Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 19: "Anh Chu, anh thật đẹp trai"




Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Giang Phán đã có một giấc ngủ rất ngon.

Lúc mở mắt ra cô có hơi hoảng hốt, nhất thời không kịp nhận ra mình đang ở đâu, đồ đạc và cách bài trí trong phòng rõ ràng không phải phong cách xanh mát tự nhiên của nhà cô, tổng thể căn phòng được bài trí đơn giản, bố cục cũng có chút quen thuộc, cực kỳ giống căn hộ gần đại học B mà Chu Đình Quân sống trước đây.

Tia nắng dịu nhẹ xuyên qua màn cửa màu trắng rọi vào phòng, những hạt bụi li ti lơ lửng trôi trong không khí.

Giang Phán uể oải ngáp một cái, đang định nương theo cơn buồn ngủ còn sót lại ngủ tiếp một giấc thì tiếng đập cửa vang lên, cô chưa kịp lên tiếng thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Người đàn ông thoạt nhìn như là tức giận thức dậy, thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, giọng nói rất bình tĩnh: "Dậy ăn sáng."

Ký ức tối hôm qua như bộ phim chiếu lại trong đầu một lần, Giang Phán đưa mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa không khỏi nhíu mày, hình như anh chỉ đối xử dịu dàng với cô lúc cô ngã bệnh.

Giang Phán mím môi, trong đầu chợt lóe lên một cái, giơ tay che bụng lại, thút thít nói: "Anh Chu ...... Em hơi khó chịu."

Chu Đình Quân nhìn cô, nét mặt vẫn thờ ơ như cũ, giọng nói lạnh lùng: "Ăn sáng xong là khỏe ngay."

Giang Phán: "......"

...... Nhìn dáng vẻ của anh thật sự là tức giận rời giường, hơn nữa còn là tức giận không nhẹ.

Giang Phán không dám chọc anh giận nữa, lanh lẹ xốc chăn lên, vén được một nửa thì động tác dừng lại, cô cong môi nhìn về phía Chu Đình Quân một lần nữa: "Anh định ở đây nhìn em thay đồ à?"

Chu Đình Quân không nhúc nhích, vài giây sau môi mỏng mới từ từ phun ra một chữ "A".

Thông thường loại phản ứng này theo sự hiểu biết của Giang Phán, chính là thể hiện sự miệt thị với cô một cách trần trụi.

Được thôi, anh muốn xem cũng ok luôn, xem xong nhớ chịu trách nhiệm là được.

Giang Phán khẽ hừ một tiếng, vươn tay phải tới tủ đầu giường lấy quần áo, đầu ngón tay vừa chạm phải mặt gỗ lạnh lẽo cô mới nhận ra đêm qua mình không có thay quần áo ngủ, thậm chí làm sao từ bệnh viện về đây cũng không có chút ấn tượng nào.

Cô cúi đầu nhìn xuống, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo tối hôm qua, ngay cả áo khoác len cũng chưa cởi.

Thảo nào anh tuyệt nhiên không hề có chút bộ dáng chờ mong, Giang Phán một lời khó nói hết bước xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bữa sáng ăn được một nửa thì Giang Phán nhận được điện thoại của Mạnh Húc, anh thông báo mười giờ sáng cô phải tham gia buổi họp báo khởi động máy ra mắt phim, nửa tiếng sau sẽ tới đón cô.

Ngoại trừ việc này, Mạnh Húc còn nhận cho cô một đại ngôn quảng cáo của một hãng mỹ phẩm nổi tiếng, một đại ngôn của hãng sữa bột nổi tiếng mà hai bên đang trong quá trình đàm phán.

Giang Phán nhớ ra tối qua Weibo chính thức của hãng mỹ phẩm này còn chia sẻ livestream của mình, không ngờ hôm nay hai bên lại trở thành quan hệ hợp tác.

Mạnh Húc ở đầu dây bên kia vẫn đang hỏi Giang Phán, có ba gameshow chủ động mời cô, trong đó có một tiết mục mỹ thực chính là chương trình Lâm Huyên đang ghi hình trong rừng kia, hỏi cô có muốn tham gia hay không.

«Gửi người tôi yêu» dự kiến quay vào cuối tháng Ba, từ giờ đến cuối tháng còn có mười ngày, Mạnh Húc sợ rằng trong lúc này lại sắp xếp cho Giang Phán lượng công việc quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim của cô.

Giang Phán chần chừ một lúc, khóe mắt quan sát Chu Đình Quân đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy anh đang rất nghiêm túc gõ chữ, yên lòng, nhỏ giọng hỏi: "Xuy Xuy à, khả năng nấu nướng của em không được tốt cho lắm, vậy có sao không?"

Mạnh Húc trả lời không chút do dự: "Không sao cả, dù sao cũng chỉ làm cho có hình có dạng thôi, em đừng để bị thương làm ảnh hưởng đến quay phim là được, vậy anh nhận show này cho em nhé?"

Giang Phán gật đầu: "Vậy anh nhận đi."

