Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 14: Nước hoa




【 Phụ nữ giống như nước hoa, hàng thứ phẩm mãi mãi là hàng thứ phẩm.】

Tin tức mong đợi chậm mấy ngày.

Nhan Giác ngồi gần cửa sổ sát đất ở phòng vẽ tranh trước ban công, còn Lệ Viên thì vẫn quậy quọ các bảng màu phía trước, cô gái nhỏ táy máy tay chân cầm đệm tre xoay xoay nước trong hồ, thỉnh thoảng còn khều đến những con rùa. Trừ lúc ăn ra, hai con rùa này chẳng thèm vận động, nhìn chúng di chuyển theo sự trêu đùa của Lệ Viên, tâm tình Nhan Giác trở nên vui vẻ.

Văn Cảnh như gió đi đến, thuận tay nhấc bức tranh cũ đang vẽ dang dở, hì hục đá mấy cái, Nhan Giác để bảng màu xuống, nói: "Cậu tới chơi thì được, đừng nên phá hoại của công."

"Không phải, không phải, Nhan Giác. . . . . ." Văn Cảnh tức tốc chạy tới, thở gấp ngồi chồm hổm trên mặt đất, khoát tay lia lịa: "Tivi, tivi, mở tivi lên mau!"

Nhìn bộ dạng thở gấp của Văn Cảnh, Nhan Giác phớt lờ, trực tiếp cầm lấy remote tivi bên cạnh, bấm nút mở màn hình. Hình ảnh của Liya Phạm xuất hiện ở trong màn hình trắng đen 12 inch được sản xuất năm 1982, thương hiệu Philip vẫn rõ mồn một, Nhan Giác cơ hồ thấy rõ sau cặp mắt kiếng kia, là ánh mắt sưng húp của Liya Phạm.

"Ha, vẫn may là còn kịp. . . . . ." Văn Cảnh ôm bắp đùi, mặt thổn thức: "Được rồi, được rồi, nhìn xem con tiện nhân kia đang gặp rủi ro kìa."

Nhan Giác nghe Liya Phạm nói trong tivi: ‘Là tôi cảm thấy nhân vật thứ chính có vẻ thách thức hơn so với vai diễn chính, nên tôi mới xin đạo diễn cho thử sức’, màn hình trực tiếp bị Văn Cảnh tắt đi.

Nhan Giác lại cầm bảng màu lên, lắc đầu một cái: "Là tớ đánh giá thấp khả năng sinh tồn của cô ta, cô ta còn múa may được đến giờ này đều ngoài ý muốn."

Thật ra thì cô không ngờ tới, nhờ Bộc Ngọc giúp đỡ Nhiếp Văn Hiên, lại một phần ảnh hưởng đến sự nghiệp của Liya Phạm. Sau khi Nhan Giác và Bộc Ngọc chia tay vào buổi chiều hôm ấy, một bài viết được đăng trên mạng, tiêu đề là 《Bộ mặt thật của nữ minh tinh mới nổi, Liya Phạm》. Toàn bộ là hình ảnh Liya Phạm mắng chửi người khác ở trong quán cà phê.

Chỉ ngày hôm sau, tất cả bài báo lớn nhỏ trong nước đều đề cập đến vấn đề này, hầu như là tốn không ít giấy mực về tin tức của cô ta. . . . . .Văn Cảnh lòng đầy căm phẫn, thái độ dứt khoát, không hề cắt đứt dòng suy tư của Nhan Giác.

Học kỳ mới bắt đầu, nhân lực không đủ, trường học tạm thời điều các giáo viên đi phụ giúp, Nhan Giác bị bắt đến chỗ hướng dẫn dành cho sinh viên mới, còn chưa kịp định thần, Nhan Lương và Lệ Tranh đã xuất hiện ở trước mặt cô.

