Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 37: Chương 37





Tuy rằng trong khoảng thời gian trở lại đây, Cố Tuyết Nghi đã đọc không ít sách, nhưng cô đối với thành phố này thực sự không quá hiểu biết.
Gọi Yến Văn Xu đến làm hướng dẫn viên, cũng xem như một lựa chọn không quá tệ.
Yến Văn Xu cung cấp địa điểm, sau khi Cố Tuyết Nghi nói với tài xế, tài xế trực tiếp đưa cô đến cửa phòng tranh.
“Ở đây!” Yến Văn Xu vội vàng quơ tay.
Cố Tuyết Nghi đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn tên của phòng tranh —- Khanh Khanh.
Tên nghe cũng có chút văn nghệ.
“Nơi này do anh trai bạn em mở đấy, chuyên bán mấy loại tranh của các tác giả ít có tên tuổi, rất phù hợp với yêu cầu của chị….” Yến Văn Xu vừa dẫn cô đi vào bên trong, vừa nói.
Cố Tuyết Nghi lại không hề gấp gáp xem tranh, ngược lại hỏi: “Hai ngày hôm nay đi đâu vậy?”
“Khách sạn.” Yến Văn Xu nói xong, lại cảm thấy bản thân nói không đủ chi tiết, thế là vội bổ sung: “Là khách sạn Alice, cách trung tâm thương mại lần trước chị đi không xa.”
“Hửm? Cô làm sao biết tôi đã đi trung tâm thương mại nào?”
“Xem tin tức.” Yến Văn Xu nhỏ giọng nói.

Câu này vừa nói xong, giọng cô lại lần nữa cao lên không ít: “Cái tên Bùi Trí Khang đó có phải đang quấy rối chị khongo? Em nhìn thấy hết trên tin nóng rồi.”
Yến Văn Xu bậm môi: “Đúng là một con chó chết, cũng chỉ xứng xách đồ cho chị.”
Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang: “Người tới rồi.”
Yến Văn Xu vội vàng im lặng, trở lại dáng vẻ thục nữ.
Người đến là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc mọt bộ tây trang màu kaki, anh ta trước chào hỏi Yến Văn Xu, sau đó mới đến Cố Tuyết Nghi.
“Yến phu nhân, sớm đã nghe danh.” Người đàn ông cười dẫn người vào bên trong: “Nghe nói phu nhân muốn mua tranh….

phu nhân thích thể loại nào?”
Cố Tuyết Nghi nói thẳng yêu cầu: “Trong phòng tranh này bức nào rẻ nhất?”
“À?…..HẢ?” Người đàn ông ngẩn ra một hồi, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ: “Rẻ nhất?”
“Đúng.”
Yến Văn Xu cũng ngẩn người.
Qua được vài giây, Yến Văn Xu mới hồi thần lại, vội vàng cẩn thận nắm lấy tay áo của Cố Tuyết Nghi, nhỏ giọng hỏi: “Chị có phải…..

có phải hết tiền tiêu rồi không?”
Yến Văn Xu do dự một chút, rồi lên tiếng nói: “Em vẫn còn chút tiền lẻ….

một triệu tệ đủ không?”
Cố Tuyết Nghi của hiện tại cùng trước đây hoàn toàn khác nhau, cô nghe lời nói của mình, chắc sẽ không giận chứ?
Cố Tuyết Nghi nhịn không được mà cười khẽ.
Yến Văn Xu nhìn thấy cô cười thì ngẩn ra.
Trong nháy mắt những người khác trong phòng tranh không nhịn được mà nhìn về phía này.
“Cảm ơn, tôi chưa cần đến.” Cố Tuyết Nghi nói.
Yến Văn Xu: “Không thì chị dùng tiền của Yến Văn Gia? Anh ta có nhiều tiền hơn em.

