Cao Điệu Ái Thê Đại Trượng Phu

Chương 10




Lâu Thừa Vũ mở to mắt, nhìn thấy bên giường trống trơn, nàng lập tức tỉnh táo lại. Ô? Ông xã của nàng đi đâu rồi? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau khi thời gian nghỉ kết hôn chấm dứt, hắn không phải đã đến công ty rồi chứ?

Mắt nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới bảy giờ a, nàng vội vàng vào phòng tắm rửa mặt. Cầm lấy bàn chải đánh răng màu hồng, khoảnh khắc nhìn đến bàn chải màu lam bên cạnh, khóe môi của nàng cong lên đầy hạnh phúc, có một loại cảm giác an tâm mãi mãi.

Kết hôn, bọn họ cuối cùng đã kết hôn, hơn nữa còn được cha mẹ Tử Nguyên cho phép, sau khi kết hôn tạm thời ở tại căn hộ của Tử Nguyên, nói cách khác, không có người bên ngoài quấy rầy, bọn họ có thể tận hưởng thế giới hai người ngọt ngào.

Tóm lại nàng bây giờ rất hạnh phúc, hắn nói sẽ không miễn cưỡng nàng sinh con, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, đợi nàng muốn sinh con liền sinh, hắn sẽ kiên nhẫn đợi nàng quyết định.

Tuy hiện tại nàng không có biện pháp lập tức đi vào quỹ đạo của gia đình, nhưng nàng đã điều hòa tốt mọi việc rồi, cho nàng công tác thêm hai năm nữa, rồi nàng sẽ vì hắn dưỡng dục kết tinh tình yêu của bọn họ, đến lúc đó nàng sẽ tạm thời thôi việc lui ra, chuyên tâm chăm sóc cục cưng.

Nàng tin rằng tất cả đều thuận lợi, hiện tại hắn vì không nỡ để nàng quá mệt mỏi nên đã mời một ngưởi giúp việc nhà rồi, đợi nàng có đứa nhỏ, chắc chắn hắn sẽ muốn tìm bảo mẫu đến chia sẻ vất vả với nàng, nàng tuyệt không lo lắng chuyện sau này, bởi vì nàng hoàn toàn tin tưởng hắn. Nghĩ tới đây, nàng nhìn bản thân trong gương, nụ cười càng rõ hơn.

Sau khi thay y phục xong, nàng nhìn lại vẻ mặt rặng rỡ của mình, cái này phải ghi công cho hắn, nàng nguyên bản là con cú, nhưng hắn kiên trì muốn nàng trước 12h phải đi ngủ, ngủ đủ giấc mới có khí sắc tốt, tinh thần tốt.

Vừa mở cửa phòng, nàng lập tức nghe được tiếng nhạc êm ái, hơn nữa trong không khí còn phảng phất mùi thức ăn cùng cà phê thơm mát.

Trời ạ! Thì ra hắn còn chưa có đi làm, không chỉ như thế, còn dậy sớm hơn so với bà xã là nàng đây, ngay cả bữa sáng cũng làm luôn, nàng thật là một người vợ thất bại mà.

"Chào buổi sáng, bà xã." Hình Tử Nguyên mỉm cười nhìn vợ đi vào phòng ăn, hắn chuẩn bị đã gần xong, chỉ đem cà phê đổ ra nữa là được rồi.

"Không được, không được, anh không thể cứ tiếp tục chăm sóc như vậy, cứ tiếp tục như thế sẽ làm hại nhiều người đó." Lâu Thừa Vũ kéo ghế bên bàn ăn vừa ngồi xuống vừa nói.

Băng Khiết bọn họ đều nói nàng đã gả cho người chồng tốt, nàng cũng cảm thấy như vậy. Ông xã của nàng là tình nhân tri kỷ, mỗi đêm vì nàng pha nước tắm, vì nàng chuẩn bị bữa tối, còn nhìn nàng chìm vào giấc ngủ rồi mới đi ngủ, tất cả đồ ăn cũng đều hùa theo khẩu vị của nàng, ông xã như vậy muốn đi đâu mà tìm chứ?

"Vì sao?" Hình Tử Nguyên rót cà phê cho nàng.

