[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư

Chương 2




Hắc Ảnh ở đây đã ba ngày, ngoại trừ ồn ào ra, hết thảy xem ra đều tốt.

Nơi này khách tầm phương vừa thích chuyện huyên náo, các cô nương tựa hồ cũng được Tôn đại nương cho biết y đến chỉ tá túc, vốn sẽ không đến phiền nhiễu y, bởi vậy y được nghỉ ngơi năm ngày. Nghỉ ngơi lúc này, làm cho y từ mệt nhọc Cao gia bôn ba tới đây đều trở thành hư không.

Còn cái gã tiểu tư nhỏ bé kia, từ sau ngày đầu tiên cầu y dẫn hắn đi bất thành, mỗi buổi tối đều giúp y thêm trà, cũng không làm phiền y nữa y nhìn trên tay tiểu tư có chút bầm xanh, lường trước là Tôn đại nương chê hắn chậm chạp mà cấu.

Đêm nay hắn lại đến rót nước, Hắc Ảnh thấy hắn chẳng những vết bầm trên cánh tay càng lớn, ngay cả mặt cũng sưng lên, ánh mắt hồng hồng, không biết vừa rồi đã khóc bao lâu, hơn nữa đi còn có chút khập khiễng, hiển nhiên chân cũng bị đánh.

Tuy rằng tính cách Hắc Ảnh lãnh đạm, nhưng từ nhỏ chính mình huấn luyện, cũng không phải tâm địa bản thân xấu xa huống hồ người đều có lòng trắc ẩn, tuy rằng Hắc Ảnh lúc ấy cự tuyệt hắn, nhưng là nhìn thấy thảm trạng hắn như vậy, vẫn là không đành lòng.

Tiêu Tiêu giúp y châm đầy nước, lập tức rời phòng, Hắc Ảnh thản nhiên nói: “Cầm cái này.” Hắc Ảnh đưa một hộp nhỏ ở bên giường.

Tiêu Tiêu nhìn cái hộp, khó hiểu ngước đầu lên nhìn Hắc Ảnh.

Hắc Ảnh lãnh đạm nói: “Đây là thuốc ngoại thương, rất hữu dụng, chỉ cần xoa, ngày mai vết thương sẽ không sao.”

Tuy lời y nói lãnh đạm, nhưng thật tâm, ấm áp. Thuở nhỏ Tiêu Tiêu bị bán qua tay nhiều lần, chưa từng gặp loại ấm áp này? Hắn cảm động chảy nước mắt, lại nhanh chóng lau đi, vội vả phất tay. “Ta không thể lấy, đại nương sẽ tức giận, bọn ta không lấy đồ của khách nhân.”

Hắc Ảnh đem cái hộp đặt vào tay hắn. “Ta không cần, ngươi cầm đi! Nếu đại nương hỏi, thì nói là ngươi nhặt được.”

Tiêu Tiêu còn muốn nói nữa, Hắc Ảnh đã không muốn nói chuyện, y nằm xuống.

Tiêu Tiêu cầm cái hộp trong tay, như sắp khóc, lại như muốn cười, cuối cùng hắn nghẹn ngào nói: “Cám ơn ngài.”

Hắc Ảnh không nói lời nào hình như là ngủ. Đợi Tiêu Tiêu sắp đi ra ngoài, Hắc Ảnh lại lãnh đạm nói: “Rửa sạch bằng nước ấm rồi xoa lên đặc biệt có hiệu quả.”

“Cảm ơn.” Tiêu Tiêu lại đỏ hốc mắt, lời nói đều nghẹn ở cổ.

Chờ Tiêu Tiêu đi ra cửa, Hắc Ảnh từ trên giường ngồi dậy. Y xuống giường rồi đi ra cửa, xuống lầu liền gặp người y muốn tìm. Y lạnh nhạt nói: “Tôn đại nương.”

Hắc Ảnh trả tiền sảng khoái, hơn nữa tuy y sam màu sắc đơn điệu, nhưng mắt người đều phát hiện vải của y không kém, cắt may lại đặc biệt, người không có số ngân lượng lớn, căn bản tìm không nổi y sam này hơn nữa khí thế trên người y, tuyệt đối phi phú tức quý (không giàu cũng làm quan), cho nên Tôn đại nương đối với y vô cùng khách khí. “Đại gia, có chuyện gì sao?”

