[Truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm, cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ vào ngày hôm đó.]
Nhan Giác qua nhà Văn Cảnh tìm cô ấy,cho dù là địa chỉ nhà cũ hay nơi ở hiện tại, cô gõ cửa đã lâu nhưng vẫn không có ai trả lời, cô hỏi Lệ Tranh một vấn đề rất ngu ngốc, “Anh nói xem, có phải Văn Cảnh đã biết hết rồi không, sau đó bỏ nhà đi? Hay là xảy ra chuyện gì tệ hơn rồi?”
Xảy ra chuyện tệ hơn? Tự sát? Treo cổ? Nhảy sông tự tử? Uống thuốc độc tự vẫn? Hay là xảy ra chuyện gì? Lệ Tranh xoa đầu Nhan Giác, “Văn Cảnh sẽ không làm vậy đâu, thắt cổ sẽ rất xấu, đầu lưỡi sẽ thè ra rất dài, nhảy sông cũng không, bây giờ nếu muốn nhảy sông tự tử thì việc đầu tiên là phải dùng máy khoan khoan một cái hố trên sông băng mới có thể tự tử được, còn việc uống thuốc độc? Anh nghĩ Văn Cảnh cũng sẽ không làm vậy.
“Vì sao?” hai mắt Nhan Giác có hơi ướt nhìn Lệ Tranh, gió Đông thổi vào cổ áo của anh, vang lên tiếng boong boong, giống như tiếng gân cốt.
“Uống thuốc độc sẽ rất đau, nội tạng giống như bị nghiền nát, Văn Cảnh nhất định sẽ sợ.”
Hình như là thuốc ngủ sẽ không đau? Nhan Giác chỉ lo nghĩ đến Văn Cảnh, từ đầu đến cuối không nghĩ đến vì sao Lệ Tranh có thể miêu tả tỉ mỉ như vậy.
Lúc về đến nhà, cô vẫn gọi Die nd da nl e q uu ydo nđiện cho Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng, điện thoại của Văn Cảnh vẫn tắt máy như cũ, mà điện thoại của Trình Bắc Vọng lại gọi được. Chuông reo ba lần, đối phương nhận điện thoại, Nhan Giác gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ còn buồn ngủ khi trả lời điện thoại của cô, miễn cưỡng, thậm chí khóe mắt còn có cả nghèn. Cô hít sâu một hơi, “Văn Cảnh, anh biết Văn Cảnh ở đâu không?”
Trình Bắc Vọng thất thần trong chốc lát, trầm giọng nói, “Văn Cảnh đang ở cùng với tôi.”
“Tôi biết Văn Cảnh và anh đang ở cùng một chỗ, tôi hỏi anh, Văn, Cảnh, đang, ở, đâu?”
Sau một chuỗi tiếng động sột soạt, Trình Bắc Vọng giống như mở cửa rồi lại đóng cửa, một lúc sau Nhan Giác mới nghe thấy tiếng của anh ta vang lên thật nhỏ, “Sài Gòn.”
Trong đầu Nhan Giác lập tức nghĩ đến hai nơi------- khu Sài Gòn ở Hồng Kong, cùng với thành phố tươi đẹp đầy hoa và nhộn nhịp của Việt Nam, hiện tại là Thành phố Hồ Chí Minh.
“Hai người....” Cô chưa từ bỏ ý định muốn hỏi đến cùng, Trình Bắc Vọng đã trả lời, “Nhan Giác, tôi đưa Văn Cảnh ra nước ngoài, tới Việt Nam, tôi đưa cô ấy đi chơi cho khuây khỏa.”
Nhan Giác nhìn sang Lệ Tranh, cô mất mấy giây để sắp xếp lại tâm trạng, lời nói bị nghẹn cả ngày bỗng bật ra, “Trình Bắc Vọng, anh biết mẹ anh đi tìm Chris làm gì sao? Văn Cảnh chỉ là tạm thời chưa sinh được đứa bé, mấy người không thể đối xử với cô ấy như vậy, tôi mặc kệ anh cùng Chris trước đây có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ anh là chồng của cô ấy, anh không thể cùng mẹ anh gạt cô ấy, bắt nạt cô ấy. Tôi không cho phép! Tôi muốn nói chuyện với Văn Cảnh! Anh mau đưa máy cho cô ấy.”
