Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 42: Em muốn nghe lời nói thật




[Lời nói dối động lòng người, lời nói thật làm tổn thương người, mà tôi thà nhận đau thương bây giờ cũng sẽ không muốn mình phải hối hận về sau.]

Lệ Tranh đi tới trước mặt Nhan Giác, lấy đi ly rượu trong tay của cô, “Buồn chán sao? Hay cùng bạn bè nói chuyện không vui?”

Anh nhìn thấy Liya Phạm đã đi xa, “Có muốn trở về bây giờ không?”

Nhan Giác gật đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, “Lệ Tranh em muốn trở về.”

“Được.” Lệ Tranh trả lời, “Để anh chào bạn anh một tiếng, ở đây chờ anh.”

Thực tế so với suy nghĩ là không giống nhau, theo như Lệ Tranh nói chỉ là cùng bạn bè chào hỏi một tiếng, nhưng khi quay lại đã là nửa tiếng sau, cho dù cùng Lệ Tranh ngồi ở ghế sau, vốn có rất nhiều câu hỏi, lúc này đây một câu cũng không thể nói được.

Tài xế là Trình Bắc Vọng, kể từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lâu trước đây, cho dù Lệ Tranh có muốn lái xe, Nhan Giác cũng không đồng ý.

Bên ngoài trời đã tối, tất cả đèn đường đều đã sáng lên, cuộc sống về đêm của Dung Bắc bắt đầu, trong xe hai người đều không nói tiếng nào. Lệ Tranh hình như mệt mỏi, dựa vào ghế nghỉ ngơi, cho nên Nhan Giác có thể thoải mái nhìn anh. Ghé sát vào người anh, dùng giọng nói rất nhỏ mà người bên trên không nghe được hỏi anh, “Lệ Tranh, anh đã chuyển nhượng công ty cho người khác sao?”

Hơi thở ấm áp dường như khiến anh tỉnh táo lại, Lệ Tranh mở mắt, Nhan Giác nhìn vào mắt anh, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, bắt đầu từ lúc nào, trong ánh mắt của anh đều là vẻ mê mang không rõ.

Lệ Tranh nắm tay của cô, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Anh muốn kết hôn với Cố Thước, sau đó giống như bây giờ là đang bố thí cho em một khoảng thời gian sao? Nhan Giác vẫn nhìn Lệ Tranh. Lệ Tranh lại cười, “Nhan Giác, suy nghĩ của em cũng chuyển thật nhanh, không phải vừa mới hỏi về vấn đề của công ty sao, sao giờ lại nhảy sang Cố Thước rồi?”

Nhan Giác lặng im mấy giây, đột nhiên cảm xúc bộc phát, nhào vào trong ngực Lệ Tranh, “Cái gì mà công ty chuyển hay không chuyển cũng không liên quan đến em, em chỉ muốn hỏi anh có kết hôn với Cố Thước hay không, có thể sẽ không quan tâm đến em nữa hay không, Lệ Tranh?”

Cô chưa bao giờ là một người mặt dày, nhưng khi cô biết chuyện mình nghi ngờ có thể sẽ xảy ra, thì cô sợ, cô sợ Lệ Tranh sẽ rời khỏi cô, sẽ sống cùng với người phụ nữ mà cô ghét, sẽ không cần cô nữa. Con người thật sự là rất ích kỉ, khi anh gặp chuyện không may thì Nhan Giác có thể trấn an mình rằng chỉ cần Lệ Tranh không có việc gì, thì cho dù anh có sống cùng với ai cũng không sao cả, nhưng đến lúc này, anh đang ở ngay trước mặt mình thì cô lại sợ phải chia ly.

“Nhan Giác....” Lệ Tranh không còn để ý đến người ngồi ở ghế trước nữa, anh ôm Nhan Giác, mỉm cười, “Cô bé, em sợ anh rời đi sao?”

