Cao Điệu Ái Thê Đại Trượng Phu

Chương 5




Bốn phía cao ốc tập đoàn Khai Dương tụ tập rất nhiều xe SNG của các đài truyền hình.

Nhân viên chữa cháy được huấn luyện bài bản đang phong tỏa hiện trường, những vòi nước to được nối với bơm cùng chốt phòng cháy, mặc dù tốc độ dập lửa đã rất nhanh, nhưng màn khói dày đặc kinh người vẫn không ngừng từ trong tòa nhà xông ra.

Chứng kiến trận cháy lớn này, lòng Lâu Thừa Vũ như lạnh mất một nửa. Ông trời. . . . . . Tình hình ngọn lửa lớn gấp ba so với nàng tưởng tượng. . . . . . Bên cạnh xe cứu hỏa phát ra những âm thanh hỗn loạn, làm cho nàng toàn thân căng cứng, lòng nóng như lửa đốt nhìn lên cao ốc, nắm tay vô thức siết chặt lại.

Tầng hai mươi đã chìm trong biển lửa, hơn mười xe cứu thương đã chờ sẵn bên ngoài, từ trong tòa nhà, nhân viên giống như kiến kinh hoàng chạy ra, vẻ mặt người nào cũng đều kinh hãi, không ngừng có người thì thầm rằng còn có rất nhiều người chưa thoát khỏi biển lửa.

Đã bắt đầu có người bị thương được đưa ra, mỗi lần thấy người được đưa ra, trái tim Lâu Thừa Vũ tựa như muốn nhảy ra ngoài, sợ rằng đó là Hình Tử Nguyên. Nhìn những người kinh sợ chạy ra kia, nàng hốt hoảng, có một loại cảm giác không thực, hi vọng tất cả mọi chuyện chỉ là đang nằm mơ.

Trên đường chạy tới đây, nàng có gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên, nhưng không ai bắt máy, nếu như hắn đang ở bên trong, như vậy đương nhiên không cách nào nghe máy, còn nếu hắn không ở bên trong, như vậy là hắn vẫn còn đang tức giận, cho nên không tiếp điện thoại của nàng?

Nàng tình nguyện chấp nhận đáp án sau, hắn có thể cả đời không hề để ý nàng, nhưng hắn không nên ở trong tòa nhà, nàng muốn hắn bình an hoàn hảo không có việc gì, bằng không nàng sẽ sống không nổi nữa, nàng thật sự sẽ sống không nổi. . . . . .

"Thừa Vũ!" Tiểu Mạch nhịn không được lớn tiếng gọi nàng, nên lên sóng rồi, mà nàng vẫn còn không nhúc nhích. "Em đang ở đây làm gì? Bên trong đang đợi hình ảnh chúng ta truyền về. . . . . ."

Nàng dùng sức nuốt xuống nước bọt, cảm thấy trong dạ dày một hồi khuấy đảo, trong tay nàng cầm micro, biết mình hiện tại đang làm việc, nàng là người chuyên nghiệp kia mà? Xuất ra sự chuyên nghiệp của mình mau!

Không được! Nàng làm không được, nàng không cách nào đối mặt ống kính, tim của nàng đang đập rất nhanh, máu thì lại như đóng băng, nàng một chữ cũng nói không được, trừ phi nhìn thấy hắn không có việc gì.

"Lâu Thừa Vũ!" Tiểu Mạch nổi điên kêu lên.

"Tiền bối, em thấy không khỏe, nhờ người khác đến trợ giúp được không?" Nàng yếu ớt đưa ra thỉnh cầu, từ lúc nàng làm phóng viên tới giờ, chưa bao giờ như thế.

"Em bị cảm nắng, đúng không?" Tiểu Mạch tự cho là thông minh tiếp lời, bất quá vẫn là rất quan tâm nói: "Đi vào trong xe nghỉ ngơi đi, anh call người đến giúp đỡ."

Lâu Thừa Vũ đến khí lực nói cám ơn cũng không có, nàng cảm giác mình đang đổ mồ hôi lạnh, hai tay lạnh như băng, nàng dường như sắp ngất đi rồi, nhưng nàng không muốn rời đi, nàng muốn nhìn thấy hắn bình an đi ra. . . . . . Nghĩ tới đây, lòng của nàng lại lần nữa siết chặt.

Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai sự bình an sống còn của hắn đối với nàng mà nói lại quan trọng như vậy, nguyên lai hắn đã sớm trở thành một phần không thể thiếu của nàng rồi, thế nhưng nàng lại phớt lờ sự tồn tại của hắn bên nàng, thậm chí còn cự tuyệt hắn lay động trái tim nàng, làm cho hắn nản lòng, thất vọng như vậy.

Lửa cháy kéo dài trong cao ốc như giày vò mỗi một dây thần kinh của nàng, mũi của nàng cay cay, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.

Hắn sẽ chết sao?

Vừa nghĩ tới thi hài cháy đen của hắn được mang ra, lòng của nàng liền thấy đau đớn, nàng cố gắng xua đi hình ảnh không tốt trong đầu, nhưng nỗi sợ hãi theo thời gian càng nhiều thêm.

Tất cả các đài truyền hình đều đang tranh nhau đưa tin tổng tài tập đoàn Khai Dương còn đang bị vây ở trong cao ốc.

Bốn giờ chiều, hoả hoạn đã phát sinh 40 phút . . . . . .

"Thừa Vũ!" Có người vỗ vai của nàng.

Nàng xoay người thấy được Tần Gia Di, đột nhiên cảm thấy một hồi choáng váng, Tần Gia Di vội vàng đỡ lấy nàng.

"Trời ạ, cậu rốt cuộc đã đứng đây bao lâu rồi? Sắc mặt cậu tái nhợt như giấy vậy."

Nàng lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng một cái mới có biện pháp mở miệng, "Làm sao cậu lại đến đây?"

"Mình nhìn thấy tin nhanh trên báo." Tần Gia Di hoa tay múa chân. "Nghĩ tới cậu nhất định có mặt tại hiện trường, hơn nữa có lẽ là nóng ruột muốn chết, cho nên mình liền đóng cửa quán, đến động viên cậu đây!"

Nàng không nói gì, ánh mắt lại hướng tới màn khói dày đặc trên cao ốc. "Gia Di, nếu như anh ấy chết thì làm sao bây giờ?" Nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tòa nhà, tự cảm nhận thấy trong lòng quặn đau. Nếu có máy thời gian, trở lại sông Hoàng Phố đêm hôm đó thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ tiếp nhận hắn, nếu vậy không chừng bọn họ hiện tại đang ở địa phương nào đó hưởng tuần trăng mật rồi, hắn cũng sẽ không ở trong cao ốc.

"Ai, anh ấy sẽ không chết đâu." Tần Gia Di cầm tay của nàng thật chặt, trong lòng cùng nhau vì Hình Tử Nguyên mà cầu nguyện. Ai, Thừa Vũ, cô gái ngốc này, rõ ràng rất yêu Hình Tử Nguyên, vậy mà cố tình tới mức sống chết trước mắt mới bằng lòng thừa nhận.

Hiện tại hai người cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, chỉ mong Hình Tử Nguyên có thể bình an thoát ra, chỉ mong là như vậy!

. . . . . . . . . . .

"Bảo vệ tổng tài!" Hành lang tầng hai mươi hai, nhiệt độ cùng khói đen đang tăng thêm với tốc độ đáng sợ, tất cả cửa che đều bị lửa lớn vờn quanh.

Hai nhân viên bảo vệ cùng hộ tống Hình Tử Nguyên, bọn họ khi nghe còi báo động cháy vang lên, trước tiên liền chạy tới văn phòng tổng tài, nhiệm vụ là bảo vệ hắn an toàn rời đi.

"Đừng quá để ý tới tôi!" Hình Tử Nguyên vừa nói liền bị khói dày khiến cho ho khan liên tục, nhưng hắn vẫn cố sức lớn tiếng nói với bọn họ: "Nghe kỹ này! Tính mạng của chính hai người cũng rất quan trọng, không cần phải để ý tôi là tổng tài, hãy nhớ tới cha mẹ cùng vợ con của hai người, khi có cơ hội chạy thoát thì cứ việc chạy, nếu như ai vì cứu tôi mà mất đi cơ hội chạy trốn, tôi liền mang người đó đi chiên mực, nghe rõ chưa?"