Nàng nghiêm trang nói: "Bạn bè của em đều mang anh ra làm tiêu chuẩn kén chồng rồi, nhưng mà trên thế giới này không thể có người thứ hai giống như anh yêu chiều bà xã tới vậy, anh cố ý làm cho bọn họ độc thân cả đời sao?"

Hắn nở nụ cười, đưa tay kéo nàng lên, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, mập mờ nói: "Ngoại trừ yêu chiều bà xã, anh còn có "Sở trường" khác, cũng là cực phẩm trong đám đàn ông đó, nếu như đem điểm ấy ra mà tính nốt, vậy mấy người bạn của em có lẽ thật sự phải độc thân cả đời, bởi vì anh cũng biết loại ông xã giống như anh là khó mà tìm được."

Lâu Thừa Vũ mắt hạnh trợn to, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn . . . hắn . . . hắn lại tự thổi phồng công phu trên giường của mình? Người đàn ông này thật sự là Hình Tử Nguyên mà nàng biết sao?

Xem nàng vẻ mặt khó tin, hắn vui sướng nở nụ cười. "Không cần phải hoài nghi, đàn ông sau khi kết hôn đều sẽ thay đổi, đây là bình thường, còn có, tại sao em lại thay quần áo đi ra ngoài nhanh như vậy? Thế này là không được."

"Vì sao?" Nàng còn không có kịp phản ứng.

"Bởi vì anh sẽ đem chúng cởi ra." Hắn một tay cố trụ gáy nàng, hôn lên môi của nàng, từ từ đem nàng đè xuống một nửa mặt bàn trống không, hai tay bắt đầu linh hoạt cởi nút áo sơ mi của nàng, đôi môi nóng bỏng trượt xuống, dừng ở rãnh sâu nữ tính của nàng, miệt mài nhấm nháp.

Lâu Thừa Vũ không cách nào ức chế rên rỉ một tiếng, lại càng cổ vũ nhiệt tình của hắn.

Hắn kéo xuống quần jean của nàng, hưng phấn cứng rắn chiếm lấy nàng, đồng thời nàng cũng biết rõ, ngày đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, nàng sẽ bị muộn.

. . . . . . . . . . . . . . .

"Lâu Thừa Vũ! Nhận hoa!" Nghe được tiếng hô từ cửa phòng làm việc, Lâu Thừa Vũ vội vàng đi ra ngoài ký nhận một bó hồng trắng tao nhã.

Trở lại chỗ ngồi, nàng thỏa mãn lấy xuống bó hoa hồng phấn đáng yêu động lòng người trong bình hoa, thay vào hoa hồng trắng, khóe miệng cũng cong lên vui vẻ.

Hắn thật sự rất thích tặng hoa cho nàng, tuy nàng không đặc biệt thích hoa, nhưng là hiện tại cũng đã bị hắn luyện thành thói quen, nhìn thấy hoa hắn đưa tới sẽ không tự chủ được mà tâm hoa nộ phóng, được ông xã cẩn thận sủng ái, nàng đã hoàn toàn biến thành một cô bé.

"Xin hỏi Tổng tài phu nhân, vị kia Hình đại tổng tài nhà cô kia nhất định phải biểu đạt tình yêu của anh ta với bà xã khoa trương như vậy sao?" Chủ trì tin tức trong nước Trần Uy Ch nhíu mày đi tới. "Hình tổng tài làm cho đàn ông đã kết hôn phòng thông tin chúng tôi đều biến thành đầu heo rồi."

Lâu Thừa Vũ nở nụ cười. "Không muốn làm đầu heo, tan tầm trước khi về nhà cũng mua bó hoa tặng bà xã đi. Nông dân trông hoa Đài Loan đều sẽ cảm tạ anh, mua bó hoa vừa có thể khiến bà xã cao hứng lại có thể trợ giúp nông dân trồng hoa, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Đúng vậy, từ sau khi nàng kết hôn, Phòng thông tin từ trên xuống dưới "Tiếng oán than dậy đất trời", bởi vì Hình Tử Nguyên mỗi ngày đưa đón nàng thì thôi đi, cách mỗi ba ngày lại tặng một bó hoa tươi, đặc biệt mỗi ngày đều có trà chiều, ôn nhu săn sóc làm cho nữ đồng nghiệp khác đều hâm mộ muốn chết .

