*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau, vào một ngày không có gió một nhà năm người cùng nhau lên đường, chuẩn bị tiến vào rừng sâu để thu thập vật phẩm cho mùa đông. Sơ Đông ngồi trong cái địu trước ngực Sơ Hạ, Sơ Thu ngồi trên vai Thương Sinh, Sơ Hạ và Thương Sinh đều đeo gùi trên lưng nắm tay Sơ Xuân, tất cả cùng nhau lên đường.
Trong rừng rất yên tĩnh, không khí thoang thoảng mùi hương hoa cỏ. Thương Sinh đi trước dẫn đường, Sơ Hạ dắt tay Sơ Xuân đi theo phía sau. Sơ Thu chưa bao giờ được ngồi ở chỗ cao như vậy nên cu cậu cứ xoay tới xoay lui cái mông nhỏ trên vai Thương Sinh đầy hưng phấn. Sơ Hạ và Sơ Xuân không ngừng trêu chọc bé, Sơ Đông cũng quơ quơ nắm tay nhỏ y y nha nha cái gì đó không ai nghe hiểu được. Thương Sinh thấy mọi người đang rất hưng trí, bèn dạy Sơ Hạ và lũ trẻ cách hát một bài quân ca được cải biên.
Hôm nay chúng ta tiến vào rừng sâu
Bước qua cỏ xanh và hoa tươi thơm ngát.
Gió nhẹ thổi qua,
Tắm ánh nắng mặt trời
Hôm nay chúng ta rời nhà
Xuất phát vào rừng sâu
Xuyên qua sông ngòi và núi cao
Mang về một giỏ đầy quả mọng
Khắp nơi tràn ngập hoa thơm, đã đến mùa thu hoạch.
Giai điệu đơn giản vui tươi, cả gia đình nhỏ vừa hát vừa đi tới. Thương Sinh chọn một con đường tương đối bằng phẳng, trên người mang theo súng cũng như thuốc mê tự chế, cho dù có đụng phải dã thú thì anh vẫn có thể bảo vệ cả nhà.
Một đường thẳng tiến, ngay cả bóng dáng một con thỏ cũng chẳng thấy đâu. Sơ Hạ oán giận. “Sao chẳng thấy một con thú nào, dù không bắt nhưng nhìn thấy cũng được rồi.”
“Động vật có vú thì sớm muộn gì cũng phải chạy ra ngoài kiếm ăn thôi, muốn đụng phải chúng thì cũng chẳng cần phải may mắn gì.”
Thương Sinh dứt lời thì thấy một cái lỗ hổng trong bụi cây bèn chỉ cho Sơ Hạ xem. “Như chỗ này, từ dấu vết để lại trên cả bụi cây lẫn dưới đất thì có thể thấy rằng đây là một con nai nhỏ vừa đến tuổi trưởng thành, dưới đất còn dấu chân rất rõ kìa.” Vẹt bụi cây ra xác nhận lại. “Dấu vết rõ lắm, còn dính theo vết nước đọng, chắc là mới chạy qua chưa được bao lâu.”
“Cái này mà anh cũng có thể nhìn ra được?”
“Đương nhiên, động vật sinh hoạt luôn tuân theo quy luật, cứ căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh như vỏ cây bong ra, xác quả hạch có dấu vết bị ăn qua, dấu răng trên cành lá, xác con mồi ăn thừa hay thậm chí là phân đều có thể cho chúng ta biết được chủng loại cũng như tập tính sinh hoạt của loài động vật đó.”
“Sao anh biết được vậy? Không phải anh là thiếu gia nhà giàu áo cơm không lo sao?”
“Bộ em tưởng quân đội dễ sống lắm à? Cả năm trời phải trải qua không biết bao nhiêu lần huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã nữa.”
“Còn có cái gì không?”
“Còn gì à? Thương Sinh tìm đến bên một bụi cây đậu nở đầy hoa tím ngồi xổm xuống chỉ cho Sơ Hạ. “Củ đậu rất ngon nhưng khi đào thì phải nhớ cần phải làm mềm đất xung quanh, sau đó lấy một cái cây cẩn thận xới đất rồi đào củ ra, như vậy vừa không làm hỏng củ vừa không hại đất, sau này nó vẫn có thể tiếp tục có củ mới để mà còn lấy, hiểu chưa?”
