Cao Duy Xâm Lấn

Chương 81




Edit: jena

Tư Thần lái xe đi phía trước, dọc đường đi đều cẩn thận kiểm tra xem có món buffet nào nhảy xổ ra hay không.

Thật ra Tư Thần cũng muốn ăn.

Nhưng bây giờ mới là ngày thứ hai, đạn dược mang theo không nhiều, có thể tỉnh một chút thì tốt được một chút.

Trường Sinh Uyên thèm ăn đến mức ngủ không yên, cứ loay hoay vặn vẹo, một hồi lại cong thành số 8, một hồi lại gập thành chữ m.

Để khống chế sức ăn, gần đây nó đã học được cách tiết kiệm đồ ăn.

Đầu tiên Trường Sinh Uyên ăn xác của con trùng, còn miếng thịt keo keo như kẹo đường sẽ ngậm trong miệng, khi nào đói thì nhấp một miếng.

Thịt có vị như chocolate M&M.

Hôm nay cũng giống như vậy. Để cho đỡ thèm ăn, nó lại nhả miếng thịt ra, chuẩn bị đút vào túi của mẹ rồi lần sau ăn tiếp.

Cảm giác đói khát của con trai cũng ảnh hưởng đến Tư Thần.

Tư Thần thấy rằng Trần Chấp Chu sau lưng mình càng ngày càng thơm.

Vì phải đi đường vòng nên thời gian đi lâu hơn Tư Thần nghĩ.

Sau hai giờ, motor dừng trước một bức tường cao.

"Đường cụt..." Lâm Giai Lệ ngẩng đầu, nhìn bức tường cao trước mặt.

Những gì to lớn luôn gây nên cảm giác bức bách khó tả.

Đứng trước bức tường của Khoa Học Khoa Phụ, cô có cảm giác hít thở không thông.

Tư Thần nhìn bản đồ.

Bản đồ của trường đại học Bạch Đế cung cấp khá đơn giản, trên bản đồ chỉ có vài vị trí được đánh dấu.

Ưu điểm duy nhất của nó cũng nằm ở điểm vị trí được đánh dấu, có thể xác định được sự di chuyển của những người khác.

Trên bản đồ, Khoa Học Thành Phụ có cấu tạo hình tròn nhưng lại có một con đường trắng đâm thẳng vào trung tâm.

Bây giờ, điểm sáng tượng trưng cho vị trí của họ gần như trùng với con đường trắng kia.

"Ở ngoài bức tường hẳn là đường đi thẳng vào cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn." Tư Thần nói: "Để vận chuyển những thực nghiệm thể thì cần một con đường lớn, nên phải xây một bức tường cách ly với khu dân cư. Những thí sinh khác hẳn là ở bên kia bức tường."

Lâm Giai Lệ tắt loa, thở dài: "Nếu vậy thì chẳng trách sao dọc đường đi chúng ta không gặp ai."

Loa khuếch tán âm thanh cũng mang theo rủi ro.

Âm thanh có thể kéo đến thí sinh và cả những thứ không phải thí sinh.

Vì sự xuất hiện của bức tường này mà Lâm Giai Lệ có chút ủ rũ.

Cô lấy một lọ dinh dưỡng từ trong túi, nốc xuống từng ngụm lớn, cuối cùng cảm giác đói khát như lửa đốt cuối cùng cũng giảm bớt.

"Cậu có cảm thấy ở trong không gian gấp khúc này chúng ta đói nhanh hơn không...?"

Đã vào rất nhiều không gian gấp khúc, Lâm Giai Lệ rất rõ một chuyện rằng có bất cứ dị thường gì cũng đều phải chú ý.

Tư Thần rất muốn phụ họa, nhưng lí do mà cậu đói không giống với Lâm Giai Lệ.

Cậu liếc nhìn Trần Chấp Chu đang ngủ, hỏi: "Tôi có một tin tình báo, có lẽ liên quan đến cô. Cô muốn không, tôi có thể bán."