Người xung quanh rất nhiều, mấy gia trưởng chen chúc ở phía sau, sợ con mình trong lúc ghi danh đăng ký nhầm. Nhan Giác cùng đồng nghiệp chào hỏi một cái, sau đó đi ra khỏi bàn: "Nhan Lương, em không lo ở nhà học, chạy tới thành phố này làm gì?"

Nhan Lương rất sợ chị mình, vừa nghe Nhan Giác hỏi, những lời định sẵn trong đầu toàn bộ quên hết. Lệ Tranh vỗ vỗ đầu Nhan Lương, dịu giọng nói: "Nhan Lương thi đậu vào lớp dự bị của trường đại học này, hôm nay cậu ấy tới đây báo cáo. Có phải hay không, Nhan Lương?"

"Đúng, đúng, chị, em tới đây để học lớp dự bị." Nhan Lương gật đầu lia lịa, cậu còn muốn nói nữa nhưng lại bị cánh tay Nhan Gian bắt lấy: "Cái gì, em còn chưa bàn bạc chuyện này với gia đình, đã dự tính học lớp dự bị rồi sao?!"

"Chị, em . . . . ." Cậu rất muốn nói cho chị mình biết nhưng lại sợ Nhan Giác nổi giận đùng đùng. Hai người giằng co một lúc thì sắc mặt Nhan Giác đột nhiên thay đổi: "Hiệu trưởng, sao ông lại tới đây?"

Học kỳ mới, khó có khi hiệu trưởng ghé thăm chỗ ghi danh, rõ ràng là ông đang tìm cô. Hiệu trưởng hướng về phía Lệ Tranh vươn tay: "Lệ tiên sinh, tất cả vẫn thuận lợi chứ?"

"Còn phải cảm ơn sự sắp xếp của hiệu trưởng, cậu ấy chuẩn bị ghi danh." Lệ Tranh dịu dàng cười, nhìn về Nhan Lương phất tay. Hiểu ý Lệ Tranh, Nhan Lương trực tiếp rút tay khỏi Nhan Giác, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Kết quả ở học kỳ mới của ngày thứ nhất, Nhan Giác là người buồn nhất, không chỉ chưa chất vấn Nhan Lương, cô còn phải tiếp chuyện hiệu trưởng, trong lòng thầm nghĩ ‘thì ra là như vậy’, vẻ mặt lạnh nhạt của Nhan Giác nhìn vào Lệ Tranh, nội tâm cố gắng kềm chế, sợ rằng mình sẽ bốc hỏa tại chỗ.

Nhan Giác bận đến xế chiều cuối cùng một cũng xong xuôi, cô chùi mồ hôi cầm lấy mấy bản hồ sơ đăng ký, tra số lầu chạy thẳng tới ký túc xá chỗ Nhan Lương.

Lớp dự bị được an bài ở hai ký túc xá, lầu 5 của nam sinh, lầu 6 của nữ sinh. Nhan Giác đi đến lầu năm thì Lệ Tranh ở lầu dưới đang kéo tay áo sơ mi ngồi ở trước bồn hoa, dọc theo ban công trên lầu quan sát cô.

Những học sinh mới đến ký túc xá trước tiên đem quần áo đi giặt, còn Lệ Tranh thì ngồi đó.

"Lệ Tranh." Nhan Giác chạy có chút gấp, mồ hôi dọc theo cái trán chảy xuống, cô đưa mu bàn tay lau một cái: "Lệ Tranh!"

Lần này giọng nói của cô hơi lớn, Lệ Tranh cuối cùng cũng có phản ứng, anh quay đầu lại nhìn, sau đó tự nhiên mỉm cười: "Xong rồi à, em mệt không?"

Rõ ràng là cô đang tức giận với anh, cô không thích em trai giấu diếm mình chuyện gì, hơn nữa Lệ Tranh còn là đồng phạm trong kế hoạch này. Nhưng khi nhìn thấy anh đang kéo kéo tay áo sơ mi, ngồi ở một nơi xanh tươi màu mỡ, hỏi cô đã xong rồi ư, có mệt hay không, tự nhiên sức lực cạn kiệt và hơi thở gấp gáp của cô không còn nữa.

