đẩy biện pháp hành chính để có tiền làm giáo dục.

Nhiệt tâm đối với giáo dục của các xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy có nguồn gốc từ lâu, có hoàn cảnh và điều kiện lịch sử đặc thù, nhưng bên ngoài không biết rõ tình hình, cũng rất khó hiểu được bằng cái nhìn thông thường.

Bành Viễn Chinh suy nghĩ một lúc, quyết định gạt sang một bên. Loại bài báo này có tác dụng trong thời gian có hạn, hôm nay báo đăng, có lẽ khiến cho một số người bàn tán, nhưng qua mấy ngày là yên tĩnh lại.

...

Bành Viễn Chinh vừa mới vào văn phòng của hắn ở Quận ủy, chuông điện thoại chợt vang lên. Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại lên, mới vừa a lô một tiếng, chợt nghe giọng Tần Phượng vang lên trong điện thoại, có phần lo lắng:

- Lãnh đạo tỉnh có phê chỉ thị, nghi ngờ hình thức xử lý tài chính cho giáo dục của thị trấn Vân Thủy, yêu cầu Sở giáo dục tỉnh và Cục giáo dục thành phố phối hợp điều tra.

Bành Viễn Chinh giật mình:

- Lãnh đạo tỉnh nào vậy? Không thể nào, chút việc cỏn con đó cũng đánh động lãnh đạo tỉnh?

- Phó chủ tịch tỉnh Chúc phụ trách quản lý giáo dục, đọc xong bài báo của Bắc Phương Vãn báo, liền gọi điện thoại cho Giám đốc Sở Giáo dục, cho rằng cách quản lý của các cậu có vấn đề, yêu cầu điêu tra.

Phó chủ tịch tỉnh chúc lên tiếng, người của Sở Giáo dục sao dám chậm trễ? Tôi vừa mới nhận được thông báo của Thành ủy, sáng mai, Phó giám đốc Sở Giáo dục Kỷ Lượng sẽ dẫn tổ công tác xuống, Cục Giáo dục thành phố đang chuẩn bị nghênh đón.

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, im lặng.

Trong lòng của hắn đương nhiên không coi chuyện này là đúng, nhưng ngoài miệng lại không thể nói gì, chuyện có liên quan đến lãnh đạo tỉnh, bất luận thái độ "bất kính" gì cũng đều không ổn.

- Viễn Chinh, cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc chỗ cậu có tình trạng phân chia nguồn tài chính thu được bằng mệnh lệnh hành chính hay không? Nếu có, cậu mau đi "lau dọn" sạch sẽ đi! Đừng để người của Sở Giáo dục tra ra vấn đề! Mặt khác, tôi sẽ liên hệ với người của Cục giáo dục thành phố, phối hợp với họ, khiến chuyện này trôi qua an toàn.

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên khi thấy Tần Phượng cũng hoài nghi mình về vấn đề này. Tần Phượng là Bí thư Quận ủy, huống chi là lãnh đạo tỉnh.

Bành Viễn Chinh không kìm nổi tiếng thở dài:

- Tôi có thể cam đoan, tuyệt đối không có chuyện phân bổ tài chính bằng mệnh lệnh hành chính! Đương nhiên, về những người tiền nhiệm của tôi, trước đây có hành động như vậy không, tôi không dám bảo đảm.

Tôi đã nói từ trước, hoàn cảnh giáo dục thị trấn Vân Thủy khá đặc biệt, người ngoài có thể khó hiểu được. Người của Sở đến cũng tốt, tôi quang minh chính đại không thẹn với lương tâm, không có gì phải sợ!

Nghe Bành Viễn Chinh trả lời kiên định như thế, Tần Phượng thở phào nhẹ nhõm nói:

- Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng, lãnh đạo tỉnh đã nghi ngờ hình thức quản lý trường học của các cậu, tôi thấy hay là cậu chuẩn bị tư tưởng, nếu thấy không được thì bỏ đi.

Xí nghiệp hỗ trợ giáo dục trường kỳ như vậy, cũng là một gánh nặng không nhỏ, cậu có thể bảo đảm là nhóm nhà giàu mới nổi không oán hận chút nào? Nếu chẳng may có người ở sau lưng đâm thọc, sẽ trở thành một vấn đề lớn, mất nhiều hơn được!

Tần Phượng nhẹ nhang nói:

- Cậu hãy nghe lời khuyên của tôi, nhân cơ hội này, ngừng công trình chỉnh sửa và hợp nhất các trường tiểu học lại đi, đừng cố làm chuyện khó có kết quả như thế này!

