[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 9




“Nữ nhân thối này, ác độc âm hiểm như thế, rốt cuộc là kẻ tà ác ghê tởm nào dưỡng ra cái loại nữ nhân vừa bỉ ổi vừa thối nát này!”

Cao Dật Ngọc chửi đến đời trước, ngay cả tam đại tổ tông của đối phương cũng đem ra chửi, hôm này tâm tình y ác liệt, lại chửi không dứt.

Y bị nhốt trong phòng đã quá ba ngày, đừng nói đi khỏi Thiên Ưng Bảo, ngay cả trước nhà xí, lúc nào cũng có người đi theo, quả thực khiến y như tù phạm, cho nên căn bản không có cách nào đi tìm Lam Diệc Yên.

Lam Lam không bỏ đói y, thậm chí mỗi ngày đều tới gặp y, trên danh nghĩa là muốn y vẽ trang, nhưng trên thực thế là tới hỏi kết quả suy nghĩ của y, đương nhiên y một mực giả ngu giả ngơ không trả lời.

Lam Lam cũng không thúc ép, chỉ không ngừng đối với y săn đón ôn nhu, vì y mà bóc hoa quả, khẩy đàn ca hát Cao Dật Ngọc biết tâm cơ (âm mưu) nàng làm việc này, luôn phẫn hận đuổi nàng ra ngoài, còn Lam Lam cũng không tức giận, vì sắc mặt Cao Dật Ngọc càng kém, liền cho thấy Cao Dật Ngọc không có một biện pháp nào bắt nàng.

Cả đời Cao Dật Ngọc với lúc này là không hài lòng nhất, quả thật y sắp điên cuồng, y không phải sợ nữ tiện nhân Lam Lam, mà là trước đây y đã có ‘tiền án’ không tốt, hơn nữa y cùng Lam Diệc Yên sau khi hoan hảo lại lập tức không thấy bóng dáng, vạn nhất Lam Diệc Yên nghĩ y ‘xong việc’ rồi lại không muốn gặp hắn, thật không biết làm sao?

Không biết phải làm như thế nào, Cao Dật Ngọc vốn là người dễ chán, nhất là khi cùng người khác phát sinh quan hệ, y lập tức nghĩ làm sao chấm dứt quan hệ này, nhưng y cùng Lam Diệc Yên sau khi hoan hảo, trong đầu y chỉ toàn hình bóng của Lam Diệc Yên, mà ngay cả vẻ mặt xấu của hắn nhớ đến lại càng đáng yêu hơn, hơn nữa càng thêm nhớ hắn.

Y tuyệt không muốn chia tay với Lam Diệc Yên, chỉ sợ Lam Diệc Yên nếu không bao giờ muốn gặp y, y có thể còn không phát điên.

Hôm nay là tối ngày thứ ba, Cao Dật Ngọc vẫn đau khổ vì không có cách nào. Y rất hiểu Lam Lam nữ nhân này ác độc cực điểm, nàng cố ý không cho người khác biết mình ở Thiên Ưng Bảo, bởi nếu y dám cự tuyệt nàng, Lam Lam tuyệt đối sẽ giết y. Giết người của Cao gia, người nhà y sao lại đứng nhìn, nhưng nếu thần không biết quỷ không hay mà giết chết y, người khác chỉ biết y bị kẻ bịt mặt bắt đi rồi mất tích.

Có thể nào thật sự phải kết hôn với tiện nữ này sao? Y Cao Dật Ngọc ngay cả gặp nạn, cũng không thể không có nhân cách này được. Y càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận, nổi điên lên chửi: “Tiện nữ này, tốt nhất có người san bằng Thiên Ưng Bảo của ngươi đi, kia mới…”

Vừa mới nói khỏi miệng, trên mặt Cao Dật Ngọc dần dần hiện nét rạng rỡ, bỗng phá lên cười. “Đúng, diệu kế, hay lắm, Thiên Ưng Bảo này lớn, nếu có cháy, ai còn đến canh gác ta, đương nhiên là đi lấy nước dập lửa trước, ta đây có thể thừa cơ ra ngoài.”