“Nhan Giác tôi không thể.” Trình Bắc Vọng từ chối. Nhan Giác nổi giận, “Trình Bắc Vọng anh và mẹ anh đều ích kỉ giống nhau, bà ấy vì hạnh phúc của con trai mà làm lỡ hạnh phúc của hai cô gái, tôi vốn nghĩ anh và bà ấy khác nhau, nhưng không ngờ......”
“Nhan Giác, cô hãy nghe tôi nói. Văn Cảnh tâm tư đơn thuần, nếu cô ấy biết mẹ tôi và Chris có chuyện, cho dù cô ấy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc, tôi không muốn sau này cô ấy mang theo tâm sự khi sống cùng tôi, dẫn cô ấy ra ngoài là biện pháp nhất thời, để tránh mẹ tôi, xin cô hãy tin tưởng tôi, cũng mong trong khoảng thời gian này đừng liên lạc với tôi.”
Sau khi quyết đoán từ chối cô, Trình Bắc Vọng một lần nữa đối chọi với Nhan Giác, lập tức tắt máy. Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, đầu óc Nhan Giác trống rỗng, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ chồng tìm bạn gái cũ của chồng để phá hoại cuộc sống hôn nhân của con trai và con dâu, khiến con trai phải đưa con dâu ra nước ngoài để tránh mẹ mình. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Nhan Giác ném điện thoại lên giường, tự mình thấy buồn bực, Lệ Tranh ngồi bên cạnh như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vì một hoạt động đột xuất, năm học mới của Dung Bắc được bắt đầu. Cuối tháng hai, sắc trời rực rỡ như hòa cùng sự náo nhiệt của mọi người trong sân trường. Đã đến cuối mùa đông, sắc xuân đã về trên những ngọn cây từ bao giờ. Mùa xuân ở Dung Bắc năm nào cũng đến sớm như vậy.
Trong sân trường, hoa mai đã rụng, chỉ còn lại những cành cây trụi lủi, tạo dáng trên mảnh đất khô cằn. Mùa hoa mai đã qua, những cành mai lại chờ đón mùa hoa nở tiếp theo, rồi lại đợi đến lúc hoa tàn. Mọi chuyện trên đời, lúc còn lúc mất, hạnh phúc cũng chỉ trong chốc lát.
Nhan Giác đứng dưới gốc cây, đang chỉ dẫn học sinh mang bàn ghế vào phòng triển lãm, cô cảm thấy thật phấn khởi. Mấy năm qua Dung Bắc không có cuộc triển lãm tranh lớn nào, năm nay lại tổ chức tại phòng triển lãm của đại học Dung Bắc, sao cô có thể không kích động chứ. Nghe nói hôm đấy còn mời đến những họa sĩ bậc thầy nổi tiếng của cả nước đến tham dự, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy họ, tim cô liền đập nhanh.
Đằng sau có người gọi cô, quay đầu lại, cô thấy Hiệu phó và trưởng khoa, bên cạnh còn có dáng người quen thuộc. “Hiệu phó, sao mọi người lại tới đây?” Ánh mắt rời khỏi người nọ, Nhan Giác cúi đầu hỏi thăm.
Học kì mới của Đại học Dung Bắc đã tuyển sinh đủ số lượng sinh viên, sắc mặt của Hiệu phó vô cùng tốt, mỉm cười nói, “Ghé qua xem tình hình sắp xếp phòng triển lãm tiến triển như thế nào. Vừa đúng lúc Lệ tiên sinh, người đóng góp không nhỏ cho hoạt động lần này, cũng rất quan tâm đến tiến độ, liền qua đây xem một chút.”
Quan hệ giữa cô và Lệ Tranh, đoán chừng đã là bí mật mở giữa các vị có chức có quyền trong đại học Dung Bắc, chẳng qua là bí mật nên sẽ được giữ kín không nói ra, cho nên Nhan Giác cũng vui vẻ giả vờ không biết gì. Cô cúi đầu, cắn răng nói, “Cảm ơn Lệ tiên sinh đã đóng góp cho Dung Bắc chúng tôi.”
“Nên như vậy.” Lệ Tranh mỉm cười gật đầu, trong số những người ở đây, sợ rằng chỉ có anh nghe hiểu ý của Nhan Giác -- -- Nhóc con lại giả bộ là người có tiền, thay vì tài trợ cho trường tốt hơn hết là cho em làm tiền riêng!