Để em bảo anh ta gửi năm triệu tệ cho chị, anh ta chắc chắn không thiếu.”
Cố Tuyết Nghi giơ tay khẽ vô lên đầu cô: “Được rồi, tôi biết rồi, nhưng thực sự không cần đâu.”
Yến Văn Xu sờ đầu mình, không nói gì nữa.
Người đàn ông cười vội: “Được rồi, vậy tôi để trợ lý tìm bức tranh rẻ nhất đưa đến cho cô.”
Chưa được bao lâu, liền có một nữ trợ lý ôm một bức tranh tới.
Người đàn ông nói: “Bức này là của một họa sĩ trẻ tuổi đáng thương, vì cần gấp tiền nên tôi bảo anh ta để đây tôi giúp bán, so với những bức khác hoàn toàn không đáng giá….

bức này, 3000 là được.”
Cố Tuyết Nghi cúi đầu nhìn.
Bức tranh này, vẽ về “người phụ nữ trên giường bệnh”, thân hình của người phụ nữ nằm thẳng trên giường, cơ thể như một chiếc nén sắp tàn rụi…..
Chữ ký bên dưới là “Đông Dạ”.
“Được, bức này đi.” Cố Tuyết Nghi lưu loát quẹt thẻ, trả tiền.
Đương nhiên, thẻ đang dùng là thẻ phụ của Yến Triều.
Yến Văn Xu lúc này mới nhìn rõ Cố Tuyết Nghi đang cầm thứ gì.
“Thẻ này….

không giống của tụi em.” Yến Văn Xu nói.
Cố Tuyết Nghi gật đầu: “Ừ, đây là thẻ phụ của anh lớn cô.”
Yến Văn Xu:???
Yến Văn Xu: “À.” Biểu tình trên mặt cô nháy mắt cứng đờ.
Hóa ra! Không phải là không có tiền!
Chị ấy cầm thẻ phụ của anh cả, làm sao mà không có tiền được!
Nhưng mà cũng không đúng…..
Yến Văn Xu thẳng người, tằng hắng một chút để làm thông giọng: “Ừm cái thẻ phụ đó hình như có hạn mức đó.

Nếu như bữa nào đó chị dùng hết, cứ nói với em, em vẫn còn một chút tiền….”
Cố Tuyết Nghi đáp ứng: “Được.”
Yến Văn Xu vui vẻ cười híp mắt, cảm giác được mình giống như là người cần thiết.
Dường như chứng minh được giá trị của bản thân!
Cố Tuyết Nghi cầm lấy bức tranh, trực tiếp đi một chuyến đến tiệm làm đẹp.

Bên đó đã được Trần Vu Cẩn gọi điện đặt trước, vẫn là đội làm đẹp lần trước.

Nơi này Cố Tuyết Nghi từng đến rồi, lần này cũng xem như quen lối.


Nhân viên ở đây vừa mới tiếp đón Cố Tuyết Nghi tiến vào, điện thoại của cô bỗng vang lên.
Cô cúi đầu nhìn qua.

Là Yến Văn Gia.
Có chút kỳ quái, Yến Văn Gia từng chủ động nhắn tin cho cô, nhưng chưa từng gọi điện bao giờ.
Cố Tuyết Nghi nhận cuộc gọi: “Alô.”
Bên kia truyền đến giọng nói của người đại diện của Yến Văn Gia, người đại diện có chút căng thẳng, còn nói lắp: “Yến phu, phu nhân.”
“Ừ, là tôi đây.

Cậu ấy làm gì nữa à?”
“Không không không, không phải.” Người đại diện đầu bên kia lạ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mới nói tiếp: “Phu nhân hôm nay sẽ tham gia hoạt động gì đó đúng không? Vừa rồi chúng tôi có đi ngang đường An Vân, nhìn thấy phu nhân đi vào một tiệm thẩm mỹ.”
“Ừm, đúng vậy, làm sao thế?” Cố Tuyết Nghi một bên trả lời, một bên tiếp nhận nước mà nhân viên đưa tới.
Đầu bên kia điện thoại ngừng một lúc.

Hình là điện thoại bị ai đó giành lấy.
Tiếp sau đó là giọng nói của Yến Văn Gia truyền đến: “Chị đến The Moon sao? Ai đặt chỗ cho chị vậy? Trần Vu Cẩn sao?…..