Cô khuất tất ngồi vào bên cạnh anh, bộ dạng như một học sinh an tĩnh trả lời: "Hôm nay em xong rồi, ngày mai lại tiếp, mệt chết đi. Còn nữa, anh nói xem, chuyện của Nhan Lương là như thế nào?"

"Việc của Nhan Lương em hãy đích thân đi hỏi cậu ấy, đây là lời hứa của bọn đàn ông các anh." Lệ Tranh mặt không biến sắc trả lời rõ ràng, giống như bây giờ, Nhan Giác định dùng tư duy theo quán tính để anh nói thật với mình, nhưng đối phương lại không hề mắc câu.

"Hứ, các người được lắm!" Nhan Giác đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Lệ Tranh bỗng kéo cô lại: "Ngốc thật, anh ở chỗ này chờ em, đương nhiên Nhan Lương đang ở nhà của chúng ta rồi."

"Ký túc xá vẫn đang bề bộn, ngày đầu tiên không có mặt cũng không sao." Kéo Nhan Giác đi về phía bãi đậu xe Lệ Tranh bổ sung. Nhan Giác cũng cảm thấy đúng, mặc kệ như thế nào, ngày thứ nhất trình diện không trọ ở trường, có vẻ không thích sống chung.

Về đến nhà thì dì Lưu giúp việc chăm sóc cho Lệ Viên không còn ở đây, Nhan Giác nhìn xung quanh thì mới tìm thấy Lệ Viên đang nói chuyện với Nhan Lương.

"Hả, sao lại không nói tên của em cho anh biết?"

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Trên mặt em sao nhiều tàn nhang như thế? Nhìn cứ như cứt chim vậy."

Bởi vì lời nói của Nhan Lương, Nhan Giác cứng họng, cô nhanh chóng chụp được cánh cửa, đi vào trong đem Nhan Lương xách ra ngoài: "Em cùng Lệ Viên nói bậy cái gì đấy?"

"Em tên là Lệ Viên à. . . . . ." Mặc dù lỗ tai cậu bị Nhan Giác níu lấy, nhưng cậu vẫn không quên nói nhiều.

Vào phòng ngủ, Nhan Giác đóng cửa đồng thời thuận tay đẩy Nhan Lương vào góc tường. Cánh tay cô đỡ trên tường, sau đó với tới bả vai của em trai, khí thế áp đảo: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

"Chị, thật không có gì?? Trường học của chị nổi tiếng như vậy, em thi vào, cứ như vậy. . . . . ." Nhan Lương sợ nhất là thái độ lúc này của chị cậu, vẻ mặt lạnh băng, khí thế hùn hụt, dứt lời thì cậu có phần chột dạ. Nhìn lại nét mặt của Nhan Giác. Đâm lao thì phải theo lao, cậu nuốt vài ngụm nước miếng, chợt nói: "Chị, em nói thật đấy."

"Nhan Lương, chị từng yêu cầu em những gì?" Nhan Giác chỉ chỉ cổ mình. Nói xong mấy câu, Nhan Giác bất ngờ thu tay lại, cô lui về phía sau, cùng Nhan Lương kéo ra khoảng cách, phất tay: "Không nói cũng được, giáo viên dạy lớp dự bị vừa lúc quen biết với chị, lần sau tán gẫu chị có thể kể một chút thành tích khi xưa của em cho anh ta nghe, cái gì tám tuổi đái dầm, mười tuổi ‘đấu khẩu’ với con gái hàng xóm, bị người ta mắng là lưu manh. . . . . ."

"Chị, em đầu hàng, em đầu hàng được chưa." Nhan Giác rõ ràng hiểu rõ con người Nhan Lương.

