Edit: jena
12 giờ trưa. AI đúng giờ gõ cửa phòng, đến đón Tư Thần đi ăn cơm trưa.
Chỉ thấy một người ra, AI hỏi: "Thưa chủ nhân, hai cyborg của ngài đâu ạ?"
Tư Thần đáp: "Trong phòng. Không cần phải lúc nào cũng dẫn theo làm gì."
AI không hỏi nhiều.
Bữa ăn trưa nay được nấu theo kiểu Trung Quốc, vẫn là mỗi người một phần như cũ.
Tư Thần chú ý rằng bàn ăn dài đã được thay thành ba cái bàn tròn, mỗi bàn gồm 7 người. Ngồi bên cạnh cậu vẫn là Đông Phương Trường Dạ.
Trưa nay thiếu ba người.
Dù ít hơn nhưng lại ăn nhiều hơn hôm qua.
Thật ra Tư Thần ăn cũng rất nhiều, nhưng chủ yếu do cậu đút Trường Sinh Uyên ăn chứ không tính là tự ăn cơm.
Tư Thần không phải là người duy nhất phát hiện ra vấn đề này.
Đông Phương Trường Dạ lấy đũa gõ gõ lên chén, phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong nhà ăn: "Vậy là, ăn càng nhiều, chết càng nhanh?"
AI của hắn vô cùng kinh ngạc: "Thưa chủ nhân, tôi không hiểu ý tứ của ngài."
Đông Phương Trường Dạ dùng đũa chỉ vào hai bàn bên cạnh: "Đây, tổng cộng có 21 người, nhưng hôm qua là 24. Những người khác đi đâu rồi?"
"Ý ngài là ba chủ nhân còn lại ạ?" AI vẫn duy trì nụ cười tươi trên mặt: "Xin ngài chớ lo lắng. Bọn họ đang được tiến hành xét nghiệm máu, đến tối là có thể quay lại."
Sau khi AI nói xong, nhiều người bắt đầu hốt hoảng.
Nhìn ở bên ngoài, bọn họ vẫn chưa có ai bị gì. Quân đoàn Radiant không chỉ giúp bọn họ thoát khỏi tòa thành chết đầy khói bụi ô nhiễm bên trên để xuống tầng ngầm an toàn này mà thái độ lúc nào cũng cúi đầu tôn kính.
Nếu ở đây không phải không gian gấp khúc, chắc có lẽ họ đã trực tiếp mất đi tính cảnh giác.
Giọng điệu của AI có chút bi thương: "Nếu ngài lo lắng, xin cho phép tôi được hỏi không biết chúng tôi đã làm gì không tốt, khiến cho ngài hiểu lầm? Cyber của Radiant được tạo ra để phục vụ vì nhân loại, chống lại quân đoàn Apocalyspe. "Phục tùng" chính là số mệnh của chúng tôi; ý nguyện của ngài là mệnh lệnh tối cao dành cho chúng tôi."
Số 1 ở bàn bên cạnh nói: "Nếu vậy thì tôi muốn trở về mặt đất. Trong căn cứ này quá chán."
Giọng điệu của cô có chút cứng ngắc.
AI của cô có giới tính nữ nhưng diện mạo lại trung dung, có nét của cả nam và nữ, không tính là xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn.
AI đó tiến lên một bước, nhấn bả vai cô xuống: "Thưa ngài, xin đừng tùy hứng như vậy."
Số 1 giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp: "Buông ra! Không phải nói ý nguyện của tôi là mệnh lệnh tối cao hả?!"
Giọng điệu của AI điềm đạm: "Việc giúp nhân loại mãi mãi mạnh khỏe là một hy vọng xa vời, chúng tôi chỉ có thể ngăn chặn những nguy hiểm có thể xảy ra. Không khí trên mặt đất quá ô nhiễm, không thích hợp để cho nhân loại sống."
