Cao Quan

Chương 298: Như ý lang quân: Một lần nữa thay đổi vị trí





Tần Phượng cảm xúc rất kích động. Nếu như không phải ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, cô khẳng định sẽ khóc thành tiếng.

Cuộc hôn nhân ngắn ngủi lúc trước, đối với cô mà nói, gần như là một vết thương trí mạng. Cô phải mất hơn nửa năm mới có thể hồi phục trở lại, sau đó đem toàn bộ tinh lực của mình dồn cho công việc.

Nhưng, cũng từ lúc đó, cô lại sinh ra căm hận và bài xích đàn ông. Nhiều năm như vậy, cô sở dĩ không có tái hôn chính là vì nguyên nhân đó. Cô đã sớm có ý định sống độc thân cả đời. Chỉ có điều việc có con đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của cô.

Đừng nhìn bề ngoài của cô cao cao tại thượng, nhưng khi về nhà đóng cửa lại, thì cái loại tĩnh mịch, cô độc là không thể dùng lời nào để diễn tả được.

Tần Phượng là một người rất thích trẻ nhỏ. Cô nằm mơ cũng đều muốn mình có được một đứa con. Nhưng nếu vì thế mà khiến cô phải tái hôn thì tuyệt đối không thể. Hơn nữa, đến bây giờ, cô cũng còn chưa gặp được một người đàn ông khiến cô phải rung động.

Đối với cô mà nói, đây chính là một vết sẹo sâu trong nội tâm. Hôm nay vô tình bị cô em họ Trịnh Anh Nam chọc vào, khiến sự đau đớn bị dồn nén trong nhiều năm lại dấy lên, trong lúc nhất thời khó kềm chế được chính mình.

Tần Phượng nằm trên vai Trịnh Anh Nam, nhắm chặt hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng co giật. Bỗng nhiên, cô hung hăng cắn xuống vai Trịnh Anh Nam. Trịnh Anh Nam cảm thấy đau nhói, cố kìm lại tiếng thét chói tai, lại ôm chặt Tần Phượng an ủi:

- Chị, không có việc gì đâu.

Bành Viễn Chinh có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Anh Nam ôm chặt Tần Phượng vào lòng giống như ôm một cô bé, thì ánh mắt lóe lên một tia phức tạp. Lưu Quang thì thở dài trong lòng, vỗ vai Bành Viễn Chinh:

- Chị Tần cũng không dễ dàng gì đâu. Một nữ cường nhân trong quan trường, dốc sức làm việc. Nhiều năm như vậy gặp biết bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu khổ cực.

Tần Phượng thân mình lạnh như băng, run rẩy kịch liệt.

Trịnh Anh Nam thì thở dài, dịu dàng nói:

- Chị, nếu chị cảm thấy trong lòng nghẹn khuất thì cứ khóc ra ngoài. Khóc một hồi thì sẽ tốt hơn thôi.

Nhưng Tần Phượng chung quy vẫn không khóc. Cô tuy là phụ nữ, nhưng tâm tính kiên cường, vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Cô gục đầu vào lòng Trịnh Anh Nam, tạm thời bình tĩnh hơn. Khoảng hơn mười phút thì cô chầm chậm đẩy Trịnh Anh Nam ra, ngồi thẳng dậy, cầm lấy chai rượu trên bàn, ngửa cổ tu một hơi hết phân nửa chai rượu.

Trịnh Anh Nam vừa muốn khuyên can, nhưng lại bị Lưu Quang cản lại.

- Cứ để chị Tần uống đi. Uống say cũng là một hình thức thả lỏng tinh thần.

Lưu Quang nhẹ nhàng nói, rồi lại quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh:

- Bành học đệ, chúng ta hôm nay cũng uống đi. Không say không về.

Tần Phượng cảm xúc không được tốt thì hiển nhiên ca hát là không thích hợp. Bốn người liền ở trong phòng uống rượu. Bành Viễn Chinh lại cùng vợ chồng Trịnh Anh Nam tùy ý nói chuyện. Sau một hồi thì chuẩn bị ra về.

Trịnh Anh Nam lái chiếc xe Mercedes Benz của mình chở Tần Phượng về đến cổng tiểu khu. Nhưng uống vào năm sáu chai bia với hơn nửa chai rượu đã khiến cho Tần Phượng trở thành một cọng bún, căn bản là không đi nổi, ngay cả ý thức cũng không tỉnh táo.

Trịnh Anh Nam vừa muốn xuống xe đỡ chị mình thì bị ông xã kéo tay lại, âm thầm nhìn một ánh mắt.

