[Cao Gia Phong Vân] Ác Chủ Đích Mại Thân Khế

Chương 2




Tố Phi Văn chẳng muốn nói, hắn giương tay lên, đi tới trước mặt Cao Dật Dũng, thản nhiên cười. Cao Dật Dũng trừng mắt nhìn mĩ diễm không gì so bì này, nụ cười câu hồn người, nghĩ lại có người cười đẹp đến vậy? Vừa nhìn thấy nụ cười này, toàn thân y liền mềm nhũn, chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức đã sớm thành một mảnh mơ hồ.

“Làm nô bộc của ta rất đơn giản. Chỉ cần phụ trách ba bữa cơm cho ta, giúp ta chăm sóc những tiểu khả ái này là được. Mà ta là một chủ nhân hào phóng khẳng khái, chỉ cần ngươi không chạm đến ta, bảo đảm cuộc sống của ngươi sẽ rất khá.”

Tay Cao Dật Dũng toan tung cước nhuyễn nhuyễn, đối với nụ cười của hắn vô pháp miễn dịch, thế nhưng vừa nghe đến lời của hắn, thiếu chút nữa là tức chết, “Làm nô bộc của ngươi? Ta…”

Cao Dật Dũng đang muốn chửi, còn chưa chửi ra miệng, hắn bỗng nhiên cảm thấy say xẩm choáng váng, chỉ muốn nôn mửa, hơn nữa nôn mửa càng ngày càng dữ dội, nhưng y lại không nôn được cái gì cả, cảm giác nôn mửa lại một chút cũng không có biến mất.

Tố Phi Văn tựa hồ đã sớm biết y sẽ có tình trạng như vậy, cho nên hắn dường như rất khoái trá nói: “Chỉ cần ngươi gọi một tiếng chủ nhân, ngươi sẽ không muốn nôn mửa nữa.”

” Ta không gọi, nôn…”

Tố Phi Văn đối với tức giận của y hoàn toàn không quan tâm, hắn nói: “Ngươi càng phản kháng chủ nhân, càng chịu nhiều đau khổ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn sẽ không có việc gì. Ngoan, gọi một tiếng chủ nhân.”

Giọng nói của Tố Phi Văn tựa như đang dạy tiểu cẩu tiểu miêu vậy, làm sao không khiến Cao Dật Dũng càng thêm phát cuồng. “Ngươi nghĩ ta là miêu cẩu của ngươi sao? Đồ thối nát, tuyệt đối sẽ không… Ụa ụa…” Y càng mắng chửi lại càng nôn kịch liệt hơn.

Tố Phi Văn không đếm xỉa tới y, quay đầu bước đi, vừa đi, một mặt như đã dự liệu hết mới cười nói. ” Chờ khi ngươi muốn giải trừ hết thống khổ của chính mình, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới, ta ở tiểu sài phòng phía trước. Chờ khi ngươi muốn gặp ta, sẽ thấy được ta.”

Có chết ta cũng sẽ không đi gặp ngươi.

Vốn dĩ Cao Dật Dũng muốn rống ra câu nói kia, nhưng là y thật sự nôn khan quá gay gắt. Căn bản là y không thể rống lên được, chỉ có thể chống tay xuống đất, nước mắt trên mặt chảy ròng, thiếu chút nữa ngay cả ruột gan phèo phổi cũng nôn ra hết.

Cao Dật Dũng nôn khan một buổi chiều, nôn đến chân tay mềm nhũn, trườn tới mép bờ sông, vô lực nhắm mắt lại.

Không biết đã bao lâu, khi y mở mắt, nhìn thấy hai chiếc giày màu trắng, y ngước đầu, liền thấy Tố Phi Văn ngồi trước mặt y, sắc mặt của hắn coi như hòa ái. “Không ngờ ngươi vẫn còn rất cốt khí. Cao Dật Dũng, xem ra ngươi kém xa như ta tưởng, chẳng qua là hơi chút khiếm khuyết một ít phục tùng thôi.”

“Ngươi bớt nói nhảm đi…”

Phản kháng của y khiến Tố Phi Văn cười rộ lên, “Lễ phép quá kém, Cao Dật Dũng, nói ‘Chủ nhân, ta sẽ ngoan ngoãn’.”