Lâm Giai Lệ nhướng mày: "Cậu đang đặt điều kiện với tôi?"

"Đúng vậy." Tư Thần thẳng thắn gật đầu: "Từ nhỏ tôi đã sống ở viện phúc lợi xã hội, nhưng tôi không chỉ muốn nuôi sống bản thân mà còn có thêm đứa con nhỏ của mình."

"Đứa con nhỏ" mà cậu nói chính là Trường Sinh Uyên.

Có thể thấy được rằng giao tiếp chính là một bộ môn nghệ thuật. Rõ ràng là hai việc không hề liên quan đến nhau nhưng khi kết hợp lại thì như thể nói là nói có sách, mách có chứng, khiến cho lòng người xúc động.

Nội tâm Lâm Giai Lệ liền mềm mại ngay.

Sau khi có được danh sách thí sinh, ai cũng điều tra thông tin của đối thủ.

Chuyện của Tư Thần vốn không phải bí mật gì.

Lâm Giai Lệ rất hiểu, bản thân cô có thể đi được đến ngày hôm nay không chỉ có sự nỗ lực của mình mà còn có sự may mắn hơn người, đã được đầu thai vào một gia đình tốt, được đầu tư phát triển vô điều kiện.

Trên thế giới này, người như Tư Thần lại rất ít.

"Cậu muốn đặt điều kiện như thế nào?"

Tư Thần tính toán một chút: "2 lọ thuốc gen cấp 7."

Thuốc gen chữa trị chỉ là tên gọi tắt, tên đầy đủ là "Thuốc gen vạn năng chữa trị cho sinh vật cao duy cấp thấp khi gặp cao duy xâm lấn".

Với tố chất thân thể của cậu, thương thế bình thường có thể tự lành khá nhanh.

Nhưng nếu ngẫu nhiên gặp phải công kích của sinh vật cao duy, cậu không thể tự chữa trị được.

Hiệu suất hấp thụ thuốc của cậu rất thấp, uống 2 lọ chỉ hấp thụ được 0.5 lọ.

Thuốc gen cấp 7 lưu thông trên thị trường tương đương với năng lượng của nguồn năng lượng trung tâm cấp Bốn.

Lâm Giai Lệ thiếu chút nữa nhảy dựng lên đấm cho cậu một đấm: "Sao cậu không tới cướp nhà tôi luôn đi?! Cậu muốn cứu vớt hết mấy cái cô nhi viện ở Trang Sơn à?"

Tư Thần liền buồn bã: "Vậy thôi, quên đi."

"... Thôi được. Nhưng sau khi rời khỏi đây đã, bây giờ ghi nợ."

Lâm Giai Lệ không thiếu thuốc gen, nhưng ở trong không gian gấp khúc, dù là thứ gì cũng sẽ trở thành vật cứu mạng mình trong thời khắc mấu chốt.

Tư Thần: "Được."

Cậu xé một tờ giấy, bắt đầu làm hợp đồng.

Đây là hợp đồng với Trần Chấp Chu.

Chuyên ngành của cậu là nghiên cứu, số lượng từ vựng không nhiều lắm, nhưng thứ gì quan trọng cũng biết được đại khái; cậu dùng những từ nghiêm cẩn và chính xấc đến cả luật sư chuyên nghiệp cũng không thể bắt bẻ.

Lâm Giai Lệ đứng bên cạnh nhìn: "Sao chỉ có cậu ta, còn tôi thì sao? Đây là ám chỉ gì hả?"

"Không giống nhau. Tôi làm hợp đồng với cậu ta vì nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì còn có thứ để đưa cho nhà họ Trần." Tư Thần đáp: "Còn với cô thì không cần, cô sẽ không quỵt nợ."

Lời nói của Tư Thần quả thật đã lấy lòng Lâm Giai Lệ.

Cậu viết xong hợp đồng thì gọi Trần Chấp Chu tỉnh dậy.

