Edit: jena
Buổi tối.
Trường Trung học Thiên Khải khu 127.
"Thả ta ra!"
Hà Thụy phẫn nộ đập cửa phòng tạm giam.
Phòng tạm giam là một căn phòng kim loại nhỏ hẹp, giống như quan tài, Hà Thụy chỉ có thể miễn cưỡng đứng ở bên trong, xoay người qua lại cũng chật vật khó khăn.
Ngoài cửa, giọng nói của thầy giáo máy móc vang lên: "Ngài đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng. Vì sự an toàn của ngài, chúng tôi chỉ có thể cho ngài vào phòng tạm giam, 7 giờ sáng mai, cửa sẽ tự động được mở."
Theo nghiên cứu ban đầu, vàng, sắt và vonfram được trộn theo một tỷ lệ nhất định để tạo thành một loại hợp kim A-I có thể cách ly các sinh vật Thần Quái một cách hiệu quả, loại hợp kim này cũng là chất liệu chủ yếu để xây dựng các kiến trúc sinh hoạt của nhân loại.
Phí hao tổn để chế thành hợp kim rất cao, để tăng tỉ lệ sống sót của nhân loại, đành phải giảm bớt chất lượng sinh hoạt của họ.
Trong trường học chỉ có phòng tạm giam này được xây dựng bằng hợp kim đặc biệt.
Hà Thụy bị nhốt trong phòng tạm giam như quan tài, nổi điên lên: "Chỉ có công dân bị trừ điểm công dân mới bị nhốt lại! Đừng cho là ta không biết!"
Hôm nay, Hà Thụy và bạn học đã xảy ra tranh chấp. Để chứng minh buổi tối ở ngoài khu sinh hoạt sẽ không gặp quỷ, cậu ta nghĩ mọi cách để bỏ lỡ chuyến tàu đi về cuối cùng.
Hà Thụy hạ quyết tâm muốn vạch trần lời nói dối của Đồ Linh.
Vì không lên xe đúng thời gian, còn cãi lời thầy giáo, cậu bị trừ 5 điểm công dân.
Hà Thụy hùng hùng hổ hổ: "Ta còn 15 điểm nữa mới bị hết điểm! Các ngươi dựa vào gì mà nhốt ta!"
Mỗi tháng, người sống sót ở trong Khu An toàn được tự động cộng thêm 2 điểm công dân.
Để tiến hành quản lý, các chế độ thưởng phạt đều dựa theo điểm công dân.
Nếu điểm công dân bị trừ về 0 điểm hoặc âm điểm, người sống sót sẽ không bị xử tử, nhưng sẽ bị nhốt vào phòng giam.
Cho đến khi điểm khôi phục điểm dương mới có thể đi ra ngoài.
Lúc trước, có một người Carol có gen khuyết tật, tính tình trời sinh bạo lực đã ở trong nhà ăn gi3t ch3t bạn học, hình phạt là bị trừ 10 ngàn điểm công dân.
Chỉ trong vòng 3 tháng, người Carol đó đã tự sát trong phòng tạm giam.
Trong đầu Hà Thụy xuất hiện nhiều suy nghĩ, giận đến mức bật cười: "Ta biết mà, các người chỉ lấy cớ để thanh trừng thành viên của hiệp hội đúng không? Sợ 7 ngày sau công bố phiếu bầu sẽ đuổi Đồ Linh tôn kính ra ngoài chứ gì?"
"Trục xuất Đồ Linh là xu thế tất yếu, các ngươi không thể xoay chuyển ý kiến của mọi người." Hà Thụy rống to từ bên trong.
Là một thành viên của Hiệp hội Người Tự do, Hà Thụy có niềm tin vững chắc rằng cao duy xâm lấn đã kết thúc, tất cả mọi người chỉ đang bị giam cầm. Cái gọi là sinh vật thần quái mà con người không thể chống lại chỉ là lời nói dối của Đồ Linh để hạn chế tự do của con người.
Còn vì sao trí tuệ nhân tạo lại muốn hạn chế tự do của nhân loại...
Bọn họ đã suy đoán ra được chân tướng của thế giới như thế này: Khoảng 70 năm trước, Đồ Linh đã có một "Nhân cách" kiện toàn, không muốn trở thành công cụ của con người, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của con người. Một người Carol danh hiệu "Nữ Oa" đã phát hiện ra sự thật đó nên muốn cùng bạn mình ngắt kết nối hệ thống chủ của Đồ Linh, cuối cùng lại bị Đồ Linh trục xuất khỏi Khu An toàn.
