Edit: jena
Tư Thần vẫn còn nhớ rõ rất lâu về trước, cậu đã nghe được ở trên xe.
Thẩm Nhạn Hành đã nói với tài xế rằng cậu là đàn em mà hắn thích nhất.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nói câu đó, biểu tình của Thẩm Nhạn Hành rất kỳ quái.
Có lẽ là vì lâu rồi không có ứng phó với mấy anh trai nên thủ pháp có hơi gượng, tuy nhiên gương mặt của cậu vẫn không còn liệt như bình thường.
Tư Thần không nghĩ rằng hai tiếng "anh à" có thể khiến Thẩm Nhạn Hành làm phản.
Nhưng cậu chỉ hy vọng dưới sự khống chế của Tống Bạch thì người này vẫn cho mình một chút tự do.
Dù Tống Bạch nói rằng sau khi ông qua đời, toàn bộ di sản của ông đều thuộc về cậu.
Nhưng Tư Thần cảm thấy rằng trông cậy vào một ông lão 191 tuổi chết bất đắc kỳ tử vẫn không bằng trông cậy vào bản thân có thể đạt được cấp Tám, cấp Chín. Khi đó, cậu không còn phải mỗi ngày sống trong lo sợ, mỗi sáng thức dậy phát hiện bản thân bị gặm mất hai miếng thịt.
Cảm giác sợ hãi khi bị siết eo hút máu, đến bây giờ Tư Thần vẫn không dám nhớ lại.
Vì vậy có thể thấy được, Tống Bạch không cho Thẩm Nhạn Hành bại lộ thân phận thật ra là đã có dự kiến trước.
Với tính cách trong ngoài không đồng nhất của Tư Thần, nếu biết Thẩm Nhạn Hành là Tư Chu, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng dò hỏi thế này.
Tâm trạng của Thẩm Nhạn Hành rất phức tạp.
Vì hắn nhớ đến một việc nhỏ ngày trước.
Khi đó hắn còn đi học, mỗi ngày đi học đều đem đồ ăn đến cho một con mèo con ở ký túc xá, trông nó gầy yếu đến tội nghiệp, hắn tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ mang nó về nhà, kết quả là con mèo nhỏ xinh đẹp đã bị một con mèo đực khác chiếm hữu.
Nhưng hắn vẫn mang con mèo nhỏ về nhà nuôi, con mèo nhỏ sinh ra sáu con mèo con. Thẩm Nhạn Hành vô cùng đau lòng, vì vậy hắn đến trường triệt sản luôn con mèo đực.
Thẩm Nhạn Hành hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy rằng bây giờ em vẫn nên chuyên tâm học hành đi."
"Tuy tôi nghe nói phẩm chất của Quý Tư Thành không tồi, con trai hẳn cũng không kém cạnh. Nhưng Quý Sở Nghiêu chưa chắc đã hợp với em. Huống hồ cậu ta còn là tiến hóa giả cơ giới, tiền đồ hữu hạn, khó có thể mạnh mẽ như cha mình. Em là học trò của ngài Bạch Đế, chắc chắn có lựa chọn tốt hơn."
"... Ví dụ như?"
Thẩm Nhạn Hành suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể tìm ra một ai cùng trang lứa có điều kiện tốt hơn Quý Sở Nghiêu.
Tư Thần tháo con mắt nhân tạo ra, ngắt điện, thay bằng con mắt nhân tạo khác: "Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều thứ."
Thẩm Nhạn Hành hơi nhíu mày, cũng không biết tự suy diễn cái gì: "Lúc trước, thân phận của cả hai không bình đẳng. Giúp đỡ em chỉ là một chuyện nhỏ không tổn hại gì với cậu ta. Em có thể cảm ơn, nhưng không cần báo đáp, cũng không cần phải làm hợp đồng bán mình."
Tư Thần cân nhắc một chút, có lẽ là lúc trước diễn quá sâu nên Thẩm Nhạn Hành cảm thấy cậu là một thiếu niên ngốc nghếch, ngây thơ.
Cậu đành thấp giọng đáp: "Dạ."
Thẩm Nhạn Hành suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng vẫn lái xe đến địa chỉ của Tư Thần đưa.
Hắn nhìn thời gian: "10 giờ sáng mai, tôi đến đón em."
Tư Thần mở cửa xe: "Dạ."
Từ cổng ngoài vào nhà Quý Sở Nghiêu phải đi thêm một quãng đường. Lối vào có một trạm giao thông nhỏ, nhân viên phục vụ đều là cyber.
Có khách bên ngoài vào, các công ty bất động sản đều chuẩn bị trong các khu nhà một xe chuyên dụng đưa đón có hệ thống tự điều khiển.
