Cao Duy Xâm Lấn

Chương 104




Edit: jena

Tư Thần bỏ hết hộp thu dụng vào balo, sau đó theo Bạch Đế đi ra ngoài.

Tống Tử Ngọc đang đứng canh ở bên ngoài ngay lập tức bật dậy, vô cùng vui sướng: "Ông... Thầy!"

Trong các gia tộc lớn, nhà họ Tống cũng không tính là kém cỏi, nhưng hiển nhiên năng lực lại không xứng với tên tuổi.

Tống Bạch chính là thần bảo hộ chân chính của nhà họ Tống.

Vì vậy, Tống Tử Ngọc rất lo lắng cho an nguy của Tống Bạch.

Tống Bạch khẽ gật đầu: "Kỳ thi kết thúc, các thí sinh có thể rời khỏi trường thi. Vài ngày nữa trên trang web sẽ công bố kết quả. Mọi người giải tán đi."

Nói xong thì ông tự mở cửa xe Xích Ảnh rồi bước vào.

Những thí sinh còn lại đều đang ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn Tư Thần có chút do dự không biết có nên đi theo hay không.

Trần Chấp nhanh chóng chạy đến, từ tốn nói: "Cậu ngồi xe của tôi đi. Bây giờ tôi về nhà họ Trần, sẽ đi ngang qua Giang Xuyên, cũng tiện đường cho cậu. Hơn nữa tôi còn phải trả tiền lương."

Lâm Giai Lệ giơ điện thoại lên, mở mã QR: "Tư Thần, quét mã của tôi! Lát nữa cậu gửi địa chỉ cho tôi để tôi gửi đồ cho cậu nhé."

Cô đang nói đến 2 lọ thuốc gen cấp 7.

Thậm chí Lâm Giai Lệ còn tính gửi cho cậu thêm vài lọ miễn phí vì cậu không chỉ giúp cô trong không gian gấp khúc mà bây giờ còn là một loại đầu tư rất tốt.

Mấy ngày trước, Tư Thần chỉ là một thí sinh vừa tốt nghiệp đại học vô danh, là nhân viên ưu tú của tập đoàn Xà Trượng.

Bây giờ cậu là học trò duy nhất của Bạch Đế, mà Bạch Đế lại không có con nối dõi.

Một ngày là thầy, suốt đời là cha.*

*一日為師,終身為父 (nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ)

Giá trị hiện tại của Tư Thần đã như diều gặp gió, nay không còn như xưa, hoàn toàn không hề thua kém con cháu dòng chính của các gia tộc lớn.

Vị trí trong tương lai cao đến mức nào thì thứ nhất, cần phải dựa vào bản lĩnh của Tư Thần; thứ hai, xem Bạch Đế coi trọng người học trò này như thế nào.

Nếu như có tới một trăm đứa con nuôi thả rông cộng thêm Tư Thần nối nghiệp đã mệt mỏi thì cũng không cần phải để ý nữa.

Hơn nữa hai người cũng là bạn tốt.

Một lát sau, bạn tốt đến xin làm quen một đống, đều là các thí sinh của cuộc thi lần này.

Tư Thần đang chuẩn bị lên xe của Trần Chấp Chu thì Tống Bạch đã lái xe đến trước mặt, còn bóp còi tin tin.

Tống Bạch hạ cửa kính xe: "Lên xe."

Ánh mắt của Tư Thần đầy cảnh giác.

Ngón tay Tống Bạch gõ gõ lên thân xe: "Lần này miễn phí."

Tư Thần suy nghĩ một lát, cuối cùng lên xe.

Bạch Đế hẳn là muốn lấy lại xác của nhóm Con của Thần, thuận tiện xử lý luôn thủ tục nhập học.

Lần này cậu ngồi ghế phụ.

Tư Thần vừa thắt dây an toàn đã nghe thấy Tống Bạch phiền muộn thở dài: "Tiểu Thần à..."

Rất ít người gọi cậu một cách thân mật như vậy.

Tư Thần có chút không tự nhiên: "Dạ?"

"Sinh cho thầy một đứa đi."

Tư Thần: "..."

Ngay lập tức, cậu tháo dây an toàn, đi xuống xe, kết quả là cửa xe đã bị khóa.