"Tiểu thư, tôi đã nhảy vào phần mộ hôn nhân mười năm rồi, cô nghĩ tôi còn có tâm tình mua hoa tặng cho vị phu nhân ngày nào cũng chê tôi ngáy to ồn ào sao?" Trần Uy Chí trợn mắt nói.

"Cẩn thận bà xã anh thay lòng đổi dạ." nàng khẽ cười nói: "Phụ nữ bây giờ đã khác trước, không còn nhẫn nhục chịu đựng đâu, nếu anh không đối xử bà xã tốt một chút, chị ấy cũng sẽ không đối với anh một lòng một dạ đâu."

Trần Uy Chí vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng. "Tôi với cô không oán không thù, tại sao lại vô duyên vô cớ hù dọa tôi?"

Lâu Thừa Vũ cười ha ha, điện thoại đặt trên bàn lúc này vừa vặn vang lên, nàng liếc nhìn màn hình hiển thị một cái, tâm tình lập tức bay bổng, trên môi tất cả đều là vui cười.

Nàng tiếp điện thoại nói, "Hình tổng tài, em đã nhận được hoa anh tặng rồi, cũng nhân tiện nói cho anh biết một tiếng, anh đã trở thành kẻ thù chung của đàn ông Phòng thông tin bọn em rồi."

"Anh thực vinh hạnh." Hình Tử Nguyên nở nụ cười. "Khí cầu thì sao? Còn chưa nhận được sao?"

"Khí cầu cái gì?" Hắn thật đúng là lắm trò nhiều dạng, cái này, Phòng thông tin lại có đề tài mới rồi.

"Tính toán thời gian hẳn là đến rồi mới đúng, em nhìn ra ngoài cửa sổ một chút xem."

Nàng theo lời nhìn về phía ngoài cửa sổ, cùng lúc, trong văn phòng một hồi reo hò. "Trời ạ! Thật là lãng mạn quá!"

Lâu Thừa Vũ kinh ngạc nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, màn che rơi xuống đất lộ ra khí cầu màu hồng phấn đang bay lên không trung, nàng chậm rãi đứng lên, tròng mắt như sắp rớt xuống đất.

Cái khí cầu kia thật lớn vô cùng, trên đó viết: Bà xã thân yêu. Kỷ niệm một năm kết hôn vui vẻ! Ông xã của em -- Hình Tử Nguyên. (ặc T_T giết tôi đi, rồ mãn tính quá đáng)

"Thừa Vũ, suy nghĩ mở lớp "Làm sao huấn luyện ông xã yêu vợ" đi, tôi nhất định là người thứ nhất đi báo danh!" Phóng viên xã hội Phương Di, người kết hôn đã sáu năm cực kỳ hâm mộ nhìn khí cầu, ai oán nói: "Ông xã nhà tôi thì đã sớm đem bà xã coi như đồ gia dụng, đem TV coi như bà xã rồi." (^^ tớ cũng coi Laptop như tình iu vậy)

"Mấy tên đàn ông thôi ở đây nghe cho kỹ!" Phóng viên giải trí Gia Lệ nhảy ra lớn tiếng phụ họa, "Hiện tại chủ nghĩa đàn ông đã không còn thịnh hành rồi, thịnh hành bây giờ chính là người đàn ông yêu vợ, sẽ xuống bếp vì vợ con. Nhưng mà đàn ông gia đình không có nghĩa là tiểu bạch kiểm, đàn ông yêu vợ đương nhiên phải giống như Hình tổng tài có năng lực kiếm tiền hạng nhất mới được!"

Trợ lý Phòng thông tin Tiểu Nhã làm ra vẻ cầu nguyện. "A! Một ông chồng nhiền tiền, đẹp trai lại ôn nhu săn sóc phải đi đâu tìm đây?"

"Nghe được rồi chứ, Hình tổng tài, anh lại lần nữa trở thành nhân vật phong vân." Lâu Thừa Vũ cười cười, thỏa mãn thở dài.