Phóng hỏa là hành vi mà người bình thường tuyệt đối không làm, nhưng Cao Dật Ngọc chính là Hỗn thế ma vương, y muốn cái gì là làm cái đó, huống hồ Lam Lam đối với y không tốt, đừng trách y làm chuyện xấu này, ‘chiếu tướng’ nàng.

Y xé vải bố, dính dầu thắp, y đã sớm quen thuộc địa hình Thiên Ưng Bảo, cố gắng nhớ người nơi nào ít nhất, lại để đồ quan trọng, hơn nữa dễ cháy nhất…

(Anh Ngọc đúng là Hỗn thế ma vương ==)

Cao Dật Ngọc phóng hỏa rất chuẩn xác, y lại chọn mấy nơi dễ bắt lửa nhất, nhất thời ngọn lửa ngập trời, người trong Thiên Ưng Bảo, đều vội vội vàng vàng dập lửa, căn bản không có người canh Cao Dật Ngọc.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, Cao Dật Ngọc lập tức chạy vội đến cửa sau tìm Lam Diệc Yên.

Thấy Lam Diệc Yên ngồi một mình ở trong phòng, tâm tình Cao Dật Ngọc xúc động, không phát hiện chút khác thường, y cầm tay hắn nói: “Mau cùng ta đi, ta đưa ngươi về Cao gia Tô Châu.”

Lam Diệc Yên đẩy tay y ra, lắc lắc đầu, không nói gì thêm.

Cao Dật Ngọc nhìn hắn là lạ, khẩn trương hởi: “Sao vậy? Diệc Yên, ngươi không vui vì mấy ngày ta không tới gặp ngươi sao? Ta cho ngươi biết ta bị giam, Lam Lam nữ nhân thối tha kia đem ta nhốt trong phòng, cho nên…”

Cao Dật Ngọc nói chưa được một nửa, quay mặt của Lam Diệc Yên lại, thấy trên mặt hắn toàn nước mắt, y đau lòng nói: “Sao vậy? Sao ngươi lại khóc? Ai chọc ngươi? Ta đi giáo huấn hắn cho.”

“Ngươi đi nhanh đi.”

Cao Dật Ngọc nghe hắn nói kỳ quái, lại còn bảo y đi. Hiện tại y một lòng đều đặt trên người hắn, cả đời này bất cứ nữ nhân nào cũng không được coi trọng như thế, sao có thể chấp nhận lời mạc danh kỳ diệu (ù ù cạc cạc) này, “Ngươi nói cái quái gì thế, ta muốn đưa ngươi đi cùng, nhanh lên, ta không có thời gian.”

Lam Diệc Yên lại không nói lời nào, Cao Dật Ngọc nóng lòng vô cùng, y nghiêng đầu suy nghĩ, y thấy manh mối, giận dữ hét: “Có phải chủ nhân nhà ngươi nói cái gì với ngươi phải không? “

Lam Diệc Yên cúi đầu, hai mắt đẫm lệ. “Bộ dạng ta xấu, đi bên cạnh ngươi, nhất định ngươi sẽ bị người ta cười, đi thành thân với chủ nhân của ta đi! Ngươi cũng nói chủ nhân của ta là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, ngươi cùng nàng một chỗ, nhất định là một đôi bích nhân.”

Cao Dật Ngọc nghe không lọt tai, vừa nghe quả thực tức muốn chết. “Mẹ nó, con nữ nhân thối tha ti tiện, chỉ toàn nói lời nhàm chán với ngươi. Ngươi nghe ta nói, ta thấy ngươi rất dễ coi.”

Lam Diệc Yên nghĩ là y chỉ nói dối, tự ti đến đầu rũ xuống càng thấp hơn.

