Bành Viễn Chinh mỉm cười, quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lan đang ghi chép biên bản hội nghị nói:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, phiền cô giúp tôi phát chút tài liệu.
Thẩm Ngọc Lan im lặng đứng dậy, mang những tài liệu mà Bành Viễn Chinh trước đó đã mang đến phát đến tay các Ủy viên thường vụ.
Thấy các Ủy viên thường vụ đã có được tài liệu trong tay, đang cúi đầu xem qua, Bành Viễn Chinh dừng lại một chút rồi cất cao giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, tất cả mọi người đều xem qua tài liệu, tôi không muốn nói nhiều. Kỳ thật thì chuyện này cũng chẳng phức tạp, nguyên bản không nên nháo ra làm gì. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đã đưa đến kết quả như thế này.
- Ở đây tôi chỉ nói có ba điểm thôi. Xin các Ủy viên thường vụ trọng điểm suy xét.
- Thứ nhất, trường liên trung Vân Thủy có bối cảnh rất đặc biệt. Tiền lương đãi ngộ của giáo viên tương đối cao. Cũng không có vi phạm quy định thu vào, càng không phải trường học loạn thu phí từ học sinh. Điểm này nhất định phải nói cho rõ ràng. Trên thực tế, chẳng những không có loạn thu phí, mà gánh nặng ở quận cũng là nhẹ nhất.
- Thứ hai, trường liên trung Vân Thủy có nhất định do khu quản lý hay không? Khu quản thì tài chính có tăng lớn đầu nhập, đảm bảo hiện trạng hiện nay của trường, và chất lượng dạy học vẫn duy trì? Nếu tài chính của khu là trứng chọi đá thì có nên duy trì hiện trạng như thế này?
- Thứ ba, tuy rằng bãi khóa, khiếu oan là do giáo viên. Nhưng phản đối trường liên trung Vân Thủy do khu quản lý còn có một bộ phận cha mẹ học sinh. Đây là bản danh sách tên và chữ ký của cha mẹ học sinh mà sáng hôm nay thị trấn mới lấy được. Các đồng chí hãy xem qua đi.
Bành Viễn Chinh nói xong, liền đem tờ giấy đầy chữ ký hướng về phía mọi người.
Xong, hắn ung dung ngồi ngay ngắn tại chỗ, thản nhiên nói:
- Trên cơ bản chính là tình huống như thế này. Mời các đồng chí triển khai thảo luận.
Tất cả mọi người đều trầm mặc. Trong phòng hội nghị không khí rất nặng nề. Không ai chủ động mở miệng. Cuối cùng vẫn là Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường có chút không kiên nhẫn phất tay, phá vỡ không khí nặng nề.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Được rồi, tôi xin đi đầu nói vài lời. Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện đại sự gì. Cũng không cần phải thảo luận. Tôi cho rằng, nếu khu quản trường liên trung Vân Thủy thì sẽ bị giáo viên và cha mẹ học sinh phản đối. Vậy thì nên duy trì hiện trạng như bây giờ.
- Tôi đồng ý duy trì hiện trạng như bây giờ. Mọi người giơ tay biểu quyết đi.
Lệnh Tường là người thứ nhất giơ tay lên.
Bí thư Đảng ủy công an Cố Xuân Tường cũng giơ tay lên. Ngoài dự liệu của mọi người, theo sau Cố Xuân Tường chính là Tô Vũ Hoàn. Tô Vũ Hoàn sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi giơ tay lên.
Tô Vũ Hoàn chủ động nhượng bộ, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh có chút không ngờ, âm thầm trao đổi một ánh mắt, cũng lần lượt giơ tay.
Kỳ thật, đến hiện tại, Tô Vũ Hoàn không nhượng bộ cũng không được. Đến cuối cùng thì y vẫn là người cô đơn, sẽ khó chịu vô cùng. Chi bằng lui một bước, ung dung mưu tính tái khởi lại. Y là một người có thể lớn có thể nhỏ. Co giãn đều được. Trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, sau đó lập tức sẽ có hành động tiếp theo.
Tần Phượng mỉm cười:
- Nếu như tất cả mọi người đồng ý, vậy thì quyết định như vậy đi. Thẩm Ngọc Lan, cô sau hội nghị này lập tức ra kỷ yếu, thông báo cho phòng Giáo dục quận, hủy bỏ kế hoạch tiếp nhận trường trung học Vân Thủy.
- Được rồi, sau đây, xin mọi người thảo luận đến công việc chủ yếu gần đây.
Tần Phượng như trút được gánh nặng, phất tay cười nói.
Các Ủy viên thường vụ quận ủy đều hướng hội nghị báo cáo những công tác trong thời gian gần đây. Kỳ thật chính là báo cáo với Bí thư quận ủy Tần Phượng. Đến lượt Bành Viễn Chinh thì hắn chậm rãi mở bản ghi chép của mình ra, chiếu theo những gì mới viết vừa nãy, cất cao giọng nói:
- Tôi xin hướng Hội nghị thường vụ báo cáo tình huống gần đây.
