Bành Viễn Chinh hôm nay mặc quần áo rất bình thường, có thể nói là già trước tuổi. Nhưng hắn thân là cán bộ chính phủ, cũng quen mặc trang phục như thế này. Muốn hắn mặc những trang phục lòe loẹt tham dự những trường hợp công khai là không có khả năng.
Hắn không phải là hạng công tử bột, nhưng trên người hắn vẫn toát ra một khí độ nho nhã. Lại cộng thêm gương mặt anh tuấn, vẻ bề ngoài kiên nghị, và thân hình cao lớn, không mập không gầy khiến cho người ta cảm nhận được sự một sự điềm đạm, chắc chắn.
Chỉ có điều trên trán hắn lại có một miếng băng gạc, khiến nhiều người theo bản năng mà nhìn Từ Tử Hàm đang đỏ mặt đứng bên cạnh Từ Tử Hoa.
Hầu Khinh Trần nhìn Bành Viễn Chinh, rồi lại quay đầu nhìn Từ Tử Hoa cười nói:
- Tử Hoa, vị này là Bành Viễn Chinh?
- Chính là anh ta.
Từ Tử Hoa thở ra một cái, con ngươi lóe lên. Còn Từ Tử Hàm thì cứ quẩn quanh khiến em gái Hầu Khinh Trần là Hầu Niệm Ba phải che miệng cười:
- Tử Hàm, cô nổi danh là hotgirl, sao hôm nay lại có chút ỉu xìu như vậy? Cô bé điên này hiện tại rốt cuộc đã gặp đại họa rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Từ Tử Hàm khuôn mặt đỏ lên, ngập ngừng nói:
- Tôi….
Từ Tử Hoa nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Khinh Trần, chúng ta ra ngoài tiếp đón đi.
- Được, chúng ta ra ngoài nghênh đón hai vị thiếu gia tiểu thư của Phùng gia đi. À, phò mã Phùng gia.
Hầu Khinh Trần khẽ cười một tiếng, rồi đi đầu ra ngoài.
Kỳ thật, vốn năm nay Hầu Khinh Trần không muốn tổ chức sinh nhật, bởi vì vị hôn phu của cô đã đi Mỹ nghiên cứu nên tâm trạng cô không được vui. Nhưng nề hà anh em Từ Tử Hoa đến tìm cô, năn nỉ cô ra mặt giúp đỡ làm dịu đi mối quan hệ dường như có chút không được tự nhiên và căng thẳng giữa hai nhà, đồng thời cũng để cho Từ Tử Hàm hướng Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nói lời xin lỗi.
Hầu Khinh Trần bất đắc dĩ, nhưng chung quy vẫn là nể mặt, lấy danh nghĩa tổ chức sinh nhật, mời Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đến tham dự. Hôm nay cô cũng chỉ mời một số người thân quen, chứ không mở rộng.
Hầu Khinh Trần và em gái Hầu Niệm Ba, anh em Từ Tử Hoa ra cửa câu lạc bộ, hướng Phùng Thiến Như giương tay nói:
- Em Thiến Như.
Hầu Niệm Ba cũng cười hì hì:
- Thiến Như, còn đứng ngây đó làm gì, sao không mang Phò mã gia của cô đến giới thiệu với chúng tôi một chút?
Phùng Thiến Như quay đầu nhìn thấy bốn người Hầu Khinh Trần thì sắc mặt đỏ lên, nắm vạt áo của Bành Viễn Chinh, sau đó hai người cùng bước qua.
Bành Viễn Chinh bước chân trầm ổn, liếc mắt nhìn chị em Hầu Khinh Trần, rồi lại nhìn anh em Từ Tử Hoa, trong lòng ít nhiều có chút không vui. Nhưng trong trường hợp công khai như thế này, bất kể như thế nào cũng không thể để mất phong độ và thất thố. Hắn hôm nay là đại diện Phùng gia mà đến.
Hầu Khinh Trần không phải là thiên kim có dung nhan khuynh thành khuynh nước như Phùng Thiến Như, nhưng cùng là thành thục, đẫy đà, phong tình vạn chủng. Hơn nữa cử chỉ của cô ung dung, cách ăn mặc khéo léo, vừa thấy thì biết là tiểu thư khuê các. Còn cô em Hầu Niệm Ba thì mái tóc đen dài, trang phục bình thường, nhưng ánh mắt rất sáng và hàm răng trắng bóng, thuộc loại con gái rất có sức hấp dẫn.
- Chị Khinh Trần, Niệm Ba,
Phùng Thiến Như tiến lên, bắt tay Hầu Khinh Trần, sau đó lại nhiệt liệt ôm lấy Hầu Niệm Ba.
Hầu Khinh Trần nhìn Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Cậu em Viễn Chinh đúng không? Chị là Hầu Khinh Trần. Em Thiến Như có nhắc chị với em không?
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, bắt tay Hầu Khinh Trần:
- Xin chào, chị Khinh Trần.
