[Có người khi yêu trở nên hèn mọn, có người khi yêu trở nên vĩ đại, nhưng
vô luận là hèn mọn hay vĩ đại, cũng không bù lại được quãng thời gian
thanh xuân vô hạn ấy. Thời gian chính là vũ khí lợi hại chữa lành tất cả vết thương chỉ trong nháy mắt.]
Hoắc Đông Xuyên “Ừ” một tiếng, đưa tay cởi giày Nhan Giác. Nhan Giác cau mày né tránh, “Không cần, em không sao.”
Cũng không có việc gì, Nhan Giác không dám dùng lực, nhẹ nhàng chạm chân
xuống mặt đất, cô nhìn Hoắc Đông Xuyên, “Anh là kiến trúc sư mà Trình
Bắc Vọng đặc biệt mời tới?”
“Ừ…” Gặp phải sự cự tuyệt của Nhan
Giác, Hoắc Đông Xuyên có chút thất vọng, hắn nhìn ra cô đang chịu đau,
trực tiếp kéo cô vào phòng họp số ba. Ngồi xổm cạnh chân Nhan Giác, Hoắc Đông Xuyên buồn rầu nói, “Nhan Giác, chúng ta không nên như thế này.”
“Vậy chúng ta nên như thế nào?” Nhan Giác cười. Người ta nói, ở đúng thời
điểm, gặp đúng người là một loại hạnh phúc, ở sai thời điểm, gặp đúng
người là một loại bi thương. Hiện tại cô đã thấy sự bi thương ấy. Nhan
Giác giống như nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, có chuyện vui, bốc
đồng, kích động, lại tràn ngập bi thương cùng nỗi đau không rõ.
“Hoắc Đông Xuyên.” Nhan Giác thở dài bất đắc dĩ, “Mặc kệ những gì chúng ta
từng có trong quá khứ, hiện tại chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, cho dù có, cũng chỉ từng là bạn học mà thôi, em hi vọng anh có thể hiểu.”
Nhan Giác đem đôi giày bị hắn cởi ra đi vào, “Còn nữa, nếu anh thực sự đến
để hợp tác cùng Lệ Tranh, em hi vọng hai người hợp tác vui vẻ, ngoài ra
không còn gì khác.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Lệ Tranh đi
tới. Nhan Giác mỉm cười giang hai tay ôm người đàn ông vừa bước vào cửa, “Lệ Tranh, chân em đau rồi, anh có thể đưa em về nhà trước không?”
“Được.” Lệ Tranh mỉm cười đáp.
Chân Nhan Giác bị thương cũng không nặng, ở nhà nghỉ ngơi lập tức tốt lên.
Nhưng cô không ngờ cô không đợi được Lệ Tranh tan làm về nhà, ngược lại
chờ được khí thế hung hăng của Văn Cảnh.
“Nhan Giác, mình bỏ nhà ra đi rồi!” Vừa vào cửa, Văn Cảnh trực tiếp hất túi ra, cũng không để ý nơi này không phải là nhà Nhan Giác. Nhan Giác nhặt túi lên, theo sau
Văn Cảnh ngồi lên ghế salon, “Ai làm gì cậu? Sao lại nổi giận như vậy?”
“Còn có thể là ai? Trình Bắc Vọng! Mình thật sự không biết anh nghĩ gì, biết rõ quan hệ của cậu và Hoắc Đông Xuyên, cũng biết tình hình hiện giờ của cậu và Lệ Tranh như thế nào, lại cố tình mời Hoắc Đông Xuyên làm kĩ sư
công trình. Thiếu gì kĩ sư chẳng lẽ không mời được ai sao?” Vốn dĩ hôm
nay Nhan Giác nên đến trường học trình diện, nhưng một là vì vết thương ở chân, hai là vì sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Đông Xuyên, Nhan Giác
vẫn xin nghỉ, nhưng những lí do tưởng chừng như tự nhiên này lại không
gạt được Văn Cảnh.