“Mấy ngày nay ban đêm rất lạnh, muốn tìm một người giúp ta đắp chăn.”

Tôn đại nương cười nói: “Vậy không có vấn đề gì, đại gia, cô nương chỗ này của ta, đừng nói chỉ là đắp chăn…” Tôn đại nương tà mị cười, nghĩ đến chỉ là cái cớ y muốn gọi cô nương, “Mà ngay cả sưởi trong lẫn ngoài đều giúp ngươi chiếu cố.”

Hắc Ảnh không thích trêu đùa, y lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta không cần cô nương, ta cũng không phải tới chỗ này phiêu kỹ, ngươi giúp ta tìm một người biết điều, tuổi còn nhỏ, động tác nhẹ nhàng, để tránh ta ngủ mà làm bừng tỉnh ta.”

Tôn đại nương nghe y nói như thế, hơn nữa vẻ mặt còn hết sức nghiêm túc. Biết y không phải muốn tìm cô nương, nàng nhíu mày. “Đại gia, ngươi bảo ta đi nơi đâu tìm đây?”

Hắc Ảnh tung một lượng bạc trong tay, “Một đêm một lượng bạc, muốn kiếm hay không tùy ngươi.”

Tôn đại nương có tiền mọi sự đều được, thấy một lượng bạc, mắt sáng rực. Gọi cô nương cũng không cần nhiều tiền như vậy, khách quan này coi tiền như rác, nàng có thể nào không kiếm. Nàng lập tức kinh hỉ nói: “Dạ, đại gia, tuyệt đối không thành vấn đề, ta lập tức giúp ngươi tìm người.”

Đang lúc Tôn đại nương nghĩ không ra ai phù hợp với điều kiện của Hắc Ảnh, thì vừa lúc Tiêu Tiêu từ xa đi tới.

Tôn đại nương linh cơ nhanh nhạy, chỉ Tiêu Tiêu nói: “Hài tử kia được không? Động tác của hắn nhẹ, vóc lại rất nhỏ con.”

“Trên người của hắn đều là vết bầm, bộ dạng không hay ho, ta nhìn liền chán.”

Không người để chọn, Tôn đại nương vội vàng nói: “Đại gia, ta cam đoan, ngày mai trên người hắn sẽ không có vết bầm, thật. Ta gọi hắn đêm nay đến giúp ngươi sưởi ấm.”

“Được rồi, gọi hắn lập tức tới ngay, nếu trên người hắn lại có vết bầm, một lượng bạc ta cũng không chi.”

Đoạt lấy một lượng bạc, Tôn đại nương cười nói: “Yên tâm, trừ khi hắn tự té ngã, nếu không trên người hắn chắc là không có một vết thương nào.”

Hắc Ảnh không nói lại, quay lại phòng.

Hắc Ảnh vừa mới bước vào trong phòng, Tiêu Tiêu có lẽ đã được Tôn đại nương cho biết buổi tối phải đến phòng của Hắc Ảnh, hắn lập tức đi vào theo.

Hắc Ảnh lên giường, lạnh lùng nói: “Trên đất lạnh, nhưng giường đủ lớn, ngươi cùng ta cùng nhau ngủ trên giường. Ngươi đi nấu nước tắm trước đi, sau đó xoa dược. Về sau buổi tối, ngươi vào phòng ta, Tôn đại nương sẽ không làm khó ngươi.”

Tiêu Tiêu tựa hồ thực thích khóc, hai hàng nước mắt lại như nước thi nhau rơi xuống Hắc Ảnh không thích người ta cảm tạ, lại càng không thích người khác khóc, y xoay người như không thấy, liền trầm trầm ngủ.

Tiêu Tiêu lau nước mắt, dùng nước rửa thân mình, xoa chút dược, mới cuộn mình lui vào góc giường ngủ, cố gắng không đụng đến Hắc Ảnh, bởi dù sao khách nhân sẽ không muốn theo một đứa sai vặt ngủ một chỗ.