Trước kia không có phát hiện hắn lại ngây thơ như vậy, nàng là dần dần phát hiện, sau khi kết hôn, hắn luôn dùng mọi thủ đoạn để triệu cáo thiên hạ quyền sở hữu của hắn, giống như sợ những người kia không biết hắn không còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, thật sự làm cho nàng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

"Sáu giờ tối anh đón em." Hình Tử Nguyên ôn nhu nói: "Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta kết hôn tròn một năm, anh muốn tự mình nấu bữa tiệc lớn cho em ăn."

Nàng cảm thấy thỏa mãn nở nụ cười. "Xin hỏi anh có ngày nào là không tự mình nấu bữa tiệc lớn cho em ăn?"

Hắn có mời người giúp việc, cũng phân phó người giúp việc chuẩn bị nguyên liệu, nhưng hắn vẫn không biết chán thay nàng nấu ăn, căn bản không cho người giúp việc cơ hội biểu hiện, thường làm cho nàng dở khóc dở cười.

"Biết mình hạnh phúc rồi sao?" Hắn vui sướng cười.

"Anh nói xem, có người chồng nào mỗi ngày đều nấu cơm cho vợ ăn?" Lòng của nàng tràn đầy ngọt ngào. "Em vẫn luôn biết mình rất hạnh phúc." Đã kết hôn một năm rồi, hứa hẹn của hắn trước hôn nhân với nàng cho tới giờ cũng không thay đổi, thả lỏng cho nàng tự do, tùy tâm sở dục làm chuyện nàng muốn, việc nhà đương nhiên là một chút cũng không cần đụng.

Trên thực tế, nàng được coi như công chúa mà hầu hạ, khoảng cách thời gian cho tới lúc trở thành thiếu phụ luống tuổi, phải loay hoay với củi gạo dầu muối có lẽ còn rất xa xôi.

"Biết gì không? Bà xã, em cảm thấy hạnh phúc chính là niềm an ủi lớn nhất của anh." Hắn nhỏ giọng nói: "Anh rất sợ em ở cùng một chỗ với anh không cảm thấy hạnh phúc."

Nghe vậy, trong lòng của nàng một hồi rung động, trái tim cũng theo đó thắt lại. Từ trong lời của hắn, nàng có thể cảm thấy được hắn có bao nhiêu lo lắng nàng sẽ bất mãn với tình trạng hiện tại, điều này đại biểu cho hắn đối với hôn nhân của hai người còn không có tin tưởng sao? Hoặc là, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng bây giờ là toàn tâm toàn ý yêu hắn?

Cúp điện thoại xong, Lâu Thừa Vũ lâm vào trầm tư một lúc.

"Pizza đến! Muốn ăn thì tự mình lại đây!" Bên trong ồn ào, có người hô to.

Cũng không biết là ai mời khách, kêu pizza, nàng không đói bụng, cho nên cũng không có đi lấy, ngược lại Tiểu Mạch tốt bụng thay nàng cầm một miếng tới. "Pizza hải sản, thật là rộng rãi, ăn vào có lợi, miếng này cho em." Tiểu Mạch đem pizza đặt trên bàn nàng, chính mình trở về chỗ ngồi hưởng dụng đồ ngon.

Ngửi thấy mùi hải sản, nàng bỗng nhiên cảm thấy một hồi buồn nôn, nôn khan vài tiếng. Kì quái, nàng vẫn rất thích ăn hải sản mà, vì sao hôm nay ngửi thấy mùi hải sản lại không thoải mái như vậy?

"Cô mang thai sao?" Phương Di mặt mày hớn hở nhìn nàng. "Đây là chuyện tốt a, tại sao không cho chúng tôi biết? Tin tức tốt phải cùng mọi người chia xẻ chứ!"

Lâu Thừa Vũ kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Nàng mang thai? Có thể sao? Bọn họ vẫn luôn có biện pháp tránh thai mà? Chẳng lẽ lại giống như phim ảnh, trăm lần phòng ngừa vẫn có một lần sơ sót, còn nàng là bởi vì một lần sơ sẩy mà mang thai?

Rõ ràng không nghĩ sinh con sớm như vậy, nhưng nàng không biết vì sao không cảm thấy phiền toái mà ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc a?

. . . . . . . . . . . . . . .