"Ách -- vâng" uy hiếp người khác, không cho phép lấy việc bảo vệ hắn an toàn là ưu tiên hàng đầu, uy hiếp kiểu này thật kỳ quái, hai người bọn họ từ lúc làm bảo vệ tới nay, chưa bao giờ gặp qua loại sự tình này.

Nhưng tổng tài đã có lệnh, không thể không nghe theo, cá tính vị tân nhiệm tổng tài này của bọn họ cũng không dễ thương lượng như lão tổng tài, tuy hắn cũng rất dễ thân cận, không có làm giá, nhưng chuyện nên kiên trì, hắn một chút cũng không nhượng bộ.

"Được, như vậy từ giờ trở đi, tất cả tự dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy thoát!" Hình Tử Nguyên nghe thấy âm thanh cửa kính bởi vì nhiệt độ cao mà vỡ tan, cùng với tiếng rít gào của ngọn lửa, có người bảo vệ là chuyện tốt, hắn đương nhiên cũng không muốn chết, nhưng hắn lại càng không muốn có người vì hắn mà chết. Hắn phải sống mà trở ra ngoài, bởi vì có một người hắn muốn gặp, bọn họ cũng vậy, nhất định cũng có ng­ười nhà ở bên ngoài lo lắng chờ đợi bọn họ.

Cho nên hắn muốn bọn họ có thể chạy thì liền chạy, nếu như bởi vì phải bảo vệ hắn mà bị trói buộc tay chân. làm lỡ mất thời gian quý báu để chạy thoát, vậy người nhà của họ sẽ có bao nhiêu đau khổ?

Hắn thật cao hứng vì hai nhân viên bảo vệ trung thành và tận tâm lần này không có ngu trung, bọn họ rất nghe lệnh, đều tự cúi người để tránh đi màn khói dày đặc từ bốn phía tuôn ra.

Bọn họ sẽ có biện pháp chạy thoát, nếu như không muốn liên lụy bọn họ, như vậy hắn cũng phải nghĩ biện pháp tự mình thoát ra ngoài, bọn họ mới không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hắn sẽ có biện pháp, đây là địa bàn của hắn, quen thuộc hoàn cảnh nơi này là ưu thế của hắn.

Dựa vào thường thức, hắn xông vào nhà tắm phụ trong văn phòng tổng tài, nhanh chóng đem khăn trên kệ thấm nước, che ở trên đầu mình. Tiếp theo, hắn đem khăn mặt ẩm che mũi miệng, cởi áo khoác để tránh ảnh hưởng hành động, hơn nữa hiện tại cũng rất nóng, căn bản không cần mặc.

Đúng vậy, hiện tại đến dân vô gia cư so với hắn còn dễ nhìn hơn, hắn biết, nếu như mang bộ dạng này đi ra ngoài, khẳng định sẽ trở thành tin đầu trên tất cả các đài truyền hình.

Thừa Vũ cũng sẽ thấy nữa, không biết nàng sẽ cười hay là khóc?

Hắn tin tưởng nàng đang nóng ruột chờ hắn bình an trở ra, hắn không thể làm cho nàng tan nát cõi lòng. Mặc kệ nàng đem hắn đặt ở vị trí nào đi nữa thì nếu như hắn chết, nàng nhất định sẽ thương tâm vô cùng. Cho nên hắn không thể chết, hắn sẽ thoát ra ngoài, giống như Arnold xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nghĩ đến nàng, khóe miệng của hắn đột nhiên cong lên. Hắn đại nạn không chết có thể làm nàng nín khóc mỉm cười -- cái ý nghĩ này làm hắn có thêm ý chí cầu sinh.

Lửa lớn vô cùng cấp bách, hắn biết rõ hiện tại chạy thoát quan trọng hơn, bất quá hắn vẫn tới tủ sắt trước, nhanh chóng thông qua hệ thống nhận diện vân tay, lấy ra một túi chống lửa chứa văn kiện cơ mật, bên trong có con dấu quan trọng nhất của công ty cùng USB ghi lại tài liệu cơ mật.

