Edit: jena
Trong căn cứ không có nghiêm cấm hai người ngủ một phòng, vì vậy Đông Phương Trường Dạ thuận lợi đến phòng của Tư Thần.
Tư Thần vừa mới đóng cửa, bỗng nhiên một lực đạo đánh úp lên lưng.
Cậu không phải không phòng bị, nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, dẫn đến thắng bại rất rõ ràng.
Tư Thần cảm giác bả vai mình vị đập vào ván cửa, có hơi đau.
Đông Phương Trường Dạ chỉ bằng một tay đã túm được cổ tay thiếu niên, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau, một tay còn lại ôm lấy eo cậu.
Đông Phương Trường Dạ vùi đầu vào cổ Tư Thần, hít một hơi thật sâu: "Em yêu, anh nhớ em lắm. Tổ chức đã sắp xếp cho anh một đối tượng, nhưng anh sống chết không cần, anh vẫn muốn khi về cưới em..."
Tư Thần giơ tay lên, ấn vào động mạch của Đông Phương Trường Dạ: "Buông ra."
Thái độ hai bên hoàn toàn bất đồng.
Đông Phương Trường Dạ cứng đờ người buông tay, nụ cười trên mặt từ từ biến mất: "Không phải em nói muốn ngủ với anh à?!"
Tư Thần nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chỉ là một cái cớ thôi. Em..."
Tư Thần còn chưa nói xong, Đông Phương Trường Dạ đã xoay người, đá bay bàn trà.
Bàn thủy tinh vỡ nát trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.
"Lừa gạt tôi vào đây làm gì?!"
Đông Phương Trường Dạ như một dã thú phát cuồng, gầm gừ tại chỗ.
Động tác của hắn liên lụy đến vết thương trên cánh tay, băng vải vừa được quấn kĩ lưỡng đã loang lổ vết máu đỏ thẫm.
Cũng may phòng cách âm rất tốt, phòng ngủ của mỗi người đều cách rất xa.
Tư Thần hơi nhăn mày, giải thích: "Đông Phương Trường Dạ, em lừa anh vì không thể nói thẳng trước mặt đám cyber đó được."
Đông Phương Trường Dạ vẫn tiếp tục đá vào cái bàn vỡ nát, trong mắt là một mảnh xám xịt, tơ máu giăng kín, không nhìn thấy rõ đồng tử: "Tôi vừa vào đã phát hiện trong phòng có người."
Đông Phương Trường Dạ chỉ tay vào tủ quần áo, cảm thấy tức giận đến nực cười: "Chỉ nhiêu đó mà có thể lừa được tôi?"
"Người bên trong là ai? Giết người cướp của tôi thấy nhiều rồi. Em muốn cái gì mà tôi chưa cho em không, hả? Vẫn muốn dùng cách cũ? Hay là do tôi gây cản trở em gả vào hào môn?!"
Bệnh tim của Đông Phương Trường Dạ phát tác, hắn run rẩy vì tim đau nhói.
Hắn lấy tay che kín mặt mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Thần qua khe hở, nỗ lực áp chế cơn tức giận xuống: "Tư Thần, cho tôi một lời giải thích."
Tức giận khiến cho máu liên tục dồn lên não, đầu của hắn phát đau, gần như cả mặt đang phừng phừng đỏ lựng.
Tư Thần hít sâu một hơi, xoa bóp chân mày: "Sao anh không mở tủ ra nhìn thử?"
Đông Phương Trường Dạ tiếp tục đá bay cửa tủ quần áo.
Quý Nguyên Cát bị tháo dỡ hết tay chân đang được treo trong tủ quần áo, trên nguc còn có hai sợi dây điện rũ xuống.
Quý Sở Nghiêu còn rút một dây ra c4m vào mũi cậu bé dịch dinh dưỡng để uống, không lo đói chết.
Nhưng mà dù vậy vẫn có chút khó coi. Và cyborg vẫn còn trong trạng thái "hoạt động".
