Edit: jena
Sau khi nhận thức được kế sách của sinh vật cao duy, Tư Thần chạy nhanh xuống lầu.
Cậu chạy thẳng xuống tầng 10.
Tiếng bước chân ở phía sau đã từ từ dừng lại.
Cảnh tượng ở đây không giống với lúc cậu đi lên.
Mặt tường của tầng 10 không được trét xi măng, giống với những tòa nhà lát gạch cổ xưa, Tư Thần chỉ từng nhìn thấy những bức tường như thế này trong những bộ phim tài liệu lịch sử.
Giữa hành lang có bóng đèn kích hoạt bằng giọng nói tỏa ra ánh sáng vàng cam.
Bóng đèn sáng ngời, chiếu rọi hai bên vách tường dán những khẩu hiệu được sơn mực đỏ.
Tư Thần nhìn qua, tất cả đều là những bảng quảng cáo như "□□XXXXX", "Sửa ống nước: XXX", "Mở ổ khóa XXX"...
Ở giữa bức tường ngổn ngang quảng cáo, cậu phát hiện một thông tin hữu ích.
"Phòng khám Tâm Hồn, luôn luôn quan tâm đến sức khỏe tinh thần. Liên hệ qua số điện thoại XXXX (Bác sĩ Hùng).
Thông tin này được viết ở trên trần nhà hành lang.
Tư Thần tiến lại gần, ngửa đầu, mở đèn pin, hơi nheo mắt lại.
Số điện thoại của bác sĩ Hùng bị một vệt sơn đen che kín.
Phía dưới còn có mấy hàng chữ chi chít: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng", "Lừa đảo! Không cần tin", "Vô cùng xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ rất nhớ con".
Không khí ngày một lạnh lẽo trên dãy hành lang dài, không có một bóng người, càng không có dấu vết ẩu đả.
Tuy Dư Liên sợ ma quỷ nhưng vẫn là một tiến hóa giả cấp Hai, quỷ bình thường chỉ có thể gặm c4n hắn từ từ.
Ở đây không phải là hiện trường đầu tiên.
Tư Thần tiếp tục đi xuống dưới. Nhưng cảnh tượng trong dự đoán lại không xuất hiện. Cậu quay về tầng số 10.
Con số "10" dán ở giữa cầu thang như đang cười nhạo cậu.
Quả nhiên, là quỷ đả tường.
Tư Thần không di chuyển, cậu đứng suy nghĩ dưới ánh đèn.
Cậu khởi động con mắt nhân tạo, tìm kiếm vị trí của Dư Liên.
Tư Thần cũng không hi vọng gì nhiều, không ngờ cột sóng của Dư Liên lại xuất hiện trên đỉnh đầu cậu.
Cậu leo cầu thang lên trên. Mười mấy giây sau, cậu lại quay trở về tầng 10.
Tư Thần giơ đèn pin nhìn về phía tầng 11. Nơi đó đang có một màn sương đen bao phủ, ánh sáng không thể xuyên qua.
Cậu lớn tiếng gọi: "Dư Liên, anh đang ở đâu?"
Trên đỉnh đầu có động tĩnh, giọng nói của Dư Liên mang theo tiếng nức nở nhưng đồng thời cũng là nỗi vui mừng: "Con ở đây! Bố ơi! Con trai ngoan của bố đang ở đây!"
Tư Thần: "... Anh đang ở tầng mấy?"
"Tầng 11!" Dư Liên hô to với nơi phát ra giọng của Tư Thần: "Tôi vẫn đang đi xuống dưới, tới chỗ giao nhau giữa tầng 11 với tầng 10 thì đụng một cái... Ôi chao, vãi lắm, tôi cũng không biết nói cho cậu nghe như thế nào, nói chung là đụng vào một người đang bò trên mặt đất."
"Hai chân sau của người đó quặt lên cổ, cứ như thế mà bò trên mặt đất, cả người toàn là máu. Tôi con mẹ nó sợ tới mức đầu đập lên trần nhà, sau đó chỉ biết quay đầu bỏ chạy."
Cơn chấn kinh của Dư Liên hẳn là chưa dứt, tốc độ nói cực nhanh, nghẹn ngào nói xong thì thở d0c: "Vốn tôi muốn tìm cậu, kết quả là vẫn ở mãi một chỗ không thoát ra được. Còn sinh vật cao duy kia thì lại không thấy đâu. Anh trai, cậu còn ổn không? Đèn pin của tôi không biết ném đi đâu rồi, bây giờ không thấy gì hết."
"Tôi đang ở tầng dưới." Tư Thần: "Anh đi xuống thử xem."
Hai chân của Dư Liên lại run lẩy bẩy. Hắn nhìn hành lang tối đen như mực, lấy hết can đảm đi xuống vài bước.
