Cao Duy Xâm Lấn

Chương 82




Edit: jena

Câu cuối cùng trong lá thư chỉ còn là những con chữ xiêu vẹo.

Tư Thần có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của người viết thư.

Là sự hoài nghi và không cam lòng.

Tư Thần gấp lá thư lại, bỏ vào trong túi: "So với anh, tôi càng muốn biết hơn."

Vì nhân viên nghiên cứu này thật sự đã chết, còn cậu thì còn sống. Nếu Khoa Phụ thật sự còn ở đây, có lẽ sẽ gặp được ở đâu đó trong Khoa Học Thành Phụ.

Thực nghiệm thể được gọi là "Con của Thần", chẳng phải là một cách ví von những người này như Thần ư?

Thẻ nhân viên là một mảnh kim loại màu trắng, bên trên có một chuỗi ký tự: K9-413.

Tư Thần kiểm tra thêm vài phòng nữa, tìm thấy thêm hai thẻ nhân viên, là K6-157 và K13-814.

Đáng tiếc, không phải ai cũng viết thư tuyệt mệnh trước khi chết.

K9 và K13 đều là nhân viên nghiên cứu, chỉ để lại hai huy hiệu và hai cái xác mục rữa.

Đã không còn là hình hài của nhân loại.

Một người đã hóa xương nằm trên giường, trước khi chết đã bị ôn nhiễm nghiêm trọng, biến hóa thành một con kappa (1) khổng lồ.

Một người vẫn còn chút máu thịt, đang không ngừng sinh trưởng. Khi Tư Thần mở cửa phòng, trên vách tường đều là thứ vật chất như thịt này, giống như dầu cặn tồn đọng, cũng giống như nhựa cây sền sệt.

Thịt đỏ trên vách tường có thể ăn, nhưng không ngon, giống như tinh bột quá hạn sử dụng chiên quá lửa.

Tư Thần đúng giờ quay lại điểm hẹn.

Khi đến nơi, Lâm Giai Lệ và Trần Chấp Chu đã chờ từ lâu.

Trần Chấp Chu thấy cậu lái xe về, trực tiếp nhảy lên, mặt dí sát vào lưng Tư Thần: "Buồn ngủ chết tôi rồi, cuối cùng cậu đã quay về."

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng Trần Chấp Chu không chỉ cảm thấy Tư Thần thật ấm, mà còn thật thơm, giống như mùi hương dịu ngọt thoang thoảng của cỏ cây.

Tư Thần chậm chạp giải thích: "Xe hết xăng giữa đường, phải tìm xe mới nên hơi lâu."

Hai người nói chuyện như một cặp tình nhân lâu năm.

Lâm Giai Lệ giật giật khóe miệng: "Mấy tên đồng tính chết tiệt này, có cần tôi giảm độ sáng của Klein Blue không hả?"

Klein Blue là cung cơ khí của Lâm Giai Lệ. Nó không có dây cung, vỏ kim loại màu bạc bên ngoài có nguồn năng lượng trung tâm được khắc lên, trong trạng thái phi chiến đấu, cả cây cung có màu xanh biếc rất đẹp.

Hai người này cũng tìm thấy thẻ nhân viên, gồm K11, K5 và K7.

Trần Chấp Chu: "Tôi ăn may. Tìm tới phòng thứ ba đã thấy thẻ nhân viên."

Lâm Giai Lệ: "Tôi tìm cả ngày mới thấy được một cái, nhưng còn có thêm một đơn xin từ chức."

Trang đầu tiên của đơn từ chức là hồ sơ nhân viên.

Nhân viên này được đánh số K11-217, làm việc ở phòng thí nghiệm số 11 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.

Trang thứ hai chỉ có một hàng chữ viết tay: Đi mà làm con mẹ nó chúa cứu thế, bố mày không làm!

Tư Thần xoa xoa cằm: "Trong đề thi của tôi có một câu, hỏi "Phòng thí nghiệm số 13 của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn có gì?". Tôi suy đoán rằng chữ số sau ký tự K là số thứ tự của phòng thí nghiệm. Mỗi thẻ nhân viên chỉ có thể ra vào đúng phòng thí nghiệm đó."

K11-217, nghĩa là phòng thí nghiệm số 11, nhân viên nghiên cứu số 217.

Có thể thấy được rằng số lượng nhân viên nghiên cứu ở đây rất đông.