Hắc Ảnh ngủ thẳng đến nửa đêm, thấy dáng ngủ của hắn đáng thương như thế, chăn cũng không đắp đến thân, y cau mày, đem chăn đắp lên người hắn.

Tiêu Tiêu tỉnh lại, muốn đẩy chăn không chịu đắp. Hắc Ảnh thấy thế, lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, đắp lên.”

Tiêu Tiêu bị y quát thế, sợ hãi rụt vào.

Hắc Ảnh biết hắn nhất định là từ nhỏ đã bị người khác hô đến gọi đi, đánh đánh chửi chửi, cho nên một khi có người rống với hắn, hắn liền hoảng sợ. Giọng của y liền chuyển sang thấp nhỏ: “Xích lên trên một chút, đắp chăn lên, ta không muốn nói lần thứ hai.”

Tiêu Tiêu chiếu của y làm, Hắc Ảnh lại nói: “Xích lên trên nữa.”

Tiêu Tiêu lại xích lên trên, cơ hồ sánh vai cùng Hắc Ảnh, Hắc Ảnh mới đưa chăn đắp lên người của hắn. “Ngủ đi, đừng để bị lạnh.”

Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Hắc Ảnh, không thể tưởng được vị này đối với hắn tốt như vậy.

Nhưng mà biểu cảm trên mặt của Hắc Ảnh không hề thay đổi, tựa hồ cho rằng không có gì đáng cảm tạ. “Buổi tối phải ngủ thật đã, ngày mai mới có tinh thần làm việc. Chỗ bị bầm xoa dược chưa?”

Tiêu Tiêu ngơ ngác gật đầu, hốc mắt muốn đỏ lên.

Hắc Ảnh giúp hắn chỉnh lại một chút cái chăn, thấp giọng nói: “Ngày mai Tôn đại nương sẽ không đánh ngươi nữa.”

“Gia, ngài…thật sự cảm thấy ta không đẹp sao?” Tiêu Tiêu ấp a ấp úng hỏi.

Cho dù Hắc Ảnh cảm thấy hắn hỏi vấn đề này thật kỳ quái, cũng không biểu hiện ra ngoài. Lạnh lùng nói: “Tình nhân của chủ nhân ta so với ngươi còn đẹp hơn mấy trăm lần, hắn kiều mị lãnh diễm, độc nhất vô nhị. Chủ nhân nhà ta là người vui đùa nhân gia sau khi thấy hắn, toàn bộ tâm hồn đều bị hắn mê hoặc, không bao giờ nhìn người khác. Huống hồ chỗ ta ở, nha hoàn mỹ mạo rất nhiều, nhìn lâu, cũng sẽ không có cảm giác.”

Tiêu Tiêu kinh ngạc nói: “Ngươi có chủ nhân?”

Hắc Ảnh nói: “Nói là chủ nhân, chẳng thà nói là huynh đệ. Nếu ta gọi hắn là chủ nhân, hắn còn tức giận nữa!”

Tiêu Tiêu chưa từng nghe quan hệ chủ tớ kỳ quái như vậy, hắn nghe mà mở to hai mắt nhìn.

Hắn lại nhìn nhìn Hắc Ảnh, thốt ra: “Gia, ngài xem ra cũng không giống tôi tớ.”

Hắc Ảnh hiển nhiên cảm thấy những lời này của hắn thật đáng yêu, y nở nụ cười, “Đích thật là không giống, chỗ ta ở cùng chỗ huynh đệ bọn họ ở cũng không kém gì mấy, các nô bộc đều gọi ta là thiếu gia.”

Hắc Ảnh rất ít cười, y cười, kéo theo bộ mặt rất ít thay đổi của y. Tiêu Tiêu kinh ngạc phát giác, kỳ thật Hắc Ảnh cười rộ lên rất đẹp, Tiêu Tiêu lại thốt ra: “Gia, ngươi cười rất đẹp.”