Trịnh Anh Nam hiểu ý cười, lấy từ trong túi xách của Tần Phượng ra một chiếc chìa khóa nhà, rồi đưa cho Bành Viễn Chinh ở vị trí lái phụ:

- Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo của anh hôm nay uống say. Anh hãy lập tức đưa chị ấy về nhà. Đây là chìa khóa nhà của chị ấy.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, cũng không thể không xuống xe đỡ lấy Tần Phượng. Tần Phượng trong miệng cứ nức nở, tựa đầu vào vai Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh vừa muốn nói gì với Trịnh Anh Nam thì hai vợ chồng đã bảo lái xe lập tức rời khỏi, ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa kịp nói.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhưng lại không thể bỏ mặc Tần Phượng. Không cần nói đến Tần Phượng là lãnh đạo, cho dù là đồng nghiệp bình thường thì hắn cũng không thể khi cô say rượu lại bỏ mặc cô ngoài đường.

- Bí thư Tần, cô tỉnh rượu chưa? Tôi đưa cô về nhà.

Bành Viễn Chinh lại đẩy đẩy Tần Phượng.

Tần Phượng dường như lại lên tiếng, nhưng đầu không ngẩng đậy, chân không nhúc nhích, chỉ dựa vào người Bành Viễn Chinh giống như buồn ngủ.

Bành Viễn Chinh do dự một hồi, rồi cúi người vác cô lên lưng, sải bước vào trong tiểu khu, thừa dịp đêm tối mà vội vàng đem cô đến phòng. Sau đó buông Tần Phượng xuống để mở cửa, rồi dìu cô vào trong.

- Đây là ….tôi đang ở đâu….?

Tần Phượng vừa vào cửa, dường như tỉnh táo hơn một chút, đẩy Bành Viễn Chinh, lắc lư thân hình, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Bành Viễn Chinh khẩn trương đỡ lấy cô, rồi ôm cô mang đến phòng ngủ.

Vừa mới bước đi vài bước, Tần Phượng đang ở trong lòng ngực của hắn liền giãy dụa, sắc mặt trở nên thống khổ, liền biết cô muốn ói. Hắn thầm nhủ một tiếng không ổn, vừa mới chuẩn bị đưa cô đến nhà vệ sinh thì Tần Phượng đã ngửa mặt phun ra một trận.

Không chỉ ói ra thân mình mà còn văng lên cả người Bành Viễn Chinh.

Sau khi ói xong, Tần Phượng suy nghĩ dần dần tỉnh táo trở lại. Cô khó chịu nhình Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp.

- Xin lỗi…!

Tần Phượng xoay qua chỗ khác:

- Cậu đến phòng vệ sinh để rửa đi. Thành thật xin lỗi.

Bành Viễn Chinh thở dài, cởi áo của mình ra quăng xuống đất, sau đó lại cởi chiếc áo lót bên trong, vội vàng chạy đến phòng vệ sinh, dùng khăn mặt chà sạch sẽ dấu vết nôn mửa.

Sau khi hắn ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Tần Phượng vì đống nôn mửa mà trượt chân ngồi trên sàn nhà, vô lực dựa lưng vào góc tường, cúi đầu xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cúi người nói:

- Để tôi giúp cô dọn dẹp một chút.

Nói xong, Bành Viễn Chinh cởi chiếc áo khoác của Tần Phượng ra. Tần Phượng theo bản năng mà kháng cự. Bành Viễn Chinh có chút bực bội, trách mắng:

- Bẩn như vậy còn không cởi ra. Cởi ra mau.

Nói xong, cũng không quan tâm Tần Phượng có đồng ý hay không, hắn vẫn cưỡng ép cởi áo khoác của cô ra, ném xuống đất, rồi cởi luôn cả áo lót và quần. Dù sao, hắn cho rằng bây giờ là mùa đông, bên trong khẳng định là sẽ mặc nội y thật dày.

Tần Phượng hoảng sợ giãy dụa nói:

- Không cần, để tự tôi làm được rồi.

Bành Viễn Chinh thở dài, nhún vai nói:

- Cô tự mình làm được không? Được rồi, nếu cô làm được thì khẩn trương cởi ra, tôi đi lấy khăn mặt cho cô.

Nói xong, Bành Viễn Chinh liền quay đầu vào nhà vệ sinh, lấy một cái chậu rót vào một ít nước nóng rồi mang ra ngoài.