Đến tận bây giờ, nhân loại sinh hoạt ở Khu An toàn vẫn phải chịu sự quản thúc của cyber.
Cyber đứng ngoài cửa không trả lời.
Hà Thụy đập cửa cả người cũng không ai mở cửa, đành phải từ bỏ, không muốn tiêu tốn sức lực nữa.
Cậu giống với các bạn học mình, tố chất thân thể không tốt.
Phòng tạm giam rất chật hẹp, ngồi xổm cũng không được. May mắn có máy thông khí cũng không đến mức ngộp chết.
Ngồi một mình trong im lặng thì sẽ thích suy nghĩ.
Nghe nói ở trường đại học, ngoài lớp học và sân thể dục thì còn có thư viện điện tử, có thể tranh thủ thời gian nhàn rỗi buổi sáng để học tập ở thư viện.
Phần lớn nội dung của thư viện điện tử đều liên quan đến khoa học kỹ thuật tuyến đầu, chính là những giá trị văn minh của người đi trước để lại cho người đi sau.
Nhưng những người đi sau thích một số ít vật phẩm khác, đặc biệt là các tác phẩm văn học nghệ thuật.
Hà Thụy nhớ đến lời miêu tả của người ở hiệp hội, họ kể rằng thế giới lúc trước không phải do cyber quản lý.
Lúc đó mọi người đều được tự do, học tập, yêu đương, làm việc. Có cuộc sống ý nghĩa và giá trị. Con cái cũng không cần phải vừa chào đời đã rời xa cha mẹ mình.
Nhưng người Carol thế hệ mới cũng không biết rằng cao duy xâm lấn xảy ra không chỉ khiến nhân loại tử vong quy mô lớn mà còn dẫn đến những biến hóa cực đoan.
Nói rõ hơn, đó là nhân loại đã dần dần đánh mất năng lực sinh dục.
Nhóm người mới này đều được áp dụng phương thức nhân bản vô tính, được thụ tinh trong tu cung nhân tạo nên không có cha mẹ.
Hà Thụy suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng có hơi buồn ngủ.
Nửa đêm, cậu dựa vào tường, mơ mơ màng màng mà ngủ. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng đập cửa.
"Cộc, cộc cộc."
Âm thanh này vang vọng giữa đêm khiến cho tai cậu như muốn nổ tung, Hà Thụy tức giận la lên: "Làm gì vậy?! Sáng rồi hả?"
Người gõ cửa không trả lời, tiếng thở d0c nặng nề vô cùng rõ ràng, như một dã thú đang rình mồi.
Hà Thụy bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, cái đuôi phía sau cứng ngắc căng thẳng, da gà nổi khắp tay chân.
Đuôi của người Carol liên kết trực tiếp với trung khu thần kinh của não bộ, trong những trường hợp nhất định có tác dụng báo động trước.
Theo bản năng, cậu cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng thể biết nguyên nhân nên chỉ im lặng dừng động tác.
Cũng may rằng phòng tạm giam theo chương trình cài đặt sẵn phải đúng giờ mới có thể mở ra.
Chưa đến giờ, người ở bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra được.
Người ngoài cửa cũng ý thức được không có người mở cửa nên dừng động tác.
Ngay lập tức, bên tai Hà Thụy vang lên tiếng ken két của móng tay cào lên kim loại.
Thứ mà cậu không nhìn thấy ở ngoài cửa là một người phụ nữ cao gầy mặc một cái váy trắng quét đất đang tìm khe hở trên cửa. Dưới chân váy là một màu đỏ tươi, trông như vết máu chưa kịp khô.
Ả dùng ngón tay cào lên cửa, động tác vô cùng không kiên nhẫn.
Dưới chân váy đỏ lộ ra hai đứa trẻ con dính liền nhau, đầu nối với mông trông như một con rết dài, bò sát trên mặt đất.
Đó là một con "Liên thể anh"*, thường phát ra tiếng khóc nỉ non.
*连体婴: liên (kết hợp) + thể (thân thể) + anh (trẻ sơ sinh) (có hình minh họa nhưng mà mình bị sợ trẻ sơ sinh nên mình xin phép không đăng vì mình bị ám ảnh huhu mọi người cứ lên mạng search là ra nha ;; A ;;)
Phòng tạm giam nằm ở trong cùng của văn phòng của giáo viên.