Cúp điện thoại, Giang Phán vào Weibo nhìn số lượng người theo dõi, quả nhiên đã hơn ba triệu.

Cô mở phần hot search, vốn là muốn nhìn xem hai cái hot search về mình đêm qua có còn trên Weibo hay không, lại phát hiện tên mình bất thình lình được treo ở vị trí thứ hai trên bảng hot search —— Lý Viện công khai xin lỗi Giang Phán hy vọng được đối phương tha thứ.

Giang Phán nhấn vào xem, nhìn lướt qua bài viết của Lý Viện, người lại bắt đầu buồn nôn, may mà công ty đã trả lời thay cô, cô lập tức rời khỏi Weibo.

Nhắm mắt làm ngơ.

Giang Phán lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông trên sô pha, lần này không nghiêng không lệch đụng phải tầm mắt của anh, ánh mắt anh thanh lãnh lại có chút ý tứ khó hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, cô chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên: "Anh Chu, anh thật đẹp trai."

Người đàn ông khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú nhìn có chút dịu dàng nhưng lời nói lại không tử tế chút nào, còn ý xỏ xiên: "Khả năng nấu nướng của em cũng rất tốt."

Giang Phán: "......"

Lúc trước không phải chỉ xém thiêu rụi nhà bếp của anh thôi sao.

Có nhất thiết nhớ tới giờ luôn không.

Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.

Cũng chỉ có cô mới không ghét bỏ anh.

Giang Phán cong môi, ánh sáng trong mắt càng thêm phát sáng.

Mạnh Húc tới đón Giang Phán đến địa điểm tổ chức họp báo, vừa mở cửa nhà Giang Phán, anh liền đối diện với gương mặt trắng như trứng luộc chưa hề trang điểm nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp của cô.

Trang điểm, cô chính là yêu tinh, không trang điểm, cô tựa như tiên nữ hạ giới xuống phàm trần.

Nhưng mà......

Mạnh Húc nhíu mày: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, sao em vẫn chưa trang điểm? Từ giờ tới khi buổi họp báo bắt đầu chỉ còn có một tiếng! Thôi quên đi, em mà còn như vậy thì lần sau anh nhờ công ty mời chuyên viên trang điểm cho em."

Giang Phán không để tâm đến Mạnh Húc đang ồn ào, cô nở nụ cười không có ý tốt: "Xuy Xuy, gần đây em định tập nấu ăn, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được người thích hợp nếm thử, anh thấy......"

Mạnh Húc không cho cô cơ hội nói hết câu, lập tức xoay người đi ra cửa, cũng bỏ lại một câu: "Anh đợi em dưới lầu."

Mặc dù «Gửi người tôi yêu» chỉ là một bộ web drama, nhưng do tiếng tăm của đạo diễn nên vẫn có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông tới tham dự họp báo, địa điểm khá nhỏ nên có cảm giác vô cùng chen chúc.

Giang Phán đang định từ hậu trường bước lên sân khấu, một người không biết từ đâu ra nhân lúc cô và Mạnh Húc không hề đề phòng nhào tới nắm lấy cánh tay cô.

Cô quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt của Lý Viện rơi vào tầm mắt, cô hơi nhăn mày.

Mạnh Húc vội bước tới bên trái cô muốn kéo Lý Viện ra, dưới sân khấu có quá nhiều phóng viên báo giới, anh không dám làm ra hành động quá lớn.

Không biết Lý Viện lấy sức từ đâu ra mà bám chặt lấy tay Giang Phán: "Giang Phán, dù gì hai ta cũng là bạn đại học, tôi thật sự biết sai rồi, cô buông tha cho tôi được không, đừng kiện tôi, cô đăng Weibo nói với mọi người chuyện này không phải do tôi làm, là người khác làm, được không?"

Nói xong, Lý Viện đầu bù tóc rối bắt đầu gào khóc: "Giang Phán, cô bỏ qua cho tôi đi, xin cô buông tha cho tôi, tôi không còn gì cả, tôi thật sự chẳng còn gì cả, tôi không thể không có công việc này......"

Giang Phán cúi đầu cười một tiếng, cô không muốn để Lý Viện tùy tiện nắm tay mình nổi điên lên, giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Trước khi cô bịa đặt có nghĩ tới cảm nhận của người khác không? Nếu cô có nghĩ tới dù chỉ một chút thôi thì hôm nay sẽ không phải nhận lấy kết cục này."

Dứt lời, cô dùng sức rút cánh tay đang bị kẻ điên này nắm chặt ra.

Bảo vệ đúng lúc vọt tới giữ chặt Lý Viện, hai người đàn ông kéo cô ta đi về phía cửa hội trường, Lý Viện liều mạng giãy giụa, bắt đầu la to: "Chuyện này thật sự không thể trách tôi được, muốn trách thì phải trách......"

Chưa kịp dứt lời, người đã bị bảo vệ ném ra khỏi hội trường.

Giang Phán vén tay áo lên nhìn, chỗ bị Lý Viện nắm đã đỏ.