“Rõ rồi thưa ngài!”
Lũ trẻ chơi gần đấy, hai người lớn thì hăng say thu hoạch. Thương Sinh vừa giảng giải cho Sơ Hạ biết quả cây nào ngon, quả nào có độc, vừa chỉ dẫn vừa thu hoạch, chẳng mấy chốc mà cái gùi đã nặng trịch.
Có kết quả thu hoạch thì càng thêm động lực, mọi người tiếp tục lên đường. Thương Sinh dùng khói hun lấy được nguyên một cái tổ ong, anh lấy một ngón tay quẹt ít mật ong cho Sơ Hạ nếm thử, Sơ Hạ lập tức lộ ra nụ cười xán lạn mà anh chưa từng thấy.
Con đường đang gập gềnh càng lúc càng dễ đi hơn, tiếng nước chảy cũng càng lúc càng lớn. Mọi người đi xuyên qua rừng cây tiến vào khe núi thì thấy trước mặt là một con sông rộng chừng ba bốn mét chảy xuôi. Thương Sinh nhanh mắt phát hiện ra một con nai đang uống nước ở bờ bên kia, quay đầu ra dấu im lặng với bọn Sơ Hạ rồi kéo mọi người núp sau lùm cây.
Con nai này cao tầm một mét, bốn chân thon dài, cái bụng hơi gồ ra, xem ra là một con nai cái đang có mang. Một nhà năm người cả lớn lẫn bé đều nhìn chằm chằm con nai nhỏ, Sơ Xuân nhỏ giọng nói: “Giống Sơ Thu quá!”
Sơ Thu vui vẻ hỏi, “Em dễ thương như vậy ạ?”
“Dễ khi dễ như nhau.”
Nhưng đúng là Sơ Thu rất đáng yêu, con nai kia cũng vậy. Trước khi đi Sơ Hạ còn muốn săn bắt ít chim thú về nhưng mà bây giờ nhìn thấy con nai nhỏ như vậy, hoàn toàn không có cách nào xem nó như lương thực. Đây chính là dáng vẻ của động vật trước khi biến thành thức ăn sao? Xinh đẹp, đáng yêu, có thể chạy nhảy, biết uống nước, cũng biết đau đớn khi bị thương.
Thương Sinh nhìn thấy Sơ Hạ ngồi ngây ra thì đại khái cũng đoán được cậu đang nghĩ cái gì, anh không nói gì cùng cậu ngồi ngắm con nai nhỏ.
Thính giác và khứu giác của con nai này rất là linh mẫn, dù cho họ nấp tại một chỗ khá xa, lại có thêm dòng suối chắn ở giữa nhưng con nai nhỏ vẫn bị kinh động, vội vàng lủi nhanh vào trong rừng cây.
Sơ Xuân và Sơ Thu vội vàng chạy ra tìm nai nhỏ, mọi người cùng nhau đi ra sát bờ sông.
“Em coi chừng bọn nhỏ đừng để chúng xuống nước, tôi đi bắt mấy con cá để ăn trưa.”
Sơ Hạ nghe Thương Sinh nói vậy thì lại đưa cả gùi lẫn Sơ Đông cho Thương Sinh. “Anh trông lũ trẻ, tôi đi bắt cá!”
Thương Sinh thấy Sơ Hạ lại bừng bừng sức sống thì không tranh với cậu, nhìn Sơ Hạ cởi hết quần áo ngoài, chỉ mặc mỗi cái quần con lội xuống sông để bắt cá.
Con sông này khá cạn, chỗ gần bờ thì mực nước chỉ cao tới đầu gối, nơi sâu nhất cũng chỉ ngang eo. Rất nhiều con cá bơi lượn lờ xung quanh Sơ Hạ, Sơ Hạ vươn tay ra tóm nhưng chúng đều rất trơn trượt nên quẫy mình tránh thoát. Sơ Hạ thử mấy lần cũng không bắt được thế là bực mình mặc kệ mấy con cá, tự mình tắm rửa. Thân thể của thiếu niên thon gầy, làn da trắng nõn ướt nước như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Sơ Hạ trừng mắt nhìn Thương Sinh ngồi bên bờ: “Nhìn cái gì, còn không xuống đây, anh tính không ăn trưa à?”