Hắn thấy Tần Phượng đã cởi xong áo lót ở trên, lộ ra bên trong nội y màu hồng nhạt. Mà giờ phút này, chính cô đang cố gắng cởi chiếc quần màu xám nhạt. Cũng may chiếc quần cô mặc hôm nay rất rộng, cô cố hết sức đạp đạp, rốt cục đã cởi được chiếc quần quăng xuống dưới.

Bành Viễn Chinh buông chậu nước trong tay, đi qua ôm cô lên. Tần Phượng hơi chút giãy dụa nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.

Cô chỉ mặc trên người bộ đồ lót, bị Bành Viễn Chinh ôm trọn vào trong ngực. Bành Viễn Chinh rõ ràng có thể cảm nhận được sự mềm mại của da thịt cô. Chỉ có điều, hắn giờ phút này chẳng có một chút tâm địa xấu xa nào. Sau khi đặt Tần Phượng lên giường, hắn lấy khăn lau sạch mặt, cổ, và cánh tay của Tần Phượng, rồi lúc này mới thở phào một cái:

- Được rồi, cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe.

Bành Viễn Chinh bưng chậu nước đi ra ngoài.

Tần Phượng cuộn mình trong chăn, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ sự khó chịu và xấu hổ ban đầu thì nay lại trở thành một sự cảm động và dịu dàng không nói nên lời.

Mới vừa rồi, Bành Viễn Chinh đã giúp cô lau mặt và những vết bẩn trên người. Động tác rất dịu dàng khiến nội tâm khô cằn của cô như tưới thêm bầu nước mát, gần như khiến cô phải chảy nước mắt. Cánh cửa lòng bao nhiêu năm đóng chặt, nay không ngờ lại lặng yên mở ra.

Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động rất nhỏ, cô trong lòng cảm thấy mất mát. Hắn phải đi sao?

Nhưng không bao lâu đã thấy Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo khoác đã được giặt sạch của mình, mang vào một ly nước ấm, đặt trên đầu giường của cô, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Tần, cô uống ly nước nóng này rồi nghỉ ngơi. Tôi xin phép về trước.

Tần Phượng đôi mắt đỏ lên, xoay qua chỗ khác, thấp giọng nói:

- Cám ơn cậu, phiền cậu quá. Cậu đi xe cẩn thận.

Chỉ sợ Tần Phượng cũng không ý thức được, cô hiện tại thanh âm vô cùng dịu dàng.

4h sáng, Tần Phượng đầu đau như búa bổ từ trên giường đứng dậy, cố gắng bước vào nhà bếp uống một chén canh. Sau khi uống xong, cô mới cảm thấy dễ chịu được một chút. Cô chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, thấy quần áo tối hôm qua cô nôn mửa đã được Bành Viễn Chinh ngâm vào trong thau, chợt nhớ tới gương mặt anh tuấn của Bành Viễn Chinh, mặt của cô liền đỏ lên, tim đập như trống.

Trở lại giường ngủ thêm thêm tiếng nữa, đại khái khoảng hơn bảy tám giờ thì chuông cửa nhà cô lại vang lên.

Tần Phượng khoác chiếc áo ngủ thật dày, vừa đi vừa xoa mắt, nhìn xuyên qua cái lỗ trên cánh cửa, thấy Trịnh Anh Nam thì không khỏi xấu hổ và giận dữ, kéo mạnh cửa ra:

- Anh tử, chị không ngờ em lại hại chị như vậy. Khiến chị uống nhiều rượu rồi làm trò cười cho thiên hạ.

Trịnh Anh Nam cười hì hì bước vào, nhìn xung quanh.

Tần Phượng sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng nói:

- Em nhìn cái gì vậy?

- Người kia… người kia đâu?

Trịnh Anh Nam mờ ám, tiến lên ôm cổ Tần Phượng:

- Chị, chị hẳn là phải cảm ơn em. Tối hôm qua, anh ta có chăm sóc chị không?

- Em….

- Đi rồi à? Tối hôm qua anh ta không ở lại à? Chậc chậc, xem ra vẫn là chính nhân quân tử, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chị, anh ta không lợi dụng chị à?

- Con bé chết tiệt kia, khẩn trương đi đi, chị đau đầu muốn chết đây này.

- Chị, người này thật không tồi. Tài mạo song toàn, hơn nữa năng lượng rất lớn, nghe nói là rất có lai lịch, là như ý lang quân đấy. Chị, chị không nên bỏ lỡ. Hì hì, em là muốn chị nhân cơ hội tối hôm qua túm lấy anh ta.

Trịnh Anh Nam đang định nói vài câu, thì lại bị Tần Phượng đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân giãy ra, rồi nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.