Ở giữa tiền tài và nghĩa lớn, có thể chẳng kiêng nể mà bày tỏ việc mình tự nguyện buông tha danh lợi, cho thấy một Nhan Giác chân thật là cô gái nhỏ yêu tiền làm cho anh không thể không yêu. Lệ Tranh quay người lại: “Hiệu Trưởng Chu, không bằng chúng ta vào xem tiến độ như thế nào.”
Nhưng chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong. Từ lúc nhận được thông báo đến giờ, vội vàng chuẩn bị cho kịp tiến độ kế hoạch, chỉ có một ngày ngắn ngủi, khung tranh mới chỉ hoàn thành được một nửa, bây giờ Lệ Tranh đi vào, cô không cảm thấy khó xử nhưng Hiệu phó sẽ mất thể diện. Nhan Giac tiến lên một bước ngăn Lệ Tranh lại, nhưng cô quên mất rằng dưới chân có hai cái cờ-lê, thế nên cô lảo đảo một cái liền ngã về phía trước.
“Hô.” Anh vững vàng đỡ được cô. Dựa vào lồng ngực ấm áp, Nhan Giác thở dài một hơi, bên cạnh có tiếng cười khẽ làm cô ý thức được tình huống không đúng. Cô đẩy Lệ Tranh ra vuốt lại nếp nhăn trên áo Lệ Tranh, “Đúng là chưa chuẩn bị xong.”
“Không sao cả, thuận tiện nhìn một chút.” Giống như vỗ về cưng chiều chú chó nhỏ, Lệ Tranh vỗ vai cô, bước vào bên trong. Nói thật, nếu như không có câu nói tiếp theo của trưởng khoa, “Tiểu Nhan, không tệ.” Cô thật sự không biết mình từ khi nào thì xả thân vì trường, xâm nhập vào trong lòng địch. Trưởng khoa vừa nói như vậy, cô có cảm giác mình chịu thiệt lớn. Nhan Giác bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc khiến cho trường học tăng lương cho cô, bởi vì cô ở đây, nên tên đại gia nhà cô đã hỗ trợ không ít.
Nhan Giác theo bọn họ vào bên trong hội trường.
Bên trong thật sự là ngổn ngang, cô cũng nhìn không ra cái gì, cô không biết bây giờ Lệ Tranh có thể xem được cái gì. Thế mà anh lại nhìn ra được.
“Cái này và cái trong kia nên đổi chỗ cho nhau thì sẽ khá hơn một chút.” Như vậy sẽ lấy ánh sáng tốt hơn, mang đến hiệu quả cũng tốt hơn.” Trong lúc vô tình, Hiệu phó và trưởng khoa cũng vô cùng tán thành, Lệ Tranh và Nhan Giác đi về phía trước quan sát kĩ hơn rồi chỉ đạo mọi người. Nhan Giác nhìn trộm lãnh đạo của mình đằng sau Lệ Tranh, “Anh lại khiến em được mở rộng tầm mắt, anh vừa tới các thầy chắc chắn nghĩ em làm không tốt.
“Không đâu, anh và em chính là một.” Hai người đi tới cây cột phía sau, Lệ Tranh lặng lẽ kéo die,n; da.nlze.qu;ydo/nn tay Nhan Giác. Giọng Nhan Giác lạnh xuống, vậy anh dùng tiền của em mà không nói cho em một tiếng.”
Việc Nhan Giác giỏi nhất chính là học đi đôi với hành. Lệ Tranh cười ra tiếng, nhìn xung quanh không có ai, điểm nhẹ mũi cô, “Lần sau sẽ xin phép em, nhưng mục đích lần này cũng là vì em, trong buổi triển lãm sẽ có vị họa sĩ mà em thích.”
“Ai vậy?”
--- ------
“Không nói thì thôi.”
Nhan Giác thật ra hôm nay anh đến đây không hẳn là để xem việc chuẩn bị cho buổi triển lãm.” Mặt Lệ Tranh tái đi, lúc này nhìn lại mờ mịt, giống như đang chịu đựng chuyện gì. Một lúc sau, Nhan Giác giống như sắp ngừng thở thì anh mới mở miệng, “Công ty của ông ngoại bị cướp mất rồi.”
Tin tức chưa được công bố ra bên ngoài, Nhan Giác không biết làm sao Lệ Tranh biết được. Đúng lúc tan ca, Lệ Tranh khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của Hiệu phó đưa Nhan Giác với tâm trạng phức tạp tới Bộc gia.
