Edit: jena
Vì cảm xúc của người sống sót duy nhất quá kích động, Khương Diệc Trần đành phải dành một ít thời gian để an ủi cậu.
Hắn dẫn cấp dưới đến hiện trường thăm dò, sau đó sẽ quay lại đây báo cáo tình huống.
"Đội trưởng Khương, ở hiện trường phát hiện nhiều xương cốt của con người, đã tiến hành đối chiếu với cơ sở dữ liệu, đều là nhân viên và hành khách trên xe."
"Có vài bộ xương ở bên ngoài xe, nguyên nhân tử vong là do bị sinh vật nhiễu sóng tấn công..."
"Khụ khụ, đội trưởng Khương, ở hiện trường còn phát hiện một thi thể bị hủy hại nghiêm trọng, so khi đối chiếu với dữ liệu gen, nạn nhân chính là Phạm Trần Nham, là tội phạm truy nã cấp D."
Nhưng Khương Diệc Trần thấy rất rõ bọn họ đến chỗ mình chỉ để xem náo nhiệt, thậm chí khóe mắt còn cong cong vì không nhịn cười nổi.
Tư Thần khóc rất thương tâm, nhưng lỗ tai thì luôn dựng thẳng nghe ngóng.
Cậu mua vé xe quay về Giang Sơn, ở trạm xe vẫn còn ghi chép.
Ngoại trừ lang thang cả đời làm lưu dân ở vùng này, lựa chọn tốt nhất chính là theo bọn họ về cục an ninh.
Do không nghĩ rằng hiện trường lại nghiêm trọng đến thế, đội điều tra cũng không mang theo nhiều thiết bị.
Cảm xúc của Tư Thần đã dần bình tĩnh hơn, Khương Diệc Trần bèn dẫn cậu đến ngồi sau xe của mình.
Không có cách nào khác, vì xe của đồng đội đều chất đầy những bao lớn bao nhỏ, chỉ có xe của hắn là còn dư một ghế trống.
Có một người còn tốt bụng tặng cho Tư Thần hai viên thuốc gen. Đây là vật phẩm chuyên biệt của cục an ninh, không giống với thuốc gen dạng lỏng được lưu hành trên thị trường, loại thuốc gen này được nén thành tinh thể rắn. Công dụng ngang ngửa như thuốc gen bình thường, nhưng quan trọng là nó có thể được dễ dàng vận chuyển, mang theo khi làm nhiệm vụ.
Chị gái đưa thuốc thầm thì: "Đội trưởng Khương cho cậu."
Nói xong, còn lấy một cái áo khoác lông dê quấn cậu lại: "Áo cũng là của đội trưởng Khương. Nhà anh ta có tiền, người bình thường không mua nổi áo này đâu."
Khương Diệc Trần đang ghi chép tình huống quay đầu lại, hai tai đỏ ửng lên, rống to: "Chuyện như vậy không cần nói ra!"
Trên mặt Tư Thần tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn, cậu quay đầu nhìn Khương Diệc Trần một cái rồi nhìn lại người đối diện, nhỏ giọng nói: "Xin cảm ơn."
Viên thuốc màu trắng tan ra trên đầu lưỡi, hương vị có chút ngọt.
Tư Thần không biết rằng vị giác của mình đã thay đổi vĩnh viễn, đó là di chứng sau khi bị Trường Sinh Uyên ký sinh.
Vị giác của cậu đã được đồng hóa cùng với vị giác của Trường Sinh Uyên.
Nhìn thương thế của cậu thật nghiêm trọng nhưng sau khi tiến hóa, cậu không còn đau như trước nữa.
Giống như một con bướm phá kén, cần có thời gian nghỉ ngơi trong kén của mình trước khi bung cánh.
Cũng may tác dụng phụ của thuốc gen chỉ có ngủ nhiều hơn.
Tư Thần đăm chiêu suy nghĩ, ngay lúc muốn ngã xuống xe thì đột nhiên tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
Vì chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng, Khương Diệc Trần đã liên lạc với tổng bộ. Nhưng từ nội thành đến đây cũng phải mất ít nhất 2, 3 tiếng đồng hồ.
Vì vậy Khương Diệc Trần lên xe motor, đội mũ giáp cho Tư Thần: "Đi thôi, trước tiên tôi chở cậu đến Giang Xuyên để hỏi tình hình và ghi chép."
Khu Giang Xuyên, cục an ninh.
Tư Thần không muốn ngủ, nhưng cậu mệt quá.