Tư Thần nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Cậu giơ đèn pin lên, chiếu thẳng vào ngõ ra hành lang.
Trong màn sương đen, một cánh tay tái nhợt vươn ra, đầu ngón tay run rẩy như đang sờ cái gì đó.
Giọng của Dư Liên run lên: "Anh ơi anh ở đâu, tôi lạnh muốn đóng băng luôn rồi, ở đây lạnh quá."
Tư Thần cũng cảm giác được. Cái lạnh này hoàn toàn không liên quan đến hoàn cảnh ở đây, mà là cái lạnh tỏa ra từ sâu trong tâm hồn, xông thẳng đến đỉnh đầu.
Con mắt nhân tạo xác định được hình dáng mơ hồ trong màn sương.
Tư Thần im lặng một lát, giơ tay lên, đan mười ngón tay vào nhau.
Dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi cậu kéo Dư Liên ra khỏi màn sương, Tư Thần vẫn không nhịn được mà tê dại cả da đầu.
Hai chân Dư Liên bị bẻ quặt ra sau lưng, vòng qua bả vai rồi vòng xuống cổ, hai gót chân hướng ra trước.
Thứ vặn vẹo không chỉ có người hắn, mà còn có cổ.
Cổ Dư Liên bị bẻ gãy sang trái, hẳn là đã chịu một ngoại lực tác động vô cùng mạnh.
Tư Thần nhớ lại, khi nào mình sẽ gặp tư thế như thế này?
Nhảy lầu, tư thế cắm đầu khi rơi xuống đất.
Dư Liên chưa chết, chỉ là bị sinh vật cao duy xâm chiếm, đặc tính người gôm khiến hắn phải chịu như thế này.
Nói cách khác, đây là quỷ chiếm xác.
Tư Thần đã cấy ghép Trường Sinh Uyên, hiểu theo nghĩa nào đó cũng thuộc phạm trù sinh vật cao duy xâm chiếm thể xác của mình.
Biểu tình của "Dư Liên" âm trầm, trong hốc mắt là con ngươi nhợt nhạt. Nó nghiêng đầu, lấy tròng trắng ngước lên nhìn Tư Thần, không nói một lời.
Cái lạnh vô hình từ từ lan tràn ra khắp nơi.
Trên mu bàn tay của Tư Thần nứt ra một cái khe máu, xúc tu của Trường Sinh Uyên chui ra ngoài khe hở, quấn một vòng rồi một vòng lên cánh tay của Dư Liên.
Nếu Tư Thần không đủ mạnh, cậu cũng sẽ giống như Dư Liên, bị sinh vật cao duy làm cho biến chất.
Hai người không có hậu nghị gì thâm tình, Tư Thần không động thủ, vì không thể chắc chắn sau khi giải quyết Dư Liên thì có thể thuận tiện giải quyết luôn thứ ở trong người hắn hay không.
Trên cánh tay đột nhiên có một lực kéo.
Dư Liên kéo Tư Thần, đi xuống cầu thang, ý bảo đi theo.
Tư Thần nghĩ nghĩ, không cự tuyệt.
Sau khi đi qua hai tầng lầu, Tư Thần nhìn thấy ở giữa tầng có một mặt tường vốn dán đầy bảng quảng cáo lại xuất hiện một cánh cửa đang mở.
Trên cánh cửa treo một vòng hoa, giấy đen chữ trắng, viết một chữ "Điện"*. Trong góc tường có vài bó hoa cúc trắng, nửa tươi nửa héo, âm khí nặng nề.
*奠: (động từ) cúng tế, dâng hiến; (danh từ) lễ vật, tế phẩm
Một chén cơm nguội đặt ở trước cửa, đầy vun lên như một ngọn núi nhỏ.
Cơm không có đũa, ở giữa cắm ba cây nhang.
Nhang đã cháy một nửa, lửa tắt không ai để ý, tro rơi vãi xuống chén cơm.
Dư Liên nắm chặt tay cậu, kéo kéo cậu đi vào trong.
Điều kiện kinh tế của chủ nhân ngôi nhà này có vẻ không khấm khá lắm, trong phòng bài trí những vật dụng giá rẻ mang phong vị cổ xưa.
Sau khi vào cửa là một phòng khách ngăn nắp, không có đèn, tối đen như mực.
Tư Thần rọi đèn pin, trên tường phòng khách có treo một tấm di ảnh đen trắng, trên ảnh là một người con gái đang cười thẹn thùng, cô mặc váy, nhìn qua chỉ mới 17, 18 tuổi.
Trên sàn phòng khách rơi đầy tiền giấy, giỏ trái cây trên bàn cơm đã hư thối biến chất.
Cửa phòng ngủ chính đang mở, sáng đèn.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc bi thương của một người phụ nữ, giống như tiếng k3u rên của một dã thú bị thương.
