Edit: jena
Địa hình tổng thể của thành Bạch Đế là bình nguyên.
Khu vực thi là ở ven bờ sông Xuân. Lúc này đang là tháng 5, tháng 6, có thể bắt gặp những đàn sếu và vịt trời lăn lộn trong bùn đất.
Chúng vung những đôi cánh dài vào giữa lớp bùn ấm áp, đem phần lưng dán xuống đất vui vẻ cọ cọ, đôi khi còn vỗ cánh phành phạch, bắn bùn tanh lên mặt đất.
Trên bờ, ngoài dây được giăng lên còn có một tấm bia đá nhắc nhở.
"Khu bảo tồn 5A của thành Bạch Đế"
"Xin đừng tới gần, nếu không tự chịu trách nhiệm."
Cụm "nếu không" này không tính là hiếm thấy, nhưng Tư Thần lại cảm thấy ngữ khí có chút quen thuộc.
Tư Thần nhìn một lát, không biết vì sao, cả người ngưa ngứa.
... Nói thẳng ra thì, bỗng nhiên muốn lăn lộn trong bùn.
Ý nghĩ này khiến Tư Thần giật mình một cái.
Dù điều kiện sống từ nhỏ không tốt nhưng Tư Thần là một đứa trẻ thích sạch sẽ.
Khi tóc những đứa trẻ cùng tuổi đầy bọ chét, mỗi ngày Tư Thần đều dùng nước máy tắm rửa kỹ càng.
Đừng nói là lăn lộn trong bùn, dù là ngày mưa cũng phải mang ủng đi!
Như vậy, chỉ có thể nói là cậu bị ảnh hưởng.
Trường Sinh Uyên nhìn đầm lầy gần trong gang tấc, ánh mắt phát sáng khát vọng: "Mẹ ơi, Tiểu Uyên, muốn chơi..."
Tư Thần vỗ vỗ nó về, cả giận nói: "Cái này không thể chơi."
Thật ra Trường Sinh Uyên cũng không hứng thú với đất bùn.
Nhưng ở thế giới của nó có rất nhiều bùn, còn đặc biệt phì nhiêu màu mỡ; có thể giúp Trường Sinh Uyên trong thời kỳ ph4t dục cọ rớt những đám vảy cũ, mọc ra lớp vảy mới đầy cứng rắn.
Tư Thần chờ đợi một lát, Bạch Đế niềm nở thân thiết chào hỏi vẫn chưa xong.
Cậu đành phải lặng lẽ mở cửa xe, bước ra ngoài.
Khí chất của Tư Thần rất đặc biệt, chỉ vừa xuất hiện đã có cảm giác như cả người phát quang, toàn bộ ánh đèn đều chiếu thẳng vào người cậu.
Theo lý thuyết thì khí chất cần phải có trải qua đào tạo hoặc trải nghiệm, nhưng cũng có những người là do trời sinh, dù có ném vào bùn cũng vẫn phát sáng như cũ.
Sau khi Tư Thần xuống xe của Bạch Đế, không khí bỗng dưng đình trệ lại.
Nhưng Bạch Đế cũng không có ý giới thiệu, chỉ nói với các thí sinh: "Thầy đi kiểm tra, các em cứ từ từ chơi."
Nói xong, Bạch Đế đi ngay, trong chốc lát đã cách xa cả trăm mét, trông có vẻ như rất vội vã.
Những thí sinh này có vẻ đã tới đây được vài ngày, xe sau lưng cao hai tầng, trang bị đầy đủ mọi thứ.
Có một chiếc có nhãn hiệu Gen Xà Trượng, trên tầng còn có cả bể bơi lộ thiên.
Tư Thần chọn một chỗ đất trống, lấy lều vải từ trong ba lô ra, vẫy vẫy giữa không trung.
Một khối vải hình vuông bỗng chốc bật ra thành một cái lều mái vòm, rơi xuống mặt đất.
Đây là lều trại kiểu đơn giản, cũng có nhãn hiệu của Gen Xà Trượng, Tư Thần mua với giá 2000 ở siêu thị bán sỉ.
Cậu đang cố định lại lều trại thì có người đi đến bên cạnh.
"Xin chào, tôi là Trần Chấp Chu." Thanh niên híp mắt, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Cậu là nhân viên ở công ty Xà Trượng nhà tôi à?"
Người đứng đầu của Gen Xà Trượng hiện tại cũng họ Trần.
Tư Thần đã xem tư liệu về Trần Chấp Chu.