Ban đầu Tư Thần còn lo lắng không biết chuyện này có để lại bóng ma tâm lý cho Quý Nguyên Cát hay không.
Quý Sở Nghiêu lại nói rằng trong khoảng thời gian này ý thức của Quý Nguyên Cát đã ngủ đông, không cần lo thì Tư Thần mới yên tâm.
Đông Phương Trường Dạ: "..."
Thật khủng khiếp, đây là người yêu của em ấy ư?
Tư Thần rót hai ly nước ấm, vì bàn đã bị phá nát nên cậu đành phải đặt ly nước xuống mặt đất.
Cậu hỏi: "Bây giờ anh ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được chưa?"
Đông Phương Trường Dạ im lặng một lát, khom lưng nhận ly nước, ngồi xuống sô pha.
Đông Phương Trường Dạ nhấp một ngụm nước ấm, cảm giác như vừa tỉnh rượu, hắn nói: "Anh hiểu được."
Tư Thần chưa nói lời nào: "...?"
"Em nhờ tôi hủy thi diệt tích?" Đông Phương Trường Dạ phân tích: "Dù sao cũng là dòng chính của nhà họ Quý, nghe nói nhà bọn họ có thể gửi trực tiếp hình ảnh trước khi chết lên hệ thống chủ. Không sao, em cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em mang đi vứt. Cứ giao cho chồng em, anh rất thạo giết người cướp của."
Tư Thần mặt không cảm xúc đáp: "Cũng không phải chuyện này."
"Vậy thì là gì?"
Tư Thần: "Em có cách lấy con chip trong đầu anh."
"Ha?"
Đông Phương Trường Dạ hơi kinh ngạc.
Hắn ngồi trên sô pha, giống như lần đầu tiên quen biết với Tư Thần.
Dù chỉ gặp dịp thì chơi, nhưng Đông Phương Trường Dạ quả thật là bạn trai của Tư Thần.
Thậm chí vì đối phương chăm cậu quá kỹ, cậu mất luôn cơ hội cưỡi lừa tìm ngựa* trong kỳ học quân sự.
*骑驴找马: thành ngữ Trung Quốc, tương đương với "Đứng núi này, trông núi nọ". Ý là bạn Tư Thần bị anh này quấn dữ quá không tìm thêm được mối nào khác á =))))
Nhưng không thể phủ nhận rằng trong khoảng thời gian đó, Đông Phương Trường Dạ đã giúp đỡ Tư Thần rất nhiều.
Tư Thần không cho rằng mình cần một con suối lớn để đền ơn đáp nghĩa từng giọt nước giúp đỡ khi xưa, nhưng Đông Phương Trường Dạ trông quá đáng thương, nếu có thể giúp được thì nên giúp.
Hơn nữa, Trường Sinh Uyên thật sự rất đói. Quân đoàn Radiant đã cung cấp nhiều sinh vật cao duy nhưng nhiêu đó khó lòng thỏa mãn được cái thùng cơm của Trường Sinh Uyên.
Trạng thái suy yếu của Trường Sinh Uyên cũng sẽ khiến cho Tư Thần cảm thấy đói khát và mệt mỏi.
Tư Thần cảm thấy nếu còn nhịn đói thêm mấy ngày nữa, cậu sẽ trực tiếp phát rồ lên ôm người mà gặm. Cô gái tên Sở Linh Lung kia nghe qua chắc ăn cũng khá ngon.
"Có liên quan đến đặc tính sinh vật tiến hóa của em." Tư Thần tháo găng tay, Trường Sinh Uyên từ khe hở chui ra ngoài, hai xúc tu nhỏ màu đen thò ra giống như xúc tu nửa trong suốt của sứa biển: "Nó nhận thấy có "đồ ăn" ở gần. Có một cái ở trong đầu của anh. Nếu em đoán không sai thì thứ khống chế anh không phải chip, mà là sinh vật cao duy đánh số 314."