“Đi chết đi, đồ nam nhân nương nương khanh (ẻo lả) …”

Cao Dật Dũng vẫn chửi bới không ngớt. Tố Phi Văn liền kéo mặt của y, sức lực của Tố Phi Văn rất lớn, Cao Dật Dũng trong lúc nhất thời dĩ nhiên không thể động đậy.

Khuôn mặt đẹp như thế sáp lại gần như thế, đến gần nữa tim của y nhất định sẽ gánh vác không nổi, tựa như hiện giờ tim hắn gần nhảy ra ngoài. Không đúng, Cao Dật Dũng chửi rủa thậm tệ bản thân, Tố Phi Văn nam nhân đáng chết này lại gần như thế, chính mình sẽ bị dọa, cùng tâm động, tim đập nhanh hoàn toàn không việc gì.

“Cao Dật Dũng…”

Chính là giọng điệu đê nhu điềm nị khẽ gọi, lại khiến toàn thân Cao Dật Dũng dâng lên ***. Tố Phi Văn phát ra hơi thở thơm mát đầy ở trên môi của y, khiến Cao Dật Dũng thiếu chút nữa như một cầm thú dã man, bay tới cắn lên đôi môi đỏ mọng đẹp đến nỗi không thể hình dung được.

Tự kiềm chế, đừng phát điên, người này là một yêu quái, hắn là nam nhân, không phải nữ nhân. Đó là môi của nam nhân, không phải môi nữ nhân, ngàn vạn lần đừng sáp lại gần, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời.

Cao Dật Dũng đương đối với mình không ngừng nhắc nhở, mà Tố Phi Văn lại dựa sát càng gần. Bất quá miệng lưỡi của hắn không phải ở môi của Cao Dật Dũng, mà là cánh mũi cao thẳng của Cao Dật Dũng.

Hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, khiến hơi thở của Cao Dật Dũng dồn dập, thiếu chút nữa khống chế không được chính mình, phi phác đi lên ngăn chặn Tố Phi Văn, đối với hắn vừa ôm vừa hôn.

Mặc dù y biết đối phương là một nam nhân diện mạo xinh đẹp, nhưng đó là lý trí biết, đối với tình cảm không hề có tác dụng kìm nén, bởi vì nhục dục của y khiến y rất khó chịu, cả đời này y chưa từng có kích động như vậy.

Một ngón tay của Tố Phi Văn đè lại môi của y, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve. Cao Dật Dũng dưới mê hoặc của nhục dục, không tự chủ được hé miệng, ngón tay của Tố Phi Văn trượt vào, dính đầy thoá dịch của y sau khi trượt ra, tiếp đó cắn một cái trên mũi y.

Cao Dật Dũng đau đến la hét, lập tức đẩy Tố Phi Văn ra, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Bên mép Tố Phi Văn còn vương tơ máu của y, hắn dùng ngón tay chùi xuống, hỗn thóa dịch của Cao Dật Dũng, sau đó dùng tư thái cao cao tại thượng nói: “Cao Dật Dũng, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, gọi chủ nhân, bằng không đừng trách ta hảo hảo giáo huấn ngươi.”

Cao Dật Dũng không biết hắn đang làm gì, nhưng cánh mũi truyền đến đau đớn không phải giả, hắn dùng tay sờ sờ, máu chảy cũng không ít, tức chính mình vừa bị một nam nhân câu dẫn hồn, cả giận nói: “Đồ tử yêu quái này, muốn ta gọi ngươi là chủ nhân, chờ một trăm năm cũng không có khả năng.”

Đôi mắt Tố Phi Văn ngậm sương, cười lạnh nói: “Tốt lắm, đây chính là ngươi nói, đừng trách ta cho ngươi chết.”

Hắn dịu dàng kêu lên: “Lại đây, Tuyết điêu.”

Một con điêu lông trắng lập tức đi tới, từ trong ống tay áo của Tố Phi Văn không biết xuất ra cái gì, trộn với thóa dịch cùng máu của Cao Dật Dũng để tuyết điêu liếm ăn.

Cao Dật Dũng chỉ cảm thấy tất cả tình huống này đều tà môn, không biết Tố Phi Văn lấy thóa dịch cùng máu chính mình làm cái gì, y quát: “Ngươi đang làm cái gì?”