Chỗ đó tệ lắm.”
Nhân viên The Moon ở bên cạnh đang cúi người dọn dẹp bàn: “…………..”
Nói xấu thẳng thừng như vậy thực sự tốt sao? Chỉ là đầu bên kia hình như….

hình như là giọng của Nguyên Văn Gia? Hở???!
Đầu bên kia Yến Văn Gia dùng sức mím môi, thả chậm từng chữ một, nhưng chữ nào nói ra cũng mang vẻ châm chọc: “Trần Vu Cẩn thì hiểu cái gì chứ? Anh ta cũng chỉ biết ba cái việc ở công ty, hiểu gì về thời trang chứ?”
“Để người đại diện của tôi tìm chỗ khác, rồi giúp chị đặt chỗ nhé.”
Cố Tuyết Nghi che điện thoại lại, nghiêng mặt nhỏ giọng nói với nhân viên công tác: “Thật xin lỗi, lúc về tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ấy.”
Nhân viên công tác:????
Mẹ ơi, tôi vừa biết được chuyện gì vậy nè!
Cố Tuyết Nghi lúc này mới thả điện thoại ra: “Được tôi biết rồi.”
Yến Văn Gia: “……..”
Yến Văn Gia: “Chị không đi ra sao?”
Cố Tuyết Nghi trực tiếp lướt qua vấn đề này: “Cậu rời khỏi phim trường là để tham gia hoạt động sao?”
Yến Văn Gia lập tức bị dẫn dắt, theo bản năng mà trả lời: “Làm khách mời một tập cho chương trình Tình Bạn.”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi nói: “Vậy cố mà làm tốt.”
“…..

Ừ.”
Cố Tuyết Nghi cúp ngang máy.
Yến Văn Gia bên kia giữ điện thoại, ngớ ra vài giây, sau đó mới phát hiện câu hỏi của mình bị phớt lờ.
Yến Văn Gia mở điện thoại, lướt vòng bạn bè trên weixin.
Gần 3 tháng nay, chỉ có một nick vẫn trống trơn…..
Cố Tuyết Nghi sau khi trang điểm xong, liền nhận được cuộc gọi từ Bùi Trí Khang.
“Yến phu nhân hiện tại đang ở đâu? Tôi tới đón chị.”
“Được.” Cố Tuyết Nghi báo địa chỉ.
Ở bên kia, Bùi Lệ Hinh đã sớm có mặt tại buổi tiệc từ thiện.
Bà ta đầu tiên đưa món đồ từ thiện của bản thân cho ban tổ chức để chút nữa đấu giá, sau đó mới đi gặp Phong Du.
“Phong tổng hiện tại đang họp, không tiện gặp mặt.” Đối phương lạnh lùng ngăn bà ta lại.
Biểu tình trên mặt Bùi Lệ Hinh cứng đờ.
Bảo Ham mấy năm nay tuy rằng đã dần dần biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, nhưng theo sự phát triển đáng sợ của Yến thị, nghiệp vụ mà nó được nhận chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Chỉ cần người bên ngoài biết được Bảo Hâm đang làm cái gì, thì đều sẽ có cái nhìn khác với Bùi Lệ Hinh.
Bà ta đã rất lâu chưa từng trải qua cảm giác này.
À không, gần đây có trải qua rồi, là Cố Tuyết Nghi mang tới cho bà ta.
Nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt của Bùi Lệ Hinh nháy mắt trở nên hung tợn.

Nhưng Phong Du không phải là Cố Tuyết Nghi.

Bà ta có thể nghĩ được biện pháp xử lý Cố Tuyết Nghi, nhưng không thể nào đụng chạm được Phong Du.
Bùi Lệ Hinh chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Vừa đợi, liền đợi cả nửa tiếng hơn.
Cánh cửa trước mắt cuối cùng cũng mở ra, một lão béo đầu hói từ bên trong đi ra, Bùi Lệ Hinh nhìn một cái, không hề nhận biết người này, có thể thấy đây là một nhân vật không có tiếng nói.
…..