“Sợ!” Nhan Giác nghiêm túc gật đầu. Lệ Tranh ôm cô chặt hơn một chút, “Nhưng trên thế giới này hai người không thể vĩnh viễn ở cùng nhau. Chúng ta, sớm muộn sẽ có một người đi trước. Nhưng mà anh đồng ý với em, anh sẽ không kết hôn với Cố Thước, anh sẽ dùng cách của mình để anh có thể mãi mãi ở bên em.”

Mễ Lan Côn Đức Lạp từng nói qua, gặp là chuyện của hai người, rời đi là do một người quyết định, gặp chính là một khởi đầu, rời đi để sau này gặp lại. Đây là một phương thức phổ biến, nhưng chúng ta lại không hiểu được. 

Dù sao mọi chuyện trên đời đều biến đổi khôn lường, mọi chuyện trong cuộc sống đều đột nhiên xuất hiện. Tin tức mà Quý Vũ mang đến  khiến cho Nhan Giác kinh hãi, lúc đó trên đầu cô đang quấn chiếc khăn lông trắng, đang ở một góc quét dọn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn.

Sau khi cô và Lệ Tranh ở cùng nhau, cô rất ít khi đến phòng vẽ tranh, nơi vẽ tranh của cô phần lớn không ở trong nhà mà là ở phòng làm việc của Lệ Tranh ở công ty. Buổi chiều, ánh mặt trời rất tốt, những đóa hoa không biết tên đang nở rộ. Không khí trong phòng lại ngột ngạt, giống như một tòa thành cổ trong khe núi đột nhiên lộ ra dưới ánh mặt trời, tất cả đều bám bụi.

Nhan Giác nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liền nhìn thấy Quý Vũ khóc đến mức trên mặt giống như một con mèo hoa.

“Sao vậy?” Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống Quỹ Vũ. Quý Vũ sờ sờ mặt, bị bụi bẩn làm kho khan hai tiếng, giọng nói khàn khàn, “Nhan Giác, em đi xem Hoắc Đông Xuyên một chút đi, chị xin em..... em hãy đi xem Hoắc Đông Xuyên một chút thôi.”

Đều nói người khi yêu sẽ trở nên hay quên, mỗi ngày bên tình yêu mới họ sẽ quên mất cuộc tình cũ, đây mới chính là cuộc sống. Cho nên khi Nhan Giác nghe thấy ba chữ Hoắc Đông Xuyên vang lên bên tai thì có chút hoảng hốt, “Anh ta sao vậy?”

Ung thư dạ dày giai đoạn hai, đối với Nhan Giác đó là một từ ngữ xa lạ, cùng với đó chính là tử vong đang đến gần. Đứng trên cầu thang, cô nghĩ không ra, trên thế giới này sao lại có nhiều bệnh ung thư cùng với chuyện sinh ly tử biệt như vậy, lúc trước cô vừa nhìn Lệ Tranh từ Quỷ môn quan trở về, thế nhưng lúc này lại đến Hoắc Đông Xuyên.

“Diêm Vương, ngài rất rảnh phải không?” Nhan Giác nhìn ra xa, ngừng ở tấm bảng gỗ trong góc.

Cuối cùng cô cũng tới bệnh viện thăm Hoắc Đông Xuyên.

Trên đường đi, Quý Vũ nói rất nhiều chuyện về anh ta. Thật ra, không cần Quý Vũ nói, trong lần gặp mặt trước Nhan Giác cũng thấy được thân  thể Hoắc Đông Xuyên không còn khỏe mạnh như trước, nhưng đứng trước giường bệnh, nhưng cô cũng không nghĩ đến tình trạng lại xấu đến như vậy, “Hoắc Đông Xuyên, sao anh phải khổ như vậy chứ?”

Quý Vũ nói, Hoắc Đông Xuyên bị đau dạ dày đã nhiều năm rồi, ra nước ngoài mấy năm, cô ấy thường thấy anh ta nhìn hình của mình và Nhan Giác trong ví rồi ngẩn người. “Thật ra thì, Đông Xuyên bị đau dạ dày phần lớn là do để bụng đói, còn một phần là vì em.” Đây là nguyên văn câu nói của Quý Vũ.