Nhan Giác lấy bình nước cam trên bàn rót một
ly đưa cho Văn Cảnh, “Chuyện này không trách Trình Bắc Vọng được, có lẽ
anh ấy cũng bị gây áp lực thôi…”
Giọng nói Nhan Giác rất nhẹ, như thể chuyện Văn Cảnh đang nói không có chút liên quan gì đến cô, điều
này làm cho Văn Cảnh không hài lòng, cô ấy nhận lấy ly nước, ngửa cổ
uống sạch, “Anh ta thì có thể chịu áp lực gì chứ, chẳng lẽ có người gác
đao trên cổ anh ta?”
“Không phải đao, nhưng cũng không khác nhau là mấy.” Nhan Giác cũng rót cho mình một ly, cô nhìn chằm chằm màu cam
trong ly, thật ra chuyện này chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ kĩ sẽ hiểu ra
ngay, cô trở về trường còn Hoắc Đông Xuyên lại được phái đến công ty
Aizen làm kĩ sư công trình, bên trong sợ rằng không thể không liên quan
đến mẹ Lệ Tranh.
Văn Cảnh nghe Nhan Giác phân tích một tràng, cô ấy nhìn chiếc ly rỗng cảm thán, “Ai nói độc nhất là trái tim phụ nữ, rõ ràng người phụ nữ đó còn xấu xa hơn thế!”
“Vì hạnh phúc cả đời
của con trai, có thể tha thứ, tớ hiểu.” Nhan Giác uống hớp nước than
thở, “Cậu nói xem gặp lại tình cũ có thể trở nên vui vẻ sao? Hay là tớ
quá lạnh lùng? Hiện tại tớ một chút cảm giác với Hoắc Đông Xuyên cũng
không có.”
Văn Cảnh cầm cái ly rỗng, nhìn chằm chằm Nhan Giác ba giây, lắc đầu, “Thật muốn chụp lại vẻ mặt hiện giờ của cậu gửi cho mẹ
Lệ Tranh xem, bà ta hao tổn tâm trí khích bác ly gián, các cậu vợ chồng
son, tình vững hơn vàng không nói, trước đây người tình tới cũng mắt
nhìn thẳng, chậc chậc, thật lãng phí tình cảm của tớ nha!”
Lời kể khổ của Văn Cảnh đổi lấy một tiếng cười của Nhan Giác, thực sự cô không suy nghĩ nhiều về Hoắc Đông Xuyên. Kể từ khi nói ra câu đó, Hoắc Đông
Xuyên không còn là người yêu của cô mà chỉ là một người qua đường, không hơn không kém. Vì vậy, đối với một số người, tình yêu luôn rõ ràng như
vậy, yêu là yêu chứ không phải là nợ.
Cô đặt ly xuống, ôm gối vào trong ngực, “Giờ thì cậu đã biết là trách lầm Trình Bắc Vọng rồi chứ, còn muốn bỏ nhà ra đi sao?”
Bị hỏi mặt Văn Cảnh càng trở nên ảm đạm, “Tiếp tục! Tất nhiên phải tiếp tục bỏ nhà đi chứ!”
Sau nhiều lần nhấn mạnh, mặt Văn Cảnh xuất hiên một tia suy sụp, “Nhan
Giác, cậu nói xem hai người kết hôn, chung sống với nhau, tại sao không
chỉ là chuyện của hai người? Đứa trẻ, mẹ chồng, gia đình, những chuyện
này khiến tớ rất rối loạn, tớ sẽ trở nên điên mất…” Văn Cảnh đoạt lấy
chiếc gối ôm trong ngực Nhan Giác, che mặt, giọng buồn buồn, “Bây giờ mẹ chồng tớ ba ngày hai bữa lại đến nhà tớ, nhìn chằm chằm tớ rồi lại lôi
chuyện đứa bé ra nói, tớ thực sự rất phiền, kết quả hôm nay ngay cả anh
ta cũng nói tớ không nên tranh cái cùng mẹ anh ta nên nghe theo bà ấy
một chút. Nhan Giác, những thứ tình yêu hề non hẹn biển kia có phải trở
nên vô nghĩa khi đứng trước mặt bà ấy không?”