Hắc Ảnh xoa nhẹ đầu của hắn, hiển nhiên đem hắn trở thành tiểu hài tử, mà y đối với tiểu hài tử thì không cần đề phòng. Thanh âm của y nhu hòa: “Đồ ngốc, ở chỗ của ta, bộ dạng mỗi người đều đẹp hơn ta, nếu ngươi nhìn thấy tình nhân xinh đẹp của chủ nhân, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, hợp bất long chủy (cười toe tóe), nửa ngày đều mở miệng.”

Tiêu Tiêu chưa từng nghĩ tới trên thế gian này sẽ có người còn xinh đẹp hơn mình, đơn giản là hắn ở nơi này, từng cái nhìn của khách nhân đều mãnh liệt nhìn hắn, hơn nữa còn có khách rượu dây dưa, càng làm cho hắn sợ đến chết khiếp.

Vừa nghe đến có người còn xinh đẹp hơn hắn, hắn rất khó tin hỏi: “Thật sự có cô nương còn xinh đẹp hơn ta sao?”

Hắc Ảnh nói: “Tình nhân của chủ nhân ta là một nam nhân, không phải cô nương, mà chủ nhân nhà của ta cũng là nam nhân.”

Tiêu Tiêu giật mình trừng lớn mắt, “Nam?”

Hắc Ảnh có thể cảm giác được thân thể của Tiêu Tiêu sợ hãi mà nhanh chóng co rút lại.

Bây giờ, trên mặt của Tiêu Tiêu lộ nỗi kinh sợ càng sâu, bờ vai hắn có chút run rẩy, cả người trốn vào trong, như sợ bị người ta nhìn thấy hắn bây giờ.

Hắc Ảnh cảm thấy hắn có chút kỳ quái, y đưa tay thăm dò, Tiêu Tiêu lại càng run rẩy nhiều hơn, hắn rì rầm nói: “Gia, ta…ta…không thể ngủ được?”

Hắn run rẩy lợi hại như thế, cho nên giọng của hắn nghe cũng như phát run.

Hắc Ảnh nhìn hắn một cái, còn Tiêu Tiêu cũng từ trong chăn nhìn lén Hắc Ảnh, xem Hắc Ảnh có chú ý đến hắn hay không.

Hắn vừa nhìn thấy Hắc Ảnh đang nhìn hắn, toàn bộ đầu vội vàng vào trong chăn, lưng nương tựa vào tường Ánh mắt của hắn chợt nhoáng sợ hãi, như là vừa mới phát sinh chuyện gì, hắn như muốn từ trong chăn nhảy ra ngoài.

Hắc Ảnh thấy hắn tình huống quái dị của hắn, không rõ chuyện gì chuyện gì xảy ra, nhưng y là người không thích đặt câu hỏi. Cho nên y nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ lại có cảm giác ánh mắt cảnh giác sợ hãi phía sau theo dõi phía sau lưng y, như sợ y bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu lại ăn thịt vậy.

Cho dù Hắc Ảnh cảm thấy tình hình quá mức kỳ quái, nhưng y không muốn để y tới. Trên thực tế, y vừa rồi cùng đứa bé này nói nhiều, cũng có khác biệt với bản tính của y, y nghiêng đầu ngủ, rõ ràng không để ý đến phản ứng kỳ quái của hắn.

Sau Đêm hôm đó, Tiêu Tiêu tựa hồ rất sợ y, Hắc Ảnh cũng không biết vì cái gì, nhưng y không muốn đa sự.

Vết thương trên người Tiêu Tiêu ít đi, tinh thần lại trở nên kém, nguyên do có thể buổi tối Tiêu Tiêu đều chờ y ngủ rồi, hắn mới lén lén lên giường ngủ.

Nếu Hắc Ảnh muốn hắn ngủ sớm một chút, hắn còn như nói năng lộn xộn như chim sợ cành cong, ánh mắt mập mờ, thấy rõ là đang nói dối: “Gia, ta không mệt, ngươi ngủ trước đi.”

Nếu Hắc Ảnh sát lại gần hắn một chút, hắn sẽ sợ đến nhảy ra sau nếu Hắc Ảnh liếc hắn một cái, hắn sẽ cúi đầu nhìn mặt đất, nữa ngày cũng không động. Còn Hắc Ảnh thấy hắn có khi thần trí hoảng hốt, sẽ cau mày.