Tuyết điêu liếm hết, Tố Phi Văn thổi tiếng còi miệng hết sức chói tai, lại cười lạnh nói: “Chạy đi cho ta, sau khi chạy nửa canh giờ, rồi trở về sài phòng tìm ta, đến lúc đó ta xem ngươi còn mạnh miệng nữa hay không.”

Tuyết điêu cào cào móng vuốt chân phải, tay phải của Cao Dật Dũng lại cũng vô ý thức vươn ra cào cào đất, chân trái tuyết điêu động động một cái, tựa như muốn chạy, chân trái Cao Dật Dũng cũng động động theo.

Cao Dật Dũng kinh hãi vô cùng nhìn Tố Phi Văn, bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên y quát: “Này đang làm cái quỷ gì… Oa, ngày của ta… “

Y còn chưa nói hết, tuyết điêu trong nháy mắt chạy như bay, thân thể y bay ra theo. Thân hình tuyết điêu nhỏ nhắn mà nhẹ nhàng linh hoạt, khả năng chạy băng băng trong rừng, bay lên bay xuống đều không hề trở ngại, nhưng Cao Dật Dũng là một đại nam nhân vóc dáng khôi ngô, đương nhiên là ở trong rừng cây bị đụng phải choáng váng đầu hoa mắt, liên tục phát ra tiếng kêu đau xót thê thảm.

Tố Phi Văn lộ nụ cười thỏa mãn, thế nhưng nụ cười của hắn rất nhanh biến mất, bỗng nhiên toàn thân phát run. Hai tay của hắn ôm lấy bờ vai chính mình, hơi thở đang bình ổn đột nhiên dồn dập, giày vò phi thường thống khổ, hắn hầu như không thở nổi.

Tay hắn bắt đầu run rẩy, đè lại ***g ngực của mình, hít thở sâu lần nữa. Bộ dáng thống khổ kia, tựa như trái tim của hắn tức thì ngừng đập, tựa như cả thân thể hắn lập tức chết đi. Giày vò thống khổ này chậm rãi ngừng lại, tóc hắn rối tung, chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt tựa như bạch ngọc, đầy cảm giác quỷ dị.

Hắn lẩm nhẩm tự nói: “Ta phát tác, đây là phát tác lần đầu tiên, ca ca cùng chết với ta, cho dù hắn không ngừng uống dược duyên hậu từng ngày, nhưng hắn cũng có thể phát tác, chúng ta rốt cuộc còn lại bao nhiêu thời gian?”

Lúc tuyết điêu chạy vào trong phòng, Cao Dật Dũng đã sớm bị va chạm đến muốn chết không sống, toàn thân y đều là thương tích, ngay cả một chút sức lực cũng không còn.

Trái lại Tố Phi Văn, hắn khí định thần nhàn ngồi trong phòng rộng rãi, nhẹ nhàng nói, “Cao Dật Dũng, nửa canh giờ chơi trò này vui không?”

Vui cái đầu ngươi!

Cao Dật Dũng rất muốn chửi ầm lên, nhưng là y thật sự không còn sức mà chửi nữa.

Sau khi Tố Phi Văn đưa ra giải chú gì đó để cho Tuyết Điêu ăn, mới sờ sờ đầu tuyết điêu: “Đi ăn cái gì đi.”

Nghe vậy tuyết điêu lập tức vụt bay không thấy tăm tích nữa, Tố Phi Văn ngồi xổm bên cạnh Cao Dật Dũng đang liên tục thở dốc mệt đến gần chết. Hắn vươn tay ra, gạt mớ tóc rối của Cao Dật Dũng sang hai bên, ” Khát không? Có muốn uống nước hay không? “

Cao Dật Dũng vẫn không trả lời, trong tay Tố Phi Văn có một chén nước, đưa chén nước tiến đến môi hắn. Nửa canh giờ Cao Dật Dũng bị chỉnh đến bán sống bán chết, yết hầu khô cạn gần chết, y hé miệng, nước ngọt lập tức rót vào trong miệng của y.

Nhưng Tố Phi Văn chỉ để y uống nửa chén, mặt khác cầm nửa chén ở trong tay, giống như huấn luyện tiểu cẩu: “Gọi chủ nhân, nếu không không cho ngươi uống nước nữa.”