Thương Sinh thở dài bỏ đồ đạc xuống, Sơ Thu Sơ Xuân ngồi bên bờ sông thả chân xuống nước chơi đùa, Sơ Đông thì nằm giữa đống quần áo phơi nắng.
Thương Sinh xắn ống quần lội xuống nước, đi được vài bước thì đứng lại cởi áo sơ mi ra vứt lên bờ. Dáng người được tôi luyện qua bao nhiêu năm cao ngất rắn chắc, bóng của anh phủ trên mặt nước trông thật to lớn.
Sơ Hạ bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ, thế là âm thầm tự động viên mình. “Sợ cái gì, dáng người của anh ta tốt nhưng mình cũng đâu có thua kém.” Thế nhưng khi nhìn Thương Sinh càng lúc càng đến gần thì Sơ Hạ vẫn cảm thấy bản thân chẳng còn chút khí thế nào.
“Quay lại, tôi giúp em kỳ lưng.”
Hoàn toàn không phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo lời người đàn ông này, Sơ Hạ thầm kêu lên trong lòng, bữa trưa!
Cuối cùng không nhịn được thì Sơ Hạ mới khẽ nhắc nhở: “Cơm trưa?”
“Đợi lát nữa đã!”
Thương Sinh thấm ướt cái khăn, nghiêm túc kỳ lưng cho Sơ Hạ. Tấm lưng trắng nõn không chút tỳ vết, cơ thịt nhu hòa, cái eo nho nhỏ, vô cùng xinh đẹp.
Tấm khăn thô ráp ma sát trên lưng, thần kinh cũng theo tiết tấu chà lau mà không ngừng nhảy lên, cơ thể vô cùng mẫn cảm.
“Thôi được rồi.”
Thiếu niên xoay người khẩn trương mà giật lấy cái khăn, xuất phát từ lễ độ mà nói với Thương Sinh: “Tôi cũng giúp anh chà lưng.” Sau đó xoay người Thương Sinh lại.
Sơ Hạ biết thân thể mình cân xứng lại linh hoạt nên từ trước đến giờ vẫn luôn tự hào. Thế nhưng lúc này Sơ Hạ không thể không thừa nhận, có bả vai rộng và cơ bụng thì vẫn tốt hơn, làn da màu lúa mạch đầy khỏe mạnh cũng rất quan trọng.
Tuy là chủ động yêu cầu giúp người ta nhưng động tác lại chẳng có chút thành ý nào, tùy tiện chà xát mấy cái rồi không làm nữa.
“Được rồi, đói bụng quá!” Bỏ lại Thương Sinh tự mình chạy lên bờ mặc quần áo vào rồi chuẩn bị nhóm lửa.
Thương Sinh không tắm nữa, bắt đầu biểu diễn tuyệt kỹ tay không bắt cá, nhanh chóng tóm được bốn năm con cá béo, sau đó anh tự giác đi tìm một chỗ cắt vây cạo vảy, tất cả những công đoạn dính máu đều qua tay anh. Sau khi xử lý xong mấy con cá thì anh phết lên một lớp mật ong, nhét cỏ thơm vào trong bụng cá rồi đưa cho Sơ Hạ nướng.
Cá nướng mật ong cực kỳ thơm ngon, năm con cá đều bị chén sạch. Sơ Hạ cao hứng nằm lên tảng đá bên bờ sông cùng đám nhỏ phơi nắng.
Thương Sinh lại xuống nước bắt cá, định mang về nấu canh hay là phơi khô hoặc hun khói gì đó để dự trữ.
Sản vật hai bên bờ sông cực kỳ phong phú, những loại rau dại xanh mướt mọc rất nhiều, vô số các loại nấm, thậm chí bên mấy vách đá còn có cả tổ chim yến nữa, đều là những thứ rất ngon mà lại giàu chất dinh dưỡng. Bên bờ sông ngẫu nhiên còn có một đôi vịt hoang dã, đang trong mùa đổi lông nên không bay được nên Thương Sinh chỉ cần trực tiếp đuổi theo thì bắt được ngay.
Sơ Hạ lười biếng nhìn Thương Sinh bận rộn mà ngay cả một chút áy náy cũng không có.
Khi Sơ Hạ tỉnh dậy thì trong cái gùi của Thương Sinh đã chứa đầy thổ sản vùng núi, còn có hai con vịt và mấy con cá.