Hôm đó khi y thấy Tiêu Tiêu vào phòng, bước đi chút khập khiểng, trên mặt lại có chút sưng, tức thì vẻ mặt không vui nói: “Đại nương lại đánh ngươi sao?”

Tiêu Tiêu liều mạng lắc đầu, “Không có, là ta tự té.”

“Nói bậy! Té ngã mới không như vậy.”

Hắc Ảnh kéo thân thể hắn qua, muốn nhìn rõ thương thế của hắn, không ngờ Tiêu Tiêu lại kinh hãi thét chói lớn, kêu thảm thiết lại tràn ngập sợ hãi, như đem người cắt tiết mới có thể phát ra âm thanh thê thảm này.

Hắc Ảnh bị y càng làm càng sợ, bản năng buông tay.

Tiêu Tiêu ngã nhào nhanh rời đi, sau đó chui vào góc tường bắt đầu nghẹn ngào.

Trong khoảng khác Hắc Ảnh không hiểu chuyện gì xảy ra, y hoài nghi nhìn tay của mình nói: “Là ta cào ngươi bị thương sao?”

” Không… Không…” Hắn khóc sướt mướt, ngay cả nói cũng nói không xong.

Hắc Ảnh lại gần hắn từng bước, hắn liền lui về sau, vẻ mặt sợ hãi rõ ràng như yết.

Hắc Ảnh nhìn thấy hắn đối với sự tiếp cận càng gần của mình có phản ứng như vậy, mới bừng tỉnh hiểu ra lầm bầm nói: “Ngươi sợ ta sao?”

“Không….” Hắn vừa nói vừa khóc, còn tay chân thì phát run.

Hắc Ảnh không nghĩ làm hắn sợ, lui từng bước ra sau, lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi sợ ta, về phòng ngủ của mình ngủ đi.”

Nghe y nói như vậy, Tiêu Tiêu phát run ngẩng đầu, “Có thể sao? Ta có thể trở về ngủ sao?”

Hắc Ảnh vốn nghĩ đến nghĩ để hắn đến gian phòng của mình ngủ vì tốt cho hắn, những nhìn đến bộ dáng thở phảo nhẹ nhõm, y lại không cách nào cho là như thế, dù sao ánh mắt sợ hãi như vậy cũng không phải giả vờ. Y nói: “Đương nhiên, ngươi muốn đi thì cứ đi.”

“Cảm ơn gia, cảm ơn gia.” Hắn nói lời cảm tạ nhiều lần, hiển nhiên phản ứng kích động.

Hắc Ảnh phất phất tay với hắn, ý bảo hắn đi, hắn mới dám đi.

Tiêu Tiêu đi rồi, Hắc Ảnh còn chẳng biết tại sao, không tưởng được y đối tốt với đứa bé này, ngược lại tạo thành tâm lý áp lực đứa bé này, xem ra làm người tốt thật khó.

Y lên giường, không muốn nghĩ chuyện này.

Tới nửa đêm, Hắc Ảnh rất khát, nước trên bàn lại không còn nữa. Y đứng dậy xuống phòng bếp tìm nước uống, lại nghe tiếng mắng chửi, y vừa nghe giọng chỉ biết là Tôn đại nương.

“Bảo ngươi làm thì làm, nghe thấy không?” Tôn đại nương khẩu khí hung ác.

Y lại nghe tiếng khóc thút thít, Hắc Ảnh nhíu mày, buộc đi ra ngoài, tay vừa chuyển bắt được roi da, lại nhìn thấy Tiêu Tiêu quỳ trên mặt đất.

Hắc Ảnh thấy thế, vô cùng không vui, y từ trước đến giờ không biểu lộ tình cảm, nhưng lúc này y thật sự bừng cháy. Y lạnh lùng nói: “Tôn đại nương, hắn làm sai chuyện gì, mà người đánh hắn như vậy? Mỗi ngày ta chi một lượng bạc cho ngươi, cũng không phải muốn ngươi đánh hắn.”

