Cao Quan

Chương 341: Lễ vật đính hôn





- Cha, nó học ngoại ngữ, sau khi nó tốt nghiệp, con định cho nó theo ngành ngoại giao, cha thấy được không?

Phùng Bá Lâm thấy Phùng Viễn Hoa ấp a ấp úng, có phần sốt ruột, trả lời thay cho con.

May là Phùng lão không để ý, mỉm cười gật đầu:

- Làm quan chức ngoại giao đương nhiên cũng không tệ, nhưng thằng bé Viễn Hoa này tính cách hơi hướng ngoại, thiếu sự chừng mực, nếu công tác ở ngành ngoại giao, cần học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn nữa.

- Sau khi nó tốt nghiệp, con sẽ cho nó vào bộ phận đối ngoại ở Thủ đô công tác một năm để làm quen với hoàn cảnh và xem thử nó có năng lực đối với công việc này không, nếu có, mới tính đến chuyện vào Bộ ngoại giao.

Phùng Bá Lâm vội cười đáp lời.

Phùng lão liếc nhìn Phùng Viễn Hoa, thầm thở dài. Ông không hài lòng lắm về đứa cháu này. Ông cảm thấy xét về mặt nào, Phùng Viễn Hoa cũng không giống người nhà họ Phùng cho lắm, nôn nôn nóng nóng, thích tỏ ra khôn vặt, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lại như xe tuột xích, nhất định khó thành người tài.

Cũng may Phùng gia còn có Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn.



Phòng ăn. Trên chiếc bàn đặc chế bằng gỗ màu đỏ thẫm phủ khăn trắng, đã bày đầy thành quả lao động vất vả cả một buổi chiều của năm người phụ nữ. Phùng lão coi trọng chữ "cửu" viên mãn, cho nên bữa tiệc của Phùng gia luôn dựa trên con số chín: chín món ăn mặn, chín thức ăn chay, chín khay trái cây, chín loại bánh ngọt…

Cả nhà bắt đầu ngồi vào chuẩn bị ăn cơm tất niên. Chỗ ngồi trong bữa cơm tất niên đêm nay, là do đích thân Phùng lão sắp xếp. Phùng lão và bà Phùng ngồi ở giữa, bên tay trái theo thứ tự là Phùng Bá Đào, Phùng Bá Lâm, Tống Dư Trân, Mạnh Lâm và Trương Lam. Nhưng giữa Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm, có một ghế trống, phía trước cũng bày chén đĩa và đôi đũa, dành cho cha của Bành Viễn Chinh. Bên phải là Bành Viễn Chinh, Phùng Thiến Như, Phùng Viễn Hoa, Phùng Lâm Lâm…

Đợi mọi người ngồi cả xuống, Phùng lão chậm rãi phất phất tay, khẽ mỉm cười:

- Hôm nay 30 Tết, cả nhà chúng ta đoàn tụ. Theo lệ thường, tôi nói mấy câu. Một năm qua đi, đất nước chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, gia đình chúng ta cũng đã xảy ra nhiều chuyện. Điều khiến tôi vui mừng là Mạnh Lâm và Viễn Chinh đã trở lại, có nghĩa là, cả nhà chúng ta thật sự đoàn tụ! Tuy cha Viễn Chinh đã mất, nhưng hắn để lại cho chúng ta một giọt máu, thằng bé Viễn Chinh này không hề thua kém ai, nói chung là tôi rất vừa lòng. Cho nên, tôi đề nghị uống hai chén rượu. Chén thứ nhất, chén rượu đoàn viên, mừng cả nhà chúng ta sum họp ăn Tết đón giao thừa!

Phùng lão nói xong, từ tốn nâng chung rượu lên trước mặt, đám người Phùng Bá Đào cũng vội nâng chén lên, Phùng lão liếc nhìn mọi người một cái, uống cạn.

- Chén thứ hai, là chén cảm tạ. Bá Đào, con đại diện cả nhà chúng ta kính Mạnh Lâm một chén rượu. Em trai con mất sớm, Mạnh Lâm ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục nuôi lớn Viễn Chinh, có công rất lớn đối với Phùng gia chúng ta. Viễn Chinh có thể có ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Mạnh Lâm.

Phùng lão đưa mắt nhìn Phùng Bá Đào.

Phùng Bá Đào cười, bưng chén rượu đứng dậy nói:

- Em dâu, lời nói của ba, em cũng nghe rồi đó, anh đại diện cho cha mẹ và cả nhà chúng ta, mời em một chén!