Tư Thần cố gắng giữ bình tĩnh: "Thầy, em mới có 22, còn chưa kết hôn, em không muốn chưa kết hôn mà đã có thai."

Về mặt s1nh lý, đàn ông không thể mang thai.

Nhưng rất lâu về trước, y học đã nghiên cứu ra tu cung nhân tạo, sau khi giải phẫu thì có thể thụ thai tự nhiên.

Vấn đế duy nhất là không có tế bào trứng. Nhưng vấn đề này cũng không lớn, có thể tiến hành cải tạo gen đối với tu cung nhân tạo.

Thật ra với kỹ thuật hiện tại hoàn toàn có thể sinh sản bên ngoài cơ thể, giúp cho thai nhi lớn lên trong ống nghiệm, nhưng chuyện này ảnh hưởng lớn đến vấn đề đạo đức, bị pháp luật nghiêm cấm hoàn toàn.

Tống Bạch cười tủm tỉm: "Muốn kết hôn với thầy hả, cũng được."

"..."

Tư Thần không thể vui vẻ nổi, chỉ cảm thấy kinh hoàng.

Gả cho Tống Bạch đúng là có thể vượt cấp, nhưng so sánh đi phải so sánh lại, gả cho Tống Bạch vẫn không bằng gả cho Quý Sở Nghiêu.

Vì Tống Bạch đã 191 tuổi rồi, không biết khi nào buông tay ra đi, kẻ thù của ông vẫn còn sống, hơn nữa rễ sâu lá tốt.

Đến lúc đó còn cô nhi quả phu, dù có gia sản trăm tỷ vẫn sẽ bị người khác khi dễ.

Quý Sở Nghiêu lại không giống vậy. Tuổi còn trẻ, bằng cấp cao, gen cũng tốt. Hơn nữa quan hệ gia đình đơn giản, rất thuần túy. Dù tương lai không có thừa kế Trung Tâm Cơ Giới thì sinh hoạt cũng không kém hơn chút nào. Quan trọng nhất là tính cách tốt, không giống Bạch Đế nắng mưa thất thường, không biết đường đâu mà lần.

Tiền nhiều đến đâu thì mỗi người cũng chỉ có một cái dạ dày, chỉ ngủ trên một giường. Hơn nữa, chắc gì có thể giữ nổi gia tài đó.

Nếu cậu muốn gả vào hào môn thay đổi vận mệnh thì lúc trước đã đồng ý gả rồi, còn cực khổ học lên cao học làm gì.

Tống Bạch: "Thôi được rồi, không giỡn với con nữa. Thầy vẫn còn đạo đức nghề nghiệp."

Tư Thần chậm chạp đáp: "Thật không hả thầy?"

"Thật. Thầy chỉ muốn tìm một người có thể sinh Hề Hòa." Tống Bạch bình tĩnh nói: "Nhưng mà quên con đi, con không hợp đâu."

Nguyên nhân chủ yếu không phải do Tư Thần không muốn mà là vì đặc tính cắn nuốt nhau của Trường Sinh Uyên.

Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần có thể ăn luôn Hề Hòa.

Tư Thần lộ vẻ khiếp sợ: "Có thể sinh Hề Hòa?"

"Không chắc. Thần trí của cậu ta giữ lại tương đối hoàn chỉnh. Có thể thông qua điều này tiến hành nhập cư trái phép."

"À không, không thể gọi là sinh, phải gọi là giáng duy."*

*降维: giáng (rơi xuống, giáng trần), duy (tiếp nối, duy trì, cũng có nghĩ là chiều kích trong không - thời gian)

Ánh mắt Tống Bạch dừng trên xe của Tống Tử Ngọc ở phía xa.

Ông chạy xe đến, bóp còi.

Tống Tử Ngọc ló đầu ra từ ghế lái, biểu tình vô cùng cung kính: "Dạ, có gì không thưa thầy?"

Tống Bạch nói: "Xe thầy hết xăng rồi, tiện đường thì chở thầy đến thành Bạch Đế đi."

Tư Thần liếc mắt nhìn phần trăm nhiên liệu còn lại: 94%.

Cậu cảm thấy đã được mở mang tầm mắt về bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Tống Bạch.

Tống Tử Ngọc đáp: "Dạ được ạ."