Hơn nữa ở Khu An toàn, mọi người vẫn có chút tín nhiệm đối với cục an ninh.
Cục an ninh còn được gọi là cục quản lý an ninh, là liên minh do các tiến hóa giả thành lập có cơ cấu như một tổ chức sử dụng vũ lực, chuyên phụ trách xử lý những vụ án liên quan đến sinh vật cao duy hoặc các tiến hóa giả có liên quan.
Tư Thần mơ mơ màng màng nhớ rằng hình như là mình được người khác ôm xuống xe.
Đầu óc cậu còn mơ hồ nhưng vừa đến cục an ninh đã bị lay tỉnh để vào phòng ghi chép.
Là phòng ghi chép, không phải phòng thẩm vấn. Chứng tỏ cục an ninh không liệt Tư Thần vào danh sách đối tượng tình nghi.
Không gian ở đây rộng rãi, nhằm điều chỉnh lại tâm trạng của nhân chứng mà còn sử dụng cả máy phun sương có mùi thơm nhàn nhạt.
Người ghi chép rót một ly nước ấm rồi đặt trước mặt cậu, giọng nói đầy trấn an: "Tư Thần. Chúng tôi cần cậu nhớ lại chuyện lúc đó. Cậu là người sống sót duy nhất nên cần phải thuật lại cho chúng tôi biết những chuyện trọng yếu."
Tư Thần hiểu rõ, đây là chướng ngại cuối cùng trước khi cậu được về nhà. Bất kỳ sơ hở nào cũng có thể khiến cho hồ sơ của cậu từ xanh chuyển thành đỏ.
"Ngày 13 tháng 2, tôi mua vé về Giang Xuyên, chuẩn bị ngồi xe về nhà."
Khương Diệc Trần ngẩng đầu: "Sao lúc trước cậu lại đến Giang Sơn? Hệ thống không có ghi chép cậu đã mua vé đến đó."
Tư Thần c4n môi du0i, nhỏ giọng trả lời: "Tôi đến Trang Sơn bằng xe lậu. Vé xe khách rất mắc, đi xe lậu tiện hơn."
Kinh tế của Giang Xuyên phát triển, vé xe cũng theo đó mà đắt đỏ, mua một vé cũng đến mấy chục ngàn điểm tín dụng.
"Tôi lớn lên ở khu Trang Sơn."
Giọng nói của Tư Thần đầy chua xót: "Tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi, lớn tuổi hơn là anh chị của tôi, nhỏ tuổi hơn là em trai, em gái của tôi, chúng tôi không có cha mẹ, viện phúc lợi chính là ngôi nhà duy nhất. Năm tôi 10 tuổi, viện phúc lợi xảy ra không gian gấp khúc, chỉ còn có tôi và anh trai của tôi sống sót."
"Nhưng anh tôi lại bị sinh vật cao duy tấn công ở trong không gian gấp khúc, bây giờ không thể tự mình sinh hoạt. Trước khi đến Giang Xuyên học tập đều là tôi giúp anh ấy. Sau này tôi lại phải đến nơi khác học, đành phải nhờ dì ở viện phúc lợi chăm sóc. Mỗi tháng tôi đều gửi tiền đến để giúp được phần nào kinh phí."
"Lần này về Trang Sơn vì dì đã nói với tôi rằng anh tôi... sắp không được rồi. Nên là tôi..."
Cậu cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào, nói không ra lời.
Khương Diệc Trần nhăn mày, nhìn lại tư liệu vừa được gửi đến.
Trong đó có ghi chép lại một ít sự kiện trong cuộc đời của Tư Thần.
Khương Diệc Trần đến từ chi thứ của nhà họ Khương. Cha của hắn là một tiến hóa giả cấp Năm, cũng công tác tại cục an ninh nhưng chức vụ cao hơn hắn rất nhiều.
Với gia thế như vậy, sinh hoạt của hắn không bao giờ xảy ra vấn đề gì. Những phiền não xung quanh chỉ là nên chọn phương hướng tiến hóa nào, tương lai muốn làm gì.
Tư Thần còn rất trẻ, chỉ mới 22 tuổi, còn là vị thành niên, lý lịch cá nhân lại chỉ gói gọn trong một tờ giấy mỏng.
Từ lúc sinh ra, Tư Thần đã bị vứt bỏ ở trong không gian gấp khúc. Thời điểm phát hiện ra cậu, cậu được bỏ trong một chiếc xe nôi, vì đói khát mà hơi thở đã thoi thóp, trong xe chỉ có một tờ giấy viết rằng: "Xin hãy chăm sóc cho nó".
