Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 23




Tô Anh ôm đống đồ của mình, lắc đầu, lên tiếng bảo vệ Lục Xung: “Diệp Thanh tỷ, chàng không phải đâu!”

Diệp Thanh không nhịn được nhéo nhéo hai cái má mềm mại của Tô Anh, nàng chỉ đang đùa thôi mà!

Chỉ có điều Tô Anh quá tin tưởng hắn khiến Diệp Thanh có chút lo lắng.

Nhưng Diệp Thanh quay đầu nghĩ lại, nếu có người cõng nàng cả chặng đường dài xuống núi khi nàng bị ốm và gặp nguy hiểm, thì nàng cũng sẽ rung động thôi. Huống gì một tiểu cô nương thiếu thốn tình cảm từ nhỏ như Anh Anh.

Nhưng Diệp Thanh lại lý trí và chín chắn hơn: “Muội ý, nếu có thừa tiền quá thì dành dụm thêm nhiều hơn chút để mà giữ bên người, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ cho hắn, dù sao tương lai của hai đứa vẫn còn dài, không cần thiết phải vội vàng.”

Hơn nữa nghe Anh Anh nói Tô gia sắp chuyển lên kinh thành, không chắc bọn họ có để lại tài sản hay chu cấp gì cho Anh Anh không, nhưng nếu còn số tiền đó thì trong tương lai, nàng và Chu Huyền Diễm có xảy ra vấn đề gì. ít nhất vẫn còn cái trong người mà tự chống đỡ.

Tô Anh biết Diệp Thanh chỉ vì nghĩ cho mình, nên nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Diệp Thanh tỷ, muội biết rồi.”

Nàng không tiêu tiền phung phí, mọi thứ mà nàng mua đều là đồ cần dùng đến cả.

Nàng mua giày và y phục cho Chu Huyền Diễm, mua nhiều một chút để chàng có cái thay ra thay vào lúc tắm rửa, chuộc lại ngọc bội của chàng, tiện thể mua cho hắn ngọc bộc mới, còn có trâm cài, còn có……

“Chà, giờ ngoài trời nắng ngày càng oi, muội đến tiệm ta ngồi nghỉ chút đã.”Diệp Thanh nói, rồi toan xách đồ giúp Tô Anh.

Tô Anh vội vàng ngăn lại, nàng lo lắng nói: “Diệp Thanh tỷ, muội tự cầm được rồi, hiện tại tỷ không thể xách đồ nặng được đâu.”

Ở trong tiệm thuốc cả ngày, Diệp Thanh làm gì cũng bị Tần đại ca ngăn cản rồi dặn dò dông dài.

Hôm nay, tranh thủ lúc Tần đại vào thành xem bệnh, Diệp Thanh mới bảo tiểu nhị trông coi tiệm thuốc, rồi ra hiệu sách.

Quay lại tiệm thuốc, Diệp Thanh đưa quyển sách cho Tô Anh, “Đều là sách y thuật giảng về sức khỏe.”

Tô Anh cầm lấy, tò mò lật xem.

Lại kể đến, Tô Anh tính ra vẫn biết chữ, nhưng từ khi rời khỏi Tô gia, chữ viết của nàng ngày càng tệ, nét bút cong queo khó coi, sau này gặp Diệp Thanh và phu quân của tỷ ấy, hai người bọn họ gì chứ riêng sách là không thiếu. Diệp Thanh lấy vài cuốn y thuật đơn giản, không quá phức tạp, đưa cho nàng để nàng dùng luyện tập.

Dần dần, nét chữ của Tô Anh cải thiện, tuy không đẹp nhưng vẫn đủ để người khác đọc được.

“Cho muội cuốn này đấy.” Diệp Thanh chỉ vào cuốn sách có tên “Thực liệu bổ phương” và nói, trước khi Tô Anh kịp mở lời từ chối, thì Diệp Thanh đã nhét cuốn sách vào trong túi nàng.

“Giữ lấy mà tự xem rồi chăm sóc bản thân cho tốt.”

Tô Anh trong lòng bất đắc dĩ nhận lấy, có chút cảm động: “Muội đọc xong rồi sẽ trả lại cho tỷ.”

Diệp Thanh xua tay.

Khi hai người họ đang nói chuyện thì bên ngoài Tần đại phu đã về đến. 

Xe ngựa dừng ở cửa tiệm thuốc, Tần đại phụ đưa hòm thuốc cho tiểu nhị, vỗ nhẹ bụi trên người rồi mới vào nhà.

Diệp Thanh từ trong quầy đi ra, thấy bộ dạng bụi bặm của hắn, lấy làm lạ nói: “Làm sao vậy?”

Tần đại phu lắc đầu nói: “Đột ​​nhiên quan binh cưỡi ngựa đi tuần trong thành, bụi bay mù mịt.”

Diệp Thanh sai tiểu nhị lấy khăn cho hắn:” Xảy ra chuyện gì rồi? “

Tần đại liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó thận trọng nói:” Ta nghe nói trong quân doanh xảy ra chuyện.”

Nghe thấy thế. Diệp Thanh liền sửng sốt, ngay cả Tô Anh đang ngồi bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ.

Tần đại phu thấy vậy, liền khuyên nhủ hai người họ: “Đừng lo lắng, không phải là chiến tranh. Ta nghe nói có vị tướng tên là Thái Vận trong quân đội đã cấu kết với người Hồ để sát hại tướng quân mới được bổ nhiệm lên. Bây giờ vị tướng quân kia sống sót trở về, lấy lại binh quyền, giải quyết phản nghịch.”

Tần đại phu nói xong, mấy tiểu nhị trong tiệm khẽ mắng chửi.

Cũng không thể trách bọn họ nặng lời, bởi những năm gần đây, người Hồ nhìn Tây Bắc như hổ rình mồi, hết lần này đến lần khác gây ra tranh chấp, thường dân như bọn họ không những vô cùng chán ghét, bực mình mà còn không tránh khỏi lo lắng.

“Chuyện đã phức tạp như thế thì Anh Anh, muội cũng nên về sớm đi. Nếu để đến trời tối thì rất nguy hiểm đó, hay là hôm nay muội ở tiệm ta một hôm cũng được.” Diệp Thanh vốn muốn để Tô Anh vào tiệm nghỉ ngơi tránh nắng một lúc, nhưng khi nghe xong lời của tướng công, thì không khỏi lo lắng.

“Không sao, muội về ngay đây ạ.” Tô Anh không muốn gây thêm phiền phức cho hai vợ chồng họ nên thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Đúng lúc nàng có thể về nhà vừa làm cơm tối vừa đợi Chu Huyền Diễm.

*

Từ hôm đi chùa Pháp Ẩn trở về, Tô Thiệu Tuyên thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lúc tỉnh dậy giữa giấc mộng ông luôn cảm thấy chột dạ như ông đang mắc nợ một thứ gì đó.

Hứa Thục Tuệ cũng đã hầm canh an thần cho ông, nhưng nó cũng không hiệu quả.

Hứa Thục Tuệ lo lắng nói: “Chẳng lẽ hôm đó ông vô tình bị dính thứ ô uế gì ở chùa Pháp Ẩn rồi?”

Tô Thiệu Tuyên cau mày nói: “Bà đừng ăn nói bừa bãi.”

Tô Thiệu Tuyên luôn tự nhận mình là người đàng hoàng, xử sự đúng mực, danh tiếng của ở Tây Bình phủ cũng rất tốt, người như vậy thì làm sao có thể bị nhiễm những thứ ô uế không đâu vào đâu.

Hứa Thục Tuệ bĩu môi, không thèm quan tâm đến chuyện đó nữa, xoay người tìm thị nữ việc nói: “Nhà ta chuyển lên kinh thành là chuyện đại sự. Lão gia gặp ác mộng chứng tỏ trời cao đang ám chỉ, lỡ như dọc đường xảy ra chuyện gì… không được, vẫn nên tìm đạo sĩ thỉnh bùa cho yên tâm”

Thị nữ ở bên cạnh nghe phân phó.

Tô Thiệu Tuyên bị phu nhân gạt qua một bên, liền thở dài nói: “Ta đến thư phòng đọc sách.”

Tô Thiệu Tuyên đứng dậy, trong lòng không hiểu sao đột nhiên hoảng hốt, do dự một hồi mới ra cửa.

Trong sân, rương gỗ chất thành đống khắp nơi, người hầu thì vội vã thu dọn hành lý.

Tô Thiệu Tuyên nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi lắng lại, từ một thư sinh nghèo ăn ở trong bốn bức tường mục nát trở thành quan viên một phủ, sau này tương lai tươi sáng hơn, càng ngày càng tích góp được nên sản nghiệp ngày hôm nay, trong lòng ông dâng lên cảm giác tự hào.

“Này này, ngươi chạy từ từ thôi, đây đều là đồ vật yêu quý của phu nhân ta, lỡ rơi vỡ thì dù ngươi có bán cả nhà cũng không đền nổi đâu”. Người hầu thân cận của Hứa Thục Tuệ hét lên.

Thị nữ vừa bị mắng cảm thấy khó chịu, vì nhà nàng nghèo nên mới phải đến Tô gia làm người hầu, nhưng khi Tô gia dời lên kinh thành thì nàng không đi theo đầu hạ họ nữa mà phải tìm một nhà khác ở Tây Bình nên lúc này nàng không sợ cũng không lo mất gì.

Nàng ta cãi lại: “Cái gì mà đồ vật yêu quý của phu nhân ngươi, những thứ này đều không phải do phu nhân trước kia để lại sao, phu nhân của ngươi đúng là không biết xấu hổ”

Những lời này như một cái tát vào mặt Tô Thiệu Tuyên, khuôn mặt già nua nóng bừng, không thèm để ý cuộc cãi vã của bọn họ, nhanh chóng nhấc chân bỏ đi, vào đến thư phòng ông vẫn chưa hết bực tức.

Khi ngồi trên ghế, nghĩ lại về chuyện xưa, trầm tĩnh lại một lúc, ông cũng dần dần bình tĩnh lại.

Lúc trước, khi ông hòa li với Quan thị, thì chính Quan thị tự để lại mấy đồ vật đó ở đây, năm đó ông khảo trung tiến sĩ, tiền đồ vô hạn, thì cần gì thèm muốn mấy thứ thô tục đó.

Tô Thiệu Tuyên vừa lắc đầu vừa bực tức nói: “Ăn nói ngông cuồng.”

Nhưng trong lòng ông vẫn có chút phức tạp, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay ngày nào cũng gặp ác mộng, liền lẳng lặng nhìn quanh thư phòng trống không, rồi cho gọi quản gia.

Tô Bình đến rất nhanh: “Lão gia.”

Tô Thiệu Tuyên vờ như vô tình hỏi: “Bên núi Nhạn Hàng thế nào rồi?”

Tô Bình sững sờ một lúc mới hiểu ông muốn ám chỉ điều gì: “Bẩm lão gia, không có lệnh của người, nô tài cũng không dám tùy tiện hỏi thăm tin tức của đại tiểu thư.”

Tô Thiệu Tuyên dựa lưng vào ghế, không nói gì.

Tô Bình nhìn sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói: “Lão gia muốn nô tài đến núi Nhạn Hàng đón đại tiểu thư ạ?”

Tô Thiệu Tuyên kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nhận ra thái độ của mình không đúng, liền ho khan hai tiếng.

Tô Bình thấy thế, nháy mắt hiểu được suy nghĩ của lão gia nhà mình: “Nô tài biết lão gia thương xót đại tiểu thư, nhưng cũng mong lão gia nghe thử suy nghĩ của nô tài. 

Đại tiểu thư rời nhà cũng đã nhiều năm, vẫn chưa tính nết của tiểu thư như thế nào, lỡ như đón tiểu thư về rồi lại xảy mâu thuẫn với phu nhân thì…, thời điểm này là thời điểm mấu chốt của lão gia, nếu để người ngoài nhìn vào bàn tán ra vào gia thất không yên, thì chẳng phải công sức mấy năm nay của người đổ sông đổ bể hay sao.

Huống hồ lần này vào kinh, thì tạm thời vẫn phải ở Vĩnh Thành Hầu phủ, dù sao thì đại tiểu thư với nhị tiểu thư và đại thiếu gia cũng bất đồng, cũng không có quan hệ huyết thống với Hầu phủ, ở gia tộc lớn thì chuyện bé cũng xé ra to, nếu lỡ như có chút mâu thuẫn thì cũng chỉ thiệt cho đại tiểu thư thôi ạ.”

Tô Thiệu Tuyên chỉ là đột nhiên nhớ đến đứa con gái lớn này, vốn dĩ cũng không tính đưa nàng vào kinh, nhưng lo sợ mất mặt nên cũng không tiện trực tiếp nhắc đến, nghe lời Tô Bình nói xong, liền giả sầu lo mà nói: “Đây cũng là mối lo của ta, cũng không biết làm thế nào mới ổn.”     

“Nô tài nghĩ, đại tiểu thư cũng sống ở núi Nhạn Hàng lâu rồi, hẳn cũng đã quen với khí hậu ở đó, nếu bỗng dưng đưa tiểu thư rời đi thì tiểu thư cũng không muốn đâu ạ! Nếu lão gia không yên lòng, thì người có thể cho tiểu thư một ít ngân lượng trước, sau này khi có chỗ đứng vững chắc ở kinh thành thì có thể đưa tiểu thư vào kinh. Nếu sắp xếp như vậy, lỡ như có bị người ngoài nghe được, thì cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của người.”. Tô Bình nói.

Tô Thiệu Tuyên vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này.     

“Lão gia, người có muốn đích thân đến núi Nhạn Hàng không ạ?” Mặc dù biết Tô Thiệu Tuyên sẽ không đi, nhưng Tô Bình vẫn hỏi theo quy củ.     

“Không cần, ngươi thay ta đem ngân lượng đến đó. Mấy ngày nay ta bận rộn quá đi không tiện.” Tô Thiệu Tuyên thản nhiên nói.

*     

Tô Anh đi về thì nhìn người đang đứng ở trước cửa liền cau mày.     

Tô Bình đứng đợi ở cửa được một lúc thì nhìn thấy Tô Anh quay trở về, liền nói: “Nô tài tham kiến đại tiểu thư.”     

Tô Anh liền nhớ ra, hắn là quản gia của Tô gia, đã từng đến đây với Tô Thiệu Tuyên vài lần.    

Tô Anh nắm chặt giỏ đồ trên tay, lẳng lặng lùi về sau, đôi môi hồng khẽ mím lại.     

“Nô tài thay lão gia đến thăm tiểu thư, tiểu thư dạo này thế nào rồi ạ?” Tô Bình cười nói.

Hai mắt Tô Anh tối lại, trong lòng thắt lại, nhưng nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên.

Nếu hơn một tháng trước, nửa tháng, thậm chí vài ngày trước hắn đến thì có lẽ Tô Anh sẽ rất vui.

Nhưng thực sự lúc này nàng không có bất kỳ sự vọng nào nữa rồi.

Sắc mặt Tô Anh căng thẳng: “Ta không sao, ngươi trở về đi!” 

Tuy âm thanh có chút yếu ớt, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định.

Có lẽ nhận ra được sự thờ ơ của Tô Anh, Tô Bình ngượng ngùng cười, đưa ngân phiếu trên tay cho nàng: “Đây là lão gia đưa cho tiểu thư ạ, tổng cộng có một trăm lượng.”

Tô Anh tính từ chối, nhưng dường như nàng nghĩ đến cái gì đó, ra vẻ bướng bỉnh nó: “Người để ở cửa đi.”

Tô Bình: “Đây …”

Nhìn đống có dại trước cửa, có chút do dự.

Suy cho cùng, Tô Anh cũng không phải là cô nương ghê gớm, dáng vẻ khó chịu cũng từ từ mà biến mất, nàng nhẹ giọng: “Ta tay bận cầm đồ rồi nên không thể cầm ngân phiếu được. Ngươi chỉ cần đặt nó xuống đó.”

“Phiền ngươi phải cất công đến đây một chuyến rồi…” 

Cầm bạc của ai thì theo người đó, Tô Bình mặc dù cũng cảm thấy thương xót đại tiểu thư nhà hắn, nhưng Tô Thiệu Tuyên mới là chủ nhân của hắn, dù hắn thương xót cho nàng thì cũng làm được gì, hắn đặt ngân phiếu ở cửa: “Ta để đây nhé, tiểu thư, người bảo trọng. “

Khi hắn ta rời đi, Tô Anh bước tới, ngồi trên bậc đá, đặt những thứ trong tay xuống, cầm ngân phiếu lên nhìn. Mười mấy tờ ngân phiếu được cuộn lại gọn gàng.

Ánh chiều tà của hoàng hôn bao trùm cả căn nhà, lông mi Tô Anh khẽ run lên, nàng hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt có phần chua xót, cố lừa dối bản thân rằng là nàng không hề buồn chút nào.

Tô Anh dùng tay nhỏ làm phẳng mấy tờ ngân phiếu, chậm rãi xoa nắn hai lần, những tờ ngân phiếu này là để dành cho Chu Huyền Diễm mua y phục và vật dụng!

Lục Xung tính trở về trước khi trời tối, nhưng trong quân doanh có quá nhiều việc, đến núi Nhạn Hàng thì trời cũng đã chìm trong đêm tối.

Hắn thở hổn hển, đi qua khỏi tảng đá lớn chắn tầm nhìn trước mặt thì từ xa hắn đã nhìn thấy chiếc đèn lồng mờ ảo đang rung rinh trước căn nhà nhỏ.

Dưới ngọn đèn lồng có một bóng dáng nhỏ bé.

Tô Anh ngồi bó gối trước cửa, gác cằm lên cánh tay, lẳng lặng chờ Lục Xung trở về.

Lúc ánh mắt Lục Xung bắt gặp bóng dáng của Tô Anh thì trong lòng nhất thời hoảng loạn, hốc mắt hắn nóng lến.

Nhìn thấy bóng người hiện ngay trước mắt, Tô Anh liến ngước đầu lên, hai mắt sáng ngời: “Chàng về rồi!”

Tô Anh vội vàng đứng dậy, nhưng do ngồi lâu quá, hai chân có đau nhức, “Ầm”, chân nàng tê dại cả lên rồi.

Lục Xung vờ như không có chuyện gì che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng, xoay người ngồi xổm xuống bế nàng lên.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn bế nàng, nhưng Tô Anh vẫn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt tựa lên vai hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Lục Xung, thì thầm: “Chu Huyền Diễm, ta thích chàng nhiều lắm.”

______________________________________ 

Tô Anh Anh chính là vầng trăng nhỏ trên bầu trời, là bông hồng nhỏ trong đêm hè.

Mà ta thì nằm dưới ánh trăng sáng, say mê hương hoa của nàng.

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”