“Sao phải tự làm khổ mình vậy chứ?” Nhan Giác ngồi bên giường của Hoắc Đông Xuyên, nhìn nhìn nét mặt nặng nề khi ngủ của Hoắc Đông Xuyên, trong lòng lại có nhiều cảm xúc đan xen. Bọn họ đã từng thề non hẹn biển, nhớ khi còn học đại học, Nhan Giác thường xuyên ở phòng vẽ tranh mà quên mất giờ giấc, bỏ qua thời gian ăn cơm, khi đó Hoắc Đông Xuyên sẽ cầm hộp đồ ăn đến trước mặt cô, véo nhẹ chóp mũi cô phê bình, “Đồ ngốc, đói bụng không, hôm nay anh mua món thịt bò cay mà em thích ăn nhất đây.”

Mùi thơm của món thịt bò cay vẫn còn phảng phất trước mũi, người đưa cơm cho cô lại đang bị bệnh nằm trên giường, không chút sức sống, mở mắt nhìn cô. Nhan Giác nói, “Đã tỉnh rồi sao?”

“Quý Vũ, là cô nói cho cô ấy biết?” Hoắc Đông Xuyên nhìn Quý Vũ sau lưng Nhan Giác. Quý Vũ cười khổ, “Đông Xuyên, anh và Nhan Giác nói chuyện chút đi, em ra ngoài mua cơm cho anh. Anh muốn ăn gì? Bác sĩ nói anh nên ăn đồ ăn nhẹ, không kích thích, tốt cho tiêu hóa....”

Quý Vũ chưa nói xong, liền ngậm miệng lại, chắc rằng Hoắc Đông Xuyên không nghe thấy những câu cô vừa nói, hiện tại trong mắt anh chỉ có Nhan Giác. Quý Vũ cúi đầu, đi ra cửa.

Quý Vũ thật sự rất thích anh, tại sao anh không cho chị ấy cơ hội, cũng cho chính anh một cơ hội?” Ngồi cùng nhau như thế này có chút lúng túng, Nhan Giác xoa ngón tay nói. Hoắc Đông Xuyên cười, nụ cười cũng không có sức sống. “Anh cũng vậy, rất thích em, không ít hơn so với Lệ Tranh, nhưng tại sao em không cho anh cơ hội, rời xa Lệ Tranh?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn, 

“Chuyện này không giống.” Nhan Giác cắn môi. Bây giờ cô không thể khiến Hoắc Đông Xuyên bị kích thích, anh ta đang là bệnh nhân. Hoắc Đông Xuyên cười, nói,  “Thật ra không có cái gì là không giống nhau, chỉ là người trong lòng anh vẫn luôn là em, còn người trong lòng em thì lại là Lệ Tranh.”

Hoắc Đông Xuyên đã nhìn thấu, “Chẳng qua anh rất may mắn, khi bị bệnh, ít nhất có thể khiến em nhớ anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời của em, như vậy là đủ rồi.”

“Hoắc Đông Xuyên, chuyện lúc trước là tôi hiểu lầm anh, tôi không biết anh đã làm nhiều chuyện vì tôi như vậy. Nhưng chuyện cũng đã qua, có người nói, không có sai lầm thanh xuân không còn là thanh xuân, không có tiếc nuối vậy những năm đó không phải chỉ là những năm tháng bình thường thôi sao. Có lẽ chúng ta nên coi là những điều tiếc nuối đẹp nhất trong tâm trí mỗi người, như vậy sẽ tốt hơn.” Nhan Giác cầm bình nước trên bàn, rót một cốc, đưa lên miệng uống.

Lời của cô khiến Hoắc Đông Xuyên cười khổ, “Nhưng là, Nhan Giác, tiếc nuối này quả thực quá đau đớn!”