Rời phòng làm việc, hắn bị những tia lửa tóe ra làm phỏng, nhưng cũng chẳng có biện pháp quan tâm những vết thương nhỏ kia nữa, đi qua màn khói đen đặc bao phủ khắp nơi, khói dày khiến hai mắt hắn đau nhức, còn bị sặc đến ho khan không ngừng.

Hắn cúi người bò về hướng cầu thang, nhìn ngọn lửa ngút trời đang lan ra khắp đường đi, phát ra tiếng rít gào trước mắt hắn.

"Đáng chết!" Hắn khàn khàn chửi, đó là đường sống duy nhất. Hắn ước chừng ngọn lửa còn chưa lớn đến mức tuyệt đối không thể lao qua, tất cả phải xem dũng khí của hắn.

Một bóng hình thướt tha xinh đẹp chợt hiện lên trong đầu hắn, nghĩ đến mình nhất định phải sống sót đi ra ngoài gặp Thừa Vũ, hắn quyết định buông tay đánh cược một lần!

. . . . . . . . . . . . .

"Mình muốn gả cho anh ấy!" Lâu Thừa Vũ mở to mắt, mắt nhìn chằm chằm tòa nhà đang bốc cháy, cố gắng khắc chế không cho nước mắt rơi xuống.

Mặc dù đã xác nhận Hình Tử Nguyên hiện đang ở trong tòa nhà, nhưng vẫn chưa biết tình huống của hắn, rơi lệ rất không hay, cho nên nàng nói sao cũng phải nhịn, hắn sẽ không có chuyện gì, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì!

"Cậu nói cái gì?" Tần Gia Di không hiểu lắm ý của nàng.

"Nếu như anh ấy còn muốn mình..., mình muốn gả cho anh ấy." Nàng siết chặt nắm tay nói, tâm ý của nàng chưa có thời khắc nào xác định như giờ phút này.

Giả thiết hắn có lẽ sẽ chết tựa như có người siết chặt cổ họng của nàng, làm cho nàng không phát ra được thanh âm nào cũng hô hấp không được, ngay cả khi Triển Thác nói chia tay với nàng cũng không có loại cảm giác này, nàng biết rõ mình rất sợ hãi sẽ mất đi hắn.

Hạnh phúc nguyên lai đã ở ngay trước mắt của nàng, nhưng nàng lại buông tay, giờ phút này trong nội tâm nàng hối hận không cách nào có thể dùng ngôn ngữ hình dung, vừa nghĩ tới hắn đang bị nhốt trong biển lửa, lòng của nàng thật đau đớn, nghĩ đến ngọn lửa thiêu đốt thân thể hắn, trái tim của nàng lại càng gắt gao co rút, không thể tự chủ.

Nàng còn có thể thuyết phục bản thân không yêu người đàn ông này sao?

Nàng yêu hắn!

Nàng yêu hắn, mặc kệ cảm giác đối với hắn từ lúc nào mà bắt đầu biến hóa, cũng không quan tâm là phân lượng của hắn trong lòng nàng từ lúc nào mà ngày càng tăng thêm, tất cả đều không quan trọng!

Quan trọng là, hắn đối với nàng mà nói là không thể thiếu, nàng muốn cùng hắn bên nhau sáng tạo vô số ngày hạnh phúc trong tương lai, nàng muốn hôn hắn rồi nói cho hắn biết, nàng có bao nhiêu ngu ngốc, có bao nhiêu đần độn, có bao nhiêu yêu hắn!

"Tốt!" Cái này thì Tần Gia Di nghe hiểu, liềnân hoan hoa tay múa chân. Tuy rằng hôn nhân của nàng không được viên mãn, nàng thậm chí hận chồng trước muốn chết, nhưng nàng cũng không phải là loại người cực đoan, cũng tuyệt đối không cổ xuý chủ nghĩa độc thân. Nếu Thừa Vũ đã tỏ thái độ, vậy không có vấn đề gì nữa, hiện tại chỉ có duy nhất một vấn đề là, Hình Tử Nguyên rốt cuộc có thể bình an hay không . . . . . .

