Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 29




Không trang trí khoa trương hay tình tiết máu cún như trong phim. Biên Dã chỉ dời bàn ra ban công, bày một bánh ga tô nhỏ và một bình đá hoa cương tinh xảo, cắm mấy đóa hoa sơn trà.

Biên Dã nắm tay dắt tôi tới trước bàn, cười nói: “Tôi nhớ lần đầu gặp mặt, thoạt trông anh có vẻ an tĩnh mà trên bàn ăn lại khen liên tục. Từ đó tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cho anh bộc lộ tài năng, nhưng anh không phải của tôi. Kể cả khi đã chia tay cũng không là của tôi. Tôi biết, một khi trái tim anh vẫn còn hình bóng hắn thì tôi chẳng thể bước vào được. Chỉ là dạo này tôi lại thấy không giống trước nữa.”

Biên Dã cười rộ lên: “Lâm Nguyệt, anh thích tôi đúng không?”

Tôi bụm mặt quay người đi, lát sau mới quay lại đối mặt với Biên Dã: “Đây coi như là chính thức nhận cửa nhỉ?”

Biên Dã sửng sốt.

Tôi cười: “Lần trước là anh say nên không tính. Lần này là chính thức còn gì…”

Biên Dã chậm rãi nở nụ cười: “Anh thật giảo hoạt.”

Tôi ngồi cạnh bàn, trông anh có vẻ mong đợi sốt sắng. Tôi cầm dao nĩa lên rồi lại thả xuống, trêu ghẹo: “Không phải tôi sẽ ăn được nhẫn trong bánh đấy chứ?”

Biên Dã tỏ vẻ hết nói nổi: “Tôi là người thích tạo tình tiết drama như vậy à? Hơn nữa, tôi không nỡ khiến anh ăn bánh mà còn bất an thế đâu.”

Tôi nói ra anh còn biết thế cơ đấy rồi mới cười híp mắt bắt đầu ăn. Làm sao bây giờ, muốn cười, không tài nào hạ nổi khóe miệng đang giương lên.

Bánh ngọt vào miệng, ngọt mà không ngán, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà tôi thấy ngoài mùi bơ ra thì trong bánh còn lẫn một mùi hương hoa nhàn nhạt nữa.

“Là hương hoa sơn trà.” Biên Dã ngồi đối diện, đung đưa chiếc li trong tay, “Là ấn tượng đầu tiên anh tạo cho tôi, không ngờ sẽ có ngày nói ra với anh. Mấy ngày không tăng ca cùng anh là do ở nhà gỡ rối cái mùi này. Bây giờ vị mà anh nếm được chính là cảm xúc anh tạo cho tôi đó.”

Tôi vừa ăn vừa nghĩ, thiệt là sến không chịu nổi mà. Loại hờ hững dịu dàng và săn sóc tỉ mỉ suốt mấy tháng qua đã lẳng lặng thẩm thấu vào trái tim tôi, khoảnh khắc này bắt đầu lan tràn ra mỗi một tế bào.

Như vậy đã khiến tôi rất đỗi vui mừng, ai ngờ khi tôi ăn xong bánh ngọt Biên Dã liền vỗ tay cái bốp: “Được rồi, giờ mới tặng quà sinh nhật chính thức này, đi theo tôi.”

Tôi ngẩn ngơ theo anh rời phòng khách tới thư phòng. Nơi đó cũng không trang trí gì đặc biệt, chỉ khác là đồ đặt trên bàn lần trước tôi thấy đã biến mất, thay vào đó là một chiếc hộp lớn, hơi bẹp.

Trước khi nhìn rõ, tôi thật sự rất sợ cái tên giàu nứt đố đổ vách Biên Dã sẽ tặng đồ có giá trị cao như đang theo đuổi mấy cậu trai trung học. Lỡ nó là đồ đắt tiền thật chắc đến khi đáp lễ tôi táng gia bại sản mất thôi.

Tới gần hơn, tôi lờ mờ đoán được nó là thứ gì.

Một chiếc hộp màu đen tinh khiết, bẹp, mới tinh, logo trên mặt hộp, rất quen thuộc với tôi…

Tôi chậm rãi mở hộp ra.

Đó là một bảng vẽ wacom danh tiếng mới lên sàn mấy tháng trước. Bề mặt trơn nhẵn mà chẳng hề phản quang, mặt kính cảm ứng nhạy, kết hợp với hệ thống phần mềm độc lập và tính năng mới, qua mấy bài reblog gào thét điên cuồng trên weibo của các họa sĩ trong nước đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Khi đó tôi cũng động lòng, nhưng chỉ nhìn lướt qua rồi tắt tab. Thứ nhất là giá quá cao, thứ hai là không cho phép mua hàng vận chuyển, chỉ có thể mua trực tiếp, mà lại chỉ bán ở M quốc. Trên chợ đen đã sớm rục rà rục rịch toan tính kiếm lời từ giá chênh lệch.