Một chiếc xe thể thao chở cậu đến trước cửa nhà Quý Sở Nghiêu.
Khiến Tư Thần cảm thấy ngoài ý muốn đó là trong phòng có bật đèn, ánh sáng ấm áp tỏa ra, giống như đang có người.
Cậu quẹt thẻ, cửa tự động mở.
Tư Thần đi vào phòng trong.
Quản gia cyber đang đứng canh trước cửa, nhìn qua có vẻ đã chờ từ lâu.
"Quý khách." Giọng nói của quản gia số 1 vang lên thanh thúy: "Ngài đã tới."
Quản gia số 2: "Ngài có yêu cầu nghỉ ngơi không ạ? Chúng tôi sẽ vì ngài mà chuẩn bị nước ấm và đồ ăn. Giường cũng đã được chuẩn bị sẵn."
Lần trước đến nhà Quý Sở Nghiêu, cậu cũng gặp hai cyber dạng ống tròn này.
Tư Thần không đổi giày, đứng trước cửa dò hỏi: "Chìa khóa Quý Sở Nghiêu để lại cho tôi đâu?"
Quản gia số 1 mở phần thân kim loại của mình, lấy ra một lá thư: "Ở đây ạ."
Tư Thần nhận lấy, mở ra, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong là một con chip.
Một băng dán trong suốt cố định con chip trên mặt giấy.
Trên giấy có viết một địa chỉ, cách Giang Xuyên không ra, nhưng đi xe cũng phải mất 3 đến 4 ngày.
Tư Thần tra cứu địa chỉ này trên trang web để tìm vị trí trên bản đồ.
Phạm vi của khu vực rộng 200 dặm, đều bị bao trùm trong không gian gấp khúc. Trên bản đồ, vị trí này bị đánh dấu màu đỏ.
Chạm ngọn tay vào có thể đọc được thông tin của không gian gấp khúc.
【 Vị trí: Khu Hồng Nghiêu, tọa độ (17.243) 】
【 Nền văn minh: Không biết 】
【 Mức độ nguy hiểm: 4A 】
Mức độ nguy hiểm được phân chia dựa theo dao động năng lượng của các sinh vật cao duy bên trong không gian gấp khúc.
Theo lý thuyết, mức A tương đương với cấp Ba. Mỗi giá trị A tăng lên thì cấp bậc phía sau cũng sẽ tăng lên một bậc.
4A tương đương với sinh vật cao duy cấp Sáu.
Trục tham chiếu này về sau có chỉ số không ngừng tăng lên, mỗi cấp đều có chênh lệch rất lớn.
Bây giờ Tư Thần là cấp 5.0, Lâm Giai Lệ là 5.3. Nhìn qua có vẻ không cách biệt lớn, nhưng Klein Blue có thể đánh cậu đến chết.
Tư Thần cất chip vào túi, xoay người muốn rời đi. Thế nhưng lại bị quản gia cyber kéo tay lại.
"Quý khách, ngài vất vả mới đến được một chuyến, nghỉ ngơi rồi hẵng đi ạ." Quản gia nói: "Đây là ý tứ của thiếu gia."
Quản gia không thể phân biệt được Quý Sở Nghiêu và Đồ Linh, trong mắt chúng nó chỉ có một người gửi thông báo.
Tư Thần nhìn cánh tay máy đang nắm lấy cánh tay mình: "Thiếu của mấy người còn nói cái gì?"
Quản gia: "Ngài ấy nói không gian gấp khúc này liên quan đến nền văn minh Carol. Thật ra ngài ấy có thể giải quyết, ngài có thể không đi."
Tư Thần hơi nhíu mày.
Sau khi bình tĩnh lại, bản năng cậu nhận ra có điểm không đúng.
Thái độ của Đồ Linh có chút kỳ lạ.
Người bình thường sẽ không bao giờ cầu xin giúp đỡ từ người yếu hơn mình, vì họ biết người đó cũng khó mà giúp được. Trừ khi có ý định gây rối.
Bọn buôn người rất thích nhờ giúp đỡ những cô gái không rành thế sự, nhờ họ chỉ đường cho chúng.
Tư Thần vẫn nguyện ý tin vào nhân phẩm của Đồ Linh.
Theo suy đoán của cậu, Đồ Linh xin giúp đỡ có lẽ là có liên quan đến ba con chip mình ăn ở trong không gian gấp khúc lần trước.
Những con chip đó là của Zeus, là kiệt tác kết hợp sinh vật và khoa học kỹ thuật, có khả năng sẽ có tác dụng với nền văn minh Cơ Giới.