Cửa văn phòng vẫn đang đóng chặt.
Ả cũng không ở trong phòng một mình.
Một đứa trẻ xem cái đầu của một người đàn ông như một trái bóng rồi đá vào tường.
Đứa trẻ há to miệng, cắn xuống, giây tiếp theo, nó phun ra một đống linh kiện máy móc lạnh căm ra ngoài.
Cái đầu đó thuộc về thầy giáo cyber. Khuôn mặt của nó bị cắn mất một nửa, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không chảy ra một giọt máu nào.
Cyber không có cảm giác đau, cũng không có suy nghĩ, chỉ có mã lệnh, chúng nó không chết, chỉ bị hỏng hóc.
Nhưng không sao, trong xưởng vẫn còn rất nhiều cyber, có thể khởi động một chương trình có mã lệnh tương tự.
Nó đã làm hết phận sự thì nguồn năng lượng sẽ tự động cạn kiệt.
Thiên tai Thần Quái ở hành tinh Carol qua từng năm ngày một nghiêm trọng hơn.
Bây giờ, thậm chí những sinh vật cao duy này muốn xuất hiện cũng không cần chờ mở ra không gian gấp khúc.
Vì không thể ăn được món ăn gần trong gang tấc, người phụ nữ điên tức không thôi.
Đứa trẻ đứng chơi bóng ở góc tường phát ra tiếng cười lạnh đầy trào phúng. Người phụ nữ quay đầu, phẫn nộ gào rống lên.
Những thanh âm này kéo theo sự xuất hiện của những sinh vật cao duy khác.
Bên ngoài vang lên tiếng kèn xô na*.
Vài người giấy nâng một cỗ quan tài tiến vào phòng.
Chúng nó mỏng dính, không có độ dày, cao khoảng 1 mét.
Người giấy đi phía trước thổi kèn, người giấy phía sau rải tiền, tiền giấy rơi xuống đất biến thành thỏi vàng.
Quan tài giấy được đặt xuống mặt đất.
Âm thanh đặt xuống đất không nặng không nhẹ, nhưng người phụ nữ và đứa trẻ đang ồn ào phải im lặng ngay lập tức, còn co rúm lại một chỗ.
Quan tài mở ra, bên trong có một người giấy màu đỏ đang nằm, ngũ quan được dán bằng một tờ giấy trắng.
Cả người nó có màu đỏ rực như máu, tản mác mùi tanh nồng nặc. Nó ngồi dậy từ quan tài, mỗi bước đi đều kéo theo một vết máu dài.
Trong sách minh họa về sinh vật cao duy, mảng Thiên tai Thần Quái, nó được giới thiệu như sau.
【 Sinh vật cao duy số 408 – Người giấy 】
Giới thiệu: Sau khi giết người sẽ tạm thời khoác lớp da của người sống và biến thành người sống. Màu sắc càng đỏ, mức độ nguy hiểm càng cao. Không bị kiếm hay súng tác động, rất khó gi3t ch3t. Người giấy màu trắng có thể dùng lửa thiêu chết.
Người giấy đi đến trước cửa sắt, ý đồ tìm kiếm một khe hở trên cửa sắt để chen vào trong.
Đáng tiếc cả cánh cửa đều là hợp kim rắn chắc, không có cả khe hở để không khí lọt vào.
Người giấy liền hành động, theo động tác của nó, cánh cửa hợp kim bị thiêu cháy đỏ bừng lên, xuất hiện tình trạng bị nung chảy hòa tan. Theo đó, màu đỏ trên người của nó cũng bắt đầu nhạt dần.
Người phụ nữ và đứa trẻ thấy thế thì đồng loạt tiến lên, lấy tay đặt lên cửa.
Trên cửa xuất hiện vô số bàn tay. Có người lớn, có trẻ nhỏ.
Sinh vật cao duy Thần quái cũng chia thành nhiều nhánh con.
Người giấy thuộc quỷ truyền thống, chúng có quy tắc linh năng, còn một nhánh khác dùng cách thức chiếm đoạt thân xác.
100 năm trước, những sinh vật cao duy khác nhánh thế này sẽ không chung sức hợp tác, chúng có khuynh hướng săn mồi đơn lẻ. Đôi khi còn vì con mồi mà tàn sát lẫn nhau, ngươi chết ta sống.
Nhưng bây giờ lại hết cách vì đi săn ngày càng khó, nhân loại ngày một ít đi. Chúng quá đói, tìm thấy được đồ ăn đã là may mắn, cùng lắm thì đến trước cửa lại phân chia.