Bên tai truyền đến một giọng nói ân cần hỏi thăm: "Giang Phán, cậu không sao chứ?"

Giang Phán trả lời theo bản năng: "Không sao."

Cô ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt là Lục Tây Duật thì hơi ngẩn ra một chút, môi giật giật, lại không biết nên nói gì.

Mạnh Húc đúng lúc đi tới, dẫn cô lên sân khấu.

Lục Tây Duật biết ở đây hiện có rất nhiều phóng viên báo đài nên không dám đuổi theo, cậu cũng chỉ tranh thủ lúc người đại diện đi vào toilet mà tiến tới thăm hỏi một chút.

Lúc cậu lại đây vừa vặn nhìn thấy Lý Viện bị người ta ném khỏi hội trường, đại khái cũng đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì, đáy lòng có chút thổn thức, rõ ràng tất cả đều là bạn học, cuối cùng sao lại biến thành như vậy, vả lại nói thật, cậu cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Lý Viện cũng không tệ.

Tại buổi họp báo Giang Phán mặc áo tay dài che đi vết xanh tím trên cánh tay bị Lý Viện bấu chặt, nhưng lễ phục cho đại ngôn buổi chiều là áo không tay, Mạnh Húc thương lượng với bên kia, đối phương đồng ý dời thời gian quay chụp lại ba ngày.

Buổi chiều Mạnh Húc gọi An Tinh Nguyệt tới để cô ấy chở Giang Phán đi bệnh viện xem cánh tay như thế nào.

Giang Phán thật sự rất đau đầu, qua hai ngày là có thể lành lại thôi còn đi bệnh viện làm gì, quả thực lãng phí nhân tài chữa bệnh quốc gia.

Nhưng Mạnh Húc không thèm để ý đến cô, sau khi dặn dò An Tinh Nguyệt hai ngày này phải chăm sóc cô kỹ càng xong thì tuyệt tình biến mất.

Giang Phán nghĩ trong lòng, dù sao mình cũng không có khả năng làm nũng với một cô gái nhỏ, đặc biệt là cô gái nhỏ nhà người ta còn mềm mại như một tiểu bạch thỏ, cô không thể mở miệng được, đành phải đi theo tới bệnh viện.

Hai ngày liên tiếp đều vào bệnh viện khiến Giang Phán thật sự cảm thấy có chút bức bối, cô kéo khẩu trang xuống, lại nâng kính râm lên, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Tiểu Tinh Nguyệt, chúng ta đến đại học B được không?"

An Tinh Nguyệt nhíu mi hỏi: "Tại sao phải đến đại học B?"

Giang Phán trả lời hợp tình hợp lý: "Em xem hai ngày nay chị bị bức bối như vậy, đương nhiên hôm nay phải tìm chút chuyện vui vẻ mà làm chứ."

An Tinh Nguyệt muốn nói lại thôi, một lát sau, cô mím môi, giọng nói ngọt ngào êm tai: "Chị Phán, em thấy bí quyết theo đuổi đàn ông nằm ở chỗ lạt mềm buộc chặt, nếu chị cứ luôn chủ động như vậy thì người ta sẽ sẽ không quý trọng, ngược lại còn cảm thấy phiền, cảm thấy chị không đáng trân quý."

Giang Phán dừng một chút, mặt không biểu cảm nói: "Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ đến đại học B học ké một lớp thôi."

Mắt An Tinh Nguyệt sáng rực: "Em có thể đi cùng chị không? Từ nhỏ em đã học ở nước ngoài, không biết chuyện học hành ở đây như thế nào."

Giang Phán: "......"

Lúc ăn cơm trưa Giang Phán dùng phần mềm nghiêm túc tìm hiểu chương trình học.

Chiều nay Chu Đình Quân có một lớp, là lớp «Hóa học Polyme hiện đại» từ hai giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi, phòng số 505 lầu 3 dãy nhà khoa học kỹ thuật đại học B, là một giảng đường lớn.

Giang Phán cảm thấy may mắn vì tuần này anh chỉ có một tiết chiều nay, chưa tới phòng học mà cô có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu người chọn môn này, số đầu người chắc chắn sẽ rất lớn.

Lúc hai người tới cửa phòng học, An Tinh Nguyệt mở điện thoại nhìn đồng hồ, "Chị Phán, giờ đã là ba giờ rồi, chúng ta vẫn phải đi vào sao?"

Giang Phán nhìn qua cửa sổ phòng học, chỉ có dãy cuối cùng là còn vài chỗ, phía trước đã chật kín.

Nhưng tới cũng tới rồi, không đi vào chẳng lẽ đi một chuyến về tay không sao?

Hơn nữa cô còn nhân tiện đem theo kịch bản, vừa vặn có thể học thoại, làm quen kịch bản.

Giang Phán gật đầu, kéo tay An Tinh Nguyệt quang minh chính đại bước vào trong.

Hai người mới vừa ngồi xuống, một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ phía trước lớp truyền tới: "Bạn học mới vừa vào lên bảng làm hai câu ví dụ, những người khác tự làm vào vở của mình."

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