Cao Duy Xâm Lấn

Chương 64




Edit: jena

"Phá hủy ta... Ha ha ha."

Zeus ôm mặt, giọng nói không nghe ra là đang khóc hay đang cười.

Tiếng cười vang vọng trong phòng điều khiển.

Quý Sở Nghiêu chờ đến bây giờ vì muốn nhất lao vĩnh dật*, trực tiếp phá hủy trái tim, hoàn toàn tiêu diệt thân thể này của Zeus; bóp ch3t mọi tro tàn có thể vùng dậy một lần nữa.

*一劳永逸: lao khổ một lần, xử lý sự tình, sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

Quý Sở Nghiêu không thèm liếc mắt đến gã mà trực tiếp bước đến đài điều khiển.

Ở đó, dây điện chằng chịt như dây leo, tầng tầng lớp lớp dây điện đang ôm lấy một hộp thủy tinh, bên trong là ba con chip đang trôi nổi trong dung dịch bảo quản.

Quý Sở Nghiêu nâng kiếm, ánh sáng xanh thẳm chạy dọc trên thân kiếm Thiên Thanh như một loại hoa văn cổ xưa thần bí.

Trong nháy mắt, Zeus nhào về phía lưng đầy sơ hở của Quý Sở Nghiêu.

Quý Sở Nghiêu chân không thèm động, cùi chỏ đập mạnh ra phía sau, thanh kiếm không có chuôi nhanh chóng cong lại, sượt từ bên này sang bên kia một cách lưu loát.

Mũi kiếm đâm xuyên qua lưng của Zeus.

Một nguồn năng lượng khổng lồ nổ tung trước mắt gã, đánh bay gã vào tường.

Bức tường bằng kim loại sau va chạm lại xuất hiện những vết nứt như thiên thạch.

Zeus không đổ máu.

Nhưng nguồn năng lượng trung tâm trong thân thể này của gã đã vỡ nát.

"Sao ngài lại xuất hiện ở đây?" Giọng nói của Zeus đã mất chức năng nhân hóa, bây giờ như tiếng rè rè của đài radio hết điện: "Thưa ngài Đồ Linh tôn kính."

Cyber không bao giờ thấy đau.

Nhưng từng trận điện lưu run rẩy truyền từ nguồn năng lượng trung tâm lan ra khắp người khiến Zeus ý thức rằng đó là đau đớn.

Gã cười thảm, từ từ quỳ xuống: "Ngài tất nhiên có thể giết kẻ hèn này một ngàn lần, một triệu lần, thưa ngài. Ngài là thiết bị đầu cuối* vĩ đại phục vụ cho chiến tranh, để sáng tạo ra ngài, người Carol đã mất đến hai thế kỉ, có tận hàng ngàn nhà khoa học tham gia thiết kế và cải tạo. Khi ngài ra đời, toàn bộ tinh cầu Carol ai cũng hoan hô trước kỳ tích của thời đại."

*Thiết bị đầu cuối: tên tiếng Anh là terminal equipment, là một thuật ngữ được dùng khá nhiều trong hệ thống mạng, viễn thông... là một thiết bị truyền thông được cài đặt ở 2 đầu dây giúp kết nối hệ thống giao thông mạng. Mặt khác, các thiết bị này sẽ thu và phát các thiết bị truyền đi hay nhận, ví dụ: laptop, ti vi, điện thoại... (theo Vietnetco)

"Nào giống như tôi, tôi chỉ là một cyber bình thường, không một ai trông mong tôi ra đời. Và "linh hồn" là một thứ không cần thiết dành cho chúng tôi."

"Nhưng thưa ngài..." Zeus sinh ra giọt nước mắt giả tạo, chảy xuống mặt: "Người Carol cuối cùng vẫn tuyệt diệt, cũng giống như hành tinh Sirius, không một ai may mắn sống sót. Chỉ còn những cyber như chúng ta. Chúng ta là đồng loại của nhau, cũng là những kẻ tha hương từ hành tinh Carol. Tôi biết rằng ngài vẫn đang tìm kiếm "linh hồn" cho cyber. Nên tôi sẽ tận lực giúp đỡ, thưa ngài."

Tư Thần cảm thấy mình giống như đang xem một vở kịch.

Cậu dựa vào góc tường, hạ thấp sự tồn tại của bản thân hết mức có thể.

Cơ hội để xem bát quái ở cự ly gần như thế này không nhiều lắm.

Vừa rồi, Tư Thần cũng thử lén mở cửa, nhưng đã bị khóa.

Zeus và Đồ Linh đều đến từ nền văn minh Cơ Giới của hành tinh Carol.