Trần Chấp Chu đọc hợp đồng nhanh như gió, ngáp một cái rồi ấn dấu tay ký tên. Có hợp đồng, cậu ta càng danh chính ngôn thuận đu lên người Tư Thần ngủ, chẳng khác gì một món trang sức phụ thêm.

Tư Thần cất hợp đồng, sau đó đưa tờ giấy ghi chép thực nghiệm cho Lâm Giai Lệ.

Tư Thần nói: "Hôm qua tôi tìm thấy nó ở trong phòng."

""Chúng tôi cấy vào dạ dày của số 5..."..." Lâm Giai Lệ đọc nội dung, biểu tình dần nghiêm túc hơn: "Cái tên bôi đen này là gì? Chẳng trách tôi luôn cảm thấy đói."

Tư Thần gật đầu: "Đúng vậy, mỗi thí sinh sau khi có thẻ dự thi thì số báo danh bên trên lại ứng với số thứ tự Con của Thần. Trần Chấp Chu thích ngủ, còn cô thì đói khát."

"Vậy còn cậu thì sao?"

Tư Thần suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Tôi chưa biết."

Cậu cảm thấy chính mình vẫn không có gì dị thường.

Lâm Giai Lệ lầm bầm lầu bầu: "Rốt cuộc thì Con của Thần là thứ gì?"

"Là tiến hóa giả trước chúng ta. Nhưng so với "Thần" chân chính thì hẳn là cũng cách xa." Sau khi nói xong Tư Thần bổ sung: "Là tôi nghĩ như vậy."

Lâm Giai Lệ cười ra tiếng: "Cách ra Thần chân chính? Cậu gặp Thần rồi hay sao mà lại có thể khẳng định như vậy?"

Tư Thần không trả lời.

Trong nháy mắt, trong đầu cậu nghĩ đến một người.

Váy trắng.

***

Sau một buổi sáng lãng phí, ba người lại về điểm xuất phát ban đầu.

Tư Thần lấy điện thoại ra xem, 2 giờ chiều.

Cách buổi tối còn sớm.

Cậu véo Trần Chấp Chu sau lưng tỉnh dậy.

"Tỉnh tỉnh, ở đây là tòa số 6. Cậu lục soát tòa 7 đến tòa 9, mục tiêu là tìm thẻ nhân viên của phòng nghiên cứu. Tôi không rõ trông nó như thế nào nhưng hẳn là sẽ có năng lượng dao động. Tìm được thì quay lại đây tập hợp. Đừng đi loạn, khả năng là có nguy hiểm."

Tư Thần phát hiện nghiên cứu viên mình tìm thấy cũng không có mang theo thẻ nhân viên.

Trần Chấp Chu chớp chớp mắt mông lung vì buồn ngủ, đáp lời: "Được."

Vì Tư Thần có Lâm Giai Lệ có xe nên phạm vi tìm kiếm sẽ rộng hơn một chút."

Cửa ở đây không khóa, nhìn qua có vẻ không cần đề phòng trộm cướp.

Tư Thần làm một thí nghiệm nhỏ. Cậu thử dán thẻ dự thi lên cửa khi trời còn sáng. Thẻ dự thi giống nam châm dán lên cửa, nhưng cửa vẫn có thể mở ra như cũ.

Với thí nghiệm này có thể thấy được rằng đây là những căn phòng chuyên dụng để tránh sinh vật cao duy.

Tư Thần thở dài một hơi.

Với suy nghĩ này, nếu có thí sinh mất thẻ dự thi, muốn vào trong thì muốn ngăn cũng không ngăn được.

Tư Thần không ngại suy đoán ác ý về lòng người, chỉ có thể hy vọng trường hợp xấu nhất không xảy ra. Dù sao ở phó bản này, các thí sinh đều có học thức cao và danh dự.

Mỗi phòng không lớn, cũng không có dấu vết sinh hoạt nên việc lục soát cũng không khó khăn lắm.

Tư Thần phát hiện ra nó ở trong một ngăn kéo trên bàn làm việc.

Khi cậu chạm vào, cảm giác được một nguồn năng lượng rung lên.