Phong Du cố ý.
Bùi Lệ Hinh miễn cưỡng giữ nụ cười, nhìn về phía người đàn ông trong phòng: “Phong tổng.”
Phong Du cong môi cười: “Ồ, đây không phải là con chó nhà họ Yến nuôi sao?”
Biểu tình trên mặt Bùi Lệ Hinh liền nứt ra.
“Phong tổng….

đây là ý gì?” Lòng Bùi Lệ Hinh như ngòi nổ đang cháy dữ đội, nhưng trên mặt vẫn liều mạng duy trì vẻ bình tĩnh.
“Thì chính là ý đó đáy, làm chó lâu rồi, đến lời người nói cũng không hiểu sao?” Phong Du không hề chừa chút mặt mũi nào cho bà ta.
“Phong tổng có phải nghe được lời đồn gì không? Chắc chắn có gì đó hiểu lầm…..” Bùi Lệ Hinh dùng sức lực cả người để duy trì bình tĩnh giải thích.
Phong Du chậm rãi từ sô pha đứng lên, tiến lại gần bà ta.
“Nếu như không biết các người có thù với Yến Triều, tôi căn bản cũng lười giúp đỡ cái lão già Yến Huân Hoa kia.” Phong Du người cao 1m86, đứng sừng sững trước mặt Bùi Lệ hinh, chỉ như vậy đã mang lại cảm giác áp chế, còn có một loại cảm giác cao cao tại thượng khó giải thích/
“Phong Du! Cậu đừng có khinh người quá đáng! Chúng ta trước giờ lẽ nào không phải quan hệ lợi dụng lẫn nhau?” Bùi Lệ Hinh sau khi nói xong liền cảm thấy hối hận.

Phong Du lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà có tin tôi hiện tại cho người ném bà ra ngoài, sau này bà cũng không cần tiến vào nơi này.”
Bùi Lệ Hinh nuốt nước miếng, nói: “Không, vừa rôi là do tôi quá kích động.

Phong tổng, ngài nghe tôi nói, ngài có phải đã xem tin tức trên mạng.

Đúng, là tôi bảo em trai tiếp cận Cố Tuyết Nghi, cô ta chính là vợ của Yến Triều.

Nhưng đó là vì con dấu của Yến Triều, là vì muốn ép chết Yến Triều tại nước ngoài….”
Phong Du xoay người, tùy tiện lấy phi tiêu gắn trên bảng, ném về phía tường.
Hắn căn bản không hề nghiêm túc lắng nghe.

Nhưng Bùi Lệ Hinh lại không thể không tiếp tục giải thích.

Đợi Bùi Lệ Hinh nói đến khô cả họng, đã 1 tiếng trôi qua.

Bà ta đứng ở nơi đó, mệt đến không thở nổi.
Phong Du có thể khả năng đối đầu với Yến Triều, đương nhiên là bởi vì bản thân hắn đã rất mạnh.
Bùi Lệ Hinh chịu áp lực từ hắn không phải không ít.
“….

Tôi nói xong rồi.” Bùi Lệ Hinh li3m môi, đến cả việc mình đã nói cái gì, thực ra đến cả bản thân cũng không nhớ.
Phong Du cười trào phúng: “Được, vậy để tôi xem, nhà họ Bùi các người thực sự thích làm con chó của người khác, hay là thực sự muốn ép chết Yến Triều.”
Bùi Lệ Hinh từ phòng Phong Du đi ra, đi thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, một trận gió thổi qua, Bùi Lệ Hinh rùng mình, hóa ra người bà ta đã ướt đẫm mồ hôi.
So với Phong Du, Bùi Lệ Hinh hiện tại không thể không nói, Cố Tuyết Nghi dễ đối phó hơn nhiều.
Nếu như sớm biết mấy tấm ảnh thuê phóng viên chụp lại sẽ gây ảnh hưởng đến bản thân, có đánh chết bà ta cũng không làm vậy.

