Nhiều năm như vậy, ông ta không phải không biết có bao nhiêu người phản đối chủ ý của ông ta. Chỉ có điều ông ta vẫn cứ như Lã Vọng buông cần. Nhưng hôm nay thì khác. Ông ta mơ hồ đoán được có lãnh đạo cấp trên ra mặt, tạo nên áp lực rất lớn cho Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân ở thành phố Trạch Lâm. Nếu không, theo tình huống mà phân tích, Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân cố nhiên là ghét ông ta trong lòng, nhưng ở ngoài mặt vẫn sẽ nể mặt ông vài phần. Nhưng lúc này đây lại muốn thu thập ông. Chỉ có điều không phải bị bắt vào tù, thì bất luận xử phạt nào đối với Đồng Hồng Nghiệp cũng chẳng sao.
Đồng Cương xấu hổ, hận không thể tiến lên cho Bành Viễn Chinh một bạt tai. Đồng Hồng Nghiệp quét mắt nhìn con trai, hạ giọng nói:
- Cứ bình tĩnh, đừng nóng nảy.
- Ba, không thể ngồi chờ chết như vậy.
- Câm miệng, ngồi im chờ xem tình huống.
Đồng Hồng Nghiệp giờ phút này trong lòng có chút hối hận, không nên đến thị trấn Vân Thủy ngồi nói chuyện với đối phương. Đây tương đương với việc chui đầu vào lưới.
Ngoài cửa.
Đông Phương Nham chậm rãi hút một điếu thuốc, đồng thời đưa cho Bành Viễn Chinh một điếu. Hai người đối diện nhau cùng hút thuốc, từ xa nhìn tới hoàn toàn chẳng giống như Bí thư Thành ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn nói chuyện công tác, mà giống như một đôi bạn vong niên nói chuyện tào lao.
Bành Viễn Chinh vốn nghĩ đến Đông Phương Nham phải nói với mình cái gì đó, khuyên mình nên "tắt lửa". Nhưng Đông Phương Nham vẫn một mực im lặng không nói gì, chỉ hút thuốc mà thôi.
Bóp nát tàn thuốc trong tay, ông ta mới nhẹ nhàng nói với Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu có thể nắm chắc không?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt bừng tỉnh.
Đông Phương Nham lần này là giả bộ, biểu diễn cho lãnh đạo thành phố Trạch Lâm xem, mà cũng có thể biểu diễn cho Tiết Tân Lai và Mã Tu Nghiệp xem. Ông ta giáp mặt mình hỏi xem mình có thể nắm chắc hay không chính là tỏ thái độ ủng hộ. Mà cũng là một loại thử. Nếu Bành Viễn Chinh nói có thể nắm chắc đẩy ngã cha con Đồng Hồng Nghiệp, ông ta liền thuận nước đẩy thuyền ủng hộ ngay. Nhưng nếu Bành Viễn Chinh nói không nắm chắc, ông ta sẽ thừa cơ khuyên bảo Bành Viễn Chinh dừng tay lại, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi.
Quả nhiên là cáo già! Khi đã đạt đến địa vị lãnh đạo như vậy thì cũng chẳng phải người lương thiện gì. Bọn họ mỗi một câu nói, mỗi một vẻ mặt, bất kể hỉ nộ ái ố cũng không phải là biểu lộ cảm xúc nội tâm chân thật. Bành Viễn Chinh trong lòng thở ra một cái.
Lần trước, trong bữa tiệc mừng thọ mẹ của Từ Xuân Đình, khiến Đông Phương Nham biết rõ Bành Viễn Chinh và Từ Xuân Đình quan hệ chặt chẽ khiến ông ta không thể lý giải. Đây chính là nhân tố quan trọng khiến ông ta lựa chọn việc ủng hộ Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Đông Phương, quốc pháp nghiêm minh. Nếu chúng ta trơ mắt nhìn cái loại thổ phỉ ác bá nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì đó là một sự sỉ nhục. Nếu chúng ta dung túng cho cái loại hành vi này thì quốc gia chúng ta chẳng còn hy vọng gì cả.
Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:
- Tôi tin tưởng chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác. Điều này là không hề nghi ngờ.
Đông Phương Nham mỉm cười. Ông ta trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Ừ, đi thôi. Chúng ta trở lại. Tuy nhiên, đồng chí Viễn Chinh, thái độ của cậu có thể cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng phải có chừng mực. Cậu hiểu lời tôi nói chứ?
- Tôi hiểu rồi, cám ơn Bí thư Đông Phương đã ủng hộ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười trả lời.
Đông Phương Nham không khỏi mỉm cười nói:
- Tiểu tử cậu, tôi khi nào nói ủng hộ cậu. Đối với Thành ủy và UBND thành phố mà nói, là không tán thành thái độ cực đoan này của cậu. Nếu muốn tin tưởng vào tổ chức giải quyết vấn đề thì cản đường đi của thượng tầng là không tốt.