Sau khi được nhận nuôi, cha mẹ nuôi lại một lần nữa vứt bỏ cậu. Khi cậu quay về viện phúc lợi thì lại ngoài ý muốn trở thành người tàn tật.
Cuộc sống của Tư Thần chỉ có thể khái quát bằng một chữ "Khổ". Dù có rất nhiều chuyện khiến cậu không thể đứng dậy nổi, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên trì, nhẫn nhịn sống tiếp.
Ghi chép viên tiếp tục hỏi: "Được rồi, ở trên xe đã xảy ra chuyện gì?"
Thân thể của Tư Thần nháy mắt cứng còng, đồng tử co rút lại.
Khóe miệng cậu run rẩy: "Lúc đó là nửa đêm, tôi vẫn còn đang ngủ. Đột nhiên có rất nhiều sinh vật nhiễu sóng va đập vào cửa sổ xe. Ai cũng đều rất hoảng sợ."
"Tài xế dừng xe, dặn chúng tôi tôi không cần phải lo lắng, sẽ có người ở cục an ninh đến xử lý những sinh vật nhiễu sóng... Sau đó... Người ngồi ở đối diện tôi bỗng nhiên mọc ra cánh tay thứ ba, lấy súng uy hiếp tài xế."
Nhân viên thấp giọng nói: "Là cánh tay Quỷ Trần Nham, là một tội phạm bị truy nã, săn trộm giả. Tiến hóa giả cấp Hai, phương hướng tiến hóa là cải tạo thần quái." Trình Diễm chỉ là cái tên giả.
"Tài xế chỉ có thể tiếp tục lái xe để trấn an cảm xúc của anh ta. Nhưng hành khách ở trên xe rất lo lắng, trốn ở khoang xe sau không muốn ra ngoài. Người đó bắt mọi người phải quay về chỗ cũ..."
Tư Thần kể lại một màn gió tanh mưa máu ở trên xe.
Nhớ lại một nửa, cậu nhắm chặt mắt lại, biểu tình vô cùng thống khổ.
Khương Diệc Trần nghiến răng nghiến lợi: "Thằng chó đó, thiêu chết nó cũng vẫn còn tiện nghi cho nó lắm."
Ghi chép viên tạm thời dừng lại, tiến hành trấn an nhân chứng, chờ Tư Thần bình tĩnh lại.
Tư Thần: "Anh ta là tiến hóa giả, chúng tôi không phải là đối thủ. Tài xế liều chết mở cửa xe sau để cho chúng tôi chạy đi. Tôi chỉ vừa mới xuống xe, xe khách liền nổ mạnh."
Khương Diệc Trần nhìn mặt Tư Thần, dò hỏi: "Có bao nhiêu người xuống xe? Sao chỉ còn một mình cậu sống? Những người khác đâu?"
Nhân viên nữ thẳng lưng, nhẹ giọng quát lớn: "Đội trưởng Khương, không cần dọa nạt nhân chứng. Anh đang phẩm vấn phạm nhân à?"
Đây là kỹ xảo khi thẩm vấn. Một người đeo mặt nạ đỏ, một người đeo mặt nạ đen*. Người bị thẩm vấn sẽ thả lỏng cảnh giác với người dịu dàng hơn.
*一个人扮红脸,一个人扮黑脸: Nhất cá nhân phẫn hồng kiểm, nhất cá nhân phẫn hắc kiểm
Mình tra trên Baidu thì người ta giải thích bằng "mặt nạ đỏ" và "mặt nạ trắng". Một người hát mặt đỏ và người kia hát mặt trắng, có nghĩa là trong quá trình giải quyết xung đột, một người đóng vai thân thiện hoặc dễ mến, và người kia đóng vai gay gắt hoặc khó chịu.
Mặt đỏ: Ngoại hình và giọng nói tương đối nghiêm khắc, ăn nói khó nghe, hung dữ nhưng tấm lòng lương thiện, tế nhị như Quan Vũ.
Mặt trắng: Bề ngoài thì nhân hậu, hiền lành, nhưng bên trong thì gian ác, chẳng hạn như Tào Tháo.
Biểu tình của Tư Thần vô cùng bất lực: "Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Lúc đó tôi chỉ cố gắng chạy thật nhanh, sau khi xe khách nổ thì lại hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy đã thấy xe cháy không còn gì thì tôi mới ý thức được chuyện gì xảy ra."
"Vậy tại sao lúc đó cậu lại cầm cánh tay kia?"