"Tôi cũng tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh. Hai người xem thử."

Vì phòng thi còn quỷ dị hơn cả sức tưởng tượng, những thứ trong đề thi đều có thể tùy thời nhảy ra hành hung thí sinh nên bây giờ không thích hợp để tàng trữ làm đồ cá nhân.

Sau khi kết thúc bài thi, sống còn đã trở thành mâu thuẫn chính yếu.

"Khoa Phụ..." Trần Chấp Chu đọc xong, trầm mặc một lát: "Thật ra trong lúc ngủ, tôi luôn gặp ác mộng."

"Trong mơ tôi nhìn thấy một người khổng lồ nằm trên mặt đất. Tôi chắc chắn gã đã chết, nhưng trên mặt gã vẫn còn đang cười. Rất kỳ quái và quỷ dị khiến tôi cảm giác như đây là tai học của một giáo phái nào đó."

Trần Chấp Chu nhíu mày, nhớ lại cơn ác mộng đau khổ.

"Xung quanh gã... Xung quanh... Có rất nhiều con sâu màu đen... Đã gặm nát người gã... Trong một khác tôi đã muốn gia nhập vào đám sâu đó. Tôi biết tôi không thể ăn... Nhưng tôi lại muốn ăn, vì quá đói. Sau đó tôi đã biến thành một con sâu..."

Sắc mặt của Trần Chấp Chu tái nhợt, cố gắng một hơi nói hết.

Cậu không thích kêu đau, nhưng cả người lại đang run rẩy vì đau.

"Tuy trong mơ không có logic, nhưng lúc trước tôi chưa bao giờ mơ khi ngủ."

Cậu nói xong, ai cũng im lặng.

Một lúc sau, Lâm Giai Lệ nói: "Xem ra Khoa Phụ đã chết rồi."

Tư Thần giữ kín suy nghĩ, không nói ra.

Giấc mơ của Trần Chấp Chu không giống Khoa Phụ, mà giống thần thoại về Bàn Cổ (2).

Sau khi tìm được 6 thẻ nhân viên, ba người trao đổi một chút, bắt đầu liệt kê các phòng thí nghiệm có thể vào.

Của Tư Thần là K6, K11, K13.

Nếu đã tìm được đồ thì không cần lãng phí thêm thời gian.

Trao đổi tin tức xong, nhân lúc trời chưa tối, họ tiếp tục đi về hướng khu nghiên cứu.

Càng tới gần khu vực trung tâm, nhiệt độ ngày càng hạ thấp. Gió lạnh phả vào mặt giống như lưỡi đao.

Tư Thần hơi hối hận vì không mang theo mặt nạ bảo hộ.

Bụi đen lơ lửng trong không khí không có mùi vị, cũng không có năng lượng dao động.

Nhưng sau khi hít vào, Tư Thần phát hiện trên cánh tay mình có xuất hiện những đốm đen nho nhỏ.

Ở trạng thái chiến đấu, ở bên ngoài thân thể cậu cũng sẽ có một lớpda màu đen để bảo vệ và phòng ngự.

Trong tình huống hiện tại thì lại giống với tình trạng "ô nhiễm".

Sau khi hoàn toàn bị ô nhiễm, bọn họ sẽ giống với những nhân viên nghiên cứu đã tử vong kia, biến thành những con quái vật dị dạng.

Tư Thần gọi Trường Sinh Uyên, bảo nó lấy cho mình một lọ thuốc gen. Cậu uống nửa lọ như nốc hết không khí trong một căn phòng rộng 5 mét vuông, những vết thâm đen trên da mới từ từ giảm bớt.

Đi suốt 4 tiếng, bọn họ đã đến gần khu nghiên cứu.

Nhưng sau khi vòng vài đường, Tư Thần dừng xe lại.

Lâm Giai Lệ quay đầu dò hỏi.

Tư Thần ngửi ngửi: "Tôi có cảm giác dù đi đường nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ gặp phải sinh vật biến dị..."

Cậu ngửi thấy một hàng buffet trái cây. Cách đó thật xa, cậu còn ngửi thấy một mùi rất ngọt.

Ăn thịt không thì dinh dưỡng không cân đối. Lúc này Tiểu Uyên đang trong giai đoạn phát triển, quả thật là cần bổ sung thêm vitamin C.

Nhưng bây giờ đã là 10 giờ tối, mặt trời tuy chưa lặn hết nhưng đã dần dần khuất bóng.