"Chào mừng bạn đến phòng khám Tâm Hồn, tôi là bác sĩ chữa trị, bác sĩ Hùng..."
Người mẹ tuyệt vọng chất vấn: "Không phải ông nói rằng nó hết bệnh rồi sao? Đã có thể xuất hiện học tập bình thường, sinh hoạt bình thường? Sao nó lại nhảy lầu hả?"
"Thưa bà, chúng tôi chân thành xin lỗi..."
Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn nhưng đầy phẫn nộ: "Để chữa bệnh cho nó, tôi đã tốn 2 triệu 7 tiền thuốc! Mấy người đã chữa trị như thế nào vậy?!"
"Thưa bà, sau khi em ấy rời khỏi trung tâm hồi phục, không phải đã thừa nhận sai lầm và hứa sẽ không thích người cùng giới nữa? Em ấy nhìn ảnh chụp của bạn bè còn nôn mửa. Sao bà lại cho rằng chúng tôi chữa trị không khỏi cho em ấy?" Bác sĩ Hùng ôn tồn nói: "Bà muốn chúng tôi chữa bệnh đồng tính cho em ấy, chứ không phải bệnh trầm cảm. Đúng không?"
Người đồng tính có thể kết hôn. Nhưng Tư Thần chỉ mới biết "đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần" trong một số ít các tác phẩm văn học, không ngờ sự tình lại có thể xảy ra như thế này.
"Dư Liên" kéo cậu từng bước từng bước đi vào phòng ngủ.
Tư Thần bắt đầu rà quét, trong phòng ngủ không có người, cũng không có sinh vật cao duy.
"Tôi đã đọc nhật ký của nó sau khi về nhà. Mấy người lấy kim đâm nó, lấy điện chích nó, không cho nó ăn, nó còn bị những bệnh nhân khác cười nhạo, mấy người..."
Bác sĩ Hùng ngắt lời: "Thưa bà. Đó là những bước trị liệu bình thường. Lúc trước chúng tôi cũng xin phép bà ký giấy cam kết rồi, không phải ư?"
Bọn họ đi vào phòng ngủ. Đèn sáng, nhưng không có ai. Chỉ có một chiếc điện thoại bàn màu đỏ, ống nghe nối với dây, rũ xuống từ tủ đầu giường, lơ lửng giữa không trung, đung đưa qua lại.
Trong điện thoại truyền đến một trận tạp âm, cuộc đối thoại giữa bác sĩ và người mẹ dần trở nên mơ hồ không rõ.
Tư Thần chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của người mẹ: "Mày sẽ không chết tử tế... Mày sẽ xuống địa ngục!"
Bác sĩ mỉm cười: "Thưa bà. Nếu chúng tôi là hung thủ gây nên bi kịch này, vậy thì người đưa em ấy đến trị liệu là bà, có phải là nguồn cơn của bi kịch không?"
Giọng nói của gã vẫn ưu nhã, dịu dàng như cũ, giống như một nam phát thanh viên.
Trong điện thoại truyền đến những âm thanh hỗn tạp.
Căn phòng này đã lâu không có người ở. Trên mặt đất trên giường đều là tro bụi. Hô hấp không thoải mái, gỗ trên đầu giường đã tích một lớp dầu cặn thật dày.
Trong góc phòng là một người phụ nữ treo cổ.
Tất chân có một sợi dây thép đâm xuyên qua, ở đó vốn là vị trí của một cây đèn trần.
Người phụ nữ bị treo lên như một miếng thịt phơi khô đung đưa. Thi thể đã sớm bị ăn mòn, làn da khô khốc như vỏ cây bị cháy đen.
"Dư Liên" lẳng lặng nhìn chăm chú người phụ nữ, đôi mắt nó vẫn tái nhợt như cũ nhưng lại lấp loáng ánh nước.
Nó kéo Tư Thần tới tủ đầu giường, ở đó có một tờ đơn tuyên truyền đã ố vàng.
"Phòng khám Tâm Hồn đạt danh hiệu phòng khám tâm lý ưu tú liên tục suốt 6 năm của thành phố Bình Lâm!"
"Bác sĩ chữa trị bác sĩ Hùng, tốt nghiệp đại học Salol ở nước ngoài, có bằng tiến sĩ chuyên ngành tâm lý, chứng chỉ hành nghề 11 năm."
"Quan tâm đến sức khỏe tâm lý của trẻ em và thanh thiếu niên. Hiệu quả chữa bệnh là 100%!"
"Hoan nghênh gọi điện cố vấn. Số điện thoại: 0***8999."
"Địa chỉ: số 13, đường Lễ An, thành phố Bình Lâm."