Số 1 ngừng giãy giụa, nhưng gương mặt đã đỏ bừng, cô che mặt mình, không nhịn nổi mà sụt sịt.
AI lấy khăn tay trong túi ra, giúp cô lau nước mắt: "Xin đừng khóc, chủ nhân. Ngài cứ ở đây, mọi chuyện đều sẽ ổn."
Ngoài ý muốn, vẻ mặt của nó vô cùng dịu dàng.
Tư Thần mặt không cảm xúc đút cơm cho Trường Sinh Uyên ăn, trong đầu điên cuồng suy nghĩ.
Quân đoàn Radiant chắc chắn che giấu không ít việc, nhưng Tư Thần cảm thấy nếu quân đoàn này đã nắm giữ trong tay nhiều vũ khí mà lại không chủ động tấn công; ít nhất có một chuyện bọn họ không bị lừa, đó là cyber của Radiant luôn nhận mệnh "phục tùng".
Nhưng nếu máu sau khi xét nghiệm không thuần, liệu có bị loại khỏi đội ngũ không?
Tư Thần không quá chắc chắn, dù sao bọn họ cũng là "nhân loại ngoại lai", không tính là "nhân loại" thuần khiết.
Và nhân loại chân chính của Radiant chính là một đám người có đuôi dài như khỉ.
Dù AI đã đứng lên giải thích nhưng bữa trưa hôm nay, mọi người đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Bởi vì ai cũng lo lắng nếu ăn quá nhiều sẽ bị mang đi "xét nghiệm máu".
Còn Tư Thần lại nghĩ rằng trong quá trình xét nghiệm máu sẽ không liên quan đến việc ăn cơm. Cơm chỉ là thuốc mê phụ trợ, không cần thiết phải dùng một vài phần cơm để giải quyết vấn đề lương thực khủng hoảng ở căn cứ.
Quá trình xét nghiệm máu hản là có liên quan đến việc kiểm tra não vào buổi tối.
Cậu ngẫm lại, khi những người này đi ngủ, những cyber mà họ nghĩ đang bảo vệ mình lại im lặng xuất hiện trong phòng, từ từ kiểm tra trong lúc thần không biết, quỷ không hay.
Lần này kiểm tra não, lần sau không biết có phải là trực tiếp cải tạo luôn hay không.
Chỉ cần nghĩ đến việc đó có khả năng xảy ra, sau lưng Tư Thần bỗng cảm thấy lạnh toát.
***
Sau bữa trưa lại là một quãng thời gian nhàn rỗi.
Trong căn cứ có một khu vực giải trí. Bên trong có thư viện, phòng tập gym, khu trò chơi.
Để thỏa mãn nhu cầu ăn uống, ở đây cũng có phòng bếp. Nhưng nguyên liệu toàn là thực phẩm tổng hợp, có mùi vị và hình dạng giống với đồ ăn gốc.
21 người tề tựu trong phòng nhưng vẫn còn rất nhiều không gian trống.
Ngoại trừ thư viện, những chỗ khác đều có các cyber phục vụ.
Tư Thần nắm chuôi đao, lang thang vô định.
Trên những cột trụ trong phòng giải trí đều có TV, tất cả đang phát chương trình giải trí, đồng dạng với bộ phim tẩy não mà Tư Thần xem trong phòng mình.
Sau lưng cậu vang lên giọng nói của một cô gái: "Mẹ tôi nói rằng chỉ có con người mới có nhu cầu thỏa mãn tinh thần, những thứ đó đều để cho chúng ta xem."
Tư Thần nghiêng đầu.
Người nói là số 1.
Vóc dáng cô không cao, bộ váy trên người có nhiều vết dơ.
Vì cô cũng mặc một bộ váy màu trắng nên hiếm khi Tư Thần không phải giả vờ bộ dạng hòa nhã như bình thường: "Đúng vậy. Nhưng mà một lời nói dối có lặp lại một trăm lần thì cũng không thể thành sự thật được."