Anh ta đưa tay về phía Nhan Giác, Nhan Giác tránh, “Nếu muốn uống....tôi rót cho anh một cốc.”

“Anh muốn chiếc cốc em đang cầm.” Hoắc Đông Xuyên bị bệnh liền cố chấp như một đứa bé, anh ta vẫn đưa tay chờ, chờ Nhan Giác đưa chiếc cốc ấy cho mình, Nhan Giác không biết làm sao, đành phải đưa qua.

Hoắc Đông Xuyên ngửa cổ lên, đem nước trong cốc uống hết, cuối cùng anh ta quệt miệng, “Nhan Giác, thật tốt, anh lại một lần hôn em.”

Nhan Giác giật mình, nhớ tới lúc đại học.

Khi đó, bọn họ vừa mới ở cùng nhau, mỗi lần hồn đều có chút ngượng ngùng, Hoắc Đông Xuyên là thành viên của đội bóng rổ, luôn lôi kéo Nhan Giác đi xem các trận đấu của mình. Khi đó, Nhan Giác luôn chuẩn bị cho anh ta một chai nước, nhưng trước khi nhận chai nước luôn luôn để cho Nhan Giác uống trước một ngụm, sau đó anh ta mới một hơi uống sạch, lau miệng, sau đó mặt mày rạng rỡ nói với cô, “Anh lại hôn Tiểu Giác của anh rồi.”

Kí ức vẫn còn hiện lên rõ ràng trong đầu, nhưng trong thực tế nét mặt của Hoắc Đông Xuyên lại trở nên mơ  hồ, “Tiểu Giác, anh có thể ôm em một chút được không?” d/đ/l/q/đ

Nhan Giác do dự.

Hoắc Đông Xuyên cười, “Yên tâm, hiện tại cái gì anh cũng không thể làm được, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi, anh nhớ em.”

Không thể không nói, một câu “Anh nhớ em” của Hoắc Đông Xuyên khiến Nhan Giác không cách nào cự tuyệt, tuy giữa họ đã từng có khoảng thời gian bên nhau nhưng bây giờ họ không thể quay về quãng thời gian ấy, nhưng lại có nhiều kỉ niệm đẹp khó quên.

“Được.....Được rồi.”

Nhan Giác ngồi ở mép giường, mặc cho Hoắc Đông Xuyên dùng đôi tay gầy gò ôm lấy mình, ôm chặt cô vào lòng, khiến cho Nhan Giác cảm thấy hít thở không nổi, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên tai cô, giọng nói của Hoắc Đông Xuyên vang lên khiến cô nhớ lại khi họ mới quen nhau, mùi hoa  sơn chi ( hoa dành dành) dường như đang phảng phất xung quanh, anh ta nói, “Nhan Giác, nếu như chúng ta có thể quay về quá khứ, anh nhất định sẽ không buông tay em, nhất định.”

Nhưng mà, Hoắc Đông Xuyên, trên thế giới này sẽ không có cái gọi là nếu như, nếu như có quá nhiều, nhiều đến mức chúng ta không thể tránh được nó.

Có tin nhắn từ Lệ Tranh gửi tới, Nhan Giác từ trong ngực Hoắc Đông Xuyên tránh ra xem.

Chuyện của công ty cũng gần xong rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô và Lệ Tranh giống như đang trở lại thời sơ trung ( tương đương với trung học cơ sở của mình), hai người gửi những tin nhắn yêu đương. Không gọi điện cho nhau mỗi ngày mà lựa chọn gửi tin nhắn để truyền đạt tình yêu.

Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời: được, về nhà ăn, hôm nay em là đầu bếp.

Lệ Tranh cũng rất nhanh nhắn lại: ok

Đặt điện thoại di động xuống, Nhan Giác phát hiện Hoắc Đông Xuyên vẫn còn nhìn mình. Nét mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ, “Lệ Tranh hẹn tôi buổi tối ăn cơm, tôi phải đi rồi.”