“Thu hoạch không tồi, có thể về được rồi.”
“A, được.”
Sơ Hạ dụi dụi mắt, đánh thức đám quỷ nhỏ rồi thu dọn đồ đạc quay về.
Khi quay về thì họ lại đi một con đường khác, trên đường về Thương Sinh dẫn mọi người đi xem hải ly xây đập, đi vào rừng cây nhặt hạt dẻ và hạch đào.
“Hôm nay thật xin lỗi anh, tôi nhàn hạ quá = =”
“A, hôm nay tôi mang các em ra ngoài chủ yếu là để đi chơi nên cũng không cần em phải xuất lực.”
“Đây là do anh nói đấy nhé.”
“Đương nhiên.”
“Hì.”
Sơ Hạ cười cười với Thương Sinh, lại cảm thấy mình thoải mái quá nên lại trừng mắt nhìn anh, nhưng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thương Sinh thì chính mình cũng nhịn không được mà vui vẻ.
Đường xuống dốc khá dễ đi, một nhà năm người chậm rãi mà đi. Bỗng Thương Sinh dừng lại trước một cái cây rất cao, chỉ ít gỗ vụn rải rác dưới đất cho Sơ Hạ xem. “Tàm phần là có sóc sống trên cây.”
Sơ Hạ lập tức lộ ra bản tính trẻ con đánh đố với Thương Sinh. “Nếu không có thì coi như anh thua nhé?”
“Vậy nếu có thì tôi thắng, thế thắng có phần thưởng gì không?”
“Anh muốn cái gì?”
“Hả? À nhất thời chưa nghĩ ra, thôi khi nào nghĩ ra thì đòi em sau vậy.”
“Hừ, nói y như anh đã thắng rồi ấy!”
Sơ Hạ đưa cả Sơ Đông lẫn gùi cho Thương Sinh rồi thoăn thoắt trèo lên cây chẳng khác gì một chú khỉ con nhanh nhẹn.
Khi Sơ Hạ bò lên đến ngọn cây thì quả nhiên phát hiện ra một cái hốc, trong hốc có một ngọn núi nhỏ đầy hạnh nhân và quả thông. Sơ Hạ không khách khí thò tay vào nhặt hai quả ném xuống cho Thương Sinh thì bất chợt nghe thấy một tiếng kêu toáng lên, ngẩng đầu thì thấy trên cành cây trước mặt có một chú sóc nâu đang giơ chân với cậu. Chắc là chủ của cái động này đây, đúng là nhóc con tham ăn, giấu quá trời lương thực, Sơ Hạ thò tay vào lấy thêm hai quả nữa rồi còn thị uy vẫy tay với sóc nhỏ.
“Chú mày mập ú rồi, để tao ăn bớt giùm cho ~ ha ha.”
Trèo xuống khỏi cái cây, Sơ Hạ nghĩ thầm, cái này có thể xem như là Thương Sinh đã thắng phải không? Nhưng mà con sóc không ở trên cây, nói không chừng là nó chạy tới cái cây đối diện chơi. Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy dưới chân đạp trúng phải một thứ gì đó vừa lạnh lại vừa mềm. Sơ Hạ run bắn lên, cúi đầu nhìn thì quả nhiên thấy một cái đuôi màu xanh thẫm.
“Thương Sinh!!! Có…”
Sơ Hạ chưa nói xong thì đạp hụt, từ trên cây rơi thẳng xuống đất.
Thương Sinh vừa thấy con rắn thì lập tức dùng nhánh cây lôi con rắn xuống rồi dùng chạc cây giữ chặt đầu nó, lấy một hòn đá liên tục đập vào đầu rắn, con rắn run lên mấy cái rồi bất động. Thương Sinh lúc này mới vứt nhánh cây đi vội vàng chạy đến chỗ Sơ Hạ kiểm tra xem cậu có bị thương gì không.
“Có chỗ nào không ổn không?”
“Chân… hình như gãy rồi.”
“Để tôi xem xem!”
Bàn chân của Sơ Hạ hơi sưng đỏ, Thương Sinh vừa chạm vào thì nghe thấy tiếng Sơ Hạ hút không khí.
“Sau khi quay về dùng nước lạnh đắp một chút rồi bôi thuốc nghỉ ngơi hẳn là sẽ không có việc gì.”