Nhan Lương chạy đi lúc nào thì Nhan Giác không biết, trong đầu cô chỉ lặp lại những lời nói của em trai: Đông Vĩ xuất viện tới tìm em, sau đó cả hai đánh lộn, cuối cùng thì bị trường học khai trừ. Mà sau khi Nhan Giác trở về thành phố này, Lệ Tranh đã đến nhà cô ba lần, hai lần trong nhà đều có chuyện.

Một lần là do ba cô khó thở, vừa xuống máy bay Lệ Tranh không nói một lời, đã trực tiếp cõng ông Nhan xuống lầu, đưa đến bệnh viện, lại một lần nữa chính là anh giúp Nhan Lương. Lúc ấy Nhan Lương rất sợ, sợ ba mẹ phát hiện, còn Lệ Tranh âm thầm an bài tất cả, đưa cậu vào học trường này.

Lệ Tranh vốn là như vậy, âm thầm mọi chuyện chuẩn bị cho cô, Nhan Giác rất sợ sẽ có ngày tình yêu này tan thành bong bóng, bất tri bất giác khiến cô khó thở. Hít hà lỗ mũi, Nhan Giác mở cửa đi ra.

Trong phòng bếp, Lệ Tranh đang cầm chảo dầu. Ở cùng Lệ Tranh một chỗ, cô mới biết anh thường hay nấu ăn. Mặc dù không phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc. Mỗi khi nhìn anh đứng nấu cơm, cô luôn chăm chú giống như lúc cô đang dạy vẽ cho sinh viên của mình, sợ rằng không cẩn thận lại phá hủy một ‘tác phẩm’.

Cô đi qua vài bước , từ phía sau lưng vòng chắc hông anh: "Vé máy bay từ Thành Đô đến Giang Nam anh mua thường là giá rẻ hay giá gốc?"

Cái xẻng trong tay Lệ Trang chợt dừng lại, mấy giây sau anh mới kịp phản ứng: "Chris đặt, giảm 60%"

"Các hãng hàng không đã kiếm được không ít lợi nhuận từ những người như anh, lần sau không được gạt em, vé em sẽ đặt, hai vé, chúng ta cùng nhau trở về." Đầu cô dựa sát lưng anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi hành tỏi trên người đàn ông lại dễ chịu thế này.

"Được."

"Lệ Tranh, em muốn ăn Salad đậu khoai tây trộn dầu giấm."

"Không có khoai tây." Cùi chỏ Lệ Tranh vừa thu lại từ trong cánh tay Nhan Giác.

"Để em đi mua! Mua về em làm!" Cô bỗng chốc buông tay, nhanh chóng rời đi. Hai giây sau Lệ Tranh nghe được giọng nói ở cửa, anh biết cô đã phát hiện, anh mừng rỡ vì cô không còn khách sáo nói lời ‘cám ơn’ với anh.

Yêu là tín ngưỡng, bọn họ chỉ cần sùng bái lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau, không cần cảm tạ.

Chợ cách khu căn hộ của Lệ Tranh không xa, Nhan Giác cầm năm củ khoai tây trở về chỉ mất có mười lăm phút. Căn hộ trên tòa nhà B nằm trước quảng trường, một chiếc Audi màu đen đậu gần đó đột nhiên mở cửa ra. Một nam trung niên chừng ba mươi tuổi sau khi xuống xe ngăn chặn Nhan Giác: "Tiểu thư, Bộc tiên sinh muốn cùng cô nói chuyện."

Phụ nữ giống như nước hoa, bạn có thể cuốn hút sau khi sử dụng, gợi cảm tới đêm mùa hè nóng bỏng, mãnh liệt và can đảm đầy cảm hứng nhục dục. Còn gia trưởng lại giống như chiếc đồng hồ Big Ben, thậm chí họ sẽ canh chừng bạn, theo dõi bạn và không bao giờ buông tha với những hành động sai lầm của bạn.

Ông ngoại của Nhan Giác chính là ‘chiếc đồng hồ Big Ben’ như vậy.