Dịch: Bông
Beta: Tao là bố mày
6.
Sau khi tỉnh rượu vào ngày hôm sau, tôi không thấy cáo nhỏ đâu nữa. Quân sư bảo, hắn đã phái cáo nhỏ đi gửi thư rồi, mấy hôm nữa mới về. Tôi bận thảo luận kế hoạch chiếm thành với quân sư nên không nghĩ gì thêm. Nửa tháng sau, quân sư nói thời cơ đã tới, có thể tấn công rồi.
Ngày hôm đó, sắc trời âm u, mây đen che kín. Tôi băng qua lớp cát bụi mù mịt, nhìn thấy một người đang bị treo trên tường thành cao trăm thước. Tóc đen áo trắng, máu me đầm đìa. Thì ra không phải lúc nào cáo nhỏ trông cũng đẹp.
Thấy tôi mãi không có phản ứng gì, quân sư tiến lên nhắc nhở: "Y đã chết rồi". Kẻ làm gián điệp phải chuẩn bị trước tinh thần có đi không có về. Không có gì đáng để đau lòng cả.
Tôi chỉ tay ra lệnh. Tên bay đầy trời, chôn vùi hết thảy. Lúc thành bị phá, quân sư lại đến nhắc: "Lúc trước đã từng nói không hàng tất giết, tướng giả không thể nói mà không làm, tướng quân, nên giết toàn thành". Tôi nhìn những cái xác bị treo cao trước mắt, thầm nghĩ cái nào mới là cáo nhỏ đây. Quân sư nhíu mày, nhắc lại lần nữa. Tôi nói: "Vậy thì giết sạch đi".
Tiếng chém giết, tiếng khóc gào vang thấu trời xanh. Máu thịt đỏ thẫm như nước sông cuồn cuộn lao tới. Dường như chẳng còn sắc màu nào khác tồn tại trên thế gian này. Cái đầu cuối cùng rơi xuống, lưỡi đao cong vẹo, tôi cũng ngã vào dòng sông máu kia.
Tiếng sấm bỗng nổ vang, tia chớp xé ngang bầu trời, mưa rơi như trút nước. Từng hạt, từng hạt nảy lên bên tai, âm thanh đó tựa như cáo nhỏ đang dùng đũa gõ nhẹ lên miệng cốc.
7.
Năm năm sau khi cáo nhỏ chết, thiên hạ thái bình. Tôi độc hưởng cảnh nhà cao cửa rộng, vinh quang tột đỉnh*. Tiếc là vẫn không có cô nương nào muốn lấy tôi, nghe nói bởi vì tôi hung ác tàn nhẫn, ăn thịt uống máu người, lại còn đoạn tụ.
*vinh quang tột đỉnh: gốc là 风光无限 - phong quang vô hạn.
Tôi: "..."
Rốt cuộc là ai tung tin đồn!? Mau ra đây, ta thề sẽ không đánh chết ngươi!
Ầy, gia nghiệp lớn như vậy trăm năm sau biết truyền cho ai.
Bảy năm sau khi cáo nhỏ chết, tin đồn tôi giết người như ngóe lan nhanh tới mức không thể kiểm soát, trên dưới cả nước hận không thể lột da lóc thịt tôi. Vì để ổn định lòng dân, bệ hạ bất đắc dĩ phải ban chết cho tôi.
Tôi có thể hiểu được chuyện này, dù sao năm đó cũng giết sạch một tòa thành chứ không phải cắt một mâm dưa hấu. Đoạn tử tuyệt tôn là xứng đáng, không được chết tử tế cũng là xứng đáng.
Người tới tuyên chỉ là quân sư. Vẻ mặt hắn dường như đang thương xót nhưng hình như cũng hơi cao hứng. Chắc là tôi hoa mắt rồi. Hắn nhìn tôi, thở dài rồi nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, tướng quân có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?".
Dù sao cũng từng là người quen, cùng nhau vào sinh ra tử. Đãi ngộ này tính ra không tồi.
"Cho ta một ly rượu". Tôi nói, "không cần gì khác, chỉ cần Nam Kha Túy".
Thời tiết hôm nay giống hệt như ngày hôm đó. Mây đen che kín, mưa rơi đầy trời. Tôi nghe thấy cáo nhỏ nói: "Say Nam Kha, quên sự đời. Rượu này uống nhiều rồi thì có thể làm chuyện mất lý trí đấy". Tôi cười ngẩn ngơ: "Mất thì mất thôi...".