Nhưng hiện tại đã làm rồi, Phong Du đã hoài nghi bà ta, hắn căn bản không nghe bà ta giải thích.
Nếu như hiện tại bà ta phân rõ quan hệ với Cố Tuyết Nghi, chỉ thể hiện rằng bà ta đang chột dạ, lại giống như cỏ ven tường.

Vậy chỉ còn một con đường để đi thôi! Bà ta phải giải quyết được Cố Tuyết Nghi!
Chẳng bao lâu sau, Bùi Trí Khang đã có mặt tại tiệm thẩm mỹ.
Hắn nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, kinh diễm mất vài giây, sau đó mới phản ứng lại, tiến lên nói chuyện cùng Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi quẹt thẻ trả tiền.

Không hề để ý tới Bùi Trí Khang.
Hai người xuống lầu lên xe, đã là sáu giờ đúng rồi.
“Phu nhân chuẩn bị vật phẩm đấu giá chưa?” Bùi Trí Khang hỏi: “Trước đó tôi quên nhắc việc này với Yến phu nhân.”
“Chuẩn bị rồi.”
Bùi Trí Khang tiếc nuối đáp: “Đáng tiếc trễ rồi, vật phẩm sớm đã được bàn giao, để bên đấu giá thẩm định trước rồi.”
Cố Tuyết Nghi nhìn hắn: “Nhà họ Bùi các người đã tham gia tiệc từ thiện bao nhiêu lần rồi?”
“….

sáu lần.

Sao thế?”
“Có chút chuyện này cũng làm không được sao?”
Bùi Trí Khang hít một hơi: “Làm, làm được.”
“Đồ của Yến phu nhân, bọn họ cũng không dám chậm trễ.” Bùi Trí Khang cười nói.
Nhưng chỉ có trong lòng hắn rõ ràng.
Tiệc từ thiện nhìn có vẻ như nhà họ Bùi tổ chức, nhưng trên thực tế đều phải nhất nhất nghe theo Phong Du.
Cũng không biết chị hắn nói chuyện với Phong Du chưa? Phong Du ghét Yến Triều như vậy….

nói không chừng khi nghe đến ba chữ Yến phu nhân sẽ nổi điên lên mất.
Cả quãng đường Bùi Trí Khang luôn cảm thấy bực dọc, cũng không có rảnh rỗi bắt chuyện với Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi cũng lười để ý đến tên ngốc này.
Ngốc thì thôi, đã ngốc còn không phải là người nhà họ Yến, sao đáng để cô phí thời gian để ý chứ?
Cố Tuyết Nghi vừa lòng xoay đầu đi, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe rất nhanh đã tới địa điểm tổ chức tiệc từ thiện.
Yến tiệc lần này tổ chức tại khách sạn Hoa Duyệt, đây là một khách sạn xa hoa nhất trong thành phố giống như Srilanka.

Trước cửa khách sạn có bày trí thảm đỏ vô cùng dài.

Phóng viên cũng đã ngồi sẵn tại hai bên.
Xe phía trước liên tục được mở ra, nhiều người đàn ông mặc tây trang và phụ nữ mặc lễ phục từ trên xe bước vào thảm đỏ.
Trong đó còn có vài minh tinh có tiếng khá quen thuộc trong giới giải trí.
Bùi Trí Khang nhìn vào mấy minh tinh đó, xem thường nói: “Mấy người này tới chắc để “cọ nhiệt” thôi.”
Cố Tuyết Nghi không thèm để ý tới hắn.

Bùi Trí Khang cũng chỉ có thể tự mình im miệng,
Cố Tuyết Nghi từ trước đến nay đối với giới nghệ thuật chưa từng có cái nhìn phiến diện, hơn nữa đã ở thời đại này rồi, giới nghệ thuật đã không còn là giai cấp bị coi thường như xưa.
Còn chưa nhắc đến, Yến Văn Gia chính là “minh tinh”.
Bùi Trí Khang xung phong nhận việc, đầu tiên đưa tranh của Cố Tuyết Nghi tới bên chủ trì.
Hắn không cho Cố Tuyết Nghi đi cùng, là vì sợ chút nữa lỡ như bị xấu mặt, như vậy Cố Tuyết Nghi sẽ thấy hết.
Bùi Trí Khang một bên cầm tranh, một bên gọi điện cho Bùi Lệ Hinh.