Hình Tử Nguyên nhíu mày nhìn chằm chằm tấm thiệp trên mặt bàn trống. Đây là một việc rất kỳ quái, hắn có thể viết ra bản thiết kế hoặc bản thuyết minh hơn mười ngàn chữ, nhưng hiện tại lại bị một tấm thiệp nho nhỏ làm khó, hai ba tiếng đồng hồ rồi vẫn không viết ra được mấy câu .

Phía trái bàn làm việc còn có một đống thiệp, đó là khi hắn ghi hỏng tấm thứ nhất liền kêu thư ký đi ra ngoài mua, trong nháy, hắn đã ghi hỏng hai mươi mấy tấm thiệp.

Hôm nay là ngày kết hôn tròn một năm, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Thừa Vũ, thiên ngôn vạn nghưng không biết hạ bút từ đâu. Hắn ảo não vò lại tấm thiếp hỏng, dứt khoát rút ra một điếu thuốc châm lửa.

Đang lúc hắn phun ra nuốt vào làn khói thuốc, khổ sở suy nghĩ nội dung tấm thiệp thì điện thoại nội bộ vang lên.

"Tổng tài, có khách tìm ngài." Thư ký báo cáo: "Người ấy nói mình tên là Triển Thác, còn nói ngài nhất định sẽ gặp ông ấy, xin hỏi ngài có muốn cho ông ấy đi vào không?"

Triển Thác -- Hình Tử Nguyên toàn thân chấn động thật mạnh, nửa ngày không nói ra lời.

"Tổng tài, ngài có đang nghe không?" Thư ký thử hỏi: "Xin hỏi ngài có muốn cho khách đi vào hay không?"

Hắn lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nói: "Mời vào." Hắn đứng lên, đi đến sô pha bên cạnh, tâm tư hỗn loạn. Hắn không đoán được mục đích Triển Thác tìm đến hắn, Triển Thác biết hắn và Thừa Vũ kết hôn, nên tới chúc mừng bọn họ sao?

Sau tiếng gõ cửa, thư ký dẫn Triển Thác tiến vào, đặt xuống hai chén trà rồi lui ra ngoài, còn Triển Thác mặc áo da đứng thẳng ở trước mặt hắn.

Hắn giữ im lặng, nhìn thẳng vào mắt Triển Thác. Triển Thác một chút cũng không thay đổi, ngoại hình vẫn đĩnh đạc suất khí như trước, trên trán lộ ra sự mạnh mẽ ngang bướng, vẫn giữ bộ dạng trước kia, trở thành cháu rể của kiến trúc sư bậc thầy cũng không có thay đổi cái gì.

"Ngồi đi." Tử Nguyên dẫn đầu ngồi xuống. "Trở về lúc nào?"

Triển Thác hớp một ngụm trà nóng: "Trở về ba ngày rồi, suy nghĩ ba ngày mới quyết định tới tìm cậu."

"Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi cùng Thừa Vũ kết hôn tròn một năm, muốn cùng chúng tôi ăn cơm hay không? Nếu như cô ấy nhìn thấy người bạn cũ này, nhất định rất cao hứng." Hình Tử Nguyên đánh phủ đầu nói, tuyên bố Thừa Vũ là của hắn.

Lấy ra bật lửa, Triển Thác châm thuốc. "Tôi đương nhiên cũng muốn gặp cô ấy, bất quá, tôi đã suy nghĩ thật lâu, tôi cho rằng nên đến gặp cậu trước. Dù sao hiện tại cậu là chồng của cô ấy, còn tôi cái gì cũng không phải."

Tử Nguyên chợt có loại dự cảm bất thường, cảnh giác nhìn Triển Thác. "Vợ của cậu đâu? Không cùng cậu trở về sao?"

Triển Thác khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích. "Chúng tôi đã ly hôn."

Hình Tử Nguyên kinh ngạc nhìn hắn, rốt cục hiểu được người đến là không có thiện ý. "Cho nên cậu mới trở về tìm Thừa Vũ?"

Gương mặt tuấn mĩ đột nhiên lạnh lẽo. "Tôi vẫn luôn yêu Thừa Vũ, cho tới bây giờ cũng không thay đổi, cậu yêu cô ấy sâu đậm, tôi cũng yêu cô ấy sâu đậm. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chỉ là hiện tại đã bị cậu đoạt đi, tôi hi vọng cô ấy trở lại bên cạnh tôi, cũng hi vọng cậu phóng khoáng một chút, thả cô ấy đi."