"Hình tổng tài đi ra kìa!" Nghe đám người reo hò, Lâu Thừa Vũ vội vàng nhìn về phía cửa tòa nhà, một thi thể trùm vải trắng đang được nhân viên cứu hỏa khiêng ra.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, trái tim đập điên cuồng, máu trong cơ thể nàng như ngưng kết lại, đầu óc tê dại trống rỗng, mờ mịt một mảnh.

Hắn đã chết.

Hắn đã chết -- hắn đã chết. . . . . .

"Thừa Vũ --" Tần Gia Di ôm vai của nàng cố gắng an ủi, nhưng nàng ta cũng nhịn không được mũi cay cay sầu não, hốc mắt đỏ quạch.

Đáng chết! Ông trời đáng chết! Đáng chết cực kỳ!

Bọn họ thật vất vả đi một vòng lớn như vậy mới tìm được tình yêu, ông trời tại sao phải lại muốn đùa giỡn? Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn. . . . . .

"Không. . . . . ." Lâu Thừa Vũ hai mắt đẫm lệ lắc đầu. Nhất định là sai rồi. Hắn nên biết nàng ở bên ngoài chờ hắn, hắn sẽ không để cho lòng của nàng khó chịu như vậy, hắn sẽ không . . . . . .

"Tổng tài đi ra!" Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, người vỗ tay chính là các nhân viên mặc chế phục của tập đoàn Khai Dương, bọn họ đều là ở những tầng dưới được sơ tán trước tiên.

"Ơ?" Tần Gia Di lau nước mắt, sững sờ nhìn phía cửa tòa nhà, dụi mắt, rồi lại dụi mắt.

Từ trong tòa nhà đi ra là một người đàn ông cao gầy. . . . . .

"Tổng tài! Tổng tài!" Có người phát ra tiếng reo hò như kiểu thấy người hùng.

Nghe được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâu Thừa Vũ phục hồi tinh thần lại. Nước mắt còn vương trên mi, nàng sững sờ không thôi nhìn người được hoan nghênh kia, sự yếu ớt đột nhiên xông tới khiến trống ngực đập liên hồi.

Hắn người đầy bụi đất, bộ dáng thật buồn cười, nhưng . . . . . . Khuôn mặt nàng tỏa sáng khi nhìn thấy hắn. Trời ạ. . . . . . Hắn không có. . . . . . Hắn không có chết!

Nàng xông tới, đầu nhập trong lồng ngực của hắn, hai tay nóng bỏng níu lấy mặt của hắn, liều lĩnh hôn môi của hắn, mãi đến khi tiếp xúc với nhiệt độ của hắn, cảm nhận được phản ứng của hắn, hòn đá trong lòng nàng rốt cục mới bỏ xuống, nước mắt vừa tràn ra hốc mắt của nàng . . . . . . Đúng vậy, hắn không có chết, hắn hoàn hảo sống sót, hắn cùng nàng hôn môi, đây hết thảy đều là thật sự. . . . . .

"Thừa Vũ. . . . . ." Hình Tử Nguyên giọng khàn khàn khó khăn phát ra tiếng nói, hắn thiếu chút nữa bị nàng nhiệt tình đụng ngã rồi, nàng xông đến nhanh như vậy, vội vã như vậy, giống như sợ hắn chỉ là ảo ảnh, dường như sẽ biến mất.

Sau đó, nàng lại chủ động hôn hắn, hành động này làm hắn vừa mừng vừa sợ. Hắn cảm thấy trái tim lay động, hôn trả cánh môi mềm mại của nàng, tay của hắn dính chặt lấy lưng nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, đầu lưỡi của hắn linh hoạt di động, thăm dò môi thơm của nàng.

Nàng thật ngọt ngào. . . . . . Hắn thỏa mãn thở dài một tiếng. Nếu như đây là hồi đáp cho việc vào sinh ra tử, như vậy hắn nguyện ý vì nàng lại lần nữa, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. (câu này trong Trường Hận Ca, nghĩa là lên trời xanh, xuống suối vàng, nhưng mà tớ để nguyên nghe cho hay ^^)

. . . . . . . . .