Cao Dật Ngọc dùng sức kéo mặt hắn lại, bắt lấy mặt của hắn, mãnh liệt hôn khắp nơi trên mặt nạ của hắn, tâm tình kích động điên cuồng hét lên: “Ta cảm thấy ngươi còn đẹp hơn chủ nhân nhà ngươi, đẹp trăm vạn lần, ngươi nghe ta nói đây, ta Cao Dật Ngọc không yêu mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, chính là yêu ngươi, chính là thích ngươi, chính là muốn cùng ngươi ở một chỗ, chính là hôn ngươi nhẹ nhàng như vậy, ta liền chịu không nổi.”

Cao Dật Ngọc thở hổn hển, hắn không kiêng dè bắt lấy tay của Lam Diệc Yên, đặt lên ngực phập phồng không ngừng của mình, dục vọng của y lại thức tỉnh. “Tâm ta xấu xa, ta khoa trương, ta là gì đi nữa cũng sẽ không là hoa hoa công tử, đương nhiên là ta không xứng với ngươi, nhưng ta chính là yêu ngươi, chính là thích ngươi.

Bộ dạng ngươi xấu cũng được, tâm địa thiện lương cũng được, cho dù ta không xứng với ngươi cũng thế, ta cũng không quan tâm, ta chính là muốn cùng một chỗ với ngươi. Ngay cả người trong thiên hạ phản đối, nói mắt ta đui, mặc kệ, ta cũng không quan tâm, ta chính là yêu ngươi, yêu ngươi…”

Cao Dật Ngọc kích động nói lời tận đáy lòng.

Y vốn cũng không nghĩ chính mình lại yêu cuồng nhiệt như thế, Lam Diệc Yên muốn y phải đi thành thân với Lam Lam, y chết cũng không chịu, huống chi Lam Diệc Yên nghe lời nói của nữ nhân thối tha Lam Lam kia, nói rõ muốn chia tay với y, đương nhiên y sẽ phát cuồng.

“Ngươi nói đi! Ngươi ghét ta sao? Ngươi không thích ta sao?”

Lam Diệc Yên che mặt lại, khóc to. “Ngươi đi đi, Cao Dật Ngọc, ta không cần gặp lại ngươi, ngươi với ta cùng một chỗ sẽ bị người ta cười chê, chủ nhân nói ngươi nhìn mặt thật của ta, nhất định sẽ bị dọa chết…”

Cao Dật Ngọc giận lắc mạnh bờ vai của hắn. “Ngươi quan tâm lời của nữ nhân thối tha ti tiện kia sao? Nhìn ta, nhìn ta, Lam Diệc Yên, cả đời Cao Dật Ngọc ta sẽ ở cùng ngươi, ngươi nói chính ngươi xấu, ngươi sợ dọa ta, ngươi nghe nữ nhân kia nói, cũng không chịu tin tâm ý của ta?”

Cảm xúc của Cao Dật Ngọc càng kích động, rống càng lớn hơn, “Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn thấy tâm ý của ta, bộ dạng ngươi lại xấu, ta cũng sẽ không chớp mắt, ta muốn hôn khắp mặt của ngươi, cho ngươi cảm nhận tình yêu của ta, cho ngươi say sưa rên rỉ, không thể nói chỉ thở dốc, còn muốn hôn khắp người của ngươi. Ta cái gì cũng không quan tâm, chính là yêu ngươi, mặc kệ bộ dạng ngươi xấu thế này, cả đời này ta chỉ yêu mình ngươi.”

Cao Dật Ngọc dùng sức giữ mặt của Lam Diệc Yên, khiến hắn đau phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Cao Dật Ngọc kéo mặt nạ của hắn ra, ném xuống đất. Lam Diệc Yên muốn cúi xuống cũng không kịp, vì Cao Dật Ngọc gắt gao giữ chặt mặt của hắn, không cho hắn nhúc nhích, cẩn thận nhìn mặt của hắn từ đầu đến cằm.