Tôn đại nương đích xác có thu tiền của Hắc Ảnh, vả lại biểu cảm hiện tại của Hắc Ảnh rất khủng bố, trong nhất thời nói không ra lời, đánh phải nói dối cười nói: “Không có việc gì, khách quan, tiểu tử này dạy cũng không nghe, ta lấy roi dọa hắn mà thôi, chứ đâu dám đánh hắn.”

“Phải không?” Hắc Ảnh cười lạnh nói: “Ta đây muốn ngủ, đem hắn mang được chứ?”

“Dạ, đại gia.”

Tôn đại nương quay mặt quát Tiêu Tiêu: “Còn không mau đứng lên, quỳ đó làm gì? Đi giúp đại gia đắp chăn.”

Trong mắt của Tiêu Tiêu đều là lệ, hắn nhanh chóng đứng lên.

Hắc Ảnh giữ chặt tay hắn, cảm giác tay hắn còn run run, một niềm đồng cảm không nói lên lời nảy lên trong lòng Hắc Ảnh, lập tức nắm chặt tay của Tiêu Tiêu, “Đi theo ta.”

Tiêu Tiêu bị y nắm chặt tay, toàn thân có chút run run, ngay cả chân cũng mềm bất động.

Hắc Ảnh kéo chặt ta của Tiêu Tiêu, dùng sức nhấc lên, Tiêu Tiêu như cành lá nhẹ bay, bị Hắc Ảnh ôm đỡ đi.

Tiêu Tiêu đi theo Hắc Ảnh về tới phòng, Hắc Ảnh giúp hắn lau mặt, hỏi: “Đại nương vì sao lại đánh ngươi?”

Hắn ngẩng đầu nhìn Hắc Ảnh, nhìn thấy ánh mắt của Hắc Ảnh dò xét khuôn mặt hắn, hắn vội vàng cúi đầu xuống, toàn thân phát run nói: “Không… Không có việc gì, là ta rất dốt nát… Cho nên đại nương mới tức giận.”

Hắn phát run còn lợi hại như vậy, Hắc Ảnh vừa thấy đã biết hắn đang nói dối.

Hắc Ảnh giận sôi gan. Đứa bé này nói chuyện không thành thật, cho dù chính mình muốn giúp hắn, cũng lực bất tòng tâm mà y cũng không đem hết nội tâm bất mãn mà nói thẳng ra với người ta, đành thôi.

Bất quá Hắc Ảnh là người nói là làm liền, cũng là người nói không làm thì không làm, cá tính của Tiêu Tiêu làm cho y không thể nhịn được, y quyết định không hề quản.

Y nghiêm mặt, “Đi ra ngoài!”

Lần đầu Tiêu Tiêu bị Hắc Ảnh dùng giọng nghiêm khắc khiển trách như vậy, ngẩng đầu kinh hoàng nhìn về phía Hắc Ảnh.

“Ta…Gia…Ta…” Tiêu Tiêu há mồm cũng không nên nguyên cớ.

Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng, chỉ làm Hắc Ảnh càng thêm tức giận.

Vẻ mặt lạnh lùng của y có uy thế tàn nhẫn Tiêu Tiêu sợ tới mức không biết làm gì cho phải, hắn chưa từng thấy Hắc Ảnh hung ác đối với hắn như vậy hắn quýnh lên, nước mắt liền chảy ra.

Hắc Ảnh không để ý tới nước mắt của hắn, chỉ vào cánh cửa, “Đi ra ngoài, ta không muốn quản, tùy ngươi cao hứng đi!”

“Gia…”

Hắc Ảnh không thích cùng người khác nói nhảm, huống hồ y cùng đứa bé này không thân chẳng quen, chỉ là nhất thời mềm lòng mới giúp hắn hiện tại y không muốn quản, tự nhiên cũng không tất để ý tới tâm tình của hắn. “Đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”

Tiêu Tiêu thấy y dữ tợn như vậy, nước mắt rơi càng nhiều. Nhìn thấy vẻ mặt của Hắc Ảnh là một mảnh hàn khốc, Tiêu Tiêu đành phải rời khỏi phòng.

Sau khi Hắc Ảnh không để ý tới Tiêu Tiêu, cũng không gọi hắn tới phòng hầu hạ nữa, khi gọi món mà gặp Tiêu Tiêu, y cũng không nhìn hắn một cái.