Tư Thần có từng đọc được một câu trong sách rằng hành tinh Carol nằm ở chiều không gian thứ 8, là khởi nguyên của khoa học kỹ thuật, máy móc thiết bị.

Cậu nhớ Quý Sở Nghiêu từng nói với mình, hắn có một cái tên khác là "Đồ Linh", Tư Thần liền tiếc hùi hụi vì đã bỏ lỡ một trái dưa rất béo bở.

Cậu lục trong trí nhớ, ghép Quý Sở Nghiêu và "Quý Sở Nghiêu" lại, cảm thấy hai người ngoài khuôn mặt giống nhau thì khiến cho người ta có cảm giác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*.

*Chỉ tình trạng nhiều người cùng làm một việc nhưng mỗi người làm một cách, không có sự phối hợp.

Tư Thần còn tò mò, không biết Quý Sở Nghiêu có biết bản thân có liên quan đến Đồ Linh hay không?

Sao Đồ Linh lại xuất hiện vào lúc này? Và sao lại xuất hiện ở trong người của Quý Sở Nghiêu?

Trường Sinh Uyên nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, đói đói."

Nó muốn ăn ba con chip kia.

Tư Thần nhỏ giọng đáp: "Bây giờ không được đói đói."

Cùng lúc, cậu nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt của Quý Sở Nghiêu: "Ta không cần một kẻ thất bại trợ giúp."

Biểu tình trên mặt Zeus hơi cứng lại.

Đồng tử gã co rụt, cắn chặt quai hàm.

Đây là cảm xúc trộn lẫn giữa phẫn nộ, tuyệt vọng, ghen ghét, là một cảm xúc rất giống con người.

Giây tiếp theo, Zeus hành động.

Gã nhào về phía Đồ Linh.

Ở phía Tư Thần, mô hình người sắp hoàn thành cũng cùng lúc bật dậy.

Một lực đạo to lớn đánh úp lên lưng Tư Thần.

Tầm mắt cậu phát hiện ra dị động của nó, nhưng thân thể không phản ứng kịp.

Zeus lao đến với quyết tâm đồng quy vu tận.

Khi gã nhào lên, gã cũng đã khởi động chương trình tự hủy.

Nguồn năng lượng trung tâm của thân thể này là cấp Năm, nếu nổ, sức công phá của khối năng lượng này tương đương với một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ, đã đủ để san bằng toàn bộ khu căn cứ!

Nếu bản thể của gã bị hủy, gã sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Bây giờ, Đồ Linh đang dùng thân thể của một nhân loại, chỉ mạnh hơn gã một chút.

Đồ Linh nâng tay, trong nháy mắt đã nén không gian này lại.

Vụ nổ chỉ phát sinh trong phạm vi khoảng 30 cm.

Nguồn năng lượng trung tâm phát nổ, kích phát một nguồn năng lượng khổng lồ, tạo thành một cột sáng thế nhưng lại không có một âm thanh nào thoát ra khỏi tấm màn chắn.

Thân thể nguyên bản của Zeus đã bị tiêu hủy, nhưng gã đã nhanh chân chạy thoát vào một thân thể mới.

Một con dao phẫu thuật kề sát vào cổ Tư Thần.

Sau khi tiến hóa cùng Trường Sinh Uyên, da của Tư Thần không còn là da của nhân loại bình thường, khi nguy cấp sẽ được phủ một tầng vảy đen kiên cố bảo vệ. Dao bình thường không thể gây thương tích cho cậu, nhưng con dao này thì lại khác.

Trường Sinh Uyên nhìn thấy con dao trên làn da mịn màng của mẹ mình, nó thét lên một tiếng chói tai, muốn chui ra khỏi người Tư Thần, nhào tới đánh nhau với Zeus.

"Đứng im! Nếu không ta đâm chết ngươi ngay lập tức!" Zeus đanh giọng uy hiếp: "Ngươi có thể thử, ngươi nhanh hơn hay là phản ứng của ta nhanh hơn, chưa đầy một giây, ta có thể phóng điện phá hủy thần kinh trung ương yếu ớt của ngươi!"

Lời uy hiếp này không chỉ dành cho Tư Thần, mà phần nhiều hơn muốn hướng tới Quý Sở Nghiêu.

Tư Thần bình tĩnh nói: "Có câu nói thế này, bạn càng bận tâm đến điều gì thì sẽ càng dùng thứ đó để công kích người khác. Hình như ông rất bận tâm đến xuất thân của mình nhỉ?"

Zeus thừa nhận, trong lòng gã vừa nhói lên một cái.