“Đi đi.” Vẻ mặt của Hoắc Đông Xuyên không có biểu cảm gì nhìn Nhan Giác ra cửa, vào lúc khi cô rời đi, anh ta mới ôm lấy dạ dày, nét mặt đau đớn vùi mặt vào chăn.

Vì bữa tối hôm nay, Nhan Giác đã đi siêu thị mua không ít đồ. Cô ở trong bếp nấu cơm, có người nhấn chuông, Nhan Giác gọi, “Lệ Tranh, em đang nấu cơm, anh ra xem ai đang ở ngoài cửa thế.”

Không thấy Lệ Tranh nói gì, cô đành phải tắt bếp, tự mình ra mở cửa. Gần đây Lệ Tranh rất lạ, khi cô và anh nói chuyện, anh thường có vẻ như không nghe thấy cô nói gì.

Mở cửa, thì ra là chuyển phát nhanh, gửi cho Lệ Tranh. Nhan Giác kí nhận xong, đi vào phòng sách tìm anh, “Lệ Tranh, đồ chuyển phát nhanh của anh này.”

Lệ Tranh ngồi trước máy tính không biết đang viết gì, lần này anh thấy Nhan Giác đi vào, đóng laptop lại, đứng dậy, “Sao vậy?”

“Lệ tiên sinh, anh nói xem có phải bây giờ em nhìn rất giống một phụ nữ có tuổi rồi không, làm sao mà càng ngày càng khó hấp dẫn sự chú ý của anh? Chuông cửa vang lên lâu lắm đấy.” Cô đưa tay, “Đồ chuyển phát của anh.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Cảm ơn phụ nữ có tuổi xinh đẹp nhất của anh.” Lệ Tranh nhận lấy đồ, bụng kêu ùng ục, “Vợ à, anh đói rồi, khi nào mới có thể ăn cơm?”

“Ai là vợ của anh!” Lần đầu tiên bị Lệ Tranh gọi như vậy, mặt Nhan Giác đỏ lên, xoay người ra cửa, “Nửa tiếng nữa là được rồi.”

Cô ra cửa, cảm thấy ánh mắt của Lệ Tranh ở phía sau nhìn mình thật lâu.

Đêm đó Nhan Giác nằm trong lòng Lệ Tranh ngủ say, ánh trăng yên lặng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, Lệ Tranh hôn lên khuôn mặt của cô ba lần, nhẹ nhàng gọi “Vợ à” sáu lần, anh nhìn chăm chú cả đêm. Anh hi vọng cuộc sống vẫn có thể tiếp tục kéo dài như vậy, nhưng anh không thể.

Không phải vì buổi tối nhận được những tấm hình đó, mà là chính anh không thể.

Ngày 26 tháng 3, tỉnh dật sớm hơn so với những ngày khác, Nhan Giác bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi cô tỉnh dậy, Lệ Tranh đã không còn ở đây, vị trí bênh cạnh vẫn còn ấm, anh vừa mới đi không lâu.

Nhan Giác duỗi lưng một cái, nghe điện thoại, “Trưởng phòng Văn, mới sáng sớm ra đã gọi tớ rồi sao, tớ không chịu được a.”

Giọng nói của Văn Cảnh không vì mang thai đứa bé mà nhỏ đi, thậm chí còn to hơn bình thường, nói với Nhan Giác, “Nhan Giác, bật ti vi, mau bật ti vi! Kênh 1 đài truyền hình thành phố!”

Trong phòng ngủ có chiếc ti vi nhỏ, Nhan Giác đưa điện thoại ra xa tránh xa giọng nói oang oang của Văn Cảnh, mở kênh 1 đài truyền hình thành phố lên, vẻ mặt đau buồn, chuyện đang nói khiến Nhan Giác chấn động.

“Văn Cảnh, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?” Cô hướng về phía bên kia điện thoại hỏi.