"Cậu biết cậu đang nói cái gì không?" Hình Tử Nguyên lên án nói: "Cậu vì cháu gái đại kiến trúc sư từ bỏ cô ấy, như vậy gọi là không có thay lòng?"

"Tôi là bất đắc dĩ mới có thể cùng cô gái kia kết hôn, tôi chưa từng yêu cô ấy, cô ấy đơn phương yêu mến tôi, ai biết đuọc. . . . . ." Triển Thác thống khổ nói: "Cô ấy mời tôi đi xem triển lãm kiến trúc, trên đường trở về đã xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy cũng bởi vậy mà bị thương thần kinh thị giác, mắt phải từ nay về sau bị mù." Hắn giật nhẹ khóe miệng, tự giễu cười cười. "Cô ấy không cách nào tiếp nhận sự thật, mỗi ngày đều tìm chết tìm sống. Dưới áp lực khổng lồ của người nhà cô ấy, tôi không thể không chịu trách nhiệm. . . . . ." Hắn ngước mắt nhìn Hình Tử Nguyên, trong mắt lộ ra thống khổ. "Còn muốn tôi nói tiếp không? Bởi vì chịu trách nhiệm với cô gái kia, tôi đành lấy lý do khoảng cách quá xa chia tay với Thừa Vũ, còn kêu bạn học của cô ấy ở Mĩ nói cho cô ấy biết là trông thấy tôi ở cùng những phụ nữ khác. Tôi hi vọng cô ấy hận tôi, bởi vì tôi không có biện pháp cho cô ấy tương lai, nếu như biết rõ chân tướng, dựa vào cá tính của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ cả đời chờ tôi, mà tôi không muốn cô ấy phải vì tôi cả đời cô độc đến già."

Hình Tử Nguyên nắm chặt chén trà, mặt ngoài trầm mặc, nhưng nội tâm cũng vì buổi nói chuyện mà dậy lên sóng gió động trời.

Triển Thác nói không sai, nếu như Thừa Vũ biết rõ hắn là bất đắc dĩ phải chịu trách nhiệm, phải chiếu cố nửa đời sau của một phụ nữ khác, nàng sẽ si ngốc ở Đài Loan vì hắn chôn vùi thanh xuân.

"Hai người vì sao ly hôn?"

Triển Thác nhếch môi nói: "Cô ấy rốt cuộc không thể chịu đựng được trong lòng tôi có một phụ nữ khác, nên chủ động yêu cầu ly hôn. Nhưng cô ấy cũng biết Thừa Vũ đã kết hôn, ngày hôm đó ký tên ly hôn, cô ấy đã hung hăng giễu cợt tôi, nói tôi sẽ thất bại cả hai nơi. Tôi nói cho cô ấy biết, sẽ không, Thừa Vũ của tôi chỉ yêu một người là tôi, từ đầu đến cuối đều là người phụ nữ của tôi. Biết rõ chân tướng rồi, Thừa Vũ nhất định sẽ trở lại bên cạnh tôi."

Nghe đến đó, trái tim Hình Tử Nguyên như thắt lại, trong mắt nổi lên ngọn lửa. Hắn biết rõ, Triển Thác đang đối với hắn hạ chiến thư. Thừa Vũ là vợ của hắn, nhưng hiện tại, người đàn ông nàng quan tâm nhất trong quá khứ đã trở lại, nàng sẽ lựa chọn thế nào?

Đáng chết! Hắn lại không cách nào chắc chắc nói cho Triển Thác, lựa chọn của Thừa Vũ nhất định là hắn! Vì sao hắn lại không có nắm chắc? Kết hôn đã một năm rồi, hắn vẫn là không cách nào nhận định được giá trị của mình ở trong lòng nàng sao?

"Nếu là đàn ông, hay nói cho Thừa Vũ biết tôi đã trở về, đem chuyện của tôi từ đầu chí cuối nói cho cô ấy biết, để cho cô ấy tự mình lựa chọn, nếu như cô ấy muốn đi, tôi hi vọng cậu phóng khoáng một chút, không nên làm khó cô ấy." Nói xong, Triển Thác đứng lên rời đi.