May mắn là Bùi Lệ Hinh ở gần đó, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Bùi Lệ Hinh thiếu chút tức đến muốn mắng chửi Cố Tuyết Nghi.
“Cô ta xem em như người hầu mà sai bảo sao? Em sao lại không biết giao lại cho người khác?”
Bùi Lệ Hinh nhớ đến mấy lời bình luận của dân mạng, đến cả Phong Du cũng châm chọc họ là con chó của Cố Tuyết Nghi.
Nếu như Bùi Lệ Hinh lợi hại hơn chút nhữ, hắn cũng sẽ không cần như vậy!
Đến những lúc như vậy, Bùi Trí Khang mới đột nhiên ý thức được, bản thân tuy rằng có tiền, nhưng vẫn còn cách quyền thế rất xa.

Gặp những người vị trí cao hơn, hắn vẫn phải cúi đàu như thường.
Bùi Lệ Hinh cũng không muốn nói tiếp, vội vàng đem tranh đến chỗ chủ trì.

Phía chủ trì cũng không nói gì.
Bùi Lệ Hinh và Bùi Trí Khang xem như thở phào một hơi.
“Em đi đón Cố Tuyết Nghi.” Bùi Trí Khang nói.
Bùi Lệ Hinh đã nghĩ đến tình huống ngượng ngập sắp tới, nhưng nếu lúc này mà phân rõ quan hệ, chỉ có ngượng ngập hơn thôi.
“Đi đi.” Bùi Lệ Hinh hít một hơi, để chắc chắn rằng bản thân sẽ không vì tức giận mà bị nghẹn chết.
Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ trên thảm đỏ.

Các minh tinh đứng nơi đó tạo dạng thu hút ống kính hướng về mình, nhưng khi nhìn thấy có kẻ quyền thế nào đó xuất hiện phía sau, lập tức lần lượt tản ra.
Vào lúc này, Cố Tuyết Nghi mới từ trong xe đi xuống.
Trước khi đi xuống, cô có xem qua thông tin trên baidu, tìm hiểu kỹ những kiến thức liên quan đến loại tiệc từ thiện này.
“Yến phu nhân, đợi đã.”
Bùi Trí Khang muốn sánh bước cùng Cố Tuyết Nghi, như vậy sẽ không khiến hắn trở thành người hầu xách dép cho cô.

Cố Tuyết Nghi ngừng bước, quay đầu đánh giá hắn: “Đây là vị trí của Yến Triều.”
Bùi Trí Khang cắn răng, chỉ có thể nín nhịn lùi về phía sau.

Hắn đương nhiên không thể so với Yến Triều.

Rồi sẽ có một ngày, một ngày nào đó…..

ánh mắt của Bùi Trí Khang mờ ảo, nhìn về phía bóng lưng của Cố Tuyết Nghi, lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
Cố Tuyết Nghi rất nhanh đi vào trung tâm ống kính.

Các phóng viên ngớ ra, sau đó tập trung điên cuồng đứng lên, liều mạng ấn nút chụp.
Kinh! Phu nhân của Yến Triều thế mà lại xuất hiện ở tiệc từ thiện này!
Chuyện này giống như việc Giang Nhị xuất hiện ở trước yến tiệc ở Srilanka, khiến người ta thực sự chấn kinh!
Nhưng vẫn có vài minh tinh ngẩn ra, họ quay lại nhìn vài lần, đều bị đèn flash của máy ảnh làm cho chói mắt, nhất thời không nhận ra Cố Tuyết Nghi.
“Minh tinh nào thế?”
“Lẽ nào là vị hoa đán có tiếng nào?”
“Không biết….”
Rất nhanh, Cố Tuyết Nghi đã đi tới trước cửa.
Một vài người trong giới thương nhân vừa mới tiến vào cửa đang cùng trò chuyện với những người còn lại, theo đó quay đầu, liền nhìn thấy Cố Tuyết Nghi.
Bởi vì ảnh hưởng của mấy tin tức gần đây, bọn họ gần như đều nhận ra vị này là Yến phu nhân.