Mặt trời ở thế giới này rất lớn, ánh mắt trời chói chang nhưng không nắng gắt, khi ngẩng đầu nhìn có cảm giác như dán trực tiếp lên da mặt.

Tư Thần nói: "Hôm qua ban đêm bắt đầu khi gần rạng sáng, chỉ có 4 tiếng buổi tối. Tôi đề nghị chúng ta nên nghỉ ngơi cả đêm, ngày mai đến khu nghiên cứu."

Đã hơn 40 tiếng không được chợp mắt, ngoài Trần Chấp Chu, ai cũng mệt mỏi.

Tiến hóa giả có thể thiếu ngủ, nhưng là một sinh vật có cấu tạo từ cacbon, không thể không ngủ được.

Lâm Giai Lệ không có dị nghị gì với chuyện này.

Bất tri bất giác, Tư Thần đã thuận theo tự nhiên trở thành người chỉ đạo của đoàn đội.

Người đầu tiên dùng thẻ dự thi là Lâm Giai Lệ.

Ở đây gần khu thí nghiệm nên phòng ốc đã rộng rãi hơn so với căn phòng chật hẹp như quan tài ở vòng ngoài.

Để phòng ngừa, Tư Thần vẫn chọn một căn phòng nhỏ để đi vào.

Căn phòng đánh số 1, cửa đối diện với đường cái, mở cửa ra là có thể chạy ngay.

Đương nhiên, quan trọng nhất là gần căn phòng này có mùi sầu riêng, dù những người còn lại không ngửi thấy như Tư Thần.

Tư Thần thích ăn sầu riêng sấy.

Dựa theo trình tự bốc thăm, hôm nay họ sẽ dùng thẻ dự thi của Lâm Giai Lệ.

Lâm Giai Lệ chọn ngủ trên sô pha, Tư Thần và Trần Chấp Chu có thể cố gắng chen chúc nhau trên một giường.

Sô pha và giường đều được làm từ sắt thép, rất đơn sơ, còn không có chăn mền, nằm lên lạnh lẽo vô cùng.

Tư Thần vốn đã mệt nhọc, chợt nghe Trần Chấp Chu nói: "Tư Thần. Tôi ngủ chung một giường với cậu thế này, lỡ như Quý Sở Nghiêu biết thì anh ta có tức giận không?"

Tư Thần: "..."

Ra là tai tiếng của cậu và Quý Sở Nghiêu trong giới thượng lưu là như vậy ư.

Cậu có hơi ngẩn người, hiển nhiên khiến cho Trần Chấp Chu hiểu lầm.

Trần Chấp Chu nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ta không cần cậu nữa thì cậu tìm tôi, tôi sẽ thay thế."

Lâm Giai Lệ không nhịn nổi mà liếc nhìn Trần Chấp Chu.

Thay thế cũng có hệ lụy cao, danh tiếng truyền ra không chỉ không dễ nghe mà còn dễ kết thù với Quý Sở Nghiêu.

Bây giờ Trần Chấp Chu đang cấp Bốn, gần lên cấp Năm. Quý Sở Nghiêu lớn hơn cậu 1 tuổi, đã cấp Sáu. Đối phương còn là con độc đinh của Quý Tư Thành, gần như chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế chính quy.

Nhìn như thế nào đi chăng nữa, Trần Chấp Chu lựa chọn như vậy cũng vô cùng mạo hiểm.

Trần Chấp Chu không biết vì sao.

Nhưng cậu muốn thân cận với Tư Thần.

Tư Thần cứng đờ người giải thích: "Tôi với anh ấy không phải quan hệ như vậy."

Trần Chấp Chu nhìn bụng Tư Thần theo bản năng: "Ừm... Không phải đã có con luôn rồi sao?"

Tư Thần không cảm xúc trả lời: "Toàn là lời đồn. Rốt cuộc bên ngoài bàn tán như thế nào vậy?"

Trần Chấp Chu ngáp một cái, mệt mỏi đáp: "Người ta nói Quý Sở Nghiêu nhất kiến chung tình với cậu, vì cậu mà cãi lời Quý Tư Thành, còn dẫn cậu trốn nhà hai lần. Thật ra thì bác Quý hình như đã bác bỏ tin đồn rồi nhưng càng bác bỏ lại càng thấy tin đồn này có vẻ là thật."