Thương Sinh buông gùi, để cho Sơ Xuân dắt Sơ Thu, địu Sơ Đông trước ngực rồi hơi ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Sơ Hạ bảo: “Đến đây để tôi cõng em về.”
Sơ Hạ hơi ngại ngần nhưng biết bản thân mình bây giờ không thể đi được đành phải nằm sấp trên lưng Thương Sinh.
Thương Sinh đứng lên rồi dắt tay Sơ Thu Sơ Xuân mang mọi người về nhà.
Sơ Thu không được ngồi trên vai Thương Sinh nữa thì hâm mộ nhìn Sơ Hạ: “Mẹ thật hạnh phúc nha.”
Sơ Hạ nghe thấy kiểu xưng hô kia thì gân xanh trên đầu nhảy ra, đang muốn xù lông thì lại chợt không nhịn được mà nhảy ra một ý tưởng. “Gọi mình là mẹ, thế người đàn ông này không phải là ba sao?”
Lúc này toàn thân Sơ Hạ đang dán trên tấm lưng rắn chắc mà ấm áp của Thương Sinh, nhiệt độ cơ thể của anh quả thật khiến cho Sơ Hạ không chịu nổi, không khí cực kỳ ái muội. Sơ Hạ hoảng sợ liều mạng muốn hất bay ý nghĩ kia ra khỏi đầu, hai gò má đỏ bừng, chỉ hy vọng không bị ai phát hiện. Miễn sao Sơ Thu ngốc không nói ra thêm bất kỳ lời nói kinh người nào nữa thì coi như cho qua.
Không khí lại yên tĩnh được một chốc, khi Sơ Hạ đang thầm cảm thấy may mắn thì chợt nghe thấy Sơ Đông gần đây đang học nói cũng bắt chước Sơ Thu mà “mẹ, mẹ” gọi bậy.
“Anh mau dạy nó gọi tôi là anh trai đi!” Sơ Hạ vội bảo Thương Sinh.
“Con nít đang học nói gọi đại thôi, em nghiêm túc như vậy làm gì?”
Sơ Đông nói nói, cười cười, không biết như thế nào cuối cùng lại gọi được mấy tiếng “ba, ba”, thế là cứ “ba ba, mẹ mẹ” mà gọi cực kỳ thuận miệng.
“Đúng rồi, Sơ Xuân, chúng ta có mẹ lại cũng có cả ba nữa ha!” Sơ Thu lại nói.
“Em ngốc thật đấy, giờ mới phát hiện ra!”
Mặt Sơ Hạ đã đỏ đến rỉ máu, nghẹn lời không nói được gì, đám nhỏ này đều cho rằng là như vậy sao? Nhưng sao người đàn ông này lại không có phản ứng gì hết? Tám phần là anh ta cũng đang xấu hổ đi. Không biết như thế nào mà Sơ Hạ lại cảm thấy hơi thấp thỏm.
Sơ Hạ đang nằm sấp trên lưng Thương Sinh nên đương nhiên không nhìn thấy Thương Sinh đang cười cực kỳ gian xảo. Nhóc con Sơ Đông này thật thông minh, dạy mấy lần là học được ngay. (thì ra là anh giở trò quỷ =v=)
Đương nhiên, giờ phút này Thương Sinh cũng không hề nhìn thấy được gương mặt ngượng đến chín đỏ của người ở trên lưng, hai gò má hồng hồng dưới ánh chiều tà trông cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, rõ ràng là bộ dáng giấu đầu lòi đuôi.
Dưới hoàng hôn, năm bóng dáng lớn nhỏ đều có dìu dắt nhau đi trong rừng, trẻ con thì vui vẻ hớn hở, người lớn thì mang trong lòng tâm tư khác nhau trở lại căn nhà nhỏ của mình. Về đến nơi vừa mệt lại vừa vui vì được mùa thu hoạch.
Sau khi trở về Thương Sinh dùng gỗ và rơm ở trước cửa động làm chuồng cho mấy con vật nhỏ xui xẻo. Lại thừa dịp gió êm sóng lặng không có bom rơi lửa đạn lặng lẽ xuống núi, mang về không ít bắp ngô, đậu, mộc nhĩ, ớt, quần áo dùng trong mùa đông, thảm, gia cụ v.v… thậm chí còn có cả hải sản khô nữa.