Nhưng vấn đề ở đây là…..

Yến phu nhân sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Phía sau còn có Bùi Trí Khang đi theo.
Quả nhiên giống như trên tin tức viết, nhà họ Bùi lại trở về làm chó cho nhà họ Yến rồi?
Nhất thời sắc mặt của từng người trở nên phức tạp.
Mà lúc này, có người lớn tiếng hô: “Giang tổng!”
Ánh đèn flash không hề ngừng lại.

Giang Việt bước trên đôi chân dài, rất nhanh đã đi hết thảm đỏ, đuổi kịp Cố Tuyết Nghi.
Giang Việt nhịn không được cười ra tiếng, giống như phát hiện chuyện gì đó khá hài hước vậy: “Cô cũng ở đây à.”
Cố Tuyết Nghi bình thản đáp lại: “Đúng vậy.”
Giang Việt cười càng hăng hơn: “Đúng nha, chưa có nơi nào mà cô không dám đi nhỉ?”
Giang Việt nói tiếp, quay đầu nhìn về Bùi Trí Khang ở phía sau: “Tên này đúng là kẻ ngốc, sao cô lại để hắn đi cùng vậy?”
Cố Tuyết Nghi đến mắt cũng không thèm nhìn, tùy tiện đáp: “Anh đoán xem.”
Giang Việt: “…….

Được, tôi biết rồi.”
Giang Việt tức cười: “Nước đi cũng giống vậy nhỉ?”
Cố Tuyết Nghi khẽ gật đầu, thái độ đoan trang: “Giang tiên sinh thật thông minh.”
Giang Việt đáp lại: “So với tên ngốc phía sau thì thông minh hơn.”
Giang Việt điều chỉnh thần sắc, nói tiếp: “Tôi xem như phải cảm ơn Yến phu nhân đã hạ thủ lưu tình, không có biến tôi thành con chó của nhà họ Yến.”
Cố Tuyết Nghi lúc này mới quay đầu lại, trên gương mặt hiện rõ ý cười: “Vậy Giang tiên sinh phải tự nguyện mới được.”
Giang Việt ngẩn ra vài giây.

Phóng viên thấy được một màn này, lại điên cuồng chụp lại.

Bùi Trí Khang ở phía sau bị đá sang một bên.

Bởi vì xung quanh quá ồn, hắn không nghe rõ Cố Tuyết Nghi cùng Giang Việt đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy Giang Việt bước nhanh đi cùng với Cố Tuyết Nghi.
Bùi Trí Khang thiếu chút nữa bị tức chết.

Không phải nói vị trí đó là cửa Yến Triều sao? Là bởi vì Giang Việt có quyền có thế? Vậy nên mới có đủ tư cách đứng nơi đó?

Cố Tuyết Nghi và Giang Việt tiến vào cửa, đi đến trung tâm đại sảnh.
Bùi Trí Khang vội vàng đuổi theo.

Khách mời có mặt trong sảnh lớn nhất thời đều cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Lần trước Giang Nhị tham gia yến tiệc Srilanka, bọn họ đã rất chấn kinh rồi.

Lần này Giang Nhị cùng Yến phu nhân đồng thời xuất hiện ở nơi này, hai người còn thể hiện dáng vẻ trò chuyện vô cùng phấn khởi, còn có người của nhà họ Bùi…..

bọn họ nhất thời có quá nhiều thông tin không thể nuốt nổi.
Mà sau khi chủ trì đấu giá đi ra, lúc này mới nhận lấy sự kiềm hãm ngắn hạn.
Phong Du đã bước trước đi tới ngồi ở hàng đầu.