. . . . . . . . . . . . .

"Có một vấn đề muốn hỏi anh." Ăn uống no đủ xong, ngồi bên bàn ăn, Lâu Thừa Vũ nâng má nhìn chồng đem bát đũa từng thứ để vào trong máy rửa bát hỏi.

Trái tim Hình Tử Nguyên bỗng nhiên nhảy dựng lên, xoay người nhìn nàng, trên trán hiện lên ngưng trọng cùng kinh hãi. Chẳng lẽ nàng đã biết chuyện của Triển Thác rồi? Triển Thác nhịn không được nói cho nàng biết sao?

"Em hỏi đi." Hắn cố sức nhả ra mấy chữ.

Nàng nghiêm mặt nhìn hắn. "Anh có suy nghĩ tới xuất bản sách dạy nấu ăn Hình gia không? Tay nghề của anh tốt như vậy, không lưu truyền thật là đáng tiếc."

Hắn nhẹ nhàng thở ra. Xem ra nàng còn chưa biết, nhưng hắn cũng không chịu được nỗi thống khổ khi cất giấu bí mật trong lòng nữa. Biết đâu Triển Thác ngày mai sẽ sẽ tìm tới nàng, hắn muốn trước tiên nghe quyết định từ chính miệng nàng, cho dù cuối cùng lựa chọn của nàng không phải là hắn, ít nhất thân là chồng của nàng, hắn có quyền lợi biết phản ứng của nàng.

"Anh làm sao vậy?" Hôm nay nàng vẫn cảm thấy hắn không ổn. "Cả buổi tối anh đều có chút tâm thần không yên, là công ty có chuyện gì sao?"

Hắn nhìn vào mắt của nàng, quyết định đau dài không bằng đau ngắn. "Thừa Vũ, Triển Thác đã trở lại, hôm nay cậu ấy đã tới tìm anh."

Nàng bất giác nín thở, chấn động như bị giật điện.

Phản ứng của nàng rơi vào trong mắt hắn, hắn cảm giác được trái tim như thắt lại, trong nội tâm xẹt qua một cảm giác đau đớn. Nàng để ý Triển Thác. Nàng vẫn còn để ý đến hắn!

"Anh ấy tìm anh làm cái gì?" Lâu Thừa Vũ liếm môi. Nàng chỉ là bất ngờ thôi, không hy vọng Tử Nguyên hiểu lầm nàng còn có chỗ lưu luyến Triển Thác.

"Cậu ấy ly hôn rồi." Nói xong, hắn nhìn phản ứng của nàng.

Nàng ngạc nhiên trợn mắt, sau nửa ngày mới lặp lại lời của hắn "Anh ấy. . . . . . ly hôn?" Nàng thực kinh ngạc, nàng cho là Triển Thác cùng thiên kim nhà giàu kia đang tốt đẹp, đây không phải là ý nguyện của hắn sao?

"Đúng, cậu ấy ly hôn, cậu ấy trở về là để tìm em." Hình Tử Nguyên hít một hơi thật sâu, đem chuyện của Triển Thác một chữ không sót nói cho nàng biết.

Nghe xong, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng chưa từng nghĩ tới Triển Thác là vì như vậy mới vứt bỏ nàng, nguyên lai hắn cùng một người hắn không yêu kết hôn, cuộc sống trôi qua không tốt, hiện tại còn ly hôn. Vận mệnh thật sự là trêu cợt con người, nàng vì hắn cảm thấy khổ sở, thì ra hắn cũng là người bị hại.

"Lựa chọn của em? Nói cho anh biết lựa chọn của em, nếu như lựa chọn của em không phải là anh, anh sẽ như cậu ấy nói, sảng khoái thả em đi, sẽ không làm khó em." Hình Tử Nguyên thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo chút run rẩy.

Hắn thật sự đối nàng buông tay được sao? Hắn căn bản làm không được, hắn chỉ đang ra vẻ tiêu sái thôi, giờ phút này như có một thanh đao thật sâu đâm vào trái tim của hắn.