Nhan Giác vỗ vai
Văn Cảnh, đứng dậy đi đến góc phòng khách, mở máy nghe nhạc, máy bắt đầu với âm thanh cọt kẹt, bản nhạc nhẹ của Schubert trong đêm đông yên tĩnh như bao trùm cả căn phòng.
Cô quay lại ngồi trên ghế sofa, hai
tay ôm lấy đôi chân được thu gọn trên ghế, “Có một triết gia không phải
đã nói một câu như vậy sao? Khi người phụ nữ kết hôn, mười người trong
số họ không chỉ gả cho củi gạo dầu muối tương dấm trà mà còn gả cho mẹ
chồng! Cho nên chúc mừng cậu, cô Văn, cậu thuộc nhóm mười người này.”
“Cậu nằm mơ à, đây đâu phải là triết gia trong nước nói, tớ chưa từng nghe qua.”
“Bà nội tớ.” Nhan Giác trả lời, mẹ cô rất may mắn, gặp được một bà mẹ
chồng hiểu lí lẽ, may mắn thoát nạn. Nhan Giác đoạt lại chiếc gối từ Văn Cảnh, “Vậy là cậu đã quyết định bỏ nhà ra đi, phản đối lại quyết định
của Trình Bắc Vọng rồi hả?”
“Ừ.” Thái độ của Trình Bắc Vọng hôm
nay đã khiến cho Văn Cảnh thực sự đau lòng, cô ấy gật đầu một cái,
“Nhưng tớ không thể ở đây, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến các cậu, phòng của cậu và Nhiếp Văn Hiên không phải đã sửa xong rồi sao? Tớ sẽ ở đó
mấy ngày.”
Văn Cảnh thật khéo hiểu lòng người, chỉ hai câu đã khiến Nhan Giác nhường “nhà” mới được sửa chữa cho cô ấy.
Sau khi Văn Cảnh đi được nửa giờ, Lệ Tranh đã đón Lệ Viên về nhà, Nhan Giác ở trong nhà bếp rửa rau chân vịt.
“Lệ Tranh, tối nay chúng ta nấu súp rau chân vịt được không?” Cô hỏi. Lệ
Tranh đưa Lệ Viên về phòng, cởi áo khoác đặt trên ghế salon rồi mới bước vào phòng bếp, không hề trả lời câu hỏi của cô mà đi tới vòng tay ôm
Nhan Giác từ phía sau, “Trẹo chân nghiêm trọng không?”
Bị anh ôm
như vậy có chút nhột, cô cười khanh khách, “Không sao rồi, ngược lại
anh, hôm nay thấy em nói chuyện cùng Hoắc Đông Xuyên có phải rất ghen
hay không?”
Nhan Giác nói xong ôm chặt lấy cổ anh, Lệ Tranh bị ngứa, lông mày hơi nhíu né tránh, “Đừng làm rộn, để anh xem chân em.”
“Không sao thật mà.” Mặc dù liên tục cường điệu, Nhan Giác vẫn không quên uốn
éo ôm cổ Lệ Tranh, anh đặt cô lên ghế salon. So với lúc bình thường thì
chân cô hơi sưng, Lệ Tranh nâng bàn chân cô lên vân vê, nghe cô nói đâu
đâu, “Lệ Tranh, mẹ anh thật sựkhông thích em sao? Dùng Hoắc Đông Xuyên để chia rẽ chúng ta, anh nói xem, em phải làm gì mới có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy đây?”
Lệ Tranh dồn tất cả sự chú ý vào đôi chân
cô, bị cô hỏi như vậy, duỗi tay cốc nhẹ vào trán cô, “Em cũng không phải là nhân dân tệ, chỉ lọt vào mắt anh là được rồi.”
Nhan Giác bịt mũi né tránh, thì thầm trong miệng, “Chân thối”
Lệ Tranh nói đùa, “Chân của em còn tự ghét bỏ?”