Đối phương là sinh vật cải tạo, từ nhỏ đã dung hợp Điểu Xà Thần cấp Sáu, cũng đã dung nạp thêm nhiều cao duy sinh vật khác. Vì có đặc tính ngủ đông nên thường xuyên có trạng thái là chưa tỉnh ngủ, nhưng sau khi tỉnh ngủ thì thực lực vô cùng khủng b0.
Tư Thần nhớ tới Điểu Xà Thần cấp thấp mình từng ăn, cảm thấy Trần Chấp Chu cũng rất thơm, giống như lòng chiên giòn rắc phô mai.
Đói bụng quá.
Phòng ngừa Trường Sinh Uyên tiếp tục béo lên, gần hai tháng nay Tư Thần không dám ăn ngon, không khỏi có chút thèm.
Tư Thần nhịn xuống cơn đói, vươn tay, lễ phép bắt tay: "Xin chào, tôi là Tư Thần."
Trần Chấp Chu nói: "Tôi cảm thấy công ty cũng nên quan tâm đến chuyện dừng chân của nhân viên khi đi công tác. Cậu thấy sao? Xe tôi rộng lắm, có phòng cho khách đó."
Nói xong, hắn ngáp một cái: "Ngại quá, mới bị ép phải tỉnh giấc kỳ ngủ đông, bị bắt tham gia thi... nên vẫn còn hơi buồn ngủ."
Nếu sau khi tốt nghiệp, Tư Thần không làm việc ở tầng chót của viện nghiên cứu, cầm từng đồng lương bán mạng cho tư bản, bây giờ cậu sẽ rất cảm động.
Tư Thần còn chưa kịp từ chối, một người khác đã gia nhập chiến trường.
Sở Đông Lưu mạnh mẽ tiến vào cuộc trò chuyện: "Tiểu Chu à, cậu nói thử xem có trùng hợp không. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, chúng ta đã không gặp nhau mười mấy năm rồi đó. Tiểu Chu vẫn là một người rất nhiệt tình rộng rãi nhỉ."
Trần Chấp Chu giật giật khóe miệng, xem như là đã chào hỏi rồi.
Sở Đông Lưu là tiến hóa giả cơ giới.
Khi còn học tiểu học, hai người này ở chung phòng ký túc xá.
Khi Trần Chấp Chu đi ngủ, đầu biến thành đầu rắn, buổi sáng Sở Đông Lưu tỉnh dậy bị dọa sợ đến mức khóc rống lên.
"Tư Thần, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là em họ của anh Quý Sở Nghiêu đây. Lần trước chúng ta có gặp nhau trên đảo Tứ Quý." Sở Đông Linh nhìn về phía Tư Thần, nở một nụ cười vô cùng thân thiết: "Anh họ có dặn tôi phải giúp đỡ cậu một chút. Tuy bây giờ mới tháng 5 nhưng buổi tối ở đây rất lạnh, hay là cậu đến ở chung xe với tôi đi?"
Trần Chấp Chu cười lạnh: "Trên xe cậu chỉ có một chiếc giường, để cho cậu ấy ngủ dưới đất à?"
Sở Đông Lưu: "Tôi ngủ dưới đất không được à?"
"Cậu thì ngủ trên sàn nhà, còn sủi cảo thì rất ngon, đúng không?"*
*就你还睡地铺,好吃不过饺子是吧: Trung Quốc có câu: Ngon như sủi cảo, nghỉ ngơi còn hơn ngủ
Ngữ khí của Trần Chấp Chu vô cùng trào phúng.
Rất lâu về trước, hai nhà vốn có hôn ước với nhau. Bọn họ đều là con cháu dòng chính, đã sớm phân rõ sự khác biệt giữa tình yêu và hôn nhân, vì vậy dù không thích đối phương nhưng vẫn phải đảm bảo sau này có thể sinh ra một đứa con chung, mỗi nhà mỗi đứa là tốt nhất.
Lúc Sở Đông Lưu đang học đại học bị thất tình, buộc phải kết hôn với người khác. Người nọ còn là người yêu cũ của anh họ xa, môn không đăng hộ không đối.
Kết cục tất nhiên là thảm thiết.
Ngay lập tức, Sở Đông Lưu liền biến sắc: "Trần Chấp Chu, đừng có làm ô uế thanh danh của người khác!"
Thấy không khí bắt đầu nổ thuốc súng, Tư Thần nói thẳng: "Tôi không có quan hệ gì với thầy Tống. Tôi chỉ đặt một chuyến xe trên mạng rồi thầy ấy nhận đơn."
