Cao Duy Xâm Lấn

Chương 93




Edit: jena

Dù Tư Thần không biết bây giờ là mấy giờ nhưng nếu đã có đồ trong tay thì không cần phải ngồi ngốc ở đây nữa.

Đi xuống, sau khi trời tối sẽ không biết xảy ra chuyện gì.

Dù bây giờ là trước 8 giờ hay sau 8 giờ, nếu ở dưới lầu vẫn còn xe motor thì có thể đoán được đại khái.

Hoặc còn một khả năng, dù đã qua thời gian tập hợp nhưng Lâm Giai Lệ và Trần Chấp Chu đều đã thua cuộc, hai chiếc xe vẫn sẽ còn ở lại chỗ cũ. Nhưng Tư Thần hy vọng không phải trường hợp này.

Vì bị ô nhiễm nên vết đen trên cánh tay của Tư Thần đã lan đến bả vai.

Cậu vừa đi vừa sờ sờ lên khuỷu tay.

Ngoài bọt nước, trên khuỷu tay cậu còn nổi lên hàng xương gai kỳ quái, giống như gai bọ ngựa.

Không biết có phải ám chỉ cậu sau khi XX xong thì ăn luôn chồng mình hay không.

Tư Thần lấy thuốc gen đặc hiệu trong phòng đào tạo của Trường Sinh Uyên ra rưới lên da.

Vết bỏng đau đớn trên cánh tay đã giảm bớt không ít.

Lợi nhuận và rủi ro luôn tỉ lệ thuận với nhau.

So với việc bán mình cho phòng nghiên cứu, ít nhất cậu làm tiến hóa giả vẫn còn có hồi báo.

Thang máy trong suốt từ từ mở ra trước mặt Tư Thần, cậu đi vào, nhấn tầng 1.

Cậu lấy bài thi ra nhìn, ngoài hai câu hỏi đầu tiên, câu hỏi phụ xuất hiện thêm một hàng chữ.

【 Đã thu thập: Thân xác Con của Thần số 13 】

【 2/13 (+20 điểm) 】

Như vậy có thể thấy rằng chỉ cần hoàn thành câu hỏi thứ 2 trong đề thi cũng sẽ nhận thêm được 10 điểm cho câu hỏi phụ.

Điểm tối đa của câu hỏi phụ là 30 điểm.

Tư Thần tính toán một chút, đề có tối đa 130 điểm, cậu đã có 70 điểm, nếu cậu có thêm khoảng 8 điểm nữa hẳn là sẽ đậu.

May là đề của Tống Tử Ngọc cũng do cậu thuận tiện làm thêm.

Nếu không kéo khoảng cách chênh lệch với những thí sinh khác cũng khá khó khăn.

Thang máy đi xuống.

Khi đi ngang qua tầng 9, qua cửa kính thủy tinh, Tư Thần nhìn thấy có một người.

Nửa người dưới của Trần Chấp Chu đã hoàn toàn hóa rắn, vảy trắng rụng rất nhiều, lộ ra da thịt đỏ sẫm bên trong. Máu tươi lan tràn ra ngoài, phác họa hình dạng của cái đuôi, nhìn không rõ là sống hay chết.

Đôi khi, dựa vào phương hướng của một người ngã xuống có thể xác định người đó muốn vào thang máy hay là muốn ra khỏi thang máy.

Nhìn dáng vẻ này của Trần Chấp Chu, hẳn là muốn rời khỏi thang máy.

Tư Thần nhìn vết máu khô cạn trên kính thủy tính và những cái vảy ở dưới đất, không rõ lúc đó trong thang máy xảy ra chuyện gì.

Vì không nhấn vào tầng khác nên thang máy trực tiếp đi xuống tầng 1.

Cậu hỏi Trường Sinh Uyên: "Con có muốn chúng ta cứu cậu ta không?"

Nếu cứu thì lợi ích là có thêm mộ đồng đội ở trong không gian gấp khúc, có lẽ cũng nhận được ơn huệ từ nhà họ Trần; bất lợi là có thể tự kéo thêm phiền toái cho chính mình.

Nếu không cứu, không có lợi, cũng không có bất lợi.

Trường Sinh Uyên: "Chi?"

Nó không hiểu lời của Tư Thần.

Tư Thần thở dài, nhấn vào tầng 9.

Tốt xấu gì vẫn nên kiểm tra xem còn sống hay đã chết.

Nếu chết rồi, một cây xúc xích nướng giòn giòn ngon ngon nằm trêm mặt đất, bỏ qua thì quả thực là phí phạm của trời.

Thang máy dừng lại ở tầng 9.

Ánh mắt Tư Thần cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy có năng lượng dao động rồi mới đi ra khỏi thang máy.