Toàn thân Lam Diệc Yên phát run, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bờ môi của hắn cũng tái xanh, đơn giản là Cao Dật Ngọc nhìn mặt của hắn hoàn toàn không động đậy, biểu cảm kinh hãi trên mặt y hoàn toàn không hiểu hiện ra, làm cho Lam Diệc Yên biết mình xấu xí vượt xa những gì Cao Dật Ngọc tưởng tượng.

Hắn hét lên, kéo tay của Cao Dật Ngọc, cả người phát run nhặt mặt nạ của mình lên, một lần nữa đeo nó lên mặt, khàn khàn khóc. “Đi ra ngoài, Cao Dật Ngọc, ngươi đi ra ngoài, ta không muốn gặp lại ngươi, vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi.”

Từ khiếp sợ không động đậy của Cao Dật Ngọc, tự nhiên một lần nữa kéo mặt nạ của Lam Diệc Yên xuống, “Từ nhỏ ngươi chưa từng nhìn qua mặt của mình sao?”

Lam Diệc Yên run rẩy càng lợi hại hơn, cơ hồ muốn cuộn tròn mình, kháng cự Cao Dật Ngọc, khóc nói: “Van cầu ngươi đi ra ngoài, ta không muốn gặp lại ngươi, ta biết mình xấu xí.”

“Ngươi xấu?” Cao Dật Ngọc nhìn mặt của hắn, rốt cục hiểu được toàn bộ.

Y tức giận nói: “Cái con nữ nhân thối tha ti tiện kia sao lại ngược đãi ngươi như thế, nguyên nhân đều hé mở trên mặt của ngươi? Con đàn bà kia, ác độc thấp hèn này, giết ả còn quá dễ dãi cho ả.”

“Ta cho ngươi nhìn mặt của mình.” Cao Dật Ngọc không quan tâm đến sự phản kháng của Lam Diệc Yên, dùng sức ôm chặt hắn, ra sau giếng nước. Y liều mạng múc nước, đổ đầy cái hố trên đất, chiếu hình ảnh của người, hơn nữa đêm nay ánh trăng lại sáng, nhất định có thể thấy rõ mặt của mình.

“Cúi xuống nhìn mặt mình!”

“Không cần, thả ta đi…”

Võ công của Lam Diệc Yên cao cường hơn Cao Dật Ngọc, nhưng Cao Dật Ngọc mạnh mẽ kéo hắn, nếu thật sự hắn muốn phản kháng, nhất định sẽ đả thương Cao Dật Ngọc.

Trên đường đi hắn đã sớm yêu Cao Dật Ngọc, một lòng đều đặt trên người của Cao Dật Ngọc, lại vì biết mình không xứng với Cao Dật Ngọc mà tự ti cực điểm, không biết như thế nào cho phải, trong lòng rối tung rối mù, nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể ra tay với Cao Dật Ngọc, đương nhiên chỉ có thể giãy giụa phản kháng.

Cao Dật Ngọc kéo lấy đầu hắn, làm cho hắn cúi xuống, Lam Diệc Yên nhắm mắt không chịu nhìn, Cao Dật Ngọc tức giận: “Con tiện nữ kia biết thiện hạ có người còn đẹp hơn mỹ nữ đệ nhất thiên hạ đó chính là ngươi, cho nên ả mới ngược đãi ngươi, nuôi ngươi như nuôi chó nuôi heo, dạy ngươi ăn cơm thừa canh cặn, không để cho ngươi đi ra ngoài, đơn giản ngươi tư sắc hơn ả, ả đứng bên cạnh ngươi, xinh đẹp đến không thể hình dung, ả đương nhiên đối với ngươi vừa đố kị vừa hận.”

Cao Dật Ngọc ôn nhu nói: “Ngươi mở mắt nhìn mặt của mình đi, Diệc Yên, mặc kệ bộ dạng ngươi khó coi, ta đều yêu ngươi, ngươi mở mắt nhìn chính mình trong nước đi.”