Thương Sinh phân loại đồ đạc ra rồi cất vào kho trữ trong sơn động, sau đó nói với mọi người cần phải cám ơn ông trời đã ban cho chúng ta hết thảy.
Một lớn ba nhỏ tròn mắt nhìn Thương Sinh, hoàn toàn không hiểu.
Thương Sinh lại giải thích rằng anh muốn làm cái gì đó để chúc mừng được mùa thu hoạch.
Sơ Hạ hình như ngộ ra, bèn hỏi Thương Sinh có phải anh muốn làm một bữa tiệc long trọng không?
“Đúng! Chính là như vậy!” Thương Sinh đáp, “cổ vũ sĩ khí, tiếp tục cố gắng!”
Vậy sao không nói thẳng ra?
Thương Sinh không hề nói ngoa, bữa tiệc chúc mừng rất là long trọng.
Ngày hôm sau dậy sớm, Thương Sinh xử lý mấy con thú bắt về, sau đó đào ra một cái hố rộng một mét, sâu khoảng nửa mét tại bãi đất trống, đem bùn đất đá vụn chất đầy một bên. Rồi Thương Sinh thả vào trong hố mấy viên đá nham thạch, dùng rất nhiều cây đuốc để đốt nóng chỗ đá đó.
Khi Thương Sinh chuẩn bị những thứ này thì Sơ Hạ và Sơ Xuân ở một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Thịt rừng cắt thành từng khối, cả thịt rắn cũng cắt ra, sau đó dùng chanh và cỏ sa hương ướp gà rừng, lóc xương cá, cắt miếng thịt muối.
Khi lửa tắt, đá đã được đốt nóng thì đặt mấy cái bình gốm ở bên trong, phủ mấy cái lá chuối lên trên đá rồi cho nguyên liệu lên xếp thành từng tầng. Đầu tiên là cây hương thảo, lá nguyệt quế, hạt anh túc, tỏi hoang, sau đó là củ cải, củ đậu, khoai tây cùng ít rau củ khác, phía trên lớp rau củ là tới một lớp thịt gồm thịt gà, thịt heo và chân giò hun khói, tầng trên cùng là cá, tôm, sò, mực, cua, trên các tầng thịt này đều rưới rượu trắng, nước chanh tây, hồ tiêu, cuối cùng lại phủ lá chuối lên rồi đem chỗ đất bùn khi nãy đổ ngược trở lại, bịt kín toàn bộ hố đất.
Đại công cáo thành, còn lại chính là thời gian chờ đợi.
Mọi người ngồi ở bên cạnh đống đất, uống nước chanh, trà anh thảo, ăn chút nho, lê dại, các loại quả hạch. Sơ Đông Sơ Thu cùng nhau chơi mấy quả hạch và vỏ sò, vui vẻ chờ thời gian trôi qua.
“Phải đợi bao lâu lận?”
“Tầm mấy giờ.”
“Lâu vậy à? Cách làm thức ăn như thế này cũng là do mỹ nữ thổ dân dạy cho anh hả?”
“Ừ, học ở chỗ của họ. Trong mấy bộ lạc nguyên thủy có rất nhiều tập tục kỳ lạ. Mỗi lần đến mùa thu hoạch thì họ đều mở tiệc bên đống lửa, còn vây quanh đống lửa nhảy múa nữa.”
“Còn gì nữa không? Dù sao cũng chờ đợi, không bằng kể chuyện cũ của anh đi!”
“Kể chuyện à?”
Thương Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu kể lại câu chuyện năm xưa khi vừa mới nhập ngũ anh từng thoát khỏi rừng rậm như thế nào, thấy mọi người đều thích thú lắng nghe thì anh lại tiếp tục kể về việc mình từng nhìn thấy đường chân trời tạo thành hình vòng cung hoàn mỹ khi bay trên không, khi đó chỉ còn nhìn thấy bầu trời và biển cả mênh mông, lại kể đến các truyền thuyết và những câu chuyện thú vị của các quốc gia mà ít ai biết, những câu chuyện kỳ bí nghe rợn cả người hay những câu chuyện đồng thoại mà chưa ai từng nghe.
———————-
Cá nướng nhé ~~~
Cá hun khói này~~~