Hầu Niệm Ba cười hì hì, bước qua:
- Bành Viễn Chinh, Bành học trưởng, chúng ta là bạn đồng học nhé.
Bành Viễn Chinh cũng cười, bắt tay Hầu Niệm Ba, chào hỏi hai tiếng.
Từ Tử Hoa xấu hổ, cười tiến lên bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Xin chào!
Bành Viễn Chinh mỉm cười, ánh mắt thản nhiên, cũng tự nhiên bắt tay Từ Tử Hoa, rồi lại chủ động hướng Từ Tử Hàm vươn tay ra:
- Tiểu thư Tử Hàm, đã lâu không gặp.
Bành Viễn Chinh từ "đã lâu" khiến cho Từ Tử Hàm khó chịu, đỏ mặt cúi đầu. Trong nháy mắt đột nhiên ngẩng đầu xấu hổ nói:
- Bành Viễn Chinh, tôi biết mình sai rồi. Tôi xin lỗi.
Từ Tử Hàm không được tự nhiên, dường như lại rất ủy khuất nhìn về phía Bành Viễn Chinh.
Hầu Khinh Trần nhẹ nhàng cười, dàn xếp:
- Em Viễn Chinh à, Tử Hàm tuổi còn nhỏ, tất cả mọi người đều chiều chuộng nó, khó tránh khỏi đã làm hư con bé. Con bé cũng là không biết suy tính mới gây ra đại họa. May mắn chính là hai người đều bình an vô sự. Đây là điều đáng giá nhất. Đi, chúng ta vào trong. Bên trong còn một số người bạn, muốn giới thiệu cho em một chút.
Haha! Bành Viễn Chinh cười nhẹ một tiếng, rồi đi theo Hầu Khinh Trần vào trong. Hầu Niệm Ba và Phùng Thiến Như sóng vai nhau cùng bước vào.
Đi xuyên qua đại sảnh câu lạc bộ vào một phòng khách nhỏ tận cùng bên trong. Bên trong đang có mười mấy người thanh niên nam nữ ăn mặc rất mốt cười cười nói nói, thấy Hầu Khinh Trần cùng với một người thanh niên xa lạ tiến vào, mà sau đó là Phùng Thiến Như thì mọi người đều đoán được thân phận của Bành Viễn Chinh.
Vài người cười híp mắt chạy ra đón chào. Mặc kệ bọn họ đối với Bành Viễn Chinh cá nhân quan cảm như thế nào, hoặc là trong đáy lòng có coi trọng Bành Viễn Chinh hay không. Nhưng Bành Viễn Chinh dù sao vẫn là tôn trưởng của Phùng gia, do đích thân Phùng lão thừa nhận. Có ngọn núi cao của Phùng gia phía sau cũng đủ cho bọn họ phải ngửa cổ nhìn.
- Vị này là Phí Nghiên Lệ.
- Vị này là Dịch Ba Lan.
- Vị này là Thường Dĩ Tâm.
- Vị này là Tưởng Cường Hạo.
Hầu Khinh Trần nhất nhất giới thiệu cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh thì đứng bất động tại chỗ, thần thái thong dong, mỉm cười bắt tay cùng mọi người.
Một người thanh niên tóc dài, râu quai nón, diện mạo tục tằn, mà cặp lông mày bướng bỉnh không chịu thuần phục, hai tay cho vào túi áo bước tới. Hầu Khinh Trần trong lúc vô ý liền nhìn thấy, nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng:
- Đây là Trang Nghiêm, nghệ thuật gia của chúng ta.
Trang Nghiêm liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, chậm rãi vươn tay ra, ánh mắt lóe lên, ngênh ngang nói:
- Trang Nghiêm, Trang của thôn trang, Nghiêm của nghiêm túc.
Bành Viễn Chinh cũng cười nhẹ một tiếng, bắt tay Trang Nghiêm rồi buông ra ngay. Hắn là người trong quan trường, lại giỏi đoán người qua lời nói và sắc mặt. Hắn từ trong đôi mắt của Trang Nghiêm đọc được một tia khinh thường.
Trang Nghiêm bỏ Bành Viễn Chinh qua một bên, quay đầu nhìn Phùng Thiến Như:
- Thiến Như em, một năm không gặp, lại đây cho anh ôm một cái.
Phùng Thiến Như trừng mắt, nhưng không tức giận:
- Trang Nghiêm, anh xuất ngoại một năm, trở về rồi vẫn cái tính đó. Xem ra giang sơn dễ đổi nhưng bản tính khó dời.
Trang Nghiêm cười ha hả:
- Bỉ nhân nhiệt tình yêu thích nghệ thuật, thưởng thức mỹ nữ. Gần đây anh đang viết một tình ca, lát nữa hát cho em nghe một chút nhé.
- Hát đi, hát đi.
Mọi người một trận cười vang, vỗ tay.