Hai người đợi một lát, đuôi xe trước mặt liền mở ra, bên trong còn có một gara xe còn trống, nhìn qua có thể chứa thêm được hai chiếc.

Tống Bạch đạp ga, xe từ từ lăn bánh vào trong.

Từ bãi đỗ xe có một cái cửa nhỏ, thông đến phòng khách.

Bên trong xe trang trí theo phong cách bằng gỗ, chiều cao phải 3 mét. Đầy đủ mọi thứ từ sô pha, bàn trà, tủ lạnh, trong góc còn có một cyber bảo mẫu đứng chờ.

Nếu không phải bên cạnh có cửa sổ xe, Tư Thần còn không nghĩ rằng ở đây là bên trong một chiếc xe.

Cái xe này nhìn qua còn tiện nghi hơn cả nhà của cậu đang ở. Khi cậu vừa mới nhận được phòng ký túc xá mới, cậu còn vui vui vẻ vẻ chụp vài tấm làm kỷ niệm cuộc đời mình bắt đầu sang trang mới.

Đáng giận, lại muốn ghét mấy người giàu.

Tống Bạch ngồi trên sô pha, vẻ mặt dịu dàng: "Tiểu Tử Ngọc à..."

Tống Tử Ngọc chắp hai tay, quy củ lễ phép đứng một bên: "Dạ thầy, thầy cứ phân phó."

Tống Bạch hơi điều chỉnh lại dáng ngồi, biểu tình nghiêm túc lên: "Bây giờ thầy cần con giúp thầy một chuyện. Nhưng chuyện này sẽ khiến con dễ bị hiểu lầm, con cũng không thể giải thích với họ được. Trong thời gian ngắn có thể sẽ không thấy chỗ nào tốt, nhưng có thể giúp cho nhà họ Tống phát triển thêm."

Ông nhìn chăm chú vào đôi mắt Tống Tử Ngọc: "Con nguyện ý không?"

Trong lòng Tống Tử Ngọc run lên.

Thật ra người trong nhà đã nói với nhau rằng Bạch Đế đã sớm cách ly khỏi gia tộc, nhà họ Tống hoàn toàn không cần phải đếm xỉa gì đến người này.

Nhưng Tống Bạch vẫn là tổ tông của nhà họ Tống, là thời đại huy hoàng nhất của nhà họ Tống. Khi Bạch Đế là gia chủ là lúc người nhà họ Tống có thể đứng thẳng lưng đi ra ngoài, nên bọn họ không thể nào quên được.

Mấy năm nay người trong gia tộc đã sửa hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có cách nào quay lại quá khứ, lý do đơn giản là vì không có Bạch Đế.

Gia chủ đương nhiệm nói với bên người bên ngoài là đã cấp Bảy, nhưng trên thực tế chỉ mới dừng chân ở 6.9, vẫn không thể đột phá, bàn về năng lực chiến đấu thì đã vứt xa mấy con phố.

Những người không cha không mẹ như Tư Thần khó ký giải nổi lòng trung thành của những người con cháu này đối với gia tộc của mình.

Trong liên minh, không có khái niệm "quốc gia". Rất nhiều con cháu quyền quý được giáo dục, dạy bảo rằng "gia tộc" cũng tương đương với "quốc gia" của bọn họ.

Nhà họ Tống vốn dĩ nịnh nọt Bạch Đế lâu như vậy, thậm chí bây giờ đã tuyệt vọng rồi, nhưng lại lại không ngờ rằng ngày hôm nay lại chuyển mình với Tống Tử Ngọc!

Quả nhiên, Bạch Đế sẽ không vứt bỏ nhà họ Tống!

Nói như thế nào đi chăng nữa cũng là máu mủ tình thâm, chẳng phải ID của Bạch Đế vẫn còn tên là Tống Bạch ư.

Tống Tử Ngọc liền khách khí trả lời: "Con nguyện ý. Dù có chết cũng không hối tiếc."

Tống Bạch cười cười: "Không có nghiêm trọng như vậy đâu, cũng sẽ không chết. À... Con có nhớ con rắn chín đầu trong phó bản không?"

***

Tư Thần cũng không biết Tống Bạch rốt cuộc đã làm những gì.

Vì sau khi Tống Tử Ngọc đồng ý thì Tống Bạch đã đuổi Tư Thần lên khoang điều khiển.