Cậu mở ngăn kéo lại ngửi thấy được một mùi hôi tanh tưởi.

Trong ngăn kéo lúc nhúc những con sâu mập mạp. Hai đầu của chúng dẹt lại, phần thân thì lại dày lên. Mỗi con to bằng một đốt ngón tay. Thân hình béo tốt trắng trẻo còn có một vòng hoa văn, chúng bị nhé đầy, lấp kín cả ngăn kéo.

Những con sâu này không biết đã chết bao lâu, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn căng đầy mọng nước, sinh động chân thật.

Cậu thừa nhận, cậu mắc ói vì ghê tởm.

Trường Sinh Uyên cũng ngửi thấy: "Ói."

Quả là hiếm thấy khi Trường Sinh Uyên lại không muốn ăn một thứ gì đó.

Tư Thần đổ những thứ trong ngăn kéo ra ngoài.

Những cái xác này trông như những tiêu bản nghiên cứu. Bên trong ngăn kéo còn có thẻ nhân viên và bảng tên màu trắng.

Ngoài ra, dưới đáy ngăn kéo còn có một lá thư tuyệt mệnh.

【 Tôi không biết người xui xẻo nào sẽ đọc được lá thư này. 】

【 Chúng tôi đã gặp báo ứng khi gi3t ch3t Con của Thần. Cao duy xâm lấn ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng bây giờ lại không có thế hệ tiếp theo Con của Thần... 】

【 Ngay cả Khoa Phụ cũng đã bất lực. 】

【 Tôi đã bị ô nhiễm. Có lẽ sẽ bị phân giải thành một đống sâu bọ. Cứu tôi, tôi ghét nhất là sâu. 】

【 Giết tôi đi. Tôi thà đi ra khỏi Khoa Học Thành Phụ, tự mình trục xuất. Tôi không muốn đến dã khu. Vì ở đó chết rất thảm. 】

【 Có phải bạn tò mò sao căn phòng này nhỏ giống như quan tài không? Đây chính là quan tài, bạn của tôi. Đương nhiên, nếu bạn có thể tìm đến được dây thì ít nhất đây cũng không phải là một quan tài bình thường. Dù sao đi chăng nữa, cũng không có nhiều người xứng đáng nằm trong quan tài, đúng không? Chúng tôi là những nhân viên nghiên cứu ở gần với Con của Thần nhất. 】

【 Nhìn chữ viết của tôi, hẳn là bạn đã hiểu, trạng thái hiện tại của tôi rất tệ, dù là thể xác hay tinh thần. 】

【 Với sức mạnh của tri thức phía sau, lẽ nào Khoa Phụ thật sự không động tâm ư? 】

【 Ôi, trên thực tế thì dù công tác ở Chế Tạo Hỗn Độn nhưng chúng tôi cũng rất ít khi nhìn thấy Khoa Phụ. Có trời đất chứng giám, khi tôi vào trong văn phòng lấy tư liệu, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối... Tôi thấy có một chiếc xe lăn rất lớn thường được đẩy vào bên trong phòng thí nghiệm đó. 】

【 Người ở trên xe lăn như là một đống thịt chết, làn da như mỡ đang chảy, thịt đỏ gần như chỉ còn một nửa trong suốt, những sợi dây đen đặc múa may... Chúng tôi biết đó là thứ gì, là ấu thể của Trường Sinh Uyên. Con của Thần số 13 đã dung hợp với thứ này. Sự thật chứng minh, số 13 là kẻ mạnh nhất. 】

【 Giám đốc nói rằng đó là thành tựu vĩ đại của Khoa Phụ. 】

【 Ông ấy cảnh báo tôi... Nếu không muốn bị khai trừ thì phải giữ kín bí mật này, đem nó xuống mồ. 】

【 Ha ha, tôi quả thật là đã đem nó xuống mồ. Bạn của tôi, bạn đang đọc lá thư này thì hãy nói cho tôi biết đi. 】

【 Khoa Phụ còn sống không? 】