Có lẽ là sợ khách hàng không tìm thấy nên trên tờ đơn còn có bản đồ chi tiết.
Một mũi tên màu đỏ chỉ thẳng vào trung tâm điều trị, phòng khám Tâm Hồn.
"Dư Liên" đưa tờ đơn cho cậu, sau đó buông lỏng tay.
Dư Liên bị vặn vẹo hồi lâu bỗng nhiên giật mình một cái, xương cốt phát ra tiếng vang "răng rắc", bẻ ngược hai chân về phía sau.
"Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết." Dư Liên thở hồng hộc, cảm thấy may mắn sau khi còn sống: "May là độ mềm dẻo của tôi tốt, nếu không đã bị bẻ gãy rồi. Anh trai, lá gan của cậu cũng lớn quá đi... Còn nữa, cậu cũng là tiến hóa sinh vật hả?"
Hắn có thể nhìn thấy mọi chuyện, nhưng không có quyền khống chế thân thể.
Dư Liên còn tưởng mình xong đời rồi. Không phải bị sinh vật cao duy xử lý, mà là Tư Thần xử lý.
Tư Thần không trả lời ngay, lấy ống nghe điện thoại đặt về chỗ cũ rồi ấn nút phát loa.
Điện thoại bàn này vẫn còn dùng được, Tư Thần gọi điện theo số điện thoại trên tờ đơn.
"Tút— Tút—" vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh.
Cuộc gọi đang được kết nối.
Một lát sau, có người bắt máy.
"Xin chào bạn, chào mừng đến phòng khám Tâm Hồn. Tôi là bác sĩ chữa trị, bạn có thể gọi tôi là bác sĩ."
Sau khi bác sĩ nói xong câu đó thì chìm vào im lặng.
Tư Thần bình tĩnh nói: "Thứ nhất, ngươi có thể gọi điện cho người khác bằng mọi cách dù thiết bị kết nối có bị hư, tương tự người khác gọi điện thoại cho ngươi, ngươi cũng không có biện pháp ngắt kết nối."
"Thứ hai, ngươi không thể thoát ra khỏi phòng khám Tâm Hồn. Cho nên ngươi dùng những con thú bông khác nhau giúp ngươi hành động. Những con thú bông đó có năng lượng của ngươi."
"Thứ ba, ngươi không có cách nào để khống chế hết sinh vật cao duy của không gian gấp khúc. Một số sinh vật cao duy khác lại có thù oán với ngươi, nhưng chúng cũng phải chịu giới hạn trong những quy tắc và đặc tính nên cũng không thể báo thù ngươi."
"Đúng không?" Tư Thần hỏi.
Bác sĩ ôn tồn đáp: "Suy đoán thú vị lắm, bệnh nhân đáng yêu."
Tư Thần cũng mỉm cười: "Tôi không phải bệnh nhân, nói chuyện xin hãy chú ý."
Cậu cúp máy.
***
Vì che giấu bản đồ, Tư Thần ở trong phòng nhỏ này tìm tòi một vòng.
Trong phòng này, thứ duy nhất có năng lượng mà cậu rà quét được là cuốn sổ nhật ký bị trống.
Các trang viết trong cuốn nhật ký đã bị xé rách toàn bộ, một cuốn sổ vốn đã không chắc chắn nay chỉ còn lại mười mấy tờ giấy mỏng đến đáng thương.
Dù nhìn như thế nào cũng không thấy có tính công kích.
Tư Thần bỏ nó vào túi thu dụng, cùng Dư Liên rời khỏi phòng 1001.
Hai người vừa mới đóng cửa, cánh cửa lớn liền biến mất, chỉ còn lại vòng hoa màu trắng ở vị trí cũ.
Khi Tư Thần vào nhà, nén nhang đã đốt được một nửa, bây giờ đã cháy hết, chỉ còn lại phần xác cắm trong chén cơm.
Cơm trong chén cũng đã không còn, chỉ là một cái chén trống rỗng.
Tư Thần suy nghĩ một lát, đổ một nửa bình dịch dinh dưỡng vào, cho ma quỷ nho nhỏ ở thời đại cũ trải nghiệm một chút ấm áp từ khoa học kỹ thuật tương lai.
"Đi thôi." Cậu nói.
Lần này, màn sương đen bao trùm hành lang đã biến mất, quá trình xuống lầu vô cùng thuận lợi.
Sau khi ra khỏi tòa chung cư, Dư Liên thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng hai người vừa đi được hai bước, sau lưng truyền đến một tiếng động, có thứ vừa rơi xuống.
Tư Thần quay đầu nhìn, là người con gái trong di ảnh. Đầu cắm xuống đất, vì trọng lực nên thân thể đã bị bẻ gãy.
Máu nhiễm đỏ cả một vùng.
Nhưng cô không đứng lên nữa.