Cửa khu nghiên cứu đang mở, nhưng Tư Thần không muốn vào.

Khi ở tầng 1, Tư Thần nhìn ra ngoài, con mắt to trên trời đã ở bên mé phía tây, thời gian không thể kéo dài thêm nữa.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Trần Chấp Chu, kiểm tra hô hấp.

Còn sống.

Tư Thần bế Trần Chấp Chu lên, cái đuôi rắn màu trắng dài lết xuống mặt đất, rất ảnh hưởng đến hành động.

Biến thành nửa người nửa rắn, thân hình của đối phương to hơn gấp đôi.

Tư Thần dùng đầu gối cố định lại cái đuôi, thò bàn tay ra ấn vào nút trong thang máy, thấp giọng nói: "Ông chủ à, sau khi rời khỏi đây cậu tăng lương cho tôi được không?"

Trần Chấp Chu có 0.09% cổ phần của Gen Xà Trượng, là người có khả năng thừa kế sản nghiệp gia tộc.

Đừng nhìn số 0 mở đầu và hai số thập phân lẻ phía sau mà lầm tưởng. Dù số thập phân phía sau có là 20 số vẫn là tài phú mà người bình thường khó có được.

Đáng tiếc, Trần Chấp Chu đang hôn mê chỉ cau mày, nhìn qua không thể đáp ứng cậu được.

Dưới lầu chỉ còn một chiếc motor.

Đây là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ Lâm Giai Lệ còn sống.

Mặt trời dần ngả về tây, tòa tháp khổng lồ trước mặt đổ bóng, mang theo cảm giác quỷ dị kỳ lạ.

Tư Thần muốn lái xe nếu vác theo Trần Chấp Chu trong trạng thái như thế này quả thật là phiền toái.

Cậu đặt đối phương ngồi phía sau như ban đầu, nhưng đổi thành tư thế ngồi nghiêng một bên.

Nhưng chạy không bao lâu, đuôi dài của Trần Chấp Chu bị cuốn vào bánh xe.

Cái đuôi không sao, nhưng thiếu chút nữa là phá nát xe motor.

Tư Thần đành phải dừng xe, cuốn đuôi lên, dùng dây thừng bó vào người của đối phương.

Nhưng tư thế này lại bị đổ lực qua một bên, khiến cho Trần Chấp Chu rất dễ bị ngã từ xe xuống.

Vì vậy, Tư Thần đành phải tìm một sợi xích sắt, buộc Trần Chấp Chu vào eo mình.

Ở trong không gian gấp khúc thì chuyện này hẳn là sẽ không gây chú ý.

Tư Thần cảm thấy rằng nếu mình không quăng Trần Chấp Chu trên đường là một hành động tử tế hiếm có trong ngày.

Dù tư thế ngồi không quá lịch sự nhưng ít nhất, xe đã có thể chạy.

Tư Thần suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra được bây giờ Trần Chấp Chu giống cái gfi.

Giống như ốc sên đang vác thêm bánh bao.

Cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn đã tạo nhiều debuff nghiêm trọng cho các thí sinh.

Xe motor rời xa khỏi tòa tháp, Tư Thần cảm giác chỉ số thông mình đang dần khôi phục.

Tuy không khôi phục lại tiêu chuẩn trước khi thi lên thạc sĩ nhưng ít nhất trong đầu cậu đã có ý nghĩ giải được đề thi đại học, hơn nữa còn có các bước làm rõ ràng.

Cậu không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu không biết làm được kiến thức vật lý cấp ba.

Đường rời khỏi khu nghiên cứu rất thuận lợi, dù sao cũng đã đi qua một lần.

Khi Tư Thần đang quét thẻ vào cổng để rời khỏi khu nghiên cứu, người nằm phía sau cậu từ từ mở mắt.

Thứ đầu tiên Tư Thần cảm nhận được là cảm giác lạnh lẽo trên cổ mình.

Trường Sinh Uyên trong người cậu gào lên đầy bất an, ngữ khí trầm thấp dồn dập.

Cậu cố gắng nhịn xuống, nhìn vào kính xe.

Trong gương, đôi mắt của Trần Chấp Chu đen nhánh, giống như đôi mắt của dê núi đen.

Người cậu cứu không phải là Trần Chấp Chu.

Trong lòng Tư Thần trầm xuống, thiếu chút nữa rồ ga lao xuống mương.

Tay "Trần Chấp Chu" ôm eo cậu, ánh mắt có chút tò mò đánh giá.

Lúc trước số 13 chạm vào nên cánh tay phải của cậu đã bị biến đen.

