Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 33




Bé trai ngồi trên hành lang, tiếng trò chuyện của bác sĩ và bố vang lên từ trong phòng.

“… Thiếu hụt cảm giác đạo đức và ý thức trách nhiệm, năng lực nhận biết tình cảm bị hạn chế, không cách nào chia sẻ tình cảm với người khác. Anh Đường, anh từng nghe qua hội chứng Psychopath chưa? Con trai anh, rất giống…” Những lời tiếp theo, người trong phòng nhẹ giọng xuống.

Bởi vì thế nên từ ngoài cửa chỉ nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ. Cậu ngồi trên hành lang, trong tay là gấu bông bố mới mua cho, hơi nắm lại là có tiếng nhạc phát ra.

Tìm bạn mới, tìm bạn mới ~ Tìm được bạn tốt rồi ~ Chào một cái nè, nắm tay thật chặt nha, bạn là bạn tốt nhất của mình đó ~

Nhìn kỹ lại, đôi mắt của cậu rất tĩnh lặng, không hề có tâm tình gì. Trời phú cho cậu một khuôn mặt đáng yêu cực kì, thoạt trông tầm mười một mười hai tuổi. Khuôn mặt đáng yêu đấy lúc này đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, bàn tay vân vê con gấu trong tay, lần tới một lỗ hổng, ngón tay lập tức đâm vào, trên môi nở nụ cười.

Ba mươi phút sau, bố cậu ra khỏi phòng, bước chân loạng choạng, ngẩn ngơ một lát mới thấy Đường Hiểu Thần ngồi dưới đất. Gấu bông mới mua lúc chiều bị cậu xé ra, bông bên trong rải rác trên mặt đất, còn cậu thì chau mày lục lọi trong ngực con gấu. Lát sau, cậu tìm được thứ phát ra nhạc trong con gấu, cầm lên quơ quơ, cười đến là vui vẻ. Cậu nghiêng đầu nhìn bố mình, vì không hiểu tâm tình trên mặt bố mà khuôn mặt cau có lại.

“Hiểu Thần…” Người đàn ông ngồi xổm xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng. Nhìn bông dưới đất, im lặng ôm Hiểu Thần vào lòng.

Tại sao là con hắn? Tại sao lại là bệnh này chứ?!

Thậm chí hắn còn hi vọng con bị bệnh khác, ung thư máu, tim bẩm sinh hay bại liệt cũng được! Dị dạng cũng chẳng sao hết! Cố tình lại là bệnh ấy…

Bẩm sinh. Không thể trị tận gốc. Chỉ có thể dạy dỗ cải thiện không ngừng, mà cũng không thể thay đổi, nhiều nhất là dạy cậu biết ngụy trang cảm xúc để tồn tại trong xã hội.

Nếu không, tương lai của cậu chỉ có một con đường, bệnh viện tâm thần.

“Hiểu Thần, Hiểu Thần, bố thương con…” Nước mắt của người đàn ông rơi xuống áo Đường Hiểu Thần.

Cậu nằm nhoài lên vai bố, không hiểu vì sao tự dưng bố lại khóc thương tâm như thế. Cậu đưa tay xoa xoa tóc bố, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, bố ngoan ngoan, không khóc.”

Cũng may ông trời không có chặn hết đường. Đứa bé này có năng lực bắt chước rất mạnh.

Đường Hiểu Thần học cấp hai rồi cấp ba, không có kì phản nghịch như những đứa trẻ khác. Cậu vẫn rất ngoan, chỉ là có rất nhiều câu hỏi.

“Sao cô bạn kia hôm trước chơi với con rất tốt, con không để ý đến bạn ấy bạn ấy lại khóc?”

“Lớp trưởng đang nói dối, vì sao cả lớp cũng không ai phát hiện?”

“Còn có giáo viên chủ nhiệm rất hay nóng giận, nhưng con không hiểu vì sao cô lại tức giận.”

“Tại sao làm bài không tốt cũng phải khóc?”