Lam Diệc Yên cả người phát run khi nghe giọng nói ôn nhu của Cao Dật Ngọc liền từ từ mở mắt, bóng dáng nhàn nhạt trong nước hiện ra, Lam Diệc Yên ngạc nhiên không dứt nhìn cái bóng kia.

Trong nước hiện ra tướng mạo, môi hồng răng trắng, mái tóc bay bay, suông mềm đen bóng, giống như thác nước xõa dài nhìn thật đẹp, hoa dung nguyệt mạo nhất, dung nhan trắng noãn như ngọc trong nước, như tượng như khắc, nga mi vi loan (người đẹp cúi đầu), môi đỏ như mật, ánh mắt như xuân quan thu thủy, tràn ngập trầm tĩnh với tao nhã.

Bóng người trong nước, không chỗ nào không đẹp, so với chủ nhân mà hắn gặp qua lại càng đẹp hơn thập bội.

Lam Diệc Yên vuốt mặt mình, người trong nước cũng vuốt mặt mình, Lam Diệc Yên ngước đầu lên, trên mặt vô cùng kinh hãi nhìn Cao Dật Ngọc.

Cao Dật Ngọc ôn nhu nói: “Ngươi còn cảm thấy mình rất xấu sao?”

Lam Diệc Yên hiển nhiên khiếp sợ vô độ, không biết phải trả lời thế nào, Cao Dật Ngọc vuốt mặt mình, nói đùa: “Nếu ngươi còn nói ngươi rất xấu, thì diện mạo như ta chắc phải nhảy sông tự vẫn quá.”

Cao Dật Ngọc ôm Lam Diệc Yên trở lại phòng, chậm rãi để hắn ngồi trên giường, hiển nhiên Lam Diệc Yên vẫn còn kinh hãi.

Cao Dật Ngọc nói: “Mang theo vài bộ y phục, chúng ta cùng nhau quay về Cao gia.”

Lam Diệc Yên nắm lấy y sam của Cao Dật Ngọc, hiển nhiên hắn còn không tin. “Kia thật là ta sao?”

Cao Dật Ngọc hôn lên môi hắn: “Không cần hoài nghi, đúng là ngươi mà.”

Vốn chính là nếm nhẹ môi của Lam Diệc Yên, nhưng vừa hôn, hương thơm trên môi của Lam Diệc Yên làm cho toàn thân của Cao Dật Ngọc nóng lên, thân thể y không khống chế được hỏa nhiệt đang cháy lên, Cao Dật Ngọc hôn không đủ, còn mút.

Lam Diệc Yên giữ chặt tay áo của y, nhẹ nhàng thở dốc, trên mặt đỏ ửng, nhìn xinh đẹp vô cùng.

Mĩ sắc trước mắt, Cao Dật Ngọc chịu không nổi áp đảo mình, vừa thở dốc vừa chửi mình: “Hỗn đản, ta đang làm cái gì, hiện tại không phải lúc làm chuyện này, trước tiên phải đưa ngươi rời khỏi nơi này, ngươi tát ta một cái đi, Diệc Yên, xem có thể làm cho ta bình tĩnh một chút được không.” (Nổi máu dê =..=, quất luôn đi anh)

Lam Diệc Yên làm sao đánh y được, hắn lắc đầu.

Y nhìn ánh mắt ngập tràn tình cảm của hắn, một trận kích thích, nguyên bản họa nhiệt trong thân nhất thời đốt trong dục vọng của cơ thể. Y áp chế không ngừng run rẩy. Y tát mình hai cái thật mạnh, “Bình tĩnh, ngươi làm cho ta tỉnh táo lại, ngươi cũng không phải là dã thú a!”

“Ngươi sao lại đánh mạnh như thế.” Lam Diệc yên đau lòng vuốt mặt của y.

Vẻ mặt đau lòng của Lam Diệc yên, làm cho Cao Dật Ngọc lại dục hỏa cuồng nhiệt.

Y bất chấp lúc này không phải lúc, y vẫn cắn tới cả cổ Lam Diệc Yên, vừa cắn vừa hôn, chỉ cảm nhận mùi trên người của Lam Diệc Yên, làm cho y càng khó khống chế chính mình.