Bộc gia không hỗn loạn như trong tưởng tượng, nếu như không tính cậu hai đang dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Bộc Ngọc đang ngồi uống hồng trà trên ghế sô pha, lại không kể đến cậu út đang phát ngôn điên cuồng vì bị những người bạn gái nói chia tay cùng lúc, thì tất cả đều bình thường.
Cậu hai thấy Lệ Tranh và Nhan Giác tới, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng đành từ bỏ, lại tiếp tục trừng Bộc Ngọc. Cậu út cũng đang khóc lóc vào phòng gọi cho cô bạn gái cuối cùng còn chưa nói chia tay của mình, nhưng mà chính cậu cũng biết, những lời yêu thương là giả, không liên lạc được mới là thật.
“Nhìn vẻ mặt kia của cậu hai, thì chuyện này chắc chắn là do Lâm Uyên đã làm.” Nhan Giác bắt chước lại ánh mắt có thể nhìn thủng người Bộc Ngọc của cậu hai, hỏi Bộc Ngọc. Chị họ nhấp một ngụm hồng trà, gật đầu, lại hỏi, “Có muốn uống một cốc hồng trà không? Chị A Tường gửi từ Vân Nam đến, mùi vị không tệ.”
Thấy Nhan Giác gật đầu, Bộc Ngọc hỏi Lệ Tranh, “Còn em rể thì sao?”
Mặc dù Nhan Giác và Lệ Tranh chưa kết hôn, nhưng Bộc Ngọc rất thích gọi Lệ Tranh là em rể, không biết vì sao, so với khuôn mặt trầm trầm không có nét cười, cô lại thích nói chuyện cùng với chàng trai ôn hòa này hơn.
Lệ Tranh cũng gật đầu, cho nên Bộc Ngọc rót hai cốc, cốc của Nhan Giác cô cho thêm một viên đường. “Ông cụ vẫn cười hì hì, không có lấy một chút đau lòng, chị bảo Lệ Tranh đưa em đến là xem em có thể khuyên ông không, vừa mới xuất viện, không nên để bị bệnh nữa.”
Thì ra tin tức của Lệ Tranh là từ Bộc Ngọc.
“Em cũng biết ông cụ không thích chị.” Bộc Ngọc nói thêm.
Trên cầu thang dường như vang lên tiếng của Bộc Giá Tường, ông cụ thoạt nhìn trông không giống như vừa mới ốm. “Ai nói ta tức giận. Thay vì để gia nghiệp mất trên tay của tên phá của kia, không Dien_dan_le_quy_don bằng ta trực tiếp mang gia sản tặng cho người ngoài. Tối thiểu vẫn có một kẻ có bản lĩnh cướp được Phù Dung Lý trong tay ta.
Nhớ tới người ông cụ gọi là “Kẻ” kia, Bộc Ngọc cúi đầu cười, nụ cười ấy khiến Nhan Giác cảm thấy kì lạ.
Cũng không đợi cô tìm ra chỗ nào không hợp lý, thì có một đống việc đang đợi cô. Bận rộn qua ngày, cuối cùng cũng đến ngày 5 tháng 3. Ngày học tập tấm gương tốt của Lôi Phong, buổi triển lãm tranh của trường đại học Dung Bắc bắt đầu.
Đến tận ngày hôm đó, Nhan Giác mới phát hiện một việc vô cùng đau lòng, cô làm việc khổ cực như vậy, mà ngay cả tờ vé vào cửa cũng không có. Sau khi các lãnh đạo lớn nhỏ đọc hết bài diễn văn khai mạc theo thứ tự, được hiệu trưởng đưa vào hội trường, Nhan Giác thì phải ở lại bên ngoài trợ giúp nhân viên kiểm tra vé duy trì trật tự của trung tâm triển lãm.
Duy trì trật tự! Dù sao cô cũng là giáo sư của trường Dung Bắc, cũng học nghệ thuật, làm sao mà ngay cả việc vào cửa quan sát cũng không có phần, lại đến nước đứng đây duy trì trật tự!
Nơi triển lãm này là một dãy nhà độc lập, nói cách khác, mảnh đất này được cấp cho trường Dung Bắc, nhưng tạm thời nhà trường chưa cho khu đất này vào trong khuôn viên sân trường. Cho nên, tổ chức triển lãm ở đây để tránh cho sinh viên của Dung Bắc tranh nhau tới tham quan. Nhưng cho dù như thế, về lâu dài, sinh viên của Dung Bắc vẫn tới không ít.