“Bố, tại sao tất cả mọi người ai cũng ngốc quá vậy? Họ không hiểu người khác muốn cái gì.”

Bố Đường rất rất đau đầu.

Hắn không biết nên trả lời những câu hỏi này của Đường Hiểu Thần thế nào. Nếu là người bình thường tất sẽ hiểu những chuyện đó. Phàm là chuyện có liên quan tới vinh dự, trách nhiệm, đạo đức, tình cảm, Đường Hiểu Thần đều không thể hiểu nổi, không hề chịu ảnh hưởng từ bạn cùng lứa, thậm chí là người trưởng thành. Đáng sợ hơn là, dù cậu không hiểu những cảm xúc đó, cậu lại rất giỏi phân tích những xúc cảm ấy để đoán ra mục đích và dục vọng phía sau.

Đường Hiểu Thần không hiểu được nhân tính. Nhưng cậu có lực quan sát vượt xa người thường.

“Hiểu Thần.” Bố cậu để đũa xuống, nắm chặt vai cậu, khó khăn mở miệng, “Người là hữu ái. Yêu, là một điều… là một thứ rất tốt đẹp, như bố yêu con vậy, con hiểu không?”

Đường Hiểu Thần nhìn ánh mắt mong đợi của bố, vui vẻ mỉm cười, gật đầu chui vào lòng ông: “Con hiểu ạ. Bố, bố đối với con rất tốt.”

Ở trong lòng bố, cậu dần dần thu lại nụ cười. Tuổi còn nhỏ, không cần dạy đã biết diễn.

Sau đó nữa, chờ khi Đường Hiểu Thần thành thục hơn một ít, bố bắt đầu dạy cậu nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản. Bởi vì cậu không cảm nhận được nên những lời giáo dục ấy rất tối nghĩa, nhưng cậu vẫn chăm chỉ kiên trì học.

“Nếu có người nổi giận với con, con phải căn cứ vào tình huống lúc đó và nguyên nhân vì sao đối phương nổi giận mà lựa chọn giữa nổi giận giống người đó và tỏ ra sợ hãi. Hiểu Thần, con người thường tỏ ra sợ hãi.”

“Vì sao lại sợ hãi ạ?”

“Vì con người sợ mất đi, cũng sợ mình không biết gì.”

“Mất đi thì có gì đáng sợ? Biết hay không biết đâu có liên quan gì đâu?

“…”

Mỗi khi nhìn đôi mắt trong suốt của Đường Hiểu Thần, hắn bất lực vô cùng. Coi như hắn dạy cho con hắn toàn bộ quy tắc trên thế giới này, gặp phải chuyện gì nên có phản ứng nào, lúc nào thì sợ hãi, khi nào thì phẫn nộ, thương tâm, vui sướng, cảm động,… thì hắn vẫn không cách nào dạy hết ngàn vạn tâm tình của con người.

Con người tự cảm nhận được mình đang sống sót từ tận đáy lòng, từ đó sinh ra cảm xúc.

Đường Hiểu Thần từng vô số lần nhìn thấy bố cậu gào khóc giữa đêm khuya.

Khi cậu trưởng thành, tình huống bị xem là dị loại do chưa che giấu thuần thục ngày càng ít đi.

Đường Hiểu Thần là một kẻ ngụy trang hoàn mỹ, không ai có thể nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp mặt nạ.

Bởi vì nếu bạn gỡ được lớp mặt nạ ấy, bạn cũng không nhìn thấy tâm tình của Đường Hiểu Thần.

Từ nhỏ Đường Hiểu Thần đã không có tâm tình.

Đối với năng lực nhận biết cảm xúc, yêu hận thật sự nhỏ bé không đáng kể.

Mùa hè năm mười tám tuổi, cậu về nhà, nhìn thấy người mẹ lạnh nhạt lâu nay đang cúi đầu dưới chân một người đàn ông khác, trằn trọc hầu hạ, nhục dục chảy xuôi.