"Lúc đó tôi bị nó đánh thức." Tư Thần nhỏ giọng đáp.
Trừ khi cánh tay Quỷ có thể nói, nếu không thì sẽ trở thành vụ án không có nhân chứng.
Nói thẳng ra, Tư Thần cũng là người bị hại, chỉ là cậu giấu đi chuyện mình phát hiện ra và lỡ ăn một chủng tiến hóa mới.
Tư Thần ngồi ngốc ở cục an ninh hơn hai tiếng, cuối cùng mới được hít thở không khí tự do, trong lành ở bên ngoài.
Nhưng trên mặt cậu không nở nổi một nụ cười, vì cậu rất mệt.
Vì ra bên ngoài cục an ninh, cậu cũng sẽ bị theo dõi.
...
...
Phòng ghi chép.
Ghi chép viên thu hồi nụ cười trên mặt, lâm vào trầm tư.
Cô có bằng thạc sĩ tâm lý, cũng là một tiến hóa giả, phương hướng tiến hóa là cải tạo thần quái.
Khương Diệc Trần rót một ly nước ấm, hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Ghi chép viên đáp: "Tôi chỉ đang suy nghĩ. Một thiếu niên nhu nhược, trải qua rất nhiều lần cao duy xâm lấn, thậm chí bây giờ còn trở thành người sống sót duy nhất của một cuộc thảm sát nhưng tính cách vẫn ngoan hiền như vậy, có phải là quá may mắn hay không?"
Sinh vật cao duy mà cô dung hợp có một đặc tính gọi là "Búp bê ngày nắng"*. Nói về kỹ năng này thì có hơi dài, nhưng tựu chung lại nó giúp cô có được giác quan thứ sáu nhạy bén hơn người bình thường, tiến hóa đến một trình độ nhất định có thể gây nguy hiểm.
*晴天娃娃: tình thiên oa oa
Không biết vì sao nhưng Tư Thần khiến cho cô có cảm giác bất an. Nhưng búp bê ngày nắng của cô không có thay đổi sắc mặt.
Khương Diệc Trần nói: "Máy phát hiện nói dối cũng không vang. Hơn nữa cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà còn có thể giữ vững tinh thần bình thường, điểm này cũng cho thấy cậu ấy rất mạnh mẽ rồi."
Ghi chép viên mấy máy môi: "Anh nói rất đúng, hẳn là tôi nghĩ nhiều thôi. Gần đây án tử nhiều quá, có hơi mệt."
Sau khi rời khỏi khu Giang Xuyên nửa tháng, cuối cùng Tư Thần cũng đã được về nhà của mình.
Vẫn là một căn phòng chật hẹp, ban công chỉ rộng có 5 mét vuông, không gian tù túng đến mức ngạt thở.
Tư Thần đến nhà tắm công cộng tắm rửa, cậu lau khô tóc, mặc áo ngủ nằm trên giường, cả người như thể hòa vào chiếc giường mềm mại.
Radio trên đầu giường phát ra tin tức: "Tuần sau, các trường đại học sẽ chính thức tuyển sinh học vị thạc sĩ. Theo tin tức được biết, lần này trong 35 Khu An toàn có 47 trường đại học với 127 chuyên ngành, tổng cộng có tất cả 60000 nghiên cứu sinh..."
Tư Thần ngồi bật dậy, tinh thần phấn khởi dị thường.
Sợ bản thân cười ra tiếng, cậu còn phải gắt gao c4n lên tay mình.
Cậu đã trở thành tiến hóa giả. Dù chỉ mới cấp Một nhưng đã không còn đi trên con đường của người bình thường.
Trường Sinh Uyên ngủ say trong cơ thể cậu từ từ tỉnh dậy, phát ra một tiếng nhẹ nhàng: "Chi".
Nó đã tiêu hóa xong bướm hút máu, đã cho Tư Thần một đặc tính mới.
【 Khôi phục máu: máu của sinh vật có thể kích phát máu của bạn, giúp cho thân thể tăng một tầng cường hóa. 】
【 Sinh vật cao duy có cùng cấp bậc chỉ có hiệu lực một lần. 】
Trường Sinh Uyên suy nghĩ rất lâu, cũng không biết làm sao để nói chuyện này cho Tư Thần.
Hệ thống từ ngữ của nó không nhiều lắm, gấp gáp cũng chỉ nói được "chi chi".
Nhưng Tư Thần đã nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Mẹ biết rồi. Cảm ơn."
Bọn họ vốn là một nhất thể.