Cậu nói xong, lấy điện thoại, mở giao diện của chuyến xe: "Tôi không vào ở nhờ xe ai được vì tôi không thể ngủ với người lạ."
Sở Đông Lưu và Trần Chấp Chu liếc mắt nhau một cái, sau đó khách sáo hai câu thì về xe của mình.
【 Nhóm thi thạc sĩ đại học Bạch Đế 】(nhóm giấu tên)
- Tư Thần nói là đặt xe trên mạng.
- Các cậu tin không?
- Ngài ấy sao lại có thể chạy xe thuê được hả?!
- Thật ra thì năm nay đại học Bạch Đế đột nhiên tuyển siinh cũng khá là khả nghi.
- Anh tôi muốn bỏ học cao học và thi lại.
- Ha ha, với tính tình của mấy người nhà họ Tống các cậu, gia chủ chỉ ráng uống thuốc lên được tới cấp Bảy, cả nhà từ trên xuống dưới chỉ dựa vào mặt của Bạch Đế để sống thôi.
- ??? Có bản lĩnh thì đừng chơi giấu tên
- Không cần cãi nhau.
Cuộc thảo luận lâm vào cục diện bế tắc.
- Tuy rằng... Nhưng mà... Tôi cảm thấy Tư Thần giống giống ngài ấy. Mặt mũi cũng hao hao nhau. Có phải là con riêng gì không?
- Tôi có nghe nói đàn ông qua năm 25 tuổi không thể sinh nữa đâu. Năm nay Tư Thần 22 tuổi, vậy năm cậu ấy sinh ra thì ngài ấy 169 tuổi. Ổn không vậy?
- Các cậu thử suy nghĩ lại đi. Đã bao lâu rồi đại học Bạch Đế không tuyển sinh? 30 năm? Sao lại trùng hợp như vậy?
- Nhưng chỉ trúng tuyển có một người. Tư Thần không có khả năng đậu nổi.
- Nói tiếp, các cậu có ai dám gỡ bài thi ra chưa?
- Không dám. Số hiệu của cậu là bao nhiêu?
- x-07
- x-11
- x-3
...
- Ặc... Đề tài này có nguy hiểm quá không vậy? À có một khả năng, @LâmGiaiLệ, khoa học kỹ thuật Bát Phương đừng có chơi nhìn trộm!
(Nhóm thảo luận đã bị quản trị viên xóa)
***
Tư Thần cũng không qua đêm trong lều trại.
Vì khoảng 10 giờ tối, thí sinh cuối cùng đã đến.
Người đó đến từ Chế tạo Hỗn Độn, là người của nhà họ Thẩm. Sau lưng mỗi tập đoàn không chỉ có một gia tộc lớn.
Thẩm Thu đến không bao lâu thì Bạch Đế cũng đã quay lại.
Dù trên người ông hoàn toàn khô ráo nhưng Tư Thần có thể ngửi thấy một mùi đất ẩm, giống như vừa rời khỏi đầm lầy.
Tư Thần có chút choáng váng.
Đột nhiên cậu ý thức được rằng khi đó Trường Sinh Uyên không phải say xe, mà là choáng đầu vì Bạch Đế.
Bạch Đế vỗ vỗ tay: "Các em đã tập trung đầy đủ thì chúng ta cũng không cần phải chờ đến 12 giờ ngày mai. Được rồi, xin các thí sinh hãy chuẩn bị thẻ dự thi, bắt đầu vòng thi thứ hai... Bây giờ chúng ta sẽ vào nơi thi."
Tống Tử Ngọc lấy thẻ dự thi trong túi ra, siết chặt trong tay.
Ngón tay của Bạch Đế vẫy vẫy giữa không trung, thẻ dự thi bằng kim loại màu đen bỗng chốc từ trong tay Tống Tử Ngọc bay lên, đậu trên cổ áo.
Bạch Đế mỉm cười nói: "Là mang như vậy."
Trên thẻ dự thi của Tống Tử Ngọc có đánh số x-11.
Ban đêm ở vùng ngoại thành quả thật rất lạnh, huống hồ ở đây còn gần nước. Cách đó không xa là giao điểm của ba con sông. Trong không khí đều là hơi nước ẩm ướt, m0n trớn trên da, nhanh chóng ngưng tụ thành những bông tuyết nhỏ vụn.
Để hợp với không khí, Bạch Đế mặc thêm một áo khoác nâu ở bên ngoài áo sơ mi.