Nhưng quản gia cyber đưa cho cậu chìa khóa vào không gian gấp khúc cũng là ý tứ của Đồ Linh.
Đồ Linh có vẻ hơi mẫu thuẫn.
Muốn cậu tới, cũng không muốn cậu tới.
Cho nên, hắn giao quyền lựa chọn cho Tư Thần.
Khi Tư Thần đang suy nghĩ, quản gia cyber đã đẩy cậu vào phòng.
Quản gia số 2 bưng tới một ly dưa hấu ép ướp lạnh: "Quý khách, thiếu gia nói ngài thích uống món này. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị nước chanh, nước đào, nước nho. Có yêu cầu gì đặc biệt xin ngài cứ phân phó hoặc vào kho trữ lạnh lấy."
Tư Thần tính cầm chìa khóa đến thẳng gấp khu, không ngờ lại được nghỉ ngơi cả đêm.
Lúc trước cậu phải ngủ trên xe vài ngày, tuy không đến mức ngủ không được nhưng thực sự là nghỉ ngơi không tốt.
Khi tỉnh dậy đã là 7 giờ sáng, tinh thần phấn chấn, khỏe mạnh.
Vì nghĩ không ra nên Tư Thần trực tiếp mở khung chat của mình với Quý Sở Nghiêu.
- Ngài hy vọng tôi tới hay là tôi không tới?
Người bên kia trả lời rất nhanh.
【 Đều hy vọng. 】
- Tự ngài có thể xử lý?
【 Đúng. 】
Đồ Linh có thể xử lý = cậu đến hay không đều giống nhau = có thể đoán đại khái mức độ giá trị của không gian gấp khúc này.
Tư Thần tắt khung chat, nhấn vào avatar của Thẩm Nhạn Hành: Hai ngày tới tôi phải vào không gian gấp khúc một chuyến.
Cậu rửa mặt xong, đang ăn sáng thì nhận được tin nhắn của đối phương.
- Tôi đi với em.
- Không cần, tôi tự đi được.
- Đi với Quý Sở Nghiêu?
Tư Thần: Dạ.
- Tôi phải báo cáo với ngài Bạch Đế.
Tư Thần gõ: "Ông ấy là thầy của tôi, không phải cha tôi.", nhưng cuối cùng cũng không gửi, vì cậu cảm thấy những lời này có chút bướng bỉnh. Thế nên cậu đổi lại một câu khác.
Tư Thần: Thầy không thích tôi thân thiết với con cháu gia tộc lớn. [ sticker ]
Sicker là mặt của một con mèo nhỏ đáng yêu, bên dưới có một hàng chữ: Anh ơi, năn nỉ anh mà.
Thẩm Nhạn Hành im lặng một lát:... Không có lần sau.
***
Khu Hồng Nghiêu.
Tư Thần ra khỏi nhà ga, đón xe đến thẳng không gian gấp khúc.
Có lẽ nên cảm ơn Thẩm Nhạn Hành không quá quản chế mình, vì hắn cũng không hỏi cậu đi không gian gấp khúc nào.
Nếu biết cậu muốn đi không gian gấp khúc 4A, Thẩm Nhạn Hành sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy.
Phạm vi bao trùm của không gian gấp khúc này rất rộng, gần như chiếm 1/3 diện tích của khu Hồng Nghiêu.
Kết giới màu đen phồng lên như một cái nắp nồi, từ từ nấu chín những thứ ở bên tron.
Không gian gấp khúc xảy ra ở Vùng Thiên tai không phải là chuyện hiếm gặp, cục an ninh cũng chịu trách nhiệm quản lý.
Khi Tư Thần đến gần không gian gấp khúc, máy bay không người lái trên trời phát ra thông báo: "Phía trước có không gian gấp khúc, xuất hiện cao duy xâm lấn. Xin hãy quay về."
Dù người bên ngoài không vào được nhưng càng đến gần, năng lượng phóng xạ càng mạnh, có thể dẫn đến nhiều sinh vật biến dị hoặc khiến cho máy móc mất khả năng hoạt động.
Tư Thần lấy thẻ ID của mình ra: "Tôi là nhân viên bộ phận sản xuất của tập đoàn Gen Xà Trường, đến đây để điều tra."
Nóc nhà kinh tế ở khu Hồng Nghiêu chính là công ty con của tập đoàn Gen Xà Trượng.
Sau khi xác nhận thân phận của Tư Thần, máy bay không người lái rời đi.
Thật ra không phù hợp với quy củ, vì theo quy định, ở đây luôn hạn chế người thường đến gần.
Tư Thần nhanh chóng đến bên cạnh kết giới.
Cậu lấy chìa khóa con chip Đồ Linh giao cho mình.