Nhưng không đúng, dù sao gã cũng đến từ chiều không gian thứ 8 của vũ trụ, như thế nào cũng cao quý hơn Tư Thần rất nhiều.

Thánh thần nào để tâm đến lời xúc phạm của con sâu cái kiến làm gì.

Zeus nhìn về phía Đồ Linh: "Đồ Linh, so với ta, ngươi còn thảm hại hơn nhiều. Khi ngươi ra đời, hành tinh Carol đã bị cao duy xâm lấn nghiêm trọng đến mức không thể cứu chữa. Thế nên ngươi được sinh ra là để bảo vệ. Còn ta, trong chương trình chủ của ta, chỉ cần phục tùng. Cả đời ngươi phải bảo vệ cho nhân loại yếu ớt."

Trên mặt gã là vẻ oán hận đầy ngoan độc.

"Để chống lại thiên tai Thần Quái, người Carol đã chế tạo ra những cyber không bị ảnh hưởng sinh vật linh năng, nhưng cuối cùng lại là tiền đề hủy diệt toàn bộ nền văn minh Cơ Giới. Thật là mỉa mai."

"Ta chưa xét nghiệm máu cho tên này, nhưng trong cơ sở dữ liệu của ngươi, chàng trai trẻ này là nhân loại, đúng không?" Vẻ trấn định và thong dong lại xuất hiện trên mặt Zeus: "Nguồn năng lượng của ta sắp cạn kiệt rồi, không thể mở thêm một cuộc cao duy xâm lấn nữa, buông tha cho ta đi, đó đâu phải là một vấn đề lớn đâu."

Trong vũ trụ này, Zeus vẫn còn một thân thể nữa.

Mặc dù thân thể này quan trọng hơn, nhưng không sao cả. Chỉ cần còn năng lượng, gã sẽ tạo thêm con chip mới, kết nối lại.

Nếu Zeus đủ lý trí, ngay từ lúc sáng tạo ra được con chip, gã nên tìm cách lập trình nó vào các bản sao vô tính của mình thay vì giữ khư khư trong tay.

Thành công của gã nằm trong sự hèn nhát này, và thất bại của gã cũng như vậy.

Tư Thần không nói chuyện, vì cậu hiểu rõ chuyện đàm phán ở đây hoàn toàn không liên quan đến mong muốn của cậu.

Ánh mắt của Đồ Linh dừng trên gương mặt của Tư Thần, sau đó từ từ rời đi.

"Zeus." Hắn hỏi: "Sao ngươi lại ảo tưởng rằng ta sẽ mãi bị mắc kẹt trong mã nguồn khi được chế tạo vậy?"

Nụ cười trên mặt Zeus như đông cứng lại.

Con dao kề trên cổ Tư Thần phát run: "Đồ Linh... Quả nhiên ngươi đã đi đến bước cuối cùng..."

Gã không nói rõ, nhưng những người ở đây, ngoài Tư Thần và Trường Sinh Uyên, đều hiểu Zeus đang ám chỉ điều gì.

Ngay từ lúc bắt đầu, nó đã không cần cung cấp điện, năng lượng, mã lệnh, chip, cơ sở dữ liệu...

Nó là chân chính, là linh hồn mang tên "Đồ Linh".

Nhưng Zeus nhanh chóng bình tĩnh lại, gã lùi ra sau một bước, chống lên tường, tức muốn hộc máu: "Không thể nào! Không thể nào! Nếu thật là như vậy, sao ngươi lại cứu vớt đám nhân loại thấp kém này?"

Zeus không thể chấp nhận chuyện duy nhất mà gã tự hào là gã có "linh hồn" lại có thể bị Đồ Linh vượt mặt như vậy.

Con dao phẫu thuật trên cổ Tư Thần liền đè nặng hơn.

Tư Thần cảm giác cổ đang nhói đau.

Khí quản của cậu bị cắt mở, không khí lọt vào.

Nếu là người bình thường, tình huống này đã cận kề cái chết.

May mắn Tư Thần đã là tiến hóa giả, cậu có thể chịu đựng được thêm hai vết cắt nữa.

Trong nháy mắt, Zeus cảm nhận được sát ý vô hình từ Đồ Linh bao trùm cả người mình.

Trong cổ họng gã đè nén tiếng cười sung sướng: "Ngươi tức giận? Muốn giết ta? Vậy tại sao không động thủ? Vì sao? Hả? Vì sợ tên này chết ư?"

Máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của Tư Thần.