Ông còn buộc mái tóc dài của mình lên thành một cái đuôi ngựa, dây cột tóc cùng màu với áo gió được quấn thành một cái nơ bướm nho nhỏ.
Tư Thần nhìn thấy ông lục lục trong túi áo khoác của mình thì tìm thấy một khối cầu không có quy tắc, giống như những mảnh thủy tinh nhỏ kết hợp lại với nhau.
Ông ném khối cầu đó lên khu đất trống gần đó.
Nhanh chóng, không gian bắt đầu vặn vẹo biến hóa, giữa không trung xuất hiện một cái xoáy nước màu đen, giống như kết giới vật chất tối (1) bị nén đến cực điểm, đồng thời trông nó cũng giống như một cánh cửa khổng lồ.
Một màn này đã làm vỡ nát nhận thức của mọi người ở đây về không gian gấp khúc.
Ai nấy đều chấn động.
Tư Thần bỗng nhớ tới lời của Zeus về "Lý thuyết Nông dân": Nhóm gà tây xem những quy luật mình phát hiện ra là chân lý, không ngờ rằng tất cả chân lý chỉ là hành động do người nông dân thuận tay làm ra.
Bạch Đế chỉ tay vào cánh cửa đen, nói: "Vào thôi. Hai tuần sau thầy tới đón mấy đứa."
Tống Tử Ngọc ngạc nhiên: "Thưa ngài, ngài không làm giám thị ạ?"
Bạch Đế cười cười: "Ở bên ngoài làm giám thị cũng là giám thị thôi. Không được hả?"
Dù vẫn đang tươi cười nói chuyện nhưng nhìn qua thì ban đêm Bạch Đế không có tốt tính như ban ngày.
Vì vậy bả vai Tống Tử Ngọc liền co rúm lại.
Đã đến bước này, không có khả năng bỏ thi.
Tư Thần mấp máy môi, cậu đứng ở đầu hàng, quyết định đi vào vào đầu tiên.
...
...
Các thí sinh trật tự ngay ngắn vào trong phòng thi.
Nhưng Tống Bạch vẫn đứng tại chỗ như cũ, nụ cười trên mặt vẫn không có biến hóa gì.
Gió đêm cuồng loạn, những chiếc xe xung quanh bị gió thổi bay rơi vãi đồ vật bên trong, chỉ có Tống Bạch vẫn đứng bất động như núi.
Tống Bạch cũng muốn vào theo, vì nếu không cẩn thận một người thừa kế chết ở bên trong sẽ có rất nhiều người đến trước mặt ông khóc lóc sướt mướt.
Nhưng bây giờ ông có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Tống Bạch lạnh lùng nói: "Lăn ra đây."
"... Bạch Đế."
Một âm thanh trầm đục vang lên, giống như đang nhai nuốt từng chữ.
Một bóng đen giãy giụa từ dưới mặt đất và cây cối chui ra, hệt như nước chảy, không có thực thể, nhanh chóng hội tụ trước mặt Tống Bạch.
Bóng đen hỏi: "Ngươi đã bị sa thải khỏi tất cả các vị trí của Chế tạo Hỗn Độn, sao vẫn còn u mê không tỉnh ngộ?"
Chế tạo Hỗn Độn không chỉ có ở thế giới này.
Tống Bạch suy nghĩ một lát, đáp: "Có khả năng là những người càng ngu muội thì sẽ càng kiên định với tín niệm của mình đi."
Nghe ông nói xong, bóng đen liền vùng lên trong phúc chốc.
Dao động khiến không gian run rẩy vặn vẹo. Bóng đen tỏa ra giữa cơn gió to, giống như một vị thần cao cao tại thượng.
Đối với người bình thường, sinh vật cao duy vốn dĩ là thần.
Tống Bạch mở mắt, đôi mắt đen đặc, không còn tròng trắng.
Nửa người ông vỡ ra, biến hóa thành hình thái của Trường Sinh Uyên, xúc tu phóng ra siết lấy bóng đen, giống như một chiếc cần câu bắt được thủy quái dưới đáy nước.
Bóng đen phát ra tiếng thét thê lương chói tai: "Lần này là ta, lần sau lại là những kẻ khác! Khe hở Không - Thời gian ở chiều không gian này sẽ càng lúc càng lớn hơn, ngươi còn có thể bảo vệ được bao lâu?!"
Tống Bạch không trả lời.
Gió dừng. Mặt đất hỗn độn.
Tống Bạch hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ông nuốt xuống một ngụm máu đen vừa trào đến đầu lưỡi.