Tiểu Vi lệ rơi đầy mặt, liên tục đánh vào người Thích Thiếu Thương :
“Thúc thúc ngu ngốc, nhanh đi tìm mỹ nhân thúc thúc đem về đi….”
Thích Thiếu Thương ánh mắt đăm đăm, cũng để mặc cho nắm tay Tiểu Vi không ngừng nện vào lồng ngực mình, miệng lẩm bẩm nói:
“Em sẽ đi đâu chứ? Siêu thị, hiệu sách, công viên… ta đã tìm khắp nơi rồi….”
Tiểu Vi nước mắt lưng tròng ngẩn đầu nhìn hắn:
“Thúc thúc hẳn đã nói cái gì không đúng rồi? Cho nên hồ ly mới bỏ đi… ô… tiểu hồ ly sẽ không trở về nữa, nó không cần chúng ta rồi…..”
Là nói gì không nên nói sao? Hay là làm chuyện không nên làm?
…..
Thích Thiếu Thương quả quyết cự tuyệt đề nghị sử dụng sản phẩm quảng cáo của công ty, sau đó lại nộp đơn thôi việc.
Tuy rằng quản lý không có phê chuẩn, còn cho hắn nữa tháng hảo hảo nghỉ ngơi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy, bởi vì hắn dùng hình tượng tiểu hồ ly đó để làm thành sản phẩm thương mại, mới làm cho em tức giận vô thanh vô tức rời đi mà bỏ mặc mình như vậy.
Hắn một ngày một đêm tìm kiếm Cố Tích Triều, thậm chí dán bố cáo tìm người và cả tìm sủng vật nữa…. cư nhiên vẫn không thu hoạch được gì.
Phòng khách trong trẻo nhưng lạnh lùng, tivi vẫn mở vang vang:
“Đại nhân a, tiền kiếp của ngươi, vào năm trăm năm trước đã từng cứu một con tiểu bạch xà….”
Trên bàn trà có đặt một quyển truyện cổ nho nhỏ, Thích Thiếu Thương mở sách ra, nhìn thấy bốn chữ: ‘tiên hạc báo ân’.
Vừa sau một ngày chật vật bên ngoài không thu hoạch được gì, Thích Thiếu Thương lại nhảy dựng lên khỏi sô pha, cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà.
Hắn tìm đường quay trở lại ngọn núi hắn đã đi cùng Tiểu Vi, thế nhưng càng đi, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Kia, phiến rừng trúc đó ở nơi nào?
“Sẽ không a, không có khả năng, khẳng định là lại đi lầm đường rồi.”
Thích Thiếu Thương hoảng loạn tự an ủi bản thân.
Hắn quay trở lại chân núi, một bên hồi tưởng đường, bắt đầu đi sâu vào trong núi.
Mưa phùn mênh mang.
Tâm Thích Thiếu Thương dần dần chuyển biến như cơn mưa không dứt này vậy, trầm trọng nặng nề mà lạnh lẽo. Thật sự rốt cuộc đã tìm không thấy mảng rừng trúc kia nữa.
Con tiểu hồ ly kia, còn có cả Cố Tích Triều nữa, đều giống như mảng rừng trúc này, tưởng là chân thật, thân thủ chạm đến liền có thể chạm… cư nhiên tất cả đều là hư ảo.
Đợi đến thời điểm chân tướng rõ ràng, tất cả liền biến mất vô tung vô ảnh, bỏ lại một mình hắn đơn độc ngơ ngác chẳng hiểu sự tình, chỉ còn có thể cố gắng thừa nhận một sự thật tê tâm liệt phế.
Tích Triều, thật sự là vì anh đã làm sai cái gì, em mới rời đi, có đúng không? Hay bởi nguyên do nào khác? Nếu là anh sai, anh giải thích với em, em mau quay về có được không? Nếu là nguyên nhân khác, em đang ở đâu vậy? Tiểu Vi rất nhớ em, em chỉ cần đưa chút tin tức về là được rồi?