“Chân của em không hề bốc mùi nhé!” Nhan Giác chỉ đơn giản tựa lưng trên ghế
salon, mặc cho Lệ Tranh mát xa, thật sự rất thoải mái. Ngược lại tâm
trạng của cô rất phức tạp, với tình hình hiện tại, tương lai của cô và
anh thật sự rất mơ hồ. Bởi vì không có người nhà chúc phúc, tình yêu
giống như ngàn khối đá, thiếu đi một khối cũng không hoàn hảo.”
Để đi làm vào ngày hôm sau, đêm hôm trước cô và đồng nghiệp đã nói chuyện
qua điện thoại để xác nhận sắp xếp thời gian, xác định buổi sáng rảnh
rỗi, 10 giờ cô chạy tới dưới tòa nhà nơi Văn Cảnh ở. Văn Cảnh nói rằng,
bỏ nhà ra đi cũng phải giữ được tôn nghiêm, việc trở về nhà lấy quần áo
là rất mất mặt, cho nên Nhan Giác không thể làm gì khác ngoài việc bắt
taxi đến nhà cô ấy lấy quần áo.
Không hổ danh là khu chung cư
hạng sang, mấy ngày nay Thành Đô tràn ngập trong bão tuyết cho đến hôm
nay mới ngừng, nhưng mặt đất ở đây lại không hề dính một mảnh tuyết nào. Đứng dưới tòa nhà C, Nhan Giác thanh toán tiền taxi, ngước mắt nhìn lên trên một lát. Tiền thật sự rất quan trọng sao? Người ta nói đồng tiền
không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì tuyệt đối không chấp nhận được. Cũng giống như Văn Cảnh gả cho một người có tiền, sống một cuộc
sống ấm no, đó thật sự là hạnh phúc sao? Suy nghĩ một chút chuyện của
Văn Cảnh với mẹ chồng, Nhan Giác vô thức nghĩ đến bản thân.
“Suy
nghĩ nhiều như vậy có ích không? Một cái chớp mắt cũng xuất hiện vấn đề, vậy sao cứ dành thời gian đặt câu hỏi như thế chứ!” Nhan Giác tự giễu,
nhắc chân đi vào tòa nhà.
Cô còn chưa tới cửa thang máy thì nó
tự mở ra, có một người đang vội vã ra ngoài, Nhan Giác nhìn thấy người
quen ngoài ý muốn. Số lần Nhan Giác gặp Chris không đến mười đầu ngón
tay, dù mùa hè hay mùa đông, Chris vẫn gây ấn tượng với phong cách ăn
mặc tỉ mỉ, vẻ mặt cũng kín kẽ, bình tĩnh, thong dong. Nhan Giác chưa
từng thấy vẻ mặt của Chris như lúc này, dù chỉ chớp mắt, Nhan Giác vẫn
nhìn rõ sự hốt hoảng của cô ấy.
“Chris, sao cô lại ở nơi này?”
Trong đại sảnh rộng rãi, Nhan Giác đứng trước mặt Chris, tỏ ra nghi ngờ. Nhìn thấy sự nghi ngờ của Nhan Giác Chris nhanh chóng khôi phục biểu
cảm trên khuôn mặt, “Lệ tổng yêu cầu tôi mang bản sao tài liệu đến cho
giám đốc, gọi điện cho anh ấy thì được biết anh ấy ở nhà, tôi liền theo
địa chỉ đến đây. Nhan tiểu thư, trùng hợp vậy?”
“Ừ, tôi đến đây
có chút việc.” Nhan Giác trả lời, đối với câu trả lời của Chris cô nửa
tin nửa ngờ. Nhưng tư trước đến nay cô không có hứng thú quan tâm đến
người khác, nhẹ nhàng gật đầu rồi lướt qua nhau.
Nhan Giác đứng ở trong thang máy nhìn những con số màu đỏ biến hóa, trong lòng suy nghĩ
làm thế nào để khuyên đôi oan gia này. Đến tầng lầu, thang máy kêu một
tiếng rồi mở ra. Cô bấm chuông cửa, cánh cửa được Trình Bắc Vọng mở ra.