Cảm giác tâm tình Tư Thần không tốt lắm, Trần Chấp Chu an ủi: "Vòng ngoại giao của mấy gia tộc lớn khá nhàm chán, cậu đừng để ý."

"Tôi nghe nói sau khi cải tạo cơ giới, chỗ kia cũng ảnh hưởng xấu. Một là không lên được, hai là phải đổi thành máy móc cơ khí, sinh hoạt hôn nhân không hài hòa lắm đâu."

Trần Chấp Chu đang mách lẻo với Tư Thần, nhưng nói xong thì ngậm miệng ngay.

Cậu muốn nói rằng sau khi mình cải tạo thì đã có hai du0ng vật, nhưng nghĩ lại thì nếu nói ra chẳng khác gì đang quấy rối t1nh dục.

Lâm Giai Lệ ho khan một tiếng: "Hai người hình như xem tôi như không khí nhỉ?"

Phòng ở đây không có phân chia các khu vực sinh hoạt, là một mặt phẳng vuông vức, WC và phòng tắm đều dùng chung một vòi sen.

Mép giường có một ô cửa sổ bị bịt kín, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Mặt trời lặn dần, khi ánh sáng cuối cùng vụt tắn, Tư Thần lấy điện thoại ra xem thời gian.

23 giờ.

Buổi tối bắt đầu sớm hơn ngày hôm qua 1 tiếng.

Tư Thần lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mỗi ngày sẽ tăng thêm 1 giờ? Với quy luật này thì ngày cuối cùng chẳng phải buổi tối sẽ bắt đầu lúc 12 giờ trưa?"

Phòng không có đèn, nhưng khi màn đêm giăng lên, trong phòng lại phát ra một vầng sáng sáng ngời.

Cửa phòng đóng kín lại phát ra một chấn động kịch liệt.

"Rầm -"

Ngoài cửa có người gõ cửa. Nhưng vì lực đạo quá lớn, nghe qua như chủ nợ đến đòi mạng.

Thẻ nhân viên vừa tìm thấy lúc sáng đang phát sáng!

Ánh sáng đó thu hút đám quái vật đến!

Vô số những ngón tay màu đen dán lên cửa sổ, không ngừng đập vào tấm kính bảo hộ, có cả những cái miệng đen ngòm há to phát ra những tiếng thét chói tai.

Sinh vật ngoài cửa thấy mình không thể vào được, lần thứ hai đập cửa, sức lực lớn hơn cả lần trước!

Khung ảnh trên tường rơi xuống đất, cửa xuất hiện một cái khe nhỏ.

Âm thanh từ bên ngoài lọt vào, là những tiếng lải nhải trầm đục không có logic, giống như có người đang niệm chú pháp quyết.

Lâm Giai Lệ tiến lên một bước, dùng cả người chống lên cửa phòng: "Sao lại thế này?!"

Không chỉ là cửa, thủy tinh trên cửa sổ cũng đã nứt ra. Những bàn tay màu đen không còn trong phạm trù của nhân loại, cào lên những đường nứt trắng toát.

Trần Chấp Chu tỉnh táo ngay lập tức, lấy túi thu dụng, bỏ thẻ nhân viên vào nhưng lại không xảy ra chuyện gì. Ánh sáng không thể lý giải tiếp tục bao trùm lấy cả cái túi.

Từ khe nứt trên cửa sổ chảy ra một chất lỏng sền sệt màu đen đầy tanh hôi.

Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần hét lên, âm cuối không thể khống chế được mà run rẩy.

Tư Thần cảm thấy một sự ngứa ngáy kỳ quái.

Làn da ở bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện những đốm đen. Không chỉ có cậu, hai người còn lại cũng bị như vậy.

Nhưng mức độ biến dị của bọn họ rõ ràng hơn Tư Thần.

Đôi mắt Lâm Giai Lệ đỏ ngầu, không biết là do sợ hãi hay dùng quá nhiều sức lực, cả người bắt đầu run lên, nước dãi chảy đầy miệng. Thân thể của cô bắt đầu trương phình lên bất thường, giống như một quả bóng bị rót đầy nước sắp sửa nổ tung.

Bàn tay bị thương của Trần Chấp Chu không chịu được khống chế mà tự bóp cổ cậu, làn da đã hư thối mọc ra những sợi dây màu đen như giun đất vặn vẹo giữa không trung.