Tích Triều, anh cũng rất nhớ em…….. mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây.
Em có cần anh hay không? Em….. từng có chút giây phút nào nặng lòng lưu luyến?
Đi ngang qua chỗ quản lý rừng, Thích Thiếu Thương do dự một hồi, vẫn nhất định đi vào.
Ở trước cửa nhà, trong xe của mình, hắn yên lặng ngồi ở vị trí lái xe thật lâu, trong đầu vẫn còn vang vọng lời của người quản lý rừng:
“Ta năm năm nay công tác tại nơi này, còn chưa từng gặp qua một con hồ ly nào lui tới đâu!”
……
Vợ chồng Hách Liên về nước rồi, lại kinh ngạc phát hiện Thích Thiếu Thương tựa như đang trúng tà, không ngừng tìm kiếm tung tích của một nam tử gọi là Cố Tích Triều, còn có một con tiểu hồ ly màu xanh.
Vốn bọn họ cho rằng con gái mình quá ham thích chuyện cổ tích, nhưng ngay cả Thích Thiếu Thương cũng trở thành cái dạng này…. Đến sau cùng, cả hai vợ chồng đều tin tưởng, từng có một người sinh sống cùng họ trong mấy tuần qua.
Nhưng nếu nói cậu ta là hồ ly biến hình…. vậy thực quá vớ vẩn đi?
Hách Liên Xuân Thủy ngồi đối diện Thích Thiếu Thương, đặt xấp tư liệu trong tay lên bàn:
“Đây là ta đã điều tra tất cả những người tên Cố tích Triều trong cả nước này. Anh xem đi!”
Thích Thiếu Thương cầm tập thông tin nhìn thật lâu, xem tỉ mỉ chi tiết, như muốn đem từng lời nuốt vào.
Cuối cùng hắn đặt lại tập giấy, cúi đầu không nói gì. Chốc lát sau mới ngẩn đầu lên, thành khẩn hướng Hách Liên Xuân Thủy nói:
“Cảm ơn anh!”
Vẻ mặt phi thường mỏi mệt.
Tức Hồng Lệ đi qua, ôn nhu an ủi hắn:
“Thiếu Thương, đừng nản chí! Nói không chừng cậu ta không dùng tên thật.”
“Không, anh tin cậu ấy không có gạt anh…. Anh chỉ là đang nghĩ, cậu vì cái gì không thông tri cho anh một cái tin tức? Hiện tại như thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không?…”
Tức hồng Lệ và Hách Liên Xuân Thủy liếc nhìn nhau, Hách Liên lắc lắc đầu, Hồng Lệ lại chỉ còn biết thở dài, vô thanh vô tức.
Đối với việc một người bạn thân bỗng dưng yêu một người cùng phái, hẳn là phải nên cảm thấy lạ lùng. Thế nhưng nhìn bộ dáng hiện tại này của hắn, tất cả chỉ còn lại đồng tình, cùng một loại ẩn ẩn cảm động. Thời đại này, nếu muốn tìm một phân tình cảm thâm tình đến như vậy, thật sự quá mức khó khăn.
Tuy rằng chưa từng gặp qua Cố Tích Triều kia, nhưng theo vướng bận cùng tưởng niệm của Thích Thiếu Thương và Tiểu Vi, hẳn là không sai rồi. Nếu cậu ta cùng Thích Thiếu Thương có cảm tình, hai người có thể ở cùng một chỗ, vậy cũng có thể nói là hảo sự đi…
Từ ngày Cố Tích Triều mất tích đã được một tuần. Hôm nay là chủ nhật, Thích Thiếu Thương lại theo thường lệ, chuẩn bị ra khỏi nhà tìm người. Một nhà Hách Liên lại đến đây.