Nhan Giác vô cùng ngạc nhiên với dáng vẻ của Trình Bắc Vọng lúc này. Từ
trước đến giờ Trình Bắc Vọng không hề dính tới rượu và thuốc lá, nhưng
trên tay anh ấy lại kẹp một điếu thuốc lá đang cháy dở.
Nghe tiếng chuông cửa, anh ấy ngẩng đầu, nói câu đầu tiên, “Tới đây.”
Câu thứ hai, “Cô ấy không sao chứ?”
“Bỏ nhà ra đi mà không sao chắc?” Đổi dép, Nhan Giác vào ngồi trên ghế
Salon, nhìn Trình Bắc Vọng, “Lão Trình, anh luôn đối xử với Văn Cảnh tốt như vậy, lần này xảy ra tình trạng như vậy khiến em khá bất ngờ đấy.”
Trình Bắc Vọng cười khổ một tiếng, “Anh cũng biết đây là chuyện ngoài ý muốn
kể từ khi bọn anh kết hôn. Hôm đó mẹ anh nói chuyện có chút quá, nhưng
Văn Cảnh không nể mặt bà, dù sao bà cũng là trưởng bối.”
Nhìn đi, đây chính là logic của đàn ông, vợ có thể yêu thương, có thể cưng
chiều, nhưng khi mẹ của anh ta xuất hiện, những thứ này chỉ là tạm bợ.
Thật ra Nhan Giác biết, điều Văn Cảnh để bụng không phải là bị mẹ chồng
làm khó, mà chính là thái độ trước sau của đàn ông như mức nước chênh
lệch của lòng sông so với mặt biển.
Hoặc ngay từ khi bắt đầu không nên đối với Văn Cảnh quá tốt.
“Được rồi.” Nhan Giác vỗ vỗ bả vai Trình Bắc Vọng, “Cô ấy bay giờ đang sống
trong căn hộ của em lúc trước, đợi cô ấy nguôi ngoai thì đi đến dỗ cô
ấy. Chỉ là, lão Trình, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này…”
Chữ ‘này’sau cùng kéo dài đầy ý vị.
Hôn nhân là một nghi thức chấp nhận thử nghiệm đầu tiên của con người, một
số người không thể vượt qua, một khi tình yêu biến thành chia ly, mỗi
người một nơi, có người miễn cưỡng chấp nhận, lại mỗi ngày bồi hồi giãy
giụa giữa hạnh phúc và bất hạnh. Nhan Giác hi vọng Văn Cảnh có một cuộc
hôn nhân hạnh phúc, mĩ mãn cả đời.
“Anh biết.” Trình Bắc Vọng
đáp một tiếng, điếu thuốc trong tay mới cháy được một nửa liền bị dụi
vào hộp gạt tàn nhỏ trên bàn. Bên cạnh chiếc hộp là một tập tài liệu,
trên đó viết “liên quan đến việc hợp tác mở rộng công ty vật liệu xây
dựng Aizen”.
Nhìn thấy Trình Bắc Vọng mang quần áo của Văn Cảnh
ra, Nhan Giác cười, “Suýt là quên cảm ơn anh, đã giúp Lệ Tranh một
chuyện lớn như vậy, cũng tặng em ‘món quà’ lớn như vậy.”
Trên mặt Trình Bắc Vọng đổ mồ hôi, “Anh cũng thật sự hết cách rồi, muốn giúp cho Lệ Tranh, Hoắc Đông Xuyên chính là điều kiện”.
Nhan Giác nhún vai, chuyện này đúng như cô đã dự đoán.
Từ ngày Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng chiến tranh lạnh đến nay đã được một
tuần, Thành Đô đã đón ba đợt tuyết, tuyết rơi như lông ngỗng vậy, bầu
trời mịt mờ bởi tuyết. Nhan Giác ngồi trong lớp, nhìn chằm chằm thế giới màu trắng bên ngoài cửa sổ như mất hồn. Để tránh gặp mặt Hoắc Đông
Xuyên, đã một tuần cô không đến phòng làm việc của Lệ Tranh, vừa vặn Lệ
Tranh gần đây rất bận, bận đến mức cô cảm thấy đã thật lâu không thấy
anh.