Sắc mặt Mạnh Lâm đỏ lên, luống cuống tay chân đứng dậy ngượng ngùng nói:

- Ba mẹ, anh Cả, đây đều là chuyện con phải làm mà, con…

Tống Dư Trân cười, đỡ lấy chén rượu, nhét vào tay của Mạnh Lâm:

- Mạnh Lâm, chén rượu này em phải uống! Em hoàn toàn xứng đáng! Em nuôi dạy Viễn Chinh khôn lớn, cả nhà chúng ta đều phải cảm ơn em!

Mạnh Lâm đứng lặng, trong lúc nhất thời vừa xúc động vừa bối rối. Trương Lam nhẹ nhàng kéo vạt áo của bà, tinh thần Mạnh Lâm phục hồi lại, tay run rẩy nâng chén rượu lên uống cạn.

Phùng lão cười ha hả nói:

- Viễn Chinh, Thiến Như, vốn ông định qua Tết âm lịch cho hai đứa đính hôn, nhưng hôm qua, ông và bà đã bàn với nhau, lại hỏi ý kiến của Bá Đào, Dư Trân và Mạnh Lâm, quyết định lấy bữa cơm tất niên tối nay, làm ngày đính hôn cho hai cháu!

Đây là do ông bà suy tính, đến lễ quốc khánh, hai cháu sẽ kết hôn, không cần phải thực hiện một nghi lễ hình thức như vậy; hơn nữa, Viễn Chinh mới bị tai nạn, còn chưa bình phục hẳn, không thích hợp lo liệu nghi lễ.

Phùng lão mỉm cười nhìn người tay hòm chìa khóa của mình, bà Phùng tươi cười lấy một cây trâm vàng hình phượng hoàng rất tinh xảo và một đôi vòng phỉ thúy từ một cái túi phía sau, đưa cho Bành Viễn Chinh, nói:

- Viễn Chinh, đây là đây là vật mà khi bà kết hôn với ông, mẹ của cha mẹ bà cho bà làm của hồi môn, cũng là vật gia truyền của nhà bà. Hôm nay, bà đem mấy món này cho cháu làm lễ vật đính hôn, để cháu tự tay giao cho Thiến Như.

- Bà nội, vật quý trọng như vậy, cháu…

- Những thứ này đều là vật ngoài thân, chỉ là một chút kỷ niệm mà thôi. Các cháu mới chính là thứ quý giá nhất đối với bà. Cầm đi!

Phùng lão lên tiếng.

Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút, rồi nhận lấy.

Hắn biết nhà mẹ ruột của bà nội hắn là nhà quyền quý quốc thích, vật được bà gọi là gia truyền, nhất định là rất quý báu, giá trị không thể đo lường. Bà đem những vật quý giá đã cất giữ cả đời truyền cho hắn làm lễ vật đính hôn với Phùng Thiến Như, đủ nói lên sự coi trọng của bà đối với hai người.

Phùng Viễn Hoa và Phùng Lâm Lâm hết sức hâm mộ nhìn hai món đồ trong tay Bành Viễn Chinh, đối với bọn họ, giá trị mấy thứ này bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là sự coi trọng của ông bà nội đối với Bành Viễn Chinh.

- Viễn Chinh, trước mặt cả nhà, cháu tự tay giao cho Thiến Như đi.

Bà Phùng vui mừng nói, nháy mắt với Bành Viễn Chinh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Phùng Thiến Như xấu hổ đỏ mặt, hết sức thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy vạt áo của mình, đứng ngồi không yên.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, hai tay nâng túi lụa đỏ chứa cây trâm và vòng tay, đưa đến trước mặt Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:

- Thiến Như, đây là tấm lòng của ông bà nội, cũng là tấm lòng của anh, em nhận đi.

Phùng Thiến Như không ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, thật lâu không nói gì.

Hai tay Bành Viễn Chinh giơ lên, thấy cô không có động tĩnh, không khỏi lúng túng, khẽ nói:

- Bà cô của anh ơi, nể mặt nhận giùm anh đi!

Dù hắn nói nhỏ cỡ nào, mọi người đều nghe rõ. Tống Dư Trân và Mạnh Lâm mỉm cười. Trương Lam bật cười thành tiếng, chỉ vào Bành Viễn Chinh nói:

- Viễn Chinh, cháu thật là! Còn chưa kết hôn mà sợ vợ như vậy, kết hôn rồi thì còn sợ cỡ nào nữa?