Kì quái, chạy thoát khỏi biển lửa là hắn, nhưng giờ phút này người đang chìm vào giấc ngủ trong căn hộ của hắn ngược lại là Thừa Vũ.

Hình Tử Nguyên mỉm cười khẽ vuốt gò má người yêu trước mắt, cho tới bây giờ vẫn có loại cảm giác không chân thực. Trong thời gian chờ đợi tin tức, thần kinh của nàng nhất định bị căng thẳng đến cực hạn, nếu như hắn không có đi ra, nàng có lẽ sẽ suy sụp mất.

May mắn hiện tại cũng không sao, chỉ có một nhân viên vệ sinh chân trái không thuận tiện bởi vì chạy trốn khó khăn, toàn thân bỏng 90% đang điều trị, những người còn lại đều bình an rời đi, có ba mươi người bởi vì hít vào quá nhiều khói đặc phải nhập viện quan sát, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi.

Cảnh sát đã lập tổ điều tra hoả hoạ công ty cũng có chuyên gia xử lý đến tiếp tục công việc, cha mẹ của hắn cũng từ miền nam chạy về, bọn họ kiên trì bắt hắn nghỉ ngơi thật tốt, mà hắn cũng thật sự cần có thời gian nghỉ ngơi, ngày mai vừa đúng lúc là Chủ nhật, làm cho hắn có đầy đủ thời gian khôi phục thể lực.

Hắn nên ngủ một chút, nhưng hắn ngủ không được, hắn chỉ muốn yên lặng nhìn nàng như vậy, lần nữa xác nhận hắn không phải đang nằm mơ.

"Tử Nguyên --" Lâu Thừa Vũ đột nhiên trong mơ hô to, mày nhíu lại, như là hô hấp không thuận, biểu lộ thống khổ.

Hắn vội vàng cầm tay của nàng, nhu hòa vuốt bàn tay của nàng thay cho lời nói. Hắn trong đám cháy hít vào quá nhiều khói, làm cho cổ họng bị nhiễm trùng, tạm thời không cách nào nói chuyện, hơn nữa yết hầu cũng rất đau, đại khái phải vài ngày mới có thể khôi phục.

Lâu Thừa Vũ cảm giác được có người ở lay tỉnh nàng, thở hổn hển mở mắt, cũng tỉnh khỏi ác mộng. Nàng nhìn thấy Hình Tử Nguyên, có chút thất thần, mãi đến khi trông thấy ánh đèn đầu giường đèn nhu hòa, cảm giác hồi hộp mới rời đi.

Trời ạ, thật đáng sợ, vừa mới rồi nàng ở trong mộng một mình một người đi vào tòa nhà Khai Dương đã bị đốt thành đống đổ nát, từng bước một chính là đi lên cầu thang, sau đó giật mình phát hiện thi thể cháy đen của hắn. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng rùng mình một cái, tim cũng gắt gao co rút.

"Em mơ thấy anh không có trốn thoát." Nàng lòng còn sợ hãi nói.

Hình Tử Nguyên gật gật đầu, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, hôn trán của nàng một cái. Sau đó hắn buông nàng ra, tìm điện thoại, trở lại bên người nàng, nhanh chóng đánh mấy chữ trên màn hình đưa cho nàng xem -- "Anh cam đoan từ nay về sau sẽ không để cho em lo lắng sợ hãi".

Nàng thở dài một tiếng, "Vẫn không thể nói chuyện sao? Yết hầu rất đau à?" Hắn có thể thoát khỏi trận hỏa hoạn lớn đã là kỳ tích, chỉ bị thương yết hầu, xem như ông trời phù hộ rồi.

Hắn vừa nhanh chóng đánh mấy chữ -- "nhưng anh vẫn có thể hôn em, liên tục hôn em.”