"Em là vợ của anh, anh muốn thả em tới chỗ nào?" Lâu Thừa Vũ mở to mắt nhìn hắn, giống như lời hắn nói rất là kỳ quái. Trời ạ! Nàng hoàn toàn biết rõ hắn đang suy nghĩ gì! Hắn nhất định rất sợ nàng sẽ trở lại bên cạnh Triển Thác, rất sợ hạnh phúc trước mắt tan thành bọt nước.

Tên đàn ông ngốc này, bọn họ là vợ chồng hợp pháp kia mà, hắn làm sao lại không biết lôi pháp luật ra để trói buộc nàng? Đem nàng một mực cột vào bên người, cả đời không cho phép nàng rời đi! Hắn ngược lại còn làm ra bộ muốn tôn trọng lựa chọn của nàng, tôn trọng tình yêu của nàng, thật sự là tức chết nàng mà, tên ngốc này.

"Em -- không muốn trở lại bên cạnh Triển Thác sao?" Hình Tử Nguyên chần chờ nhìn nàng.

Nàng chau mày, ra vẻ không kiên nhẫn. "Em đã nói rồi, em là vợ của anh, tùy tiện ở cùng đàn ông khác đó là phạm pháp! Hay là, anh muốn em đi?"

"Đương nhiên không phải!" Một cảm giác vui sướng như điên chiếm lấy hắn, hắn như vừa sống lại. Trời ạ! Nàng không có lựa chọn Triển Thác, nàng không có chọn Triển Thác!

Hắn lập tức bước qua, kéo nàng lên. Hắn đem nàng ôm chắc trong ngực, để đầu của nàng áp sâu ở trước ngực, dường như sợ nàng biến mất không thấy tung tích, ôm thật chặt thật chặt.

"Anh thật sự sợ sẽ mất đi em!" Hắn ở bên tai nàng thì thào nói nhỏ, "Bà xã, em thật sự lựa chọn ở lại bên cạnh anh sao? Đối với Triển Thác, em không có chút nào lưu luyến không nỡ sao? Cậu ấy cũng là vì bất đắc dĩ mới có thể rời khỏi em, em thật sự. . . . . . không có cảm giác sao?"

Lâu Thừa Vũ rúc vào trước ngực hắn, nói ra ý nghĩ của mình, "Em rất thông cảm với anh ấy, nhưng lúc trước anh ấy đã lựa chọn rồi, phải vì lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm. Có lẽ cô gái kia thật sự dùng con mắt nhìn không thấy để uy hiếp anh ấy, nhưng người lựa chọn dù sao cũng là chính anh ấy. Huống chi hiện tại người em yêu là anh, anh là chồng của em, chúng ta đã kết hôn rồi, em làm sao có thể nói đi là đi? Em cũng không muốn cục cưng của chúng ta vừa ra đời đã không có ba ba, hoặc là muốn con gọi một người xa lạ là ba ba. . . . . ."

Hình Tử Nguyên nhất thời kinh ngạc. Chẳng lẽ. . . . . . Hắn bỗng nhiên đem nàng đẩy ra một chút, vội vàng nhìn vào mắt nàng. "Em vừa mới nói cục cưng của chúng ta, em, em mang thai?"

Nàng mỉm cười vuốt ve cằm hắn, khẽ gật đầu một cái. "Đúng, em trúng thưởng rồi, trong bụng có con của anh, xem anh còn dám có ý nghĩ muốn đem em và con đuổi tới bên cạnh người khác hay không."

"Bà xã!" Hắn lại lần nữa ôn tồn ôm chặt nàng, trong mắt lóe ra kích động vui sướng. Ông trời làm sao có thể chiếu cố hắn như vậy? Nàng có con, có con của hắn. . . . . .

"Từ giờ trở đi, bất kể là ai đều không thể tách em ra khỏi anh, anh thật sự phải chuẩn bị tốt để nuôi em cả đời, bởi vì em dự tính từ chức." Đây là quyết định của nàng sau khi xét nghiệm buổi chiều, công việc của phóng viên xã hội không thích hợp với phụ nữ có thai, nàng cũng không muốn biến thành gánh nặng cho cả tổ.

"Cám ơn em! Còn có, anh yêu em!" Hình Tử Nguyên cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Hắn sẽ không hoài nghi tình yêu của nàng nữa, sẽ không bao giờ hoài nghi, vĩnh viễn sẽ không.