Chỉ là bọn họ biết rằng phải có vé, hơn nữa không phải có tiền là mua được, vẻ mặt của họ và vẻ mặt của Nhan Giác lúc đầu đều giống nhau, như ăn phải trái đắng.
“Thầy à, em rất thích thầy Trương Đại Thiên, nghe nói lần này có tác phẩm của thầy ấy, xin thầy cho em vào xem một chút.” Một sinh viên bị ngăn lại ở ngoài cửa, kêu cha gọi mẹ. Nhan Giác nghĩ thầm, nếu cầu xin mà hữu dụng thì tôi đã sớm cầu xin.
Đằng sau có người gọi cô.
Là Chris.
“Sao cô lại tới đây?” Nhan Giác đi tới chỗ cửa sổ, cùng cô ấy nói chuyện. Tiếng mọi người ngày càng to, Chris phải nói to hơn, từ cửa sổ đưa đồ cho cô, “Lệ tổng bảo tôi đưa cho cô.”
Nhan Giác ngẩng đầu lên lần nữa, Chris đã đi xa, bả vai thon gầy ở trong gió tháng ba dường như càng mảnh mai hơn, giống như nếu gió to một chút, người cô ấy sẽ bị thổi đi. Cô lại cúi đầu, nhìn khuôn mặt trong tấm thẻ màu xám, cười. Đồ xấu xa, anh ấy có vé mà không sớm đưa cho mình!
Nhưng mà Nhan Giác nghĩ lại, làm sao mà anh lại không có vé được cơ chứ.
Nhân viên tiến vào, Nhan Giác lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp, đi lên tầng trên.
So với tầng dưới chen lấn để biết tình hình của tầng trên, thì tầng trên yên tĩnh hơn nhiều. Nhờ Lệ Tranh góp ý, Nhan Giác cuối cùng cũng điều chỉnh lại vị trí của một vài thứ trong buổi triển lãm, bây giờ nhìn ánh đèn chiếu lên các bức tranh mà cô chỉ có thể thấy trong mơ hoặc trong sách, cô khóc.
“Biết em khóc anh sẽ không bảo Chris đưa em vé nữa.” Không biết Lệ Tranh đứng phía sau cô từ bao giờ, ôm cô từ đằng sau, “Chuyện của Văn Cảnh làm em buồn bực nhiều ngày như vậy, vốn là muốn mượn cơ hội này khiến em vui vẻ, mà em lại khóc rồi.”
“Anh làm sao hiểu được, đây là người làm nghệ thuật thấy nghệ thuật vĩ đại thì nước mắt sẽ chảy xuống, trong tình huống này mà không khóc thì chỉ có hai khả năng, hoặc là không phải người làm nghệ thuật, hoặc là vẽ không đủ đạt đến trình độ cao.”
Lệ Tranh làm vẻ mặt đã hiểu DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhìn cô, “Mới có mấy vị họa sĩ nổi danh trong nước vừa tới, đi thôi anh giới thiệu cho mọi người làm quen.”
Nhan Giác xoa xoa mắt một chút, gật đầu.
Phía xa, mấy vị họa sĩ mới vào đứng chung một chỗ nói chuyện, bên cạnh họ là một vài phóng viên đang cầm máy ảnh chụp hình, thỉnh thoảng hỏi mấy câu, nhìn họ tràn đầy dáng vẻ nghệ thuật.
Đến gần đám người bọn họ, Lệ Tranh nói nhỏ với Nhan Giác, “Anh không biết bức tranh e thích là của ai, nhưng thấy đầu giường em để nhiều sách của người đó, anh nghĩ em nhất định là thích, lần này người đó cũng tới.”
Bước chân của Nhan Giác dừng lại, khoảng cách của cô và người đó chỉ có ba bước, người đó đưa lưng về phía cô, đang cùng một họa sĩ trong nước nói chuyện, thái độ hòa nhã. Nhớ trước kia, mỗi lần người đó giảng bài cho bọn họ, giọng nói giống như bây giờ, bình thản hờ hững. Chỉ là mọi thứ đều thay đổi, anh ta trở thành người nổi tiếng trong giới hội họa, cô lại vùi đầu ở góc trường vì một bức tranh mà vắt óc suy nghĩ.
Khác nhau một trời một vực, trên trời dưới đất, đó là để nói về cô và Hứa Minh Lãng.
Chỉ là, thầy Hứa, vốn dĩ tất cả là của tôi!