Thật ra xe có hệ thống lái tự động, hoàn toàn không cần người lái. Càng khỏi nói trên xe còn có mấy cyber bảo mẫu.

Nhưng Tống Bạch bắt buộc cậu phải đi.

Tư Thần cũng không phản nghịch lắm, huống hồ cậu cũng muốn nhìn thử khoang điều khiển trông như thế nào. Cậu đã có bằng lái nhưng không có tiền mua xe.

Tóm lại, khi Tư Thần ra khỏi khoang điều khiển, nhìn vẻ mặt của Tống Bạch thì Tống Tử Ngọc hẳn là đã mang thai.

Tống Tử Ngọc trông có vẻ suy yếu.

Cũng khó tránh khỏi, vì trong không gian gấp khúc cậu vừa mới phá thai, bây giờ còn chưa bồi bổ đã phải mang thêm cái thai thứ hai.

Tư Thần không nén nổi tò mò mà nhìn xuống cái bụng nhỏ của Tống Tử Ngọc.

Tống Bạch chống hai tay, nghiêng đầu nhìn cậu, mái tóc dài buông xuống, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt: "Tò mò lắm hả?"

Tư Thần không trả lời, chỉ là cả người hơi co lại, dùng hai mắt to tròn nhìn ông.

Phần lớn thời gian, đôi mắt này không có cảm xúc gì dao động, nhưng gương mặt của cậu rất đẹp, nhìn qua trông rất nhu nhược, đáng thương.

Tống Bạch: "Không cần dùng ánh mắt này nhìn thầy."

Tư Thần ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Tống Bạch: "Là lợi dụng đặc tính của số 11, sinh sản vô tính. Lúc trước thầy cũng được sinh ra từ bụng cha thầy như vậy."

Tư Thần đã hiểu về Trường Sinh Uyên của Tống Bạch, chợt nghe thấy hai chữ "cha thầy" thì không khỏi sửng sốt một chút.

Vì Tư Thần nhớ tới Đồ Linh và Quý Sở Nghiêu.

Quên mất, cậu chưa báo bình an cho Quý Sở Nghiêu.

Tư Thần mở điện thoại, tìm thấy khung chat với Quý Sở Nghiêu, suy nghĩ một chút rồi nhắn ba chữ.

"Thi đậu rồi."

Những chuyện còn lại thì chờ Quý Sở Nghiêu ra khỏi không gian gấp khúc rồi nói cũng được.

Nếu Quý Sở Nghiêu không hỏi thì cậu tiết kiệm được thời gian gõ chữ.

Từ ngoại ô đến thành Bạch Đế, xe chạy mất 12 tiếng.

Tống Tử Ngọc nói: "Thầy ơi, đường trong thành hơi hẹp, gần đây có trạm xăng..."

Tống Bạch: "Đi vào hẻm kia rồi dừng cũng được. Không cần đổ xăng, chút xăng còn lại vẫn đủ dùng."

Tống Tử Ngọc ngoan ngoãn làm theo.

Xe đi qua chốt kiểm tra rồi tiến vào Khu An toàn, do khác hộ khẩu nên phí qua được là 60 ngàn.

Xe chạy thêm 500 mét nữa thì dừng, đuôi xe mở ra, Xích Ảnh từ từ chạy ra ngoài.

Tư Thần lại ngồi trên xe việt dã của Tống Bạch, đột nhiên cậu nhanh trí: "Thầy ơi. Thầy kêu Tống Tử Ngọc chạy xe vào thành có phải là muốn thu tiền phí không?"

Vào thành mất 60 ngàn, ra khỏi thành mất 40 ngàn, tổng cộng là 100 ngàn.

Tống Bạch vô cùng kinh ngạc: "Sao con biết vậy?"

Gần đây thành Bạch Đế có chút sứt đầu mẻ trán vì liên minh đã hạn chế kinh tế của thành Bạch Đế, dù có thể tự cung tự cấp nhưng so với xã hội giàu có thì vẫn còn có khoảng cách xa, có thể thu tiền ở bên ngoài thì vẫn phải tranh thủ một chút.

Tư Thần: "..."

Rốt cuộc cậu đã theo học ông thầy có lương tâm nghề nghiệp như thế nào vậy.