Chỉ cần chạm vào Lam Diệc Yên, lý trí cùng tình cảm của y bắt đầu giằng co, một mặt muốn khống chế, một mặt càng muốn hung hăng phóng túng, “Mẹ nó! Cao Dật Ngọc, bình tĩnh, bình tĩnh. Sao thơm quá a, Diệc Yên, sao ngươi lại thơm như thế, làm cho ta chịu không nổi, mỗi chỗ trên da ngươi đều có mùi…”

Cao Dật Ngọc hôn lên làn da trắng noãn như tuyết của Lam Diệc Yên, từng luồng hương thơm xông vào mũi, làm cho y ríu rít lấy làm lạ, “Thật sự kỳ lạ, nương đã mất của ta có nói với ta, lúc ấy người cùng nàng cũng xưng mỹ nữ tuyệt thế, trên người cũng có mùi, nàng gả cho họ Lam, nói họ Lam của Thiên Ưng Bảo… Họ Lam…”

Cao Dật Ngọc nói đến một nửa, bỗng ngơ nhác nhìn Lam Diệc Yên, không hề hôn, mút cắn y kéo Lam Diệc Yên lên, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, lộ ra ánh mắt hết sức ngạc nhiên.

“Diệc Yên, mẹ ngươi là ai?”

Lam Diệc Yên bị y hôn đến đỏ bừng cả mặt, “Ta không biết, khi còn nhỏ, ta đã ở nơi này, chưa thấy người khác, chỉ biết ta gọi là Lam Diệc Yên.”

Cao Dật Ngọc đứng lên, y nâng đầu lên, tỉ mỉ suy nghĩ, một mặt lẩm bẩm suy nghĩ, rất nhiều chuyện hỗn độn trong đầu của y. “Không đúng, nếu ngươi là huynh trưởng của Lam Lam, đương nhiên là cho ngươi kế thừa Thiên Ưng Bảo, sao có thể dùng cách nhốt tàn nhẫn này với ngươi nhưng nếu ngươi không phải, vì cái gì…”

Y quay đầu nhìn Lam Diệc Yên, “Diện mạo của Lam Lam so với ngươi kém đẹp hơn, nhưng đích xác có chút tương tự, sao lại như vậy?”

“Ngươi là nam hài, vì cái gì muốn ngươi nhốt lại, giống như nuôi chó mà dưỡng ngươi, bất thông tình lý, hoàn toàn bất thông tình lý.”

Lam Diệc Yên không biết Cao Dật Ngọc lầu bầu cái gì, chỉ thấy y đi tới đi lui, vẻ mặt phiền não. Hắn hỏi: “sao vậy?”

“Phụ thân của Lam Lam suy nghĩ cái gì? Vì sao lại làm như thế?” Cao Dật Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến lời đồn, “Giết huynh đoạt thê? Là này sao? Nếu nữ nhân sớm đã có thai? Sinh ra lại mà nam anh, chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của Thiên Ưng Bảo.” Nhưng Cao Dật Ngọc lập tức lắc đầu: “không đúng, ngay cả huynh trưởng hắn cũng dám giết, đối với một đứa trẻ mới sinh lại vì cái gì không động thủ, vì cái gì lưu lại mầm mống tai họa? Điều này cũng bất thông tình lý!”

“Ta cho ngươi biết vì sao, Cao tứ công tử.”

Cao Dật Ngọc vừa nghe thấy nữ âm ôn nhu, toàn thân cứng đờ, lập tức che chở trước mặt của Lam Diệc Yên.

Lam Lam mở cửa tự bước vào, nàng giơ tay lên làm một cái ra hiệu, chỉ thấy trên tường có ít nhất hơn hai mươi người đứng, mỗi người đều giơ cung nhắm ngay Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc, nhưng bọn họ đứng rất xa, không ai nghe bọn họ nói gì trong phòng.