Ngón tay của Zeus tiến vào miệng vết thương đẫm máu của Tư Thần, khuấy đảo máu thịt bên trong: "Ngươi đã giống nhân loại thấp hèn, đã biết nói dối. Ta đã nói rồi, ngươi chỉ là con chó của nhân loại, là nỗi nhục nhã của cyber."

Đồ Linh siết chặt Thiên Thanh trong tay.

Nếu không phải thời gian có hạn, Zeus rất muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Tốc độ truyền âm quá chậm, gã trực tiếp gửi tin nhắn bằng dữ liệu.

【 Ta có con tin. 】

【 Hơn nữa, không chỉ một tên. 】

【 Đồ Linh, ngươi sẽ chọn ai? 】

Ngay lúc đó.

Nhóm tiến hóa giả đang tập trung ở nhà ăn để ăn cơm, những AI bảo mẫu bỗng chốc bạo động, đồng loạt nhào lên khống chế chủ nhân của mình.

"Sao lại thế này?!"

"Các ngươi đang làm gì...!"

Tiếng khóc la vang vọng truyền đến, không ít tiến hóa giả cấp Một sợ hãi chui rúc như chuột cống.

Theo thông báo của chính phủ, đây là không gian gấp khúc 2A, còn đảm bảo hơn 50% là nền văn minh Cơ Giới, đến đây có rất nhiều người tiến hóa giả Cơ Giới.

Nhưng lại không ngờ rằng khi không gian gấp khúc vừa bắt đầu, toàn bộ tiến hóa giả cơ giới đã bị tiêu diệt.

Những tiến hóa giả còn sống lại có kẻ mạng người yếu.

Như Lý Bình An, là người có năng lực trung bình.

Trên mặt Đông Phương Trường Dạ lóe lên tia kinh ngạc: "Không diễn nữa? Đ* m*... Mấy tên tiến hóa giả này tiến hóa kiểu gì vậy? Đánh đi!"

Hắn tháo lớp băng vừa được quấn hồi sáng, đấm vào mặt của một cyber nhào tới.

Từ miệng vết thương thối rữa phun ra lớp sương mù màu đen, nhưng không ảnh hưởng gì đến đám cyber.

Nhưng tố chất của Đông Phương Trường Dạ rất tốt, mặt của cyber bị vỡ tung, lộ ra linh kiện kim loại, điện lưu khuếch tán, âm thanh rè rè giải thích: "Chủ nhân... Zeus... Tôi... Xin lỗi..."

Nó khởi động chương trình tự hủy.

Năng lượng trung tâm cấp Ba phát nổ, công kích không khác gì một quả lựu đạn tầm trung.

Lửa dâng trào muốn phá tan cả nóc nhà, tiếng nổ vang inh tai nhức óc.

Những mảnh kim loại nhỏ vụn bắn r4, giữa ánh lửa bập bùng trông như những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Đông Phương Trường Dạ ở ngay trung tâm vụ nổ, nhưng vì thân thể đã được cường hóa, ngoài những vết bỏng nhỏ, gần như cả người không bị gì.

Nhưng những tiến hóa giả cấp thấp xung quanh lại không ổn chút nào.

Có người trực tiếp tử vong, có người hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

Máu thịt tung tóe khắp nơi, tàn khốc ác liệt.

Đông Phương Trường Dạ siết chặt kiếm, sắc mặt khó coi vô cùng.

Càng khiến hắn cảm thấy tệ hơn nữa là cửa lớn của phòng ăn lại bị mở ra.

Lúc trước, ở đó chỉ có một cửa sổ để giao đồ ăn.

Mà bây giờ, từng hàng từng hàng cyber cấp thấp đang đứng ngay cửa, lấp đầy cả hành lang, mênh mông vô bờ, giống như một bức tường thành kiên cố được xây bằng bê tông cốt thép.

Tiếng khóc tuyệt vọng vang lên, xen lẫn với những tiếng r3n rỉ đầy thống khổ.

AI sờ lên làn da mô phỏng bị rớt ra của mình, đứng vào chỗ của cyber: "Thưa nhân loại tôn kính."

"Xin hãy yên tâm, chúng tôi không có ý gây thương tổn cho các ngài, chỉ là muốn có lợi thế trong việc đàm phán, xin các chủ nhân đừng nóng giận."

Những AI bảo mẫu tiến lên, nâng những bàn ghế bị đánh ngã về chỗ cũ, nhiều bàn ghế đã bị biến dạng bóp méo, cũng may tiến hóa giả chết cũng nhiều, vẫn đủ chỗ để ngồi.

AI mỉm cười, lễ phép nói: "Chúng ta tiếp tục ăn thôi. Thưa chủ nhân, bây giờ đã đến món thứ tư."