Bành Viễn Chinh ý nghĩ rất rõ ràng. Hắn phân biệt rất rõ nội dung báo cáo của mình. Đơn giản là báo cáo công tác của thị trấn Vân Thủy. Bởi vì hắn ở quận cũng chưa có công tác nào triển khai nên chủ yếu là lấy công tác của thị trấn Vân Thủy là chính.
Khi Bành Viễn Chinh báo cáo việc chỉnh hợp xây dựng mới bảy trường tiểu học thu được gần bảy trăm ngàn tiền quyên góp của các xí nghiệp trong thị trấn, Phó chủ tịch thường trực Hồ Đức Vịnh nhẹ nhàng gõ bàn một chút:
- Bí thư Viễn Chinh, tôi xin cắt ngang một chút.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Hồ Đức Vịnh.
Hồ Đức Vịnh trầm giọng nói:
- Bí thư Viễn Chinh, xí nghiệp thị trấn quyên tiền nhiệt tình như vậy sao? Quyên góp gần bảy trăm ngàn? Đây không phải là con số nhỏ? Cậu xác định chứ?
- Đương nhiên là xác định. Mà trên thực tế, gần đây vẫn có người quyên tiền. Chỉ có điều trong thị trấn đã suy xét đến tài chính đã đủ, không cần tiếp nhận nữa.
Bành Viễn Chinh lại cười nói.
- Bí thư Viễn Chinh, tôi xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Căn cứ theo hiểu biết của tôi, các xí nghiệp trong thị trấn của các người còn chưa đến trăm xí nghiệp. Ngoại trừ những xí nghiệp dệt phải đóng cửa, kỳ thật cũng chẳng còn bao nhiêu. Chỉ bằng bọn họ tự nguyện mà có thể thu thập được số tiền lớn như vậy sao? Nói thật, tôi có chút hoài nghi.
- Trong đó có những xí nghiệp làm ăn lớn, như tập đoàn Huệ Phong đã ủng hộ gần trăm ngàn.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Xin các đồng chí yên tâm, chúng tôi lần này quyên tiền, tuyệt đối không có hành chính phân chia. Vì để tránh hiềm nghi, thị trấn thậm chí còn không phát hành văn bản. Chỉ dán một thông cáo, kêu gọi những xí nghiệp có điều kiện và năng lực quyên tiền tạo phúc cho nền giáo dục thị trấn.
- Hơn nữa, đối với việc sử dụng tiền bạc, chúng tôi công khai đàng hoàng. Tiền nào việc nấy. Còn có xí nghiệp, đại diện quần chúng và cha mẹ học sinh tạo thành ủy ban giám sát học tập. Tôi có thể cam đoan, bộ phận tài chính này sẽ được dùng hết để cải thiện hoặc xây dựng mới trường tiểu học. Thị trấn sẽ không giữ một phân tiền, phung phí một phân tiền nào.
- Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bộ môn có liên quan ở quận đến kiểm toán, kiểm tra giám sát.
Bành Viễn Chinh mỉm cười. Hắn suy một ra ba, thuận thế đem những gì Hồ Đức Vịnh muốn nói phải ngậm trở lại, giải thích rõ ràng. Hồ Đức Vịnh ồ lên một tiếng, không tiếp tục nhiều lời nữa.
Tô Vũ Hoàn sắc mặt trầm tĩnh, im lặng không nói. Giờ phút này, y đã rất rõ, lấy tâm cơ và thủ đoạn của Bành Viễn Chinh, nếu hắn đã đẩy mạnh công tác, hơn nữa, trong hội nghị thường vụ lần trước có được quân lệnh thì nhất định sẽ làm tốt, sẽ không để cho người nào nắm được một chút tật xấu nào.
Trong vấn đề này giằng co với Bành Viễn Chinh chỉ tổ lãng phí thời gian.
Không thể không nói, Tô Vũ Hoàn hiện nay coi như thất bại một lần. Y cùng Bành Viễn Chinh đấu tranh, trên thực tế cũng là quá trình xâm nhập hiểu biết cá tính và phong cách của Bành Viễn Chinh.
Tuy nhiên, y chung quy vẫn không buông tha cơ hội làm khó dễ.
Sau khi Bành Viễn Chinh báo cáo xong, y đột nhiên gõ bàn, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, dệt Phong Thái đưa ra thị trường, cậu lần trước chủ động xin đi giết giặc, không biết hiện tại tiến độ như thế nào?
Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động, thầm nghĩ anh vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ với tôi sao?
Suy nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh ngoài miệng cũng lạnh nhạt nói:
- Tôi đang chạy, hai ngày nữa sẽ đến thủ đô một chuyến. Hẳn là không có vấn đề gì lớn?