Nhưng mà Tiêu Tiêu ngược lại muốn thường nhìn y hơn lúc trước, bây giờ biểu cảm trên mặt vội vàng xao động không thôi, sợ hãi kêu: “Gia…”

Hắc Ảnh căn bản đến cả ngước đầu nhìn cũng không có, làm như không nghe, Tiêu Tiêu tự lấy bẽ mặt, lệ càng chảy nhiều hơn.

Bình thường nếu là Tôn đại nương chưa rống hắn, hắn đã tùy tùng bên người Hắc Ảnh, nhưng Hắc Ảnh cũng không để ý tới hắn.

Ngày hôm đó trong *** có một người trung niên mặc vàng đai bạc hơn bốn mươi tuổi đến đây, tuy người này không thường đến *** của Tôn đại nương, bất quá chỉ cần là người lân cận quanh đây thì đều biết hắn.

Người này họ Triệu, tên chỉ có một chữ Cửu, là đại phú vô cùng nổi danh vùng lân cận này.

Hắn vừa vào cửa, liền nhãn tiêm nhìn thấy Hắc Ảnh, hắn kinh ngạc không dứt hướng tới Hắc Ảnh, lớn tiếng nói: “Hắc thiếu gia, tại sao ngươi ở chỗ này?”

Tôn đại nương vốn vừa tiến tới Triệu Cửu, nàng lập tức hầu hạ một bên, thấy hắn vừa vào cửa liền nhận ra Hắc Ảnh, kỳ quái nói: “Triệu đại gia, ngươi biết đại gia này?”

Triệu Cửu nói: “Tôn đại nương, ngươi có mắt như mù, vị Hắc thiếu gia này là người của Cao gia Tô Châu, Cao gia chính là nhà giàu nhất của Tô Châu a!”

Thanh danh của Cao gia Tô Châu như sấm bên tai, Tôn đại nương kinh hãi há to miệng, Tiêu Tiêu một bên lại khó có thể tin nhìn chằm chằm Hắc Ảnh, không biết Hắc Ảnh là người có lai lịch như vậy.

Hắc Ảnh không để ý tới phản ứng của người khác, vốn dĩ y hành sự kín đáo, không thích nói thân phận của bản thân.

Y vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Triệu Cửu. Triệu Cửu cùng Cao gia có chút làm ăn qua lại, cho nên y cũng nhận ra. “Hóa ra là Cửu gia, đã lâu không gặp, Cửu tẩu cùng mấy đứa nhỏ có khỏe không?”

Triệu Cửu nói chuyện luôn lớn tiếng, tiếng cười sảng khoái của hắn còn lớn hơn giọng nói chuyện. “Ha ha, vợ của nhà ta rất khỏe, năm đứa nhỏ cũng tốt lắm, nhưng thật ra tại sao Hắc thiếu gia lại ở chỗ này?”

“Ta muốn xuôi nam, mà ngựa nơi này tất cả đều bệnh chết hết, thương nhân điều ngựa giúp ta nói phải đợi vài ngày, lân cận này lại không có khách ***, cho nên ta mới tính ở đây chờ vài ngày.”

Triệu Cửu vừa nghe, tự cáo phấn dũng (xung phong đảm nhận) nói: “Hắc thiếu gia, ngươi thật sự là bất cú ý tư (không có suy nghĩ), đến nơi đây cũng không tìm ta. Ngươi cần ngựa, ta lập tức giúp ngươi điều, với thể diện của ta, trong vòng hai ngày lập tức điều giúp ngươi, bất quá ngươi nhất định tới nơi nào đó để ta chiêu đãi.”

Nghe đến điều ngựa mau như thế, biểu cảm của Hắc Ảnh phút chốc thay đổi: “Tốt, vậy ta lập tức đến nhà ngươi.”

“Thật tốt.” Triệu Cửu phá lên cười, bất quá hắn còn nhẹ nhàng thêm hai câu: “Nhưng ngươi cũng đừng có nói cho lão bà nhà ta biết là ta gặp ngươi ở đây.”