Trong cái vòng tròn nhỏ hẹp này, Trang Nghiêm nổi tiếng là bướng bỉnh và phóng đãng. Y chưa chắc là có ý tứ với Phùng Thiến Như, cũng nhìn ra được Phùng Thiến Như có tình cảm với Bành Viễn Chinh. Nhưng việc Bành Viễn Chinh đột nhiên xuất hiện, trở thành tôn trưởng của Phùng gia thì không thể nào chấp nhận được.
Đùa giỡn Phùng Thiến Như chỉ là giả, nhưng cố ý cấp cho Bành Viễn Chinh trong lòng ngột ngạt mới là thật.
Đương nhiên, đồng tâm tính với y có lẽ số lượng cũng không ít. Chỉ có điều những người này không dám biểu hiện ra ngoài. Còn Trang Nghiêm thì lại khác.
Trang Nghiêm lời còn chưa nói hết. Hầu Khinh Trần liền cau mày, cắt đứt ngẫu hứng của hắn:
- Trang Nghiêm, tính ba hoa này của anh khi nào có thể sửa đổi?
Phùng Thiến Như gương mặt xinh đẹp đỏ lên, có chút muốn phát tác. Trước kia, Trang Nghiêm cũng không ít lần đùa giỡn với cô. Cô cũng biết Trang Nghiêm chỉ nói cho vui chứ không để trong lòng. Nhưng hôm nay thì khác. Bành Viễn Chinh đang ở bên cạnh, Trang Nghiêm không biết có bao nhiêu hàm lượng, căn bản lại không che giấu công khai khiêu khích Bành Viễn Chinh. Phùng Thiến Như lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ không chịu đựng được mà trong lòng sinh ra khúc mắc.
Bành Viễn Chinh cười khẽ. Hắn nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, ngay trước mặt mọi người, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên, không quan tâm hơn thua.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với những loại con cháu quý tộc này, hắn là một người ngoài, muốn chen vào cái vòng tròn thì kỳ thật vô cùng khó khăn. Mà những người ở đây đều xuất thân cao quý, không có trải qua mưa gió như hắn, còn mình căn bản chỉ là một chàng nông dân, cố nhiên một bước lên trời, nhưng vẫn là dán nhãn nông dân.
Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh lại không tức giận, cũng không cần tỏ ra tức giận.
Bởi vì hắn chưa từng nghĩ đến mình phải dung nhập vào cái vòng tròn nhỏ hẹp này. Những người thượng lưu, khiến xã hội không thể với tới trong mắt hắn lại chẳng đáng một đồng. Hắn hôm nay tới đây cũng chỉ là vì Phùng Thiến Như.
Hầu Khinh Trần âm thầm đánh giá Bành Viễn Chinh, thấy hắn thờ ơ gần như lạnh lùng thì trong lòng không kìm nổi hiện lên một tia tò mò. Tôn trưởng xuất thân dân đen, gốc rạ đời thứ ba mà Phùng gia tìm được rất không bình thường. Đôi mắt kia tổng làm cho người ta cảm giác hắn nhìn thấu hết mọi việc.
Khúc nhạc du dương vang lên, không ít người kết đôi bước vào sàn nhảy. Loại tụ hội này không thể thiếu rượu vang, cơm tây và khiêu vũ, bắt chước phương thức xã giao của phương tây.
Trang Nghiêm ưỡn ngực, đi tới, khom người xuống thi lễ:
- Tiểu thư Thiến Như, chúng ta khiêu vũ một bài?
Thấy thái độ của y như vậy, Phùng Thiến Như tức giận, vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Bành Viễn Chinh vỗ vai, ra hiệu cô không cần tức giận, làm không khí bữa tiệc mất vui.
Phùng Thiến Như do dự một chút, rồi cau mày bước cùng Trang Nghiêm vào sàn nhảy. Hầu Khinh Trần cười bước tới:
- Em Viễn Chinh, nhảy với chị một bản nhé.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Được, nhưng em nhảy không giỏi, chị Khinh Trần đừng chê em là được.
Hai người cùng nhau bước ra, theo tiết tấu mà nhảy. Hầu Khinh Trần vốn là theo lễ tiết chiếu cố Bành Viễn Chinh một chút, cũng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh khiêu vũ rất thuần thục. Không bao lâu sau, cả hai người hòa vào bản nhạc.
Khi vũ điệu slo chậm lại, Bành Viễn Chinh cũng không ngừng, ôm lấy vòng eo đẫy đà của Hầu Khinh Trần, rồi lại kéo cô nương theo vận luật của âm nhạc, nhẹ nhàng mà lưu loát.
Tất cả mọi người đều tản ra, có chút ngạc nhiên và cực kỳ hâm mộ nhìn Bành Viễn Chinh và Hầu Khinh Trần. Phùng Thiến Như cũng há miệng, không biết Bành Viễn Chinh lại khiêu vũ tốt đến như vậy.