Vào giờ ăn trưa, cũng có người không thèm đề phòng, vẫn ăn uống đến no say.
Dù không nhận thức được dị thường nhưng họ vẫn lựa chọn mơ màng sống còn hơn là tỉnh táo trong đau khổ.
Trên găng tay của cô gái có điểm xuyết đá quý, hai tay cô khép vào nhau, hơi hơi khụy gối: "Tôi là Sở Linh Lung, đến từ khoa học kỹ thuật Bát Phương của nhà họ Sở, tiến hóa sinh vật, cấp Ba."
"Tư Thần, từ Gen Xà Trượng." Tư Thần suy nghĩ một chút: "Cấp Ba."
Cậu đã đến giữa cấp Ba và cấp Bốn, nhưng mạnh hơn cấp Ba nhiều.
Tầm mắt của Sở Linh Lung liếc qua những cyber cách đó mấy mét, thấp giọng nói: "10 năm trước, mẹ tôi mất tích trong không gian gấp khúc. Bà ấy là tiến hóa giả tiến hóa phương thức cơ giới."
"Chúng tôi thuộc dòng chính của gia tộc, dù không có thiên phú nhưng được đặc cách ghi danh, nhờ tổ tiên che chở, có thể đoán được còn sống hay đã chết."
"Mẹ tôi không chết. Nhưng chúng tôi không tìm thấy bà ấy, bà ấy giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không tìm thấy được thông tin nào. Trong tài khoản cũng không có ghi chép mua sắm gì, dù có trốn đi cũng cần yêu cầu ăn, mặc, ở hoặc đi lại."
"Sau khi bà ấy mất tích, tôi dùng thuốc để không lớn lên nữa, vì tôi sợ khi mẹ quay lại, bà không nhận ra tôi."
Nói đến dây, giọng nói của Sở Linh Lung không nén nổi run rẩy.
Ánh mắt Tư Thần nhìn về phía cyber nữ cách đó không xa, cũng mặc một cái váy dài, nở một nụ cười duyên dáng.
Đó là AI bảo mẫu của Sở Linh Lung.
"Tôi có thể cảm giác được đó là mẹ mình. Nhưng mà không giống... tất cả đều không giống."
Sở Linh Lung muốn gào khóc lên, nhưng tiếng nức nở lại không dám phát ra quá lớn.
Bây giờ, dù cô có nỗ lực như thế nào, mẹ vẫn không nhận ra mình.
Nói cô là cô gái cũng không đúng lắm, bề ngoài của Sở Linh Lung vẫn là một cô gái trẻ, nhưng linh hồn trong cơ thể là của một người trưởng thành.
Tư Thần không an ủi, cậu chỉ đứng im lặng chờ Sở Linh Lung khóc xong.
Nhưng với gương mặt dịu dàng của cậu đã là một loại an ủi kỳ lạ.
Sở Linh Lung điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu kiên định: "Tôi muốn dẫn bà ấy khỏi không gian gấp khúc, nên tôi cần một ít sự trợ giúp."
Tư Thần có chút ngoài ý muốn: "Ở đây nhiều người như vậy, sao lại là tôi?"
"Ở đây..." Sở Linh Lung bình tĩnh đáp: "Nếu không phải kẻ ngu thì cũng là người điên, một là quá yếu, hai là sĩ diện, tôi chướng mắt. Nếu cậu giúp tôi, sau khi thoát khỏi đây, nhà họ Sở sẽ hậu tạ cậu thích đáng."
Tư Thần hơi mỉm cười: "Tiểu thư Sở, vậy thì cô tìm lầm người rồi. Tôi là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng không có khát vọng hay dã tâm."
Sắc mặt của Sở Linh Lung ngạc nhiên: "Cậu hẳn là người bình dân, còn mặc đồng phục của tập đoàn Xà Trượng. Tôi có thể cấp quyền hạn công dân cao hơn cho cậu, còn có cuộc sống... Nếu cậu cần tiền, tôi có rất nhiều tiền!"