“Mẹ nó, ngươi cứ giết ta đi, đừng làm nhục ta, ta có chết cũng không hầu hạ người khác, đồ yêu quái, bất nam bất nữ—–”

Sau khi Cao Dật Dũng đem tất cả căm phẫn nhất, ác độc nhất trong đầu y chửi ra, đôi mắt của Tố Phi Văn như là đang nói ra thiên ngôn vạn ngữ, khiến cho Cao Dật Dũng nhìn Tố Phi Văn đến ngây người. Nhãn thần như có suy nghĩ kia, ánh mắt sầu bi, khiến ngực Cao Dật Dũng căng ra, quên đi căm phẫn, thiếu chút nữa nói ra ‘ngươi có chuyện nan giải, ta dù vào nơi nước sôi lửa bỏng đều có thể xử lý cho ngươi’.

Tố Phi Văn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Cao Dật Dũng. “Gọi ta là chủ nhân như vậy khó khăn lắm sao? Cao Dật Dũng, cho dù ta cầu ngươi cũng không được sao?”

Lời hắn nói, giọng nói mềm mại, khẩn cầu, hơn nữa lời nói dịu dàng, với lại vẻ mặt tựa hồ vô cùng bi thương. Cao Dật Dũng bị hắn mê hoặc đến tim nhảy loạn xạ, lúc này cho dù Tố Phi Văn muốn y chết, chỉ sợ y thật sự đi tìm cái chết, huống chi chỉ là hai chữ chủ nhân. Y tức khắc thoát khẩu nhi xuất: “Chủ nhân.”

Trên mặt Tố Phi Văn lộ ra sắc mặt vui mừng, đem nửa chén nước cho y uống hết, còn cầm khăn lau vết nước trên môi y.

Mà sau khi Cao Dật Dũng nói hai chữ chủ nhân này, y cũng không uống nước ngay, chỉ là ôm đầu hối hận kêu gào: “Ta…Ta đang làm gì vậy trời? Ta bị cái gì đây, ta vậy mà gọi người khác là chủ nhân, ta- Cao Dật Dụng không cần sống nữa, ta đi tử vẫn…”

Y vừa bối rối vừa hối hận, vẻ mặt y làm cho Tố Phi Văn che miệng cười, hắn chỉ vào Cao Dật Dũng nói: “Ngốc tử, làm nô bộc cho ta có gì không tốt, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Nụ cười này của hắn, dung quang càng thêm diễm lệ, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên, Cao Dật Dũng lập tức không thể kiềm chế tính dục chính mình, xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, may mà Tố Phi Văn không chú ý tới, nếu không chính mình đối với một người nam nhân có cảm giác tính dục, chẳng phải là biến thái vô cùng sao.

Sau khi Cao Dật Dũng gọi Tố Phi Văn là chủ nhân, y vẫn sinh khó chịu. Tố Phi Văn cũng không để ý tới y, để y ngồi ở trong phòng, cho đến buổi tối, muốn lên giường ngủ, y vẫn còn ngồi dưới đất sinh khó chịu.

Tâm tình Tố Phi Văn âm tình bất định, buổi chiều hắn mới cười, hiện tại lại là vẻ mặt lạnh băng ném cho y một bộ y phục, “Đi ra ngoài tắm rửa, thay y phục đi, đừng có mang bộ dạng thối chết đi được ở cùng với ta.”

“Mẹ nó, ta không tắm.” Cao Dật Dũng bởi quá bực chính mình, cho nên chỉ có thể dùng cách tức giận như tiểu hài tử này mà xỏ lá lại.

Tố Phi Văn uy hiếp nói: “Ngươi muốn cùng tuyết điêu chạy thêm một canh giờ nữa hay sao?”

Vừa nghĩ đến nửa canh giờ hôm nay chịu đau khổ, toàn thân Cao Dật Dũng liền hoảng sợ, nếu lại như thế, chắc y không chết cũng trọng thương.

Y không còn cách nào đành phải nhặt y phục lên, đi ra ngoài xối nước thay y phục, lúc chờ y quay lại, Tố Phi Văn đã ngồi ở trên giường chờ y, “Lại đây, cầm thuốc mỡ tự xoa đi.”

“Không cần, vết thương tự nhiên sẽ lành.”

“Nếu ngươi còn muốn cùng tuyết điêu ra ngoài ‘đi chơi’, vậy cứ tuỳ ý.” Tố Phi Văn uy hiếp.

Cao Dật Dũng rất tức giận, nhưng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, y đành phải đến gần.