Bành Viễn Chinh nhún vai nói:
- Bí thư Đông Phương, tôi thật oan uổng chết. Tôi thực không có cản đường đi của thượng tầng.
Đông Phương Nham thở dài nói:
- Được rồi, không nói nữa, khẩn trương về đi.
Kỳ thật thì Đông Phương Nham trong lòng cũng rõ ràng. Lần này Bành Viễn Chinh không có chủ động đến tìm Từ Xuân Đình. Tám phần từ Từ Xuân Đình nhận được báo cáo nên coi trọng. Về phần coi trọng hai thành phố cấp địa mâu thuẫn với nhau hay là coi trọng Bành Viễn Chinh thì không biết rõ.
Hai người bước vào phòng họp, tự về vị trí của mình ngồi xuống.
Tiết Tân Lai nhìn Đông Phương Nham thản nhiên nói:
- Bí thư Đông Phương, xin các người cho ý kiến của mình.
Đông Phương Nham gật đầu, con ngươi lóe ra:
- Nói thật, hôm nay tôi cảm thấy rất phẫn nộ. Không chỉ có một công trình hạng mục ở thành phố bị phá hư, bị quấy nhiễu mà cán bộ thị trấn ở dưới cũng bị giam giữ một cách bất hợp pháp. Tôi đã làm chính trị hai mươi năm, bất là kể cơ sở, hay là cơ quan chính đảng hay là Tỉnh ủy và UBND tỉnh cũng chưa gặp qua sự kiện coi trời bằng vung này.
- Tụ tập dân chúng gây rối, có lẽ tính chất không nghiêm trọng lắm. Nhưng giam giữ phi pháp cán bộ chính đảng, loại hành vi này rất ác liệt. Hành động này không thể dung túng được. Nếu một lỗ hổng mở ra, cán bộ cơ sở sẽ không thể nào tiếp tục phát triển công tác. Chúng ta làm lãnh đạo ở trên, nhất định phải thông cảm cho sự vất vả và khó khăn của các đồng chí ở dưới.
- Đối với thị trấn Vân Thủy mà nói, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Xí nghiệp dệt ở thị trấn hiệu quả và lợi ích không tốt. Rất nhiều nơi không có tiền lương dẫn đến công nhân gây rối, đình công ngoài quốc lộ. Điều này không phải là do cán bộ thị trấn công tác không đến nơi đến chốn, mà trái lại chứng tỏ rằng bọn họ công tác rất gian khổ. Theo như đồng chí Tần Phượng ở quận đã báo cáo với tôi, mười mấy đồng chí đi theo đồng chí Bành Viễn Chinh, đã mười tuần rồi chưa có nghỉ ngơi quá một ngày. Hết đến công trình thì cũng là chạy hạng mục. Khối lượng công việc quá nhiều, hoàn cảnh công tác lại gian khổ, mà người ngoài không thể tưởng tượng được.
Đông Phương Nham đột nhiên dường như có chút lạc đề. Lời nói này của ông khiến cho Chử Lượng và các cán bộ thị trấn ngồi một bên cảm động đến rơi lệ. Trong khoảng thời gian này, quả thật lãnh đạo thị trấn rất vất vả. Tăng ca là chuyện như cơm bữa. Mặc dù trả giá rất nhiều, nhưng có lời nói của Bí thư Thành ủy, có sự ủng hộ của lãnh đạo cấp trên thì mọi người cảm thấy rất đáng giá.
- Mọi người hãy nhìn xem điều kiện làm việc của thị trấn Vân Thủy.
Đông Phương Nham chỉ tay xung quanh mình, xúc động nói:
- Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn mạnh về công nghiệp, rất có thực lực kinh tế trong toàn bộ thành phố, có thể nói là một thị trấn xếp hàng đầu trong toàn bộ tỉnh. Nhưng mọi người đã nhìn thấy trường học, bệnh viện, nhà trẻ ở thị trấn như thế nào rồi lại nhìn xem điều kiện làm việc ở cơ quan này như thế nào thì có thể hiểu được hết thảy.
- Tôi nói điều này, kỳ thật là muốn nói một điều. Cán bộ thị trấn làm việc rất không dễ dàng. Không chỉ có thị trấn Vân Thủy mà những thị trấn khác cơ bản cũng đều như thế. Dưới tình huống như vậy, lại có người quấy nhiễu công tác của bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân cũng không được bảo đảm an toàn.
Đông Phương Nham lãnh đạm nói:
- Đây là hành vi không thể tha thứ. Nơi này, tôi đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Tân An, mãnh liệt khiển trách loại hành vi không đúng pháp luật này. Chúng tôi ủng hộ trình tự tố cáo của Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, hướng tổ chức phản ánh, kháng tụng.