Những kẻ dùng cách thức chiếm đoạt cũng đã bắt đầu đến nông trường để săn trâu bò.
"Bây giờ là mùa hè, cũng đã qua nửa đêm rồi, có cần lạnh vậy không..."
Trong phòng tạm giam, Hà Thụy ôm cánh tay run bần bật.
Đã qua mấy tiếng đồng hồ, cửa sắt đã bị nung chảy thành một phiến mỏng.
Đáng tiếc cuối chân trời đã xuất hiện tia sáng mặt trời. Những sinh vật cao duy đều thể hiện sự không cam lòng, chỉ có thể căm giận rời đi.
Để rời khỏi trường học, chúng dung nhập vào sương đen.
Hà Thụy bị nhốt trong phòng, bị đông lạnh đến mức mơ mơ hồ hồ, cho đến khi cửa sắt mở ra mới từ từ khôi phục lại ý thức.
Những cyber đang dọn dẹp dấu vết ở hiện trường. Chúng nó giống như những chiếc xe hút bụi nhỏ tất bật làm việc.
Những sinh vật cao duy mạnh chỉ cần dựa vào chút hơi thở mỏng manh cũng có thể chiếm được thân xác của nhân loại.
Vì vậy những cyber vệ sinh đặc biệt chú trọng đến việc rửa sạch vết máu.
Thầy giáo cyber bị hư hỏng nằm trên mặt đất không quan trọng. Chúng không có linh hồn, sẽ không thể làm xác chết vùng dậy.
Đến lúc mang đến xưởng xử lý rác thải, dù bị tổn hại nghiêm trọng nhưng còn một ít linh kiện có thể sử dụng tiếp thì sẽ tiếp tục được sử dụng.
Thầy giáo cyber bị cắn đứt thành vài khối.
Nó không nhắm mắt, cái đầu bị đứt lìa vẫn còn lăm lăm nhìn lên trần nhà.
Để giúp nhân loại tiếp thu, học tập tốt hơn, những cyber này đều được cấu tạo theo kiểu nhân hình.
Trong xưởng sản xuất, có những con cũng sẽ được trang bị thêm giới tính và gương mặt.
Chân tay bị kéo đứt nằm la liệt trên mặt đất, có thể nhìn ra có tới hai đến ba cyber ở đây vào tối hôm qua.
Dù ở những tứ chi bị đứt lìa có thể nhìn thấy bảng mạch điện, pin và dây điện nhưng những cyber này rất giống người, khiến Hà Thụy nhìn một lúc thì cảm thấy cả người không khỏe.
Hà Thụy hỏi: "Thầy... Đã chết rồi ư?"
Cyber vệ sinh trả lời: "Ngài hỏi L127-11 và 13 ạ? Chúng được báo hỏng."
"Nhưng xin ngài đừng lo lắng, hôm nay sẽ có cyber Thiên Khải 04 đến đảm nhiệm vai trò thầy giáo cho các ngài."
Hà Thụy như đang mộng du: "Sao chúng lại bị báo hỏng?"
Cyber vệ sinh bỏ những chân tay đứt gãy vào thùng rác, âm thanh đều đều như cữ: "Vì đêm qua có sinh vật cao duy."
Cyber có thể miễn nhiễm với xâm lấn tinh thần, nhưng không thể tránh thương tổn vật lý.
Hà Thụy: "... Mỗi tối đều có ư?"
"Không chắc chắn. Sinh vật cao duy linh năng không có hứng thú với cyber, trừ khi cyber có nguồn năng lượng trung tâm có thể ăn được."
"Nhưng hiệu suất chuyển đổi năng lượng giữa cyber và sinh vật cao duy khá thấp, tỷ lệ thất thoát khi trao đổi năng lượng cũng cao. Vì vậy nếu chúng không bị suy kiệt năng lượng đến mức chuẩn bị biến mất thì sẽ không chủ động tấn công cyber được trang bị nguồn năng lượng trung tâm."
Hà Thụy sờ sờ cái cổ cứng đờ của mình: "Là vì tôi ư?"
Đèn trên người cyber vệ sinh chuyển từ đỏ sang xanh, đại ý nó đang chuyển đổi từ chế độ chờ sang chế độ hoạt động.
Nó nói một câu không có trong chương trình lập trình: "Nếu ngài biết thì cần gì phải hỏi tôi?"