Trong bóng đêm chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ, mặt Tố Phi Văn trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp, Cao Dật Dũng nhìn không chớp mắt. Biết rất rõ ràng Tố Phi Văn là nam nhân, nhưng diện mạo này, làm sao như một nam nhân, so với nữ nhân còn hơn cả nữ nhân, với lại đẹp vô cùng. Thế gian lại có mỹ nhân như thế, Cao Dật Dũng lại không tự giác trùng động lên.

Tố Phi Văn vừa nhìn thấy nhãn thần sắc dục huân tâm, mắt trầm xuống, cho y một cái tát.

Cao Dật Dũng bị đánh một cái tát, tuy là lực đạo rất nhẹ, nhưng vẫn làm y rất tức giận, y vừa sợ vừa giận quát: “Ngươi tại sao tùy tiện đánh người như thế?”

“Ai cho ngươi dùng ánh mắt không biết liêm sỉ kia nhìn ta? Ngươi là hạ phó của ta, trước hết ta không có cho phép ngươi, ngươi cũng không thể dùng loại ánh mắt này nhìn ta.” Vẻ mặt Tố Phi Văn vô cùng băng lãnh, hơn nữa khiến người ta sợ hãi.

Bị bắt quả tang chính mình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tố Phi Văn, mặt y đỏ lựng lên, nhưng y vẫn đến chết cũng không thừa nhận mình sai, “Đồ yêu quái, ngươi nghĩ ta thích nhìn ngươi, chính trong đầu ngươi có bệnh, so với ngươi nữ nhân đẹp mắt, ta đã nhìn qua…” Cao Dật Dũng không nói tiếp, bởi nữ nhân xinh đẹp so với Tố Phi Văn, y cũng chưa từng thấy qua.

“Ngươi muốn thượng ta sao?”

Cao Dật Dũng bị lời nói lộ liễu này của Tố Phi Văn làm đỏ bừng cả mặt, y sợ đến mức thụt lui hai bước, kinh hoảng quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi bớt vô sỉ, ta như thế nào lại muốn thượng xú nam nhân như ngươi, ngươi… ngươi có bệnh sao? Mới có thể nói ra những lời bậy bạ như vậy. Ta cho ngươi biết, ta là một nam tử hán bình thường, đối với loại yêu quái như ngươi không hề có cảm giác, ngươi đừng có mà câu dẫn ta.”

Sắc mặt Tố Phi Văn ngày càng lạnh lẽo. “Thần Tử bảo ta đến nơi này chờ ngươi, nhưng không có nghĩa là ta nhất định cùng một chỗ với ngươi. Nếu ta không thích ngươi, cho dù không có ngươi ta sẽ chết, ta cũng không cho ngươi chạm vào ta dù chỉ một cọng lông tơ.”

Bởi hắn nói đến như có chuyện kì sự, Cao Dật Dũng bị hắn vẻ mặt nhận chân làm cho chấn động. Tuy là không hiểu Thần Tử trong miệng của Tố Phi Văn là ai, cũng không quá minh bạch hắn đang nói cái gì, nhưng tia sáng từ con ngươi nhận chân kia, thật sự khiến người tim đập loạn xạ không dứt.

Tố Phi Văn trong mắt hắc bạch phân minh để lộ ra sự kiên định, là dù bất cứ kẻ nào cũng đều không cho nhìn qua thân thể hắn.

Phớt lờ ánh mắt của y, Tố Phi Văn lên giường đi ngủ, chỉ lên mặt đất nói: “Ngươi ngủ dưới đất.”

Không nghe cũng được, vừa nghe quả thực là tức chết mà. Cao Dật Dũng nhảy dựng lên: “Ta ngủ dưới đất? Vì sao? Vậy ngươi dựa vào cái gì mà ngủ trên giường.”

Tố Phi Văn ném cho y một cái nhìn lạnh lùng, căn bản là khinh thường y, khẽ gọi sủng vật yêu mến nhất của hắn, “Tuyết điêu, lại đây.”

Vừa nghe thấy con tuyết điêu kia, Cao Dật Dũng đã nhớ đến giờ ngọ thê thảm, mình ở trong rừng cây bị đâm phải đau đớn còn chưa hết, y sợ đến mức lập tức nhảy thụt lui một thước.