Lần đầu tiên Đường Hiểu Thần cảm nhận được xung kích mới mẻ.

Sền sệt, ướt át, ngọt ngán…

Đó là những thứ cậu chưa được trải nghiệm.

Sau đó cậu nhìn thấy bố cậu.

Quên văn kiện nên về nhà lấy mà trông thấy cảnh đó, bố cậu uất ức rúm ró trong một phòng ngủ khác, thống khổ khóc thút thít. Tiếng nam nữ rên rỉ như có như không truyền đến, tiếng khóc của bố cậu cũng ngập tràn tuyệt vọng, khiến cho không khí cũng ảm đi. Chỉ là vẫn không ảnh hưởng đến Đường Hiểu Thần.

Cậu nhìn cảnh xuân trong phòng, lại nhìn bố đang khóc, cân nhắc một lát rồi quyết định đi tới bên cạnh bố, giang tay ôm lấy ông.

Chớp mắt một cái, nước mắt rơi không ngừng, trên mặt cũng là vẻ thống khổ. Nếu có người đẩy cửa vào chắc cũng sẽ thấy thương cảm cho đứa nhỏ đang rất đau khổ kia.

Ngay cả người bố hiểu rõ Đường Hiểu Thần nhất cũng chịu không nổi mà ôm lấy cậu như nhánh cỏ cứu mạng. Lần đầu tiên vị trí của họ thay đổi, hình ảnh người cha bỗng trở nên nhỏ bé, hoàn toàn ỷ lại vào con trai như thể đây là chỗ dựa duy nhất và cuối cùng của hắn.

Ba giờ sáng, Đường Hiểu Thần tỉnh dậy, vươn tay cầm điện thoại của mẹ ở đầu giường. Ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt không biểu cảm của cậu, trong bóng đêm có hơi rùng rợn. Rất nhanh, cậu tìm thấy số điện thoại của người đàn ông lúc chiều, hẹn gặp ở nơi nào đó. Kí tên, con trai của mẹ, đừng trả lời. Xong xuôi, cậu xóa tin nhắn đã gửi, bỏ điện thoại về chỗ cũ, quay về giường ngủ tiếp. Không tới hai phút, tiếng hít thở đều đều vang lên.

Đến ngày hẹn, Đường Hiểu Thần đến đúng giờ.

Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, khoảng bốn mươi tuổi, khí chất tự tin mị lực hơn hẳn bố cậu. Đường Hiểu Thần chưa từng tiếp xúc với loại người thế này. Gã nằm ngoài phạm vi kinh nghiệm của cậu, khiến cậu thấy rất thú vị.

Gã nhìn nhìn vóc người bé nhỏ, khuôn mặt non nớt và đôi mắt tĩnh lặng chứa không ít tò mò của Đường Hiểu Thần. Gã vốn cho là cậu tới khiêu khích gã, ai ngờ cậu chỉ khuấy đều tách cà phê, nhẹ giọng nói: “Chú là người yêu hồi đại học của mẹ tôi đúng không? Tôi thấy ảnh của chú trong album ảnh của mẹ.”

“Vậy thì sao?” Người đàn ông đối diện không giận mà uy, phóng đãng tùy ý.

“Tôi thấy chú rất tuấn tú.” Đường Hiểu Thần nghiêng đầu, cũng đánh giá người trước mặt, “Chú có muốn kết hôn với mẹ tôi không? Tôi có thể khiến họ li hôn, nhưng chú phải đáp ứng hai điều kiện của tôi..”

Gã kinh ngạc vô cùng: “Nói.”

Cậu xòe hai ngón tay:”Thứ nhất, nếu ra tòa, chú phải giúp bố tôi, ít nhất là phải để tòa xử tôi cho bố tôi nuôi nấng. Không có tại sao, chỉ là ông “yêu” tôi nhiều hơn chút.”

“Thứ hai.” Thiếu niên cười híp mắt quơ quơ tay, “Chú lên giường với tôi, giống như cùng mẹ tôi ấy.”