Dù quái vật bên ngoài không vào đây được nhưng với tốc độ này, bọn họ không thể chống cự được đến bình minh!

Tư Thần nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cậu quay đầu, hét to với Trần Chấp Chu: "Ném túi thu dụng qua cho tôi!"

Cánh tay bình thường của Trần Chấp Chu đang bẻ bàn tay bị ô nhiễm ra khỏi cổ.

Dung hợp với Điểu Xà Thần nên sức lực của cậu đã được cường hóa, sức mạnh cực kỳ kinh khủng, Tư Thần có thể nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc, nhưng cái tay đó vẫn kiên quyết không buông tha cho cái cổ.

"Tư... Tư Thần!"

Thẻ nhân viên bị văng ra ngoài.

Bây giờ người còn năng lực hành động chỉ còn có một mình Tư Thần.

Mở cửa có thể sẽ chết, nhưng Tư Thần ghét việc chờ chết.

"Tiểu Uyên!"

Hiểu ý của cậu, Trường Sinh Uyên "chi" một tiếng đáp lời.

Một tay Tư Thần cầm lấy thẻ dự thi, một tay khác cầm túi thu dụng đựng thẻ nhân viên.

Cậu giật mạnh cánh cửa, ném túi đựng ra ngoài.

Ngoài cửa xuất hiện một lực hút bất ngờ.

Từng xúc tu màu đen quấn quanh người Tư Thần, giữ chặt lấy thân thể cậu, muốn kéo cậu vào màn sương.

"Chi! Chi chi chi!"

Trường Sinh Uyên thét chói tai, phá làn da sau lưng Tư Thần để chui ra ngoài.

Xúc tu thon dài của nó cố gắng bám lấy vật thể trong phòng, cố định lại, kéo Tư Thần quay về.

Tiếng thét của Trường Sinh Uyên tràn ngập phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như một đứa trẻ đang bị bọn buôn người bắt cóc, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cả người Tư Thần như bị xé rách, cực kỳ đau đớn.

Hơn một nửa người cậu đã bị kéo vào trong màn sương đen.

Tư Thần có thể cảm giác được trong màn sương có người đang nhẹ nhàng ôm lấy mình. Động tác không hề mạnh bạo như những xúc tu kia mà lại tràn ngập cám dỗ.

Tư Thần cảm thấy cả người mình như đông cứng lại.

Vì cậu nghe thấy có một ai đó đang thấp giọng nói trongmàn sương: "Vật chứa thật hoàn hảo."

Chú thích:

(1) Quái vật Kappa: Kappa (河童 Hà Đồng), là một loài thủy quái trong truyền thuyết của người Nhật[1][2][3]. Kappa là âm đọc tỉnh lược của Kawa wappa, cũng bắt nguồn từ chữ Kawa warawa, đôi khi còn được gọi là Gataro (川太郎 Xuyên thái lang) đều chỉ đứa trẻ con sống ở ngoài sông hay hồ chuôm, hoặc Suiko (Thủy hổ), do mặt của nó nhìn chính diện có hình tròn gần giống mặt hổ. Một con kappa có tóc được gọi là Hyōsube (ひょうすべ?) (theo wikipedia)

(2) Bàn Cổ: Bàn Cổ ( phồn thể: 盤古; giản thể: 盘古;: Pángǔ) được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc

Trong đó Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, năm xưa tại núi Côn Lôn có một tảng đá lớn đã thọ khí âm dương chiếu diệu rất lâu đời nên đã hình thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ lớn vang khắp trời đất, tảng đá nứt ra một vị thần mang hình dáng con người tên Bàn Cổ.

Vừa sinh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.

Thuở đó trời đất còn mờ mịt. Bàn Cổ ước cho phân biệt trời đất thì nhân vật mới hóa sinh được. Ngài ao ước vừa dứt tiếng thì sấm nổ vang, thiên thanh, địa minh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.

Ngài liền chỉ trời là cha, chỉ đất là mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, nên cũng gọi ngài là Thái Thượng Ðạo Quân. Ngài tự xưng là thiên tử, tức là con trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian nên gọi ngài là Hỗn Độn.

Lời của editor: mình xin đổi cụm "sinh vật nhiễu sóng" thành "sinh vật biến dị" từ chương này nha (vì nghe sinh vật biến dị nó khoa học hơn), các chương trước mình sẽ chỉnh lại dần dần ạ