Nàng xem thấy, tim đập đột nhiên gia tốc. Nàng nhìn hắn, sau đó đem điện thoại di động của hắn đặt tại tủ đầu giường, thời điểm hắn còn chưa ý thức được nàng muốn làm cái gì, hai tay của nàng đã chủ động nắm lấy gáy của hắn, mệt mỏi tiến vào trong ngực hắn, tựa như muốn hòa tan vào trong lòng hắn vậy, tiếp đó nàng nhắm mắt mắt lại, đem môi mình dán lên môi của hắn.

Trời ạ, mãi đến thời khắc vịn lấy bả vai hắn, nàng mới sâu sắc nhận rõ bờ vai của hắn rộng biết bao nhiêu, thể trạng vừa khỏe mạnh vừa rắn chắc.

Loại dáng người Mãnh Nam như vậy sẽ làm cho nhiều phụ nữ chảy nước miếng, nàng vẫn luôn cho rằng bộ dạng hắn vừa tuấn mỹ vừa xuất sắc, về phần dáng người. . . . . . Nói thực ra, trước kia nàng đối với hắn không có ý khác, cho nên căn bản không có chú ý.

Hiện tại người đàn ông này là của nàng rồi, từ đầu cho đến chân, từng cái bộ phận đều là của nàng, cho nên nàng sẽ thật cẩn thận chú ý. . . . . . Hắn thâm sâu mút hôn lưỡi của nàng, làm lực chú ý của nàng bị hắn gọi trở về.

A! Trời ạ, hắn hôn thật giỏi, ôn nhu mà thuần thục, hôn đến nàng đầu óc choáng váng. . . . . vẫn luôn hôn môi như vậy sao? Hắn không phải là không có bạn gái cố định sao, vậy hắn rốt cuộc là luyện tập với ai?

Lâu Thừa Vũ, ngươi bây giờ là đang ghen sao? Một thanh âm đáng ghét chợt xuất hiện.

Không phải. . . . . . Người nào đó cực lực bào chữa, phủ nhận.

Ngươi rõ ràng là đang ghen, hơn nữa thùng dấm chua còn rất lớn nha.

Được rồi được rồi, thừa nhận cũng chẳng mất miếng thịt nào, nàng là đang ghen, vừa nghĩ tới hắn cùng những phụ nữ khác đã từng thân mật như vậy, nàng liền "Không thoải mái"!

Nhưng . . . . . . Cảm giác tuyệt vời khi hắn hôn cổ nàng như lan ra khắp toàn thân, mặc kệ hắn cùng phụ nữ nào luyện hôn, hiện tại hắn thuộc về nàng, mà nàng cũng muốn thuộc về hắn!

Bọn họ hôn đối phương, trút xuống tất cả nhiệt tình, thân hình ấm áp rắn chắc của hắn ôm trọn lấy nàng, ôm chặt nàng đem nàng đè trên giường, tay mềm mỏng chạy loạn trên người nàng, bỏ đi đồ lót nhỏ đáng yêu của nàng.

Thời khắc chạm đến bộ ngực kiên đĩnh của nàng, Hình Tử Nguyên tim đập cuồng mãnh, ánh mắt nóng bỏng, nhiều năm qua lần đầu tiên hắn cảm thấy dục vọng mãnh liệt như vậy.

Hắn nín thở, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt nàng, sau khi ở trong mắt nàng nhìn thấy dục vọng tương tự, môi của hắn nhịn không được phủ lên đầu ngực đang căng cứng của nàng, dục vọng lập tức cháy lan khắp toàn thân hắn.

"Tử Nguyên. . . . . ." Móng tay của nàng cắm sâu vào vai hắn, nhịn không được cong người lên, cuồng loạn thì thầm.

Hắn ngâm một tiếng, ôm chặt lấy nàng, dùng lực đạo đem thứ nóng rực dưới bụng nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể nàng, nếu như không phải vì không thể mở miệng, hắn sẽ vừa hôn vừa nói yêu nàng.

Hơi thở giao hòa theo nhiệt độ cơ thể lên cao, hắn chăm chú đem nàng ép chặt dưới thân, dùng nụ hôn để lưu lại ký hiệu thuộc về hắn, dùng nụ hôn khắc sâu dục vọng thuộc về bọn họ. . . . . .