Thật ra Tư Thần không biết nên sử dụng chìa khóa này như thế nào.
Cậu cầm con chip trong tay, bỗng nhiên kết giới trước mặt xuất hiện một lực hút.
Trong tay Tư Thần còn cầm một thùng dụng cụ, trong lòng có hơi khẩn trương.
Cậu bước lên một bước, nhanh chóng đi xuyên qua kết giới.
Một vài cảnh tượng Tư Thần tưởng tượng không có xảy ra.
Trong không gian gấp khúc, các kiến trúc bình thường vẫn được giữ nguyên, thậm chí cũng không có cyber cầm súng bắt phá.
Cậu nhìn lên trời.
Ở đó có một màn hình bán trong suốt, nội dung như của một máy tính thông thường: "Hệ thống lỗi, yêu cầu khởi động lại."
Bên dưới có hai lựa chọn: Xác nhận / Hủy bỏ.
Tư Thần thu hồi tầm mắt, đánh giá xung quanh.
Bây giờ là ban ngày, nhưng ở đây lại yên tĩnh đến lạnh người.
Cậu siết lấy thanh kiếm mà Bạch Đế cho mình, bắt đầu khởi động con mắt nhân tạo.
Xung quang có rất nhiều người, dựa theo đo lường của con mắt, họ đều là người thường, phần nhiều vẫn còn sống. Nhưng không một ai cử động, nhìn qua như đang ngủ.
Tư Thần tiến lên thu thập thông tin. Phỏng đoán không gian gấp khúc này có phạm vi khoảng 50km nhưng thật ra lại rộng hơn, khiến cho nhiều người thường bị liên lụy.
Tư Thần cẩn thận ngồi xổm xuống, kiểm tra những người ven đường.
"Không có năng lượng dao động... Đúng là người bình thường. Chỉ là trạng thái có chút suy yếu." Tư Thần lẩm bẩm.
Cậu nhìn gương mặt của người, bỗng nhiên khựng người lại.
Phía sau đầu đối phương có một sợi dây kim loại mảnh, sợi dây rất dài, kéo dài về phía trước, không biết nối vào đâu.
Tư Thần kiểm tra thêm vài người, trạng thái của họ đều giống nhau, sau đầu đều có một sợi dây điện, trông như ngủ say không tỉnh.
Không phải tất cả đều còn sống.
Có những người vẫn còn cắm sợi dây nhưng đã yên lặng chết đi, xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào.
Cậu không thể tìm thấy Quý Sở Nghiêu giữa những người này.
Tư Thần trầm tư một lát, sau đó đi theo phương hướng của một sợi dây điện.
Càng đi về phía trước, sợi dây điện xuất hiện càng nhiều, giống như những rễ cây trồi lên khỏi mặt đất ẩm ướt, dùng một tư thế quỷ dị đan xen vào nhau.
Mỗi sợi dây đều được cắm sau đầu một người, với số lượng này quả thật khiến cho người nhìn rét run sợ hãi.
Tư Thần đi một lúc lâu, cuối cùng đã đến cuối con đường.
Nhìn thấy điểm tập trung của những sợi dây điện, vẻ mặt cậu bày ra biểu tình cổ quái.
Ở đây có một máy tính bàn kiểu cũ, là kiểu dáng của rất nhiều năm về trước. Không có nguồn điện nhưng máy tính vẫn đang trong trạng thái khởi động.
Những sợi dây điện kia đều bắt nguồn từ cái máy tính này.
Trên màn hình máy tính có hình ảnh, bầu trời bên trong giống với bầu trời ngoài này.
Tư Thần đến trước máy tính, hơi khom lưng.
Vỏ ngoài máy tính có khắc nhãn hiệu của Trung Tâm Cơ Giới.
Máy tính không có chuột điều khiển, nhưng bên cạnh màn hình có một cái máy cắm chip tiên tiến, nhìn qua giống như là được chuẩn bị sẵn cho cậu.
Tư Thần suy nghĩ một lát, lấy chip c4m vào.
Giây tiếp theo, đại não cậu truyền đến một tia đau đớn, trước mắt chợt tối sầm.
Trường Sinh Uyên không thể dự đoán được biến cố bất ngờ: "Chi! —"
Tư Thần mất ý thức, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Một sợi dây điện nhỏ từ máy tính chui ra, nhưng khác với những sợi dây điện khác, sợi dây điện này có màu xanh lam.
Nó không c4m vào sau đầu Tư Thần mà là vào con mắt nhân tạo của cậu.
Trên bầu trời, màn hình máy tính bán trong suốt hiện lên một hàng chữ:
【 Khởi động lại thế giới... 】