Phía sau là vị trí của nhà họ Tống, vị trí của nhà họ Giang, vị trí nhà họ Bùi……
Bùi Lệ Hinh ở phía xa nhìn thấy Giang Việt và Cố Tuyết Nghi trò chuyện, đáy lòng không khỏi kinh ngạc.
Cố Tuyết Nghi hiện tại đã không còn tình cảm với Yến Triều rồi, sẽ không có một chân với Giang Nhị chứ?
Bùi Lệ Hinh vội vàng dùng gương mặt tươi cười lên tiếp đón: “Phu nhân, mời đi bên này.”
Bùi Lệ Hinh dùng thân phận của bản thân nghênh đón Cố Tuyết Nghi, ngồi vào vị trí giữa của nhà họ Bùi.

Giang Việt quay đầu nhìn, cười khinh một tiếng rồi ngồi xuống.
Phong Du ngồi phía trước nghe thấy một tiếng “Phu nhân”.

Phu nhân?
Phu nhân trong miệng Bùi Lệ Hinh?
Vậy chỉ có thể là phu nhân của Yến Triều thôi.
Đáy lòng Phong Du cười lạnh, nhớ đến lời nói của người chủ trì trước đó, quay đầu lại.

Mà Cố Tuyết Nghi cũng đúng lúc đang đánh giá vị “Phong tổng” này.

Vị trí hắn ngồi chỉ có mình hắn.

Hắn không cảm thấy trống trải như vậy rất lạnh sao?
Ánh mắt của Phong Du không chút phòng bị mà đụng trúng ánh nhìn của Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi bất động thanh sắc nhìn hắn.
Trong đầu Phong Du lướt qua cái gì đó, nhưng không nhận rõ là cái gì.

Bùi Lệ Hinh lúc này mới khẽ quay đầu đánh giá Cố Tuyết Nghi.
….

Cô ta không sợ?
Bùi Lệ Hinh ngẩn người.

Cô ta không sợ Phong Du?
Nhưng mà rất nhanh thôi, Bùi Lệ Hinh cố tìm một cái cớ để an ủi bản thân.

Cố Tuyết Nghi chắc chắn là không biết Phong Du nhỉ.
Không biết, đương nhiên cũng sẽ không biết hắn lợi hại cỡ nào, đương nhiên cũng không thể nói hết sự sợ hãi.
Bùi Lệ Hinh lập tức nói: “Vị này… là Phong tổng.”
Cố Tuyết Nghi khẽ gật đầu, trong lời nói còn mang theo chút hãnh diện vô cùng tự nhiên, cô nói: “Tôi biết.

Phong tổng, 79.

Người hầu của tôi.”
Bùi Lệ Hinh:???
Bùi Trí Khang:???
Giang Nhị:???
Mí mắt Phong Du giựt giựt.
Chết tiệt!
**
Phi Châu.
Một tên cao to cầm điện thoại đọc: “…… chi ra 135000 tệ….

tiệm thẩm mỹ The Moon.

Cái gì đây?”
“Một tiệm tạo hình tóc và trang điểm.” Người đàn ông trẻ tuổi cũng không giải thích quá kỹ.
“Ồ, tôi hiểu rồi đại ca, đây chính là mấy tiệm làm tóc trang điểm các thứ.”
Tên cao to lại tiếp tục đọc: “…….

chi ra 3000 tệ…..

phòng tranh Khanh Khanh.

Cái tên này quá khó đọc.”
Người đàn ông trẻ tuổi lúc này không lên tiếng bình luận.

Tên cao to nhìn điện thoại cả nửa ngày, đột nhiên vỗ đùi: “Lão đại, không tốt rồi! Vừa làm tóc vừa trang điểm, lại còn mua tranh nữa! Đó không phải là…..”
Lời của tên cao to đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Người đàn ông trẻ tuổi khẽ mở mắt: “Cái gì?”
Tên cao to sờ cổ mình, xác nhận mạch đập vẫn còn, mới giả vờ lớn gan nói tiếp câu vừa rồi: “Vậy phu nhân có phải đi hẹn hò với người khác không?”
Tên cao to nhìn đỉnh đầu của người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi: ………………….