Phùng Thiến Như xấu hổ ngẩng lên tức giận lườm Bành Viễn Chinh một cái, khẽ cắn môi, từ từ giơ tay nhận lấy trâm và vòng tay, cẩn thận bọc lại, rồi đi lên phòng ngủ của mình.

Bà Phùng đem món đồ vừa quý trọng vừa có ý nghĩa kỷ niệm giao cho cô, đủ nói lên sự trân trọng của bà dành cho cô. Tâm ý của bà lão làm cô cảm động, gần như không khống chế nổi cảm xúc của mình, đôi mắt đỏ lên, lệ đoanh tròng.

Bà Phùng cảm thẩy hài lòng thỏa dạ, cười to:

- Viễn Chinh, mau gọi vợ cháu xuống, chúng ta bắt đầu ăn cơm.

Trong khi Bành Viễn Chinh đi gọi Phùng Thiến Như, bà Phùng mỉm cười nhìn Phùng Lâm Lâm và Phùng Viễn Hoa, nói:

- Viễn Hoa, khi nào cháu cưới vợ, bà nội cũng sẽ có lễ vật cho cháu. Lâm Lâm, sau này cháu xuất giá bà cũng không quên quà hồi môn cho cháu, hai đứa đừng có ganh tị với anh Cả và chị Thiến Như.

Tuy rằng đều là cháu của bà, nhưng trong một gia tộc lớn, cần phải có quy củ. Bành Viễn Chinh không chỉ là cháu đích tôn, mà hắn còn từng phải chịu nhiều thua thiệt, hơn nữa thân phận của Phùng Thiến Như có sự thay đổi đặc biệt như vậy, khiến bà hành động như ngày hôm nay. Nhưng bà không muốn những đứa cháu khác sinh ra tị hiềm này nọ, cho nên, lời nói vừa rồi vừa là vỗ về vừa là nhắc nhở

Phùng Lâm Lâm cười hì hì:

- Bà ơi, cháu không muốn lấy chồng đâu, cháu sẽ ở với bà.

Phùng Viễn Hoa thở phào một cái, khẽ nói:

- Cảm ơn bà nội.

Bà Phùng nhìn Phùng Lâm Lâm mỉm cười:

- Con bé kia, con gái nhà nào không xuất giá? Cháu cũng là tiểu thư nhà họ Phùng chúng ta, sau này này cháu kết hôn, bà phải đích thân đứng ra trông coi mới được!





Ăn xong cơm tất niên, phải xem của chương trình liên hoan Tết âm lịch của CCTV, đây hầu như đã thành thói quen của đa số người.

Tất cả mọi người đều xem một cách thích thú, ngay cả Phùng lão cũng không ngừng vuốt râu mỉm cười. Tống Dư Trân, Mạnh Lâm, Trương Lam thì tụm lại, hạ giọng cười nói, bình luận ưu khuyết của các tiết mục.

Bành Viễn Chinh lại cảm thấy chương trình tẻ nhạt và vô vị. Thừa dịp người lớn trong nhà chăm chú xem ti vi, hắn lặng lẽ lên lầu, mở cửa sổ ra, đăm đăm ngắm nhìn những ánh đèn lóe ra từ những ngôi nhà xa xa trong màn đêm, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng hắn.

Không biết từ khi nào, Phùng Thiến Như đi vào phòng, từ phía sau ôm chặt eo của hắn, mặt kề sát lưng hắn, dịu dàng hỏi:

- Anh Viễn Chinh, sao không xem ti vi nữa?

- Ừ, đều là tiết mục cũ rích, xem không thú vị gì.

Bành Viễn Chinh nói xong, liền chuyển đề tài:

- Thiến Như, anh chuẩn bị đầu năm quay về Tân An, anh không yên tâm về công việc ở thị trấn. Lúc này em ở nhà chăm sóc ông bà nhiều hơn. Còn về tập đoàn máy tính Hoa Vũ, em cũng nên chiếu cố một chút.

Phùng Thiến Như ngẩn người, buông vòng tay ra, đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói:

- Anh Viễn Chinh, anh muốn em làm việc ở Hoa Vũ?

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cười nói:

- Thiến Như, một mặt anh cảm thấy em có năng khiếu thiên phú về kinh doanh, lãng phí rất đáng tiếc. Mặt khác, xét về lâu dài, không những hai chúng ta, mà cả gia tộc, anh cảm thấy đến lúc cần một cơ sở kinh tế rồi. Ông nội cũng đồng ý em tiếp tục đi làm.

Phùng Thiến Như nhíu mày:

- Nhưng em muốn ở bên cạnh anh.