- Vấn đề không lớn?
Tô Vũ Hoàn trong lòng âm thầm cười lạnh.
- Đồng chí Viễn Chinh, rốt cuộc có nắm chắc hay không? Cậu không ngại tỏ thái độ chứ?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Nắm chắc, phải đến bảy tám phần.
Tô Vũ Hoàn khóe miệng nhếch lên.
Y trở lại thủ đô làm việc, thuận tiện cũng tìm hiểu một chút tình huống cụ thể. Thông qua người quen ở cơ quan phê duyệt, quốc gia đối với các xí nghiệp dệt đưa ra thị trường quản lý rất nghiêm, khống chế rất chặt. Trong vòng nửa năm qua chưa hề phê duyệt cho bất cứ một xí nghiệp nào đưa ra thị trường. Mà Phó thủ tướng mới nhậm chức được phân công quản lý gần đây trong một hội nghị tọa đàm nào đó cũng đã trình bày quan điểm này. Đây gần như tương đương với việc dệt Phong Thái đưa ra thị trường thất bại.
Việc này là thật.
- Đồng chí Viễn Chinh thật nắm chắc như vậy. Tuy nhiên, căn cứ vào tin tức mà tôi biết được, quốc gia đối với việc xí nghiệp dệt đưa ra thị trường khống chế rất nghiêm khắc. Hơn nữa chính phủ nội các vừa mới công khai đề cập đến chuyện này. Cho nên, dệt Phong Thái đưa ra thị trường tạm thời mà nói là gần như không thể nào.
Tô Vũ Hoàn phất tay, cao giọng cười:
- Kỳ thật, làm không được cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đây là do quốc gia điều tiết khống chế, ai cũng không quản được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Quốc gia gần đây sở dĩ nghiêm khắc khống chế xí nghiệp dệt đưa ra thị trường vì bây giờ hoàn cảnh thị trường không tốt, lo lắng xí nghiệp dệt thông qua thị trường mà sinh ra phiêu lưu tài chính thật lớn. Phàm là việc gì cũng không có tuyệt đối. Dưới tình huống ác liệt như thế này, dệt Phong Thái vẫn giữ vững lợi nhuận. Điều kiện đều phù hợp với yêu cầu đưa ra thị trường. Giai đoạn trước đã làm đại lượng công tác. Bởi vậy, lần này đưa ra thị trường không có vấn đề gì lớn.
Tô Vũ Hoàn nở nụ cười lạnh:
- Xem ra, đồng chí Viễn Chinh thật sự là không đụng tường không quay đầu lại. Được rồi, tôi thật ra cũng muốn xem cậu vận tác như thế nào.
- Chi bằng chúng ta đánh cuộc đi. Đồng chí Viễn Chinh, nếu cậu hoàn thành việc này, tôi sẽ ở khách sạn lớn Tân An mở tiệc mừng công cho cậu, hướng cậu xin lỗi. Nhưng nếu cậu không làm được thì thua tôi một bình rượu Mao Đài. Như thế nào?
Tô Vũ Hoàn nửa châm biếm, nửa vui đùa.
Bành Viễn Chinh không chần chừ chút nào, lập tức nói ngay:
- Được, Chủ tịch quận Tô, chúng ta một lời đã định.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Bốp! Hai người đứng dậy, vỗ tay vào nhau, ánh mắt lại đụng nhau, phát ra tia lửa điện.
Tần Phượng nhíu mày không nói, còn Hồ Đức Vịnh thì cười ha hả:
- Hai vị đánh cuộc, chúng tôi thơm lây. Các vị, mặc kệ bọn họ ai thắng ai thua. Chúng ta đều có rượu uống.
Các Ủy viên thường vụ khác cũng phụ họa theo. Loại đánh cuộc này cố nhiên giấu diếm lời nói sắc bén trong đó. Nhưng kỳ thật cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Thắng thua bất quá chỉ là mặt mũi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tần Phượng cố ý đi cuối cùng, hạ giọng nói:
- Viễn Chinh, cậu có nắm chắc không? Tôi cũng nghe nói quốc gia gần đây rất nghiêm khắc trong việc xí nghiệp dệt đưa ra thị trường. Nếu thật sự khó khăn, hoàn cảnh không cho phép thì chờ thời gian nữa hãy nói.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Cô có thấy tôi nếu không nắm chắc thì có làm bao giờ không? Yên tâm đi, tôi không phải là cái loại chỉ biết sĩ diện hảo. Nếu làm không được thì tôi không thoải mái chấp nhận đâu.
Thẩm Ngọc Lan đuổi theo từ phía sau, cười nói:
- Bí thư Tần!
Tần Phượng dừng bước. Nhưng Bành Viễn Chinh thì không có ngừng, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước.