Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 2




Trong phòng phảng phất đủ loại mùi hỗn hợp, cơn gió hè thổi qua mang theo mùi thức ăn dầu mỡ, mùi máu tanh nồng nặc, từng đợt từng đợt xông vào khoang mũi Tô Anh.

Tô Anh không nghe được câu trả lời nào của nam nhân ấy, nhưng sức nắm trên cổ tay phải của nàng cho biết rằng người này vẫn còn sống. Khi nàng động tay để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy kia, thì người nọ liền nắm càng chặt.

Nhưng nam nhân đang nằm trên mặt đất, vẫn yên lặng không có tiếng động, nhìn cứ như đã chết.

Tô Anh không hề sợ hãi khi đối mặt với những lời đe dọa, nhưng bây giờ trong lòng nàng cảm thấy hơn ớn lạnh.

Nàng lấy lại tinh thần, gương mặt trắng nõn căng thẳng, tim cũng đập nhanh, do dự, cúi xuống, đưa tay trái lên, ngón trỏ hơi cong rồi từ từ đưa đến mũi nam nhân, vẫn còn hơi thở nhẹ.

Tô Anh thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đến gần nhìn kỹ gương mặt của nam nhân nọ, bỗng có chút sững sờ.

Một nam nhân trẻ tuổi với làn da màu lúa mạch, khuôn mặt với cặp mày kiếm, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hơi tái nhợt có thể dùng từ anh tuấn để hình dung. Nhưng góc cạnh khuôn mặt hắn có chút cao ngạo, lạnh lùng khiến cho người đối diện sợ hãi không dám mạo phạm.

Người này….quả thật là mỹ nam!

Lông mày của mỹ nam đột nhiên cau lại, Tô Anh hoảng loạn chột dạ dời ánh mắt đi, ánh mắt nàng dời xuống bộ y phục đen của hắn.

Y phục trên người hắn bị rách lớn, mép vải thô trộn lẫn với máu, xem qua có thể thấy được vết thương dài năm sáu tấc lộ ra, một phần bị đai lưng buộc chặt che khuất, phần còn lại vẫn đang chảy máu, trông rất đáng sợ.

Tô Anh cau mày, nếu không xử lý vết thương, hắn sẽ chết mất!

Tô Anh đưa tay lên tính xem vết thương của hắn, nàng vừa động đậy một chút liền bị túm lấy kéo ngồi xuống chỗ cũ:”A!”

Tô Anh sững người một lúc, phồng má liếc nhìn người đang nằm, nàng dùng một tay chạm nhẹ lấy vụn vải thô của y phục ở miệng vết thương. Việc này cần phải hết sức thật cẩn thận, khiến nàng có chút căng thẳng. Lấy ra hết vụn vải, cánh tay nàng đau nhức, nhưng vết thương sâu thế này có làm vậy cũng vô ích.

Nàng nhìn chằm chằm vào đai lưng đang buộc quanh eo của người nọ, bàn tay di chuyển chạm khóa thắt lưng.

Ngay khi đầu ngón tay đẫm máu chạm vào thắt lưng, bỗng có giọng nói vang lên từ trên đỉnh: “Ngươi đang làm gì vậy!”

Giọng nói trầm thấp không hề yếu ớt mà lạnh lùng vô cùng.

Tô Anh bị hắn làm cho giật mình, theo bản năng rút bàn tay nhỏ bé ra, quay đầu lại, ngây người nhìn hắn.

Đôi mắt nai to tròn của nàng linh động không giống như muốn che dấu điều gì. Đôi mắt sáng, ánh mắt long lanh, nàng không có suy nghĩ gì, chỉ chăm chăm nhìn hắn như thể đã yêu hắn từ lâu.

Nam nhân nọ với đôi mắt phượng đen ánh, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt lấp lánh của nàng, mắt hắn bỗng lóe lên sự kinh ngạc, hắn lạnh lùng nhìn cô. Tô Anh nhìn biểu cảm trên gương mặt kia cũng tự hiểu được hắn đang khó tính.

Tô Anh ngoan ngoãn giơ tay, nhỏ giọng giải thích: “Ta đang giúp ngươi xử lý vết thương.”

Cánh tay đau nhức của nàng không kìm được run lên.

Lục Xung liếc nhìn nàng mấy lần, ánh mắt chậm rãi chuyển từ cánh tay run rẩy của nàng đến mảnh vải vụn trên mặt đất, hắn khẽ “Ừm” một tiếng.

Tô Anh không hiểu rõ ý hắn nên nàng khẽ nhích xa ra, rồi ngập ngừng rụt tay lại.

Thứ trong tay sắp vuột mất, Lục Xung lại vô thức bắt lấy, nắm chặt, cảm giác rất mềm mại, sờ vào rất thích.

Tô Anh:….

Khuôn mặt của nàng ngay lập tức đỏ lên, làn da trong sang của cô ấy đỏ ửng, trông thuần khiết lại đáng yêu, giống như một quả đào nhỏ đang chín.

Đột nhiên nhận ra mình đang siết chặt cánh tay nàng, Lục Xung vội vàng buông tay ra, để che đi sự lúng túng của mình, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, hắn chống tay xuống đất, ngồi dậy.

Động vết thương ở thắt lưng và bụng, Lục Xung miệng rên khẽ một tiếng.

Hắn cau mày, cáu kỉnh âm thầm mắng một tiếng.

Nhìn hắn có vẻ không tiện di chuyển, Tô Anh là một cô gái tốt bụng, không để ý đến lời phàn nàn, nàng vội vàng đỡ hắn ngồi xuống, để hắn tựa vào khung cửa, rồi mới ngồi trở lại.

Dáng người Tô Anh mảnh mai tinh tế, ở bên cạnh Lục Xung lại càng thêm nhỏ bé, Lục Xung thấy hắn ngã đến mức cần đến sự giúp đỡ của một tiểu cô nương để ngồi xuống, thì trên mặt lộ ra vẻ bực bội, nhưng hắn cũng không làm gì được ngoài việc dựa dẫm vào nàng, tai bỗng có chút đỏ, nhờ làn da của mình mới che dấu được.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng:”Ngươi…” Đang định lên tiếng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Tô cô nương, Tô cô nương!”

Dì Tào?

Tô Anh đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị nhấc chân đi thì bị gọi lại.

“Chờ đã!” Lục Xung trầm giọng nói.

Lục Xung một tay giữ nàng lại, đồng thời dùng tay kia đỡ ở khung cửa, từ từ đứng dậy.

Tô Anh cao đến ngang vai hắn, Lục Xung nhìn nàng, trầm giọng nói: “Muốn sống sót thì quản tốt cái miệng của mình.”

Tô Anh chớp chớp mắt, gật đầu hợp tác.

Lục Xung phá lệ liếc mắt nhìn nàng một chút rồi cười khẽ, nghĩ đến lúc nãy nàng để hắn nắm cổ tay mình, hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng, lời này có thể dọa nàng sợ sao?

Tô Anh vội rũ mắt xuống, nói nhỏ:“Ta biết rồi, ta sẽ không nói đâu!”

Cô nường này nhìn thế nào cũng không hiểu được đang nghĩ gì.

Lục Xung cũng lười tìm hiểu tâm tư của người khác: “Đừng mở cửa, đứng ở bên trong trả lời đi!”

Lục Xung vừa nói vừa chỉ vào y phục của nàng.

Khắp người Tô Anh đều nhuốm đầy vết máu của hắn.

Tô Anh duỗi tay lau, kết quả vết máu càng ngày càng loang lỗ ra nhiều hơn, nàng không khỏi cảm thấy xót xa quần áo, có chút lo lắng, không biết có giặt sạch được không!

“Tô cô nương, cô còn ở trong đó không?”

Lục Xung đẩy nhẹ lên vai nàng: “Mau đi đi.”

Tô Anh xoa xoa y phục, đi đến cửa hỏi:“Dì ạ, con bây giờ có chút không tiện, dì còn có chuyện gì sao? “

“À! Cũng không phải chuyện đại sự gì. Nếu cô không tiện thì ta đứng ở ngoài nói cũng được. Chủ quán của ta bảo ta hỏi nửa năm tới cô có đặt đồ ăn ở quán ăn của chúng ta nữa không? Bình thường, tháng này Tô gia sẽ cho người đến đưa bạc, nhưng không biết năm nay thế nào mà vẫn chưa thấy đưa đến.”

“Nhưng cô cũng đừng lo lắng, chủ quán ta nói cô là khách quen của quán. Tháng này chúng tôi vẫn sẽ giao đồ ăn cho cô như bình thường, chỉ là muốn nhắc cô khi viết thư về nhà xem thế nào.”

“Không còn việc gì nữa, ta xuống núi trước đây.”

Hai tay Tô Anh đang xoa xoa y phục vẫn chưa dừng lại. Nàng chậm rãi tiêu hóa những lời dì Tào vừa nói, thân thể khẽ run lên, đôi môi khẽ mở như cánh hoa, khẽ nói:“Con biết rồi ạ, con cảm ơn dì.” 

Tiếng bước chân dần dần xa đi, thiếu nữ đứng ở cửa vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Lục Xung chỉ cảm thấy tấm lưng kia có chút đau lòng.

Lục Xung thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía trong phòng.

Căn nhà nhỏ đơn sơ, đồ vật ngổn ngang lộn xộn dưới cửa sổ bị hắn phá để đột nhập. Cây cổ thụ xanh mướt bên ngoài cửa sổ khẽ lay lá, trên cây có treo một sợi dây….

Ánh mắt Lục Xung ngưng đọng lại, bỗng nhiên quay đầu.

Tiểu cô nương kia chợt lóe lên đôi mắt rực rỡ, mỉm cười nhìn hắn:“Dì ấy đi rồi!”

Lục Xung không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, liếm môi.

Hắn đột nhiên cúi xuống che vết thương lại, máu rỉ ra giữa các ngón tay.

“Ngươi, ngươi không sao chứ!” Tô Anh chạy tới đỡ hắn.

Mặt Lục Xung trông rất tệ, hít sâu một hơi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ.

Người tập võ, hành quân, chiến đấu luôn phải mang theo bên mình lọ thuốc cầm.

“Đây là thuốc sao?” Tô Anh khẽ ngửi, hơi cay xông lên mũi nàng.

Lục Xung chạm tay vào thắt lưng, tháo khóa thắt lưng, vừa định cởi ra, một cái đầu nhỏ đã nhào đến.

Tâm trí Lục Xung bỗng vang lên tiếng chuông cảnh báo, sắc mặt bệnh nhợt nhạt hơi nóng lên, hắn nhắm mắt lại, đẩy nàng sang một bên, cố nén vẻ mặt xấu hổ, giận dữ xụ mặt:”Nhìn cái gì mà nhìn!”

Cô nương này sao lại có thể như vậy!

Tô Anh quay lưng về phía Lục Xung, lắng nghe những tiếng sột soạt sau lưng cùng lời cảnh cáo liên tục của hắn:“Không được quay đầu lại!”

Nàng gãi gãi tai, nàng cái gì cũng không có làm nha!

Nàng chỉ muốn hỏi hắn đó có phải thuốc không mà!

______________________________________

Khi nhìn ta, đôi mắt của nàng lấp lánh lên như sao trời!

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”