- Họ hoàn toàn tự nguyện, thị trấn không hề bắt buộc. Con của họ đi học ở trường, con của các công nhân của họ cũng ở trường, họ ủng hộ giáo dục, chính là giải trừ nỗi lo của mình về sau.

Bành Viễn Chinh biết rằng Tần Phượng lo lắng cho mình, bèn hết sức kiên nhẫn giải thích.

Tần Phượng biết hắn quật cường, hơn nữa luôn kiên định lập trường, không khỏi thở dài, không khuyên nữa.

Lúc tắt điện thoại, Bành Viễn Chinh do dự một chút, đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Tôi định tối nay đến gặp cô nói chuyện này, được không?

Hai người đã một bước vượt qua giai đoạn thân mật nhất, lẽ ra quan hệ càng thêm khăng khít, nhưng không hiểu sao, vì một tâm trạng tinh tế nào nào đó, hai người đều hơi cố ý tránh né nhau.

Tần Phượng hiểu sai ý hắn, nghe vậy lập tức hai má đỏ bừng như phát sốt, tay cô nắm chặt điện thoại đến mức hơi run rẩy.

Thật lâu sau cô không hé răng, mà đầu bên kia đồng thời, Bành Viễn Chinh cũng không tắt điện thoại, hai người nghe đều nghe rõ tiếng thở gấp gáp của nhau. Bành Viễn Chinh thở phảo một cái, quả thật hắn muốn gặp Tần Phượng bàn công việc, nhưng rõ ràng là Tần Phượng không nghĩ như vậy.

- Hay cậu tới phòng làm việc của tôi đi…

Tần Phượng thấy khó mà nói tiếp với hắn, vội vàng cúp điện thoại.

Cô đáp ứng hắn, trên thực tế trong lòng cũng mơ hồ có ý chờ mong. Cô giống như mảnh ruộng khô hạn lâu ngày, bức thiết cần cơn mưa rào làm dịu cơn khát, nhưng cô lại lo lắng chuyện đó ảnh hưởng tới công việc, dù sao hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới, bất chợt tình một đêm, ròi thì có lẽ cũng phôi pha, nhưng nếu tiếp tục quan hệ, cô hoàn toàn trở thành người tình của hắn, làm sao còn có thể biểu lộ tư thế của một Bí thư Quận ủy trước mặt hắn?

Giờ phút này, lòng Tần Phượng bị giằng co bởi hai tiếng gọi khác nhau, tiếng gọi khát khao của tình cảm và tiếng gọi đam mê của quyền lực, tình cảm đương nhiên lấn át nhưng quyền lực cũng mạnh mẽ thôi thúc.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cho nên lòng cô bị dày vò, cũng rất mâu thuẫn.

Bành Viễn Chinh ngẩn ngơ cúp điện thoại, không khỏ cười khổ một tiếng.



Thẩm Ngọc Lan cầm mấy xấp tài liệu gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn cười, nói:

- Bí thư Bành, đây là 14 tập báo cáo mà lãnh đạo cần, và đề cương phát triển và cải cách giáo dục mà Nhà nước vừa ban bố tháng 2 năm nay.

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Cảm ơn, lại làm phiền Chủ nhiệm Thẩm đích thân mang tới.

Thẩm Ngọc Lan ngẩn ra, đột nhiên cô cảm thấy hai ngày gần đây, dường như Bành Viễn Chinh đặc biệt khách khí với cô, khách khí quá mức làm cô không hiểu ra sao cả.

- Nhiệm vụ của Văn phòng Quận ủy là phục vụ lãnh đạo, lãnh đạo đừng khách khí như vậy.

Thẩm Ngọc Lan mỉm cười:

- Bí thư Bành, nếu không có việc gì, tôi đi về trước.

- Được, cảm ơn cô.

Bành Viễn Chinh đứng dậy đưa Thẩm Ngọc Lan ra cửa, Thẩm Ngọc Lan có phần thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), lòng đầy hồ nghi và kinh ngạc quay về phòng làm việc của của mình. Đột nhiên, khuoomn mặt quyến rũ của cô đỏ lên: mình đến tìm Bành Viễn Chinh có việc, vậy mà đến nơi lại như mất hồn, không nói gì cả, lại quay về chỗ cũ!

Thẩm Ngọc Lan hơi do dự, lại bước ra định đến chỗ Bành Viễn Chinh, cô có một việc riêng cần hắn giúp đỡ.

Cô mới đi được mấy bước, chợt nghe phía sau, cửa phòng làm việc của Tần Phượng mở ra, Tần Phượng đứng ở cửa lạnh nhạt nói:

- Ngọc Lan, cô qua đây một chút đi.