Võ công của Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên đều mạnh, nhìn đến tình huống này cũng không khỏi sợ hãi.

Lam Lam cười ngọt ngào nói: “Cao tứ công tử, ngươi phóng hỏa lại còn mang cẩu của ta trốn sao?”

Cao Dật Ngọc tức giận nói: “Tiện nữ ngươi câm miệng cho ta, cả đời ta chưa từng chửi nữ nhân, nhưng ta muốn chửi tiện nữ thối tha ti tiện nhà ngươi, Lam Diệc Yên không phải cẩu, hắn là huynh trưởng của ngươi, đúng hay không?”

Lam Diệc Yên ngạc nhiên mở to mắt, Lam Lam lại cười, tư thái phong nhã, che miệng cười: “Hắn là cẩu ta nuôi, cha ta hứa với mẹ ta, không được giết hắn, còn muốn để cho hắn lớn lên, để cho hắn học võ công để tự bảo vệ mình, nếu không làm được, mẹ ta liền tự sát, để cho hắn cả đời không gặp mẹ ta, cha ta rất yêu mẹ của ta, sao có thể để mẹ ta chết, ngay cả sau khi mẹ ta bệnh, cha ta vẫn giữ thệ ước này, nhưng ta lại không phải cần thiết giữ thệ ước.”

“Cho nên các ngươi nuôi hắn như nuôi chó sao? Ngăn cách với nhân thế, lừa hắn nói hắn xấu xí vô cùng, vừa ra ngoài sẽ dọa người, làm cho hắn tự ti mà phong bế chính mình?”

“Đó là chuyện không còn cách nào, bọn ta giữ cửa phong trụ, người bình thường cũng không nhảy qua tường cao thế này, nhưng khi con chó này bảy, tám tuổi có thể nhảy qua tường này, lại có thể muốn giết hắn tránh cho hắn trốn? Cha ta tuy rằng muốn giết hắn, cũng không thể làm, đành phải dùng cách kia, dẫu con chó này có võ công cao cường cũng vô ích, hắn thật dốt nát, cho hắn nếm qua cơm thừa canh cặn, hắn liền cao hứng đẫm lệ.”

Nghe nàng lại đối xử độc ác với Lam Diệc Yên, Cao Dật Ngọc tức giận nói: “Tiện nữ này, dám lăng mạ Diệc Yên, ta thực hận không thể tự tay giết ngươi.”

Lam Lam nở nụ cười thiên kiều bá mị. “Sao ngươi lại giết ta? Ngươi không yêu mỹ nữ tuyệt thế ta đây, lại thương yêu con chó này, Cao tứ công tử, ngươi bị mắt mù sao? Không bằng ta đâm mù mắt ngươi đi.”

Nữ nhân ác độc này chỉ sợ không có chuyện gì mà không làm được.

Cao Dật Ngọc tức giận nói: “Có bản lĩnh ngươi thử xem!”

Lam Diệc Yên bắt lấy bả vai của Cao Dật Ngọc, đẩy y về phía sau, Cao Dật Ngọc lại nói: “Ngươi đứng phía sau ta đi, nghe thấy không? Ta muốn bảo vệ ngươi, cũng không để ngươi bảo vệ ta.”

Lam Lam nhìn dung mạo như hoa như ngọc của Lam Diệc Yên, mặt của nàng vặn vẹo, giọng nói trầm thấp, “Ngươi càng lớn lại càng xinh đẹp, ngay cả người của ta ngươi cũng dám cướp, ta muốn rạch mặt của ngươi, chặt rụng tứ chi của ngươi, đem ngươi ném ra ngoài, xem ngươi còn câu dẫn được ai?”

Cao Dật Ngọc nghe nàng nói lời độc ác với Lam Diệc Yên, y kéo lấy Lam Diệc Yên, đưa hắn kéo về sao. “Lui về sau cho ta, hôm nay cho dù ta có chết, cũng không cho nữ nhân ác độc này chạm vào cọng lông tơ nào của ngươi!”