Tuyết điêu vội bay đến giường, ngủ bên cạnh cái gối của Tố Phi Văn, Tố Phi Văn nghiêng đầu ngủ, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi đừng thừa dịp ta ngủ mà làm cái gì với ta, điêu của ta đây không phải nuôi để làm cảnh. Ngươi nửa đêm dù có nằm mơ, không cẩn thận tay chọc vào cạnh gường của ta một chút, nó liền cắn chết ngươi, đến lúc đó có cắn chết người cũng không đền mạng.”

Nghe Tố Phi Văn nói kinh khủng như thế, sắc mặt Cao Dật Dũng tức khắc tái xanh. Cuộc đời y còn cái gì không sợ, lại sợ con thú nhỏ bé này, cái loại nho nhỏ, mềm nhũn gì đó vừa đến gần, y sẽ hoàn toàn không thoải mái.

Tố Phi Văn ném cho y một mảnh bố rách, rõ ràng là làm y trở thành cẩu thối đầu đường. “Ngươi nằm ở dưới giường ngủ, đừng sáp lại quá gần, ta ghét vị đạo xú nam nhân, ngươi thối chết đi được.”

Cao Dật Dũng quả thực suýt nữa phát cuồng, mình mới vừa tắm rửa, trên người tuyệt không thối, Tố Phi Văn rõ ràng là bới trứng tìm xương, gây phiền phức cho y.

Vả lại Tố Phi Văn bản thân cũng là một nam nhân, thế nhưng lại nói y là xú nam nhân, thật sự là quá buồn cười. Cao Dật Dũng cả giận nói: “Ngươi chán ghét xú nam nhân, chính ngươi chẳng phải cũng là xú nam nhân, chẳng lẽ ngươi lại là nữ nhân sao? Dù sao diện mạo ngươi cũng đủ giống nữ nhân.”

Tố Phi Văn một tay chống đầu, mái tóc đen mượt trượt xuống mép giường, như một thác nước đang chảy. Hắn cười quyến rũ, động lòng người đến mức không lời nào nói được, nhưng Cao Dật Dũng lại không cười nổi. Bởi y vừa mới chửi Tố Phi Văn không bao lâu, chỉ có tuyết điêu kia trong chớp mắt, liền từ trên giường nhảy lên vai y, nó dùng chân trước khoát lên bờ vai của y, cạ răng nhẹ nhè lên cổ y, hiển nhiên là đang uy hiếp y.

Cao Dật Dũng biết rõ độc tính của Tuyết Điêu rất lợi hại, sợ đến mức toàn thân cứng đờ.

Tố Phi Văn nói ưu nhã: “Tốt nhất ngươi cẩn thận nói chuyện với chủ nhân của ngươi. Ta lười đánh ngươi, để khỏi làm bẩn làm đau tay ta, nhưng ta cho ngươi biết, ngươi nói năng thiếu lễ độ với ta, ta sẽ không đơn giản cho ngươi cùng tuyết điêu chạy nửa canh giờ đâu, ta sẽ cho ngươi mệt đến nói cũng không được.”

Tố Phi Văn cuộn tròn mình vào trong chăn, tựa đâu lên gối, căn dặn nói: “Sáng mai ngươi dậy sớm nấu cơm cho ta. Buổi sáng ta thích ăn cháo, có rau trong vườn, đi nhổ chút rau về luộc. Đúng rồi, từ cửa sau đi thẳng một chốc, sẽ thấy măng tre, bất quá măng tre phải hái trước hừng đông. Ngươi phải hái về trước hừng đông, nghe chưa.”

Thật sự đã biến y thành nô bộc, Cao Dật Dũng làm sao có thể chấp nhận. “Mẹ ngươi…”

Cao Dật Dũng chửi một nửa, cảm giác được răng nanh của tuyết điêu đâm vào cổ y, cảm giác sỡ hãi một đường sống chết khiến y im miệng. Bởi hình thế so với người mạnh mẽ, y chửi được một nửa, liền không chửi nữa, nhưng y vẫn cắn chặt răng mình lại, lại vừa oán giận nói: “Ta biết.”

Nghe được y trả lời, Tố Phi Văn xoay khuôn mặt xinh đẹp vô ngần kia lại, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa nói cái gì thế?”

Răng nanh của Cao Dật Dũng xuýt chút nữa cắn chính y, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ, chủ nhân.”