Sinh vật cao duy số 314, tên gọi Tử Mẫu Tằm, đến từ nền văn minh Miêu Cương, là một loại cổ trùng.
Đông Phương Trường Dạ theo bản năng sờ lên thanh kiếm của mình. Không sai, hắn đang đề phòng.
Những năm nằm vùng đã khiến hắn thay đổi không ít.
Ngay từ đầu, vẻ ngoài và tính cách điên khùng chỉ là mặt nạ ngụy trang để phân biệt với quá khứ.
Mà bây giờ, tấm mặt nạ đó đã tháo xuống.
Nhưng dù có giả vờ đi chăng nữa, hắn cũng không thể quay về chính mình của năm đó. Hắn đã giết không ít người, tay đã đầy máu tanh, mỗi đêm đều có thể nghe thấy tiếng oan khóc thê thảm bên tai.
Tư Thần cũng là một trong số đó.
Tư Thần mãi mãi cũng không thể nói cho Đông Phương Trường Dạ biết rằng năm 18 tuổi ấy, thật sự cậu đã nghiêm túc suy nghĩ không biết có nên kết hôn với hắn hay không.
May mắn là Đông Phương Trường Dạ cũng không cố gắng nữa, đã biến mất giữa đường.
Làm rể cho một gia đình giàu có còn không thú vị bằng làm tiến hóa giả.
Tư Thần thích cảm giác nắm chắc vận mình của mình trong tay hơn.
Đông Phương Trường Dạ rầu rĩ cười ra tiếng: "Thật à? Vậy em muốn làm gì?"
Tư Thần: "Em sẽ mở một cái động trong đầu anh, để cho Tiểu Uyên đi vào, sau đó Tiểu Uyên sẽ ăn cổ trùng trong đầu anh."
Đông Phương Trường Dạ nheo mắt: "Em thật kỳ lạ, còn đặt tên cho nó."
Trường Sinh Uyên không vui "chi chi" hai tiếng, hạ một bậc của Đông Phương Trường Dạ trong danh sách ứng cử viên làm cha kế.
Đông Phương Trường Dạ: "Dám dùng kiếm bổ đầu, hơi dọa người. Em có kinh nghiệm không?"
Tư Thần không muốn lừa hắn: "Không có."
"Nhưng mà chuyên ngành học của em là sinh vật, thành tích tốt lắm. Với lại em cũng có một lần thực hành."
"Thành công không?"
Tư Thần ngoan ngoãn thành thật: "Chưa kịp làm xong."
"Vì sao?"
"Xảy ra cao duy xâm lấn, hai thực nghiệm thể đều tử vong tại chỗ."
Đông Phương Trường Dạ giật giật khóe môi: "Chờ chồng em bình tĩnh suy xét một chút, anh đi hút điếu thuốc."
Hắn đứng dậy, rút một điếu thuốc dài trong túi ra.
Tư Thần không thích mùi thuốc lá, nếu ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn sẽ không chịu hôn môi, vì vậy Đông Phương Trường Dạ đành phải đổi sang thuốc có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, nhưng đáng tiếc, chưa kịp đổi thì đã rời đi.
Đông Phương Trường Dạ vào WC, một mình buồn bã hút thuốc.
Tư Thần cũng không thúc giục. Cậu mở TV, tùy tiện bấm bấm.
Tư Thần đã xem qua một nửa chương trình này, nhưng bây giờ lại có một đoạn phát trực tiếp từ giữa danh sách.
Cũng là một câu chuyện kể về việc nhân loại đã mất đi quê hương Trái Đất, cùng cyber đi du lịch vũ trụ. Khi nhân loại muốn chết, cyber liền mang nhân loại về chỗ ở khi xưa. Phần kết khá thú vị, khi cyber vừa chôn nhân loại xuống đất, trong phòng liền xuất hiện một nhân loại mới.
Nhân loại đó nói một câu giống như phần mở đầu: "Carol, chúng ta không có quê hương."