Nguyên lai là Tức hồng Lệ lo hắn vất vả mệt mỏi, liền nấu chút canh gà mang đến cho hắn tẩm bổ, Tiểu Vi hồ nháo cũng muốn đến, Hách Liên Xuân Thủy tự nhiên cũng sẽ đi theo. Vì thế một nhà ba người, sáng sớm đã đến làm khách.
Kết quả, Tức Hồng Lệ ép Thích Thiếu Thương uống hết chén canh mới cho hắn cùng Tiểu Yêu ra khỏi nhà.
Trước khi đi, Tiểu Vi cõi lòng đầy mong chờ mà nhìn bọn họ:
“Thúc thúc, papa a, nhất định phải mang được mỹ nhân thúc thúc về đây nha!”
Thế nhưng, ngày hôm nay cũng là như mọi ngày khác, đều là phí công. Sắc trời dần tối, Hánh Liên nhìn đến bộ dáng Thích Thiếu Thương thất vọng mỏi mệt, liền chủ động lái xe cho hắn. Trên đường về nhà, đột nhiên mở lời hỏi Thích Thiếu Thương:
“Nếu gặp được cậu ta rồi, anh sẽ làm sao?”
Thích Thiếu Thương đã nhiều ngày nay tiều tụy bi thương, hôm nay lại hiện lên một mạt tươi cười hiếm thấy:
“Vĩnh viễn bên cậu ấy ở cùng một chỗ, mãi không xa rời.”
Đoạn đường còn lại, Hách Liên Xuân Thủy trầm mặc không nói một lời. Sau khi đậu xe, hai người cùng nhau đi vào nhà, Tiểu Yêu vỗ vỗ bả vai Thích Thiếu Thương, an ủi:
“Sẽ tìm được cậu ấy thôi mà, đừng quá lo lắng. Hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi đi, bằng không dù có tìm được người rồi, thì bộ dạng hiện tại này của anh cũng sẽ đem người ta dọa chạy mất a!”
Thích Thiếu Thương phi thường cảm kích, yên lặng gật đầu.
Lên lầu, vừa mới ấn chuông cửa, chợt đã nghe tiếng Tiểu Vi chạy nhanh ra. Bé con thần tình vui vẻ mở cửa, còn lộ ra vệt nước mắt chưa khô:
“Thúc thúc, thúc thúc, thúc xem ai đã trở lại!!!”
Sau lưng Tức Hồng Lệ, là một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lẳng lặng mà đứng.
Thích Thiếu Thương cư nhiên phát hiện, tầm mắt hắn hình như có chút mơ hồ.
“Tích Triều…”
Thích Thiếu Thương mở miệng, nhưng phát hiện hắn không thể phát ra chút thanh âm nào. Hắn còn muốn đi đến gần xem đó có phải là người mình ngày đêm mong nhớ hay không, thế nhưng hai chân tựa như không phải của mình, động cũng không thể động.
Có lẽ đây là mộng. Vậy hãy để cho mình đắm chìm trong mộng, mãi không cần tỉnh lại.
“Tích Triều, Tích Triều…”
Thích Thiếu Thương chỉ có thể gọi tên không ngừng, tựa như muốn khắc cái tên này thật sâu vào xương cốt, chỉ mong mình ngàn vạn lần không cần tỉnh mộng nữa.
Khi hắn rốt cuộc đã có thể nhìn thấy rõ ràng, Thích Thiếu Thương phát hiện trong đáy mắt Cố Tích Triều lóe ra vô vàn thần sắc phức tạp: có kinh ngạc, có trách cứ, còn có… đau lòng.
Tích Triều đi đến gần Thích Thiếu Thương, tựa như hắn đã từng gặp qua trong mộng, người này đang đứng trước mặt hắn.
Ngay sau đó, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đứng đối mặt nhau, cùng đồng thời mở miệng nói.
Cố Tích Triều nói chính là:
“Em đã trở về.”
Thích Thiếu Thương nói chính là:
“Anh rất nhớ em.”
(Nguyệt: ta thik 2 câu này quá nhah:”D)