Đông Phương Nham từ đầu đến cuối không hề nhắc đến thành phố Trạch Lâm và tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn nửa chữ nào, nhưng mỗi từ mội câu đều rất sắc bén, đều nhắm vào hành vi trái pháp luật và phần tử bất hợp pháp. Tuy lời nói với Bành Viễn Chinh là khác nhau, nhưng ý nghĩa và quan điểm cũng là nhất trí.
Cán bộ thành phố Tân An đều rất rõ ràng không có chút nghi ngờ. Mới vừa rồi, thái độ của Đông Phương Nham rất mờ ám và ba phải, cái nào cũng được, nhưng hiện tại lại trở nên kiên quyết. Chẳng lẽ, chuyến ra ngoài vừa rồi, không phải Đông Phương Nham làm công tác chính trị cho Bành Viễn Chinh mà trái lại đã bị Bành Viễn Chinh thuyết phục?
Chu Tú Đức cũng rất mất hứng nói:
- Đông Phương ông nói như vậy là có ý gì? Sự việc đột phát, hành vi của những cá biệt trong thôn Mộng Sơn, mất đi khống chế là có. Nhưng muốn nói là giam giữ cán bộ phí pháp thì đây không phải là vô nghĩa sao? Nếu giam giữ phi pháp thì đồng chí Bành Viễn Chinh có thể an ổn ngồi ở chỗ này?
Đứng ở lập trường thành phố Trạch Lâm, Chu Tú Đức không thể không tỏ thái độ.
Đông Phương Nham khóe miệng nhếch lên, hướng Tần Phượng ngồi bên cạnh nhìn lướt qua.
Tần Phượng hiểu ý, lập tức trầm giọng phản bác:
- Bí thư Chu, tôi khi cùng với các đồng chí ở quận chạy đến, thì đồng chí Bành Viễn Chinh vừa lúc bị người của tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn khống chế. Khi tôi vẫn luôn cố gắng kết nối với đối phương thì bọn họ vẫn khư khư cố chấp, tạm giữ đồng chí Bành Viễn Chinh đến hơn một tiếng đồng hồ. Đây không phải là giam giữ trái phép sao?
- Nhân chứng, vật chứng đều có, vậy thì còn nói cái gì?
Đông Phương Nham và Tần Phượng kẻ xướng người họa, tiến hành trợ giúp Bành Viễn Chinh. Người của thành phố Trạch Lâm đều nhìn thấu nên trong lòng đều có chút ngưng trọng.
Chu Tú Đức sắc mặt âm trầm. Kỳ thật thì ông ta cũng không phải là ô dù cho Đồng Hồng Nghiệp. Nếu có lựa chọn thì không cần người khác, ông ta sẽ là người thứ nhất bắt Đồng Hồng Nghiệp. Nhưng sự việc ngày hôm nay, ông ta vẫn cho rằng Bành Viễn Chinh và thành phố Tân An mượn đề tài nói chuyện của mình, nâng cao quan điểm.
Nguồn truyện: Truyện FULLVẫn là lập trường bất đồng.
Tiết Tân Lai nhìn mọi người xung quanh, thản nhiên nói:
- Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Tôi hiện tại muốn nghe ý kiến của mọi người để báo cáo lại Bí thư Tỉnh ủy Từ, hướng Bí thư Từ xin chỉ thị. Lão Mã, chúng ta cùng nhau đi chứ.
Mã Tu Nghiệp gật đầu:
- Vâng, xin các đồng chí ở thành phố Tân An và thành phố Trạch Lâm chờ cho một chút.
Hai người nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng họp, dưới sự hướng dẫn của Lý Tân Hoa, đến phòng chính đảng gọi điện thoại cho Từ Xuân Đình xin chỉ thị.
Từ Xuân Đình đang ở trong thư phòng chờ điện thoại của hai người Tiết Tân Lai. Con gái Từ Tiểu thì cau mày, nhìn cha của mình, không kìm nổi nhẹ nhàng nói:
- Ba, có nên gọi cho Phùng gia ở thủ đô thông báo một tiếng? Hiện tại Bành Viễn Chinh không biết có việc gì không?
- Hẳn là không có việc gì.
Từ Xuân Đình đuôi lông mày nhướng lên:
- Con không cần lo lắng. Phùng gia bên kia không cần phải thông báo. Sự việc này nhỏ, không đến mức kinh động Phùng lão.
- Khi con nói chuyện với Phùng Thiến Như, cô bé nói thế nào?
- Lúc đấy cô ấy quá sốt ruột, nói cái gì cũng không rõ.
Từ Tiểu nhẹ nhàng thở dài:
- Ba, ba có nên điều Bành Viễn Chinh về Tỉnh ủy không? Ở bên cạnh ba thì cũng yên tâm hơn.
Từ Xuân Đình lắc đầu:
- Ông cụ muốn rèn luyện cậu ta. Đặt bên cạnh ba thì còn gì mà rèn luyện nữa chứ? Không trải qua sóng gió, cậu ta làm sao mà trưởng thành?