Cậu vất vả uống thuốc đặc hiệu ức chế để giảm bớt, nhưng bây giờ vết đen tiếp tục lan ra.

Nơi Trần Chấp Chu chạm vào rất lạnh, nửa người của Tư Thần bắt đầu tê dại.

Cánh tay cậu âm ỉ đau.

Cảm giác này rất kỳ quái.

Tư Thần cảm thấy da thịt mình như biến thành đất đai màu mỡ phì nhiêu, bên trong được gieo cấy những hạt mầm. Bây giờ đang là mùa xuân, những hạt mầm sau một giấc ngủ đông bắt đầu sinh sôi nảy nở, từ dưới đất chui lên.

Nhưng không ai hỏi đất đai màu mỡ có nguyện ý hay không.

Tư Thần vẫn giữ bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Thứ này có năng lực gi3t ch3t cậu trong tháp, nhưng nó không làm.

Thậm chí nó có khả năng đã gi3t ch3t Trần Chấp Chu, hơn nữa bằng phương thức đặc thù nào đó mà sống lại trong thân xác của Trần Chấp Chu.

Tư Thần nhớ đến lời nói của người đàn ông trong màn sương đen.

Chẳng lẽ... Những thí sinh vào đây đều là vật chứa?

Nhưng may mắn là "nó" không có sát ý với cậu.

Bất tri bất giác, tốc độ chạy xe của Tư Thần ngày càng chậm.

Người sau lưng nhẹ giọng dò hỏi: "Sao không chạy tiếp? Trời sắp tối rồi. Buổi tối rất nguy hiểm."

"... Cậu tỉnh rồi." Tư Thần nói.

Số 9 dùng thân thể của Trần Chấp Chu, đáp lời bằng giọng mũi "ừm".

Số 9 tháo dây thừng trên người, nhưng đuôi rắn vẫn quá dài.

Vì vậy, nó lấy đuôi quấn quanh eo Tư Thần, nhẹ nhàng ôm lấy.

Tư Thần đạp chân ga: "Lúc trước ở tầng 9 đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bất tỉnh ngoài thang máy?"

Số 9 trả lời: "Tôi đã ngủ rất lâu. Trong mơ, tôi nhìn thấy thế giới bị hủy diệt. Tôi rất khổ sở, muốn tỉnh dậy nhưng bất lực. Cho đến hôm nay, tôi nhìn thấy một người đẩy cửa phòng tôi đang nằm ngủ."

"Tôi đi theo người đó ra khỏi phòng. Người đó ngủ, tôi tỉnh lại."

Số 9 dừng một chút, nói: "Sau đó tôi nhớ lại, ra là mình không ngủ, mà là đã chết."

Đối phương không có vẻ muốn giấu giếm gì.

Tinh thần khẩn trương lo lắng của Tư Thần đã hòa hoãn lại.

Không biết có phải do số 9 dựa sát vào người mình hay không nên cậu có hơi ù tai, nhưng không nghiêm trọng.

Tư Thần hỏi: "Người đẩy cửa phòng của cậu còn sống không?"

Số 9 bình tĩnh trả lời: "Người đó chỉ ngủ thôi."

Đáp án này rất thú vị.

Ngủ, có thể tỉnh lại.

Nhưng trước đó số 9 vừa dùng giấc ngủ để chỉ cái chết.

Trời sắp tối, sinh vật biến dị xuất hiện trên đường ngày càng nhiều.

Một con dê trắng nấp trong bụi cỏ, như ẩn như hiện, nhưng khi ngửi thấy hơi thở trong không khí thì rút lui thật nhanh.

Số 9 cúi đầu, chóp mũi kề lên cổ Tư Thần, dùng sức hít một hơi.

"Trên người của cậu, có hương vị đánh dấu của 11 và 13."

Trong hệ thống khứu giác của số 9, hai mùi này quyện vào nhau có chút hỗn loạn, giống như sữa dê bỏ thêm bạc hà.

Tư Thần: "Bọn họ nhờ tôi một chuyện."

"Tôi biết, ngày 13, giá treo cổ, sống lại."

Tư Thần chần chờ một lát, dò hỏi: "... Ngài có kiến nghị gì không?"

Lúc trước ở khu dân cư, Tư Thần đã tính toán địa chỉ mình sẽ ở tối nay.

"Buổi tối hôm nay, Khoa Phụ nhất định sẽ tìm được cậu. Gã đã muốn thân xác của chúng tôi rất lâu rồi nhưng không dám đi vào trong tháp." Số 9 chỉ tay lên mặt trời đang lặn, giọng nói không nghe rõ là vui hay buồn: "Đó là đôi mắt của 13. Một con ở trên trời, một con ở trên đỉnh tháp."