Tiết này là học về vẽ tranh phương Tây, trong phòng học mười năm học sinh đang ngồi, trong không khí tràn ngập mùi đặc biệt của sơn
dầu, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến tiếng giấy bút, Nhan Giác thu
hồi ánh mắt, đang định xem học trò vẽ thế nào thì một nam sinh ngồi gần
cánh của lên tiếng, “Cô giáo Nhan, em trai cô tới.”
Nhan Lương chưa tùng khiến Nhan Giác yên tâm, lần này cũng vậy, Nhan Giác không ngờ cậu ta trực tiếp mang Lệ Viên đến đây.
“Em muốn ăn đòn à!” Nhan Giác vừa xô vừa đẩy Nhan Lương ở hành lang, Lệ
Viên ở bên cạnh cúi đầu không nói câu nào, Nhan Giác cũng không tiện dạy đỗ Nhan Lương ở chỗ này, “Em càng ngày càng quá đáng rồi, Nhan Lương,
cẩn thận chị đưa em trở về quê!”
“Chị, chuyện này không phải lỗi của em, là Lệ Viên muốn tìm chị vẽ tranh. Lệ Viên phải không?” Nhan
Lương kéo tay lệ Viên, Lệ Viên lúng túng trong chốc lát rồi đáp một chữ
“vẽ”.
“Chị, em không nói dối, Lệ Viên thật sự muốn cùng chị vẽ
tranh, hiệu trưởng cũng nói điều này rất tốt cho sự phục hồi của Lệ
Viên.” Nhan Lương giống như đang nói một chuyện thật vĩ đại, ngoại trừ
vẻ mặt cợt nhả.
Nhan Giác nhìn đồng hồ treo tường ở hành lang,
còn nửa giờ nữa lớp mới tan, hiện tại muốn cô trốn việc đưa Lệ Viên về
nhà là không thiết thực, thở dài, “Em trở về lớp học còn lệ Viên ở lại
đây với chị, tan lớp chị đưa con bé về nhà. Nhan Lương, em mà gây rắc
rối thêm nữa thì đừng trách chị!”
Giọng Nhan Giác đầy uy hiếp, Nhan Lương thè lưỡi.
Xoa đầu Lệ Viên, cô mang con bé vào lớp học. Thật ra thì, ngay cả Lệ Tranh
không muốn thừa nhận cũng không được, kể từ khi Nhan Lương chơi với Lệ
Viên con bé đã dần hồi phục, đổi lại trước kia, người khác hỏi cái gì
con bé cũng sẽ không trả lời.
Nhan Giác đem Lệ Viên đến chỗ mình
vẽ tranh, cô bé thật biết điều, cầm bút vẽ. Nhan Giác nhìn cô bé vẽ một
nát, lại đi coi chừng học sinh một chút, nửa giờ rất nhanh đã trôi qua.
Tan lớp, Nhan Giác cùng học sinh chào hỏi, sâu đó mặc áo mũ cẩn thận cho con bé rồi dẫn con bé ra cửa.
Thành Đô rét đậm, hai cây hòe bên đường lớn trụi lủi. Nhan Giác ngáp một cái, thật là lạnh.
“Lệ Viên, lạnh không?”
Không có tiếng trả lời, Nhan Giác cười, “ Con nể mặt Nhan Lương như vậy, chẳng lẽ lại không nể mặt cô.”
Đang nói chuyện thì âm thanh của tiếng người tụ tập cách đó không xa thu hút sự chú ý của cô, Nhan Giác không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cô kéo
tay Lệ Viên chạy về phía đám đông.
Đến nơi, Nhan Giác mới thấy
rõ, trên đất có hai người đang vật lộn đánh nhau mà một trong hai người
chính là em trai cô – Nhan Lương.
Thấy cảnh đó, Lệ Viên bắt đầu la hét.