Ra là nhân loại này đã sớm bị cải tạo thành cyborg, chỉ còn giữ lại phần não, thân thể đã lắp ráp toàn bộ linh kiện kim loại, qua 100 năm sẽ chết một lần, cyber sẽ dẫn nhân loại đến đây để đổi thân thể mới.
Nhưng nhân loại lại không nhớ chuyện này. Vì ở đây, lịch sử đã sớm bị chôn vùi, chỉ còn những giả thuyết do cyber xây dựng cho nhân loại.
Tư Thần cảm thấy có chút không nói nên lời, cảm giác cyber này sống rất khổ sở, vì không có nhân loại bên cạnh, nó sẽ không biết sống như thế nào.
Tư Thần xem, đột nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Lần trước cậu vẫn chưa xem hết bộ phim này?
Tư Thần nhanh chóng nhìn danh sách diễn viên, lần này, phần biên tập cuối cùng lại bị cắt đi.
Phim có tên là "Vườn địa đàng hạnh phúc".
Tư Thần cảm thấy hình như có người muốn thông qua cách này để nói với cậu điều gì đó.
"Vườn địa đàng hạnh phúc. Căn cứ này, quân đoàn Radiant có cấu tạo như một vườn địa đàng."
Tư Thần lâm vào trầm tư: "Trong phim, nhận loại đã bị cải tạo, hoàn toàn không biết chính mình là cyborg. Nếu ứng với bộ phim thì cyber trong phim ứng với quân đoàn Radiant, còn nhân loại thì là "chúng ta"?"
Ba nhân loại bị dẫn đi xét nghiệm máu ngày hôm nay, khoảng thời gian biến mất ở giữa, họ đã gặp gì, hình như cậu đã có đáp án.
"Hai lần. Cyber trong phim đều có tên là Carol?"
Tư Thần theo bản năng thẳng người, sờ sờ lên đầu mình, không có dấu vết bị khâu lại.
Cậu khom lưng, xốc drap giường, dưới giường có một khẩu pháo nổi, mang đến cho Tư Thần một tia an toàn.
"Tiểu Uyên..." Tư Thần quỳ trên thảm, thấp giọng gọi.
Trường Sinh Uyên: "Chi?"
"Mẹ sợ."
Dù nó có chút khó hiểu nhưng nó vẫn muốn trấn an mẹ nên quấn quanh cánh tay của Tư Thần, nhẹ nhàng cọ cọ.
Chất nhầy trên xúc tu có tác dụng gây tê mỏi và ăn mòn.
Thân thể của Tư Thần đã trải qua cải tạo nhưng dù sao cũng không phải là Trường Sinh Uyên, cánh tay cậu bỏng rát, da thịt non mềm bị sưng đỏ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tư Thần cảnh giác ngẩng đầu.
Cậu đã dặn dò AI không được quấy rầy bọn họ.
Tư Thần đến gần cửa, cánh cửa không có mắt mèo.
Cậu dò hỏi: "Ai?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Quý Sở Nghiêu: "Là tôi."
Quý Sở Nghiêu có quyền hạn vào phòng, thật ra không cần phải gõ cửa. Nhưng bây giờ đã không còn sớm, hắn lo lắng Tư Thần lại phát bệnh như lần trước, sẽ bị dọa sợ.
Tư Thần sửng sốt, vì cậu không ngờ Quý Sở Nghiêu lại quay về nhanh như vậy.
Cậu mở cửa.
Bên kia, cửa phòng vệ sinh của mở ra, khói thuốc phả ra ngoài, chắc chắn là không hút một điếu.
Đông Phương Trường Dạ gỡ then cài cửa: "Làm thôi, mạng của chồng em đều giao cho em."
Giọng nói vang lên không cao không thấp.
Bước chân vừa định bước vào của Quý Sở Nghiêu đã dừng lại.
"Làm gì?" Giọng nói trầm thấp không khỏi tăng cao: "... Chồng?"
Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng xanh.
Tư Thần: "..."