Nếu hỏi tôi hiện tại thích gì nhất thì bảng vẽ này chắc chắn xếp vị trí số 1. Vốn tôi định chờ khi có đủ thời gian lẫn tiền sẽ tự tậu cho mình một cái. Chính là không ngờ tới hôm nay đã nhận được rồi.

Tôi lặng thinh nhìn nó hồi lâu, vươn tay xoa lên bề mặt trơn nhẵn ấy, mãi mà không tìm được giọng nói của mình.

“Có phải anh, lén lút follow weibo của tôi không?” Thật vất vả mới tìm về khả năng nói mà lại phun ra một câu sát phong cảnh.

Biên Dã đứng sau bật cười: “Không có, ngay cả weibo của anh là gì tôi còn không biết nữa là. Anh nhắc tôi mới nhớ ra đó, lát nữa sẽ tìm follow.”

Thấy tôi không nói gì nữa, Biên Dã đi tới mấy bước rồi luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi, vừa lau vừa hỏi: “Sao lại khóc? Lâm Nguyệt, anh sao thế?”

“Chưa có ai.” Bỗng nhiên tôi không khống chế được tâm tình, đã thật lâu rồi tôi chưa trải qua cảm giác vì quá vui mà bật khóc thế này, “Chưa có ai tặng tôi cái này…”

Biên Dã nhất thời hơi buồn: “Vậy… Vậy anh không thích hả?”

Tôi cọ cọ vào lòng bàn tay anh rồi bật cười. Tôi với anh bây giờ nom như hai đứa nhỏ ngốc nghếch vậy. Thật ra tôi muốn nói, đã rất lâu rồi không có ai vì muốn tôi vui mà bỏ ra nhiều công sức như thế. Lúc thường tôi có chút quái gở, kể cả khi còn là một cặp với Vương Chiêu, nhìn thấy thứ bản thân đặc biệt mong muốn, vô cùng yêu thích cũng chỉ yên lặng khao khát trong lòng. Bởi vì tính cách nên tôi không bao giờ chủ động đòi hỏi gì từ người khác dù rất thích… Tôi biết như vậy rất không tốt.

Không cần biết Biên Dã dùng cách gì để tìm ra tâm nguyện đó của tôi hay chỉ đơn thuần muốn tặng nó cho tôi thì anh cũng đã dành rất nhiều tâm sức vào đó. Giờ tôi mới nhớ ra, trong lúc bận rộn nhất kia quả thực anh có sang M quốc một chuyến… Nếu là tự tay anh mua chắc là đã chuẩn bị từ khi ấy rồi.

Tôi không biết nên nói gì nữa.

“Thích, rất thích, thích vô cùng.” Tôi kích động đến mức mồm miệng lắp bắp, nước mắt cũng rơi nhanh hơn. Biên Dã hết cách, phỏng chừng cũng không chịu được nên nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi dùng chất giọng buồn buồn tựa cằm lên vai anh nói, “Tôi kiên trì nhiều năm như thế, nhất định tôi sẽ tiếp tục đi, cũng đã xác định rõ phương hướng. Người khác không biết nhưng trong lòng tôi rất rõ. Tôi nhận được rất nhiều quà, nổi bật có, thú vị có, đắt tiền có, nhưng thứ tôi mong muốn được tặng nhất, trước giờ đều là tôi tự mua. Đây vẫn là lần đầu tiên… Cám ơn anh, Biên Dã.”

Nghe tôi nói vậy Biên Dã rất vui vẻ, áp tay lên mặt tôi: “Anh đó… Nhiều lúc thật khiến tôi không biết làm thế nào cho phải. Rốt cuộc đã phải chịu oan ức tới mức nào mới có thể vì một món quà mà thành ra thế này chứ…”

“Vấn đề không phải là quà.” Tôi lắc lắc đầu, giương mắt nhìn Biên Dã.

Trên thế giới này ai cũng vội vội vàng vàng, có một người không hề quen biết với bạn lại nguyện ý bỏ ra rất nhiều tâm tư chỉ để đoán xem bạn thích gì, tốn thêm thật nhiều tinh lực vắt óc suy nghĩ cũng chỉ để tìm cách làm bạn vui vẻ… Đặc biệt hơn, người đó còn là người bạn yêu thích, thì đương nhiên vấn đề không còn là món quà sinh nhật nữa.

Biên Dã hình như đọc hiểu được suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng cười rộ lên: “À, tôi biết.”

Tôi nắm chặt bàn tay áp trên mặt tôi của Biên Dã, dưới ánh trăng mờ ảo nhẹ hôn lên môi anh. E rằng vì trong miệng tôi còn mang theo vị ngọt của bánh, nụ hôn này không bình thản như lần trước nữa. Biên Dã nâng mặt tôi lên, hôn lên chóp mũi một cái rồi mới ghé xuống bờ môi. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, hôn sâu hơn.

“Rất ngọt.” Hôn xong, anh không nỡ rời đi mà hộn lên khóe môi lần nữa, “Là vị hoa sơn trà.”