Tư Thần bình tĩnh ngắt lời: "Nhưng ở đây là không gian gấp khúc."
Không phải sóng êm gió lặng, mà là nguy hiểm bủa vây bốn phía. Tư Thần không có hứng thú giúp đỡ.
Nhưng sau khi Sở Linh Lung cung cấp thông tin cho cậu, Tư Thần cũng tốt bụng nhắc nhở: "Tối đi ngủ, nhớ cẩn thận một chút."
***
Sau khi chơi ở phó bản Thần Quái lần trước, Tư Thần vẫn có chút tò mò về khu vui chơi này.
Khu trò chơi ở phòng trong cùng, phải đi tới vài phút mới đến nơi.
Khi cậu đến, bên trong đã có người.
Đông Phương Trường Dạ đang ở trên sàn đấu quyền anh, hai tay để trần, đang đấu với cyber.
Hắn đánh rất tận hứng, trên mặt là sự phấn khích tột độ, đánh đầy hăng say.
Cyber không có mặt bị hắn đánh đến suy yếu, dây điện bên trong văng ra, linh kiện rơi rụng xuống đất.
"Tiếc quá, không có máu." Đông Phương Trường Dạ lẩm bẩm.
Dáng người của hắn không cường tráng, thậm chí có chút mong manh nhưng sức bật lại rất lớn.
Tư Thần nhìn qua, sau đó đi đến máy gắp thú bông.
Máy gắp thú này được sơn màu xanh, mặt ngoài dán những hình dán đáng yêu, thú bông bên trong trông cũng bình thường.
Ở đây, gắp thú bông không cần xu trò chơi.
"Hừm.., Suy nghĩ nhiều quá ư?"
Vừa rồi, nghe những lời của Sở Linh Lung xong, cậu có một suy đoán mơ hồ.
Đó là các nền văn minh cao duy cấp cao có liên kết với nhau, chúng không phải những thân thể độc lập, mà là hoạt động cùng nhau để nuốt chửng những nền văn minh cấp thấp hơn.
Không phải ngẫu nhiên mà chúng xuất hiện những thế giới cao duy cấp thấp hơn...
Nếu không sẽ rất khó giải thích vì sao ở đây cũng có "Tập đoàn Xà Trượng" và "Trung Tâm Cơ Giới"; mẹ của Sở Linh Lung sao lại mất tích trong một không gian gấp khúc và biến thành một cyber ở không gian gấp khúc khác?
Tư Thần không thể xác định chắc chắn suy đoán của mình, nhưng cậu vẫn thích gắp thú bông.
Dù sao cũng rảnh, Tư Thần dứt khoát không thèm khống chế sở thích của mình, bắt đầu gắp ngay một con heo bông.
Một con heo bông màu hồng bị gắp ra ngoài.
Trên màn hình của máy gắp thú có một hàng chữ phụ họa:
"Xin chúc mừng ~ Bạn đã gắp được tôi!"
Khi nhìn thấy dòng chữ, Tư Thần không nhịn được mà cong cong miệng cười.
Cậu nói: "Đúng vậy, là tôi bắt được đó."
Trên màn hình có một con gấu bông pixel màu trắng đáng yêu, nó vẫy tay, nháy mắt với Tư Thần.
Con gấu này giống như đúc con cậu gặp ở máy chơi game của phòng khám Tâm Hồn, kể cả hoa văn trên áo sơ mi của nó.
Đông Phương Trường Dạ tựa người vào dây trên khán đài, giọng điệu châm chọc: "Gì vậy, gắp được một con thú bông mà cậu cũng vui như vậy hả?"
Tư Thần quay đầu, cầm con heo bông trong tay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.
Đông Phương Trường Dạ ngoắc ngoắc tay, dưới chân là những bộ phận bị đứt gãy của cyber.
Hắn nghiêng đầu: "Muốn lên so tài một chút không hả?... Em trai nhỏ."