Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 81: Tiêu Mạc đau lòng




Đêm đó, A Lục ngủ không được yên giấc, liên tục giật mình bừng tỉnh, thậm chí có một lần nàng còn cất giọng thét lên: "A Khởi, ta ngăn hắn lại, cô mau chạy đi." Cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại.

Trương Khởi an ủi nàng một lúc, sau đó lại mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng choang.

Lúc trang điểm, Trương Khởi nhìn cặp mắt sưng đỏ của A Lục trong gương đồng, âm thầm suy nghĩ: chút nữa gặp được Cửu huynh, nhất định phải nhờ huynh ấy chọn một ngày đưa A Lục trở về quê cũ. Cửu huynh làm việc cũng được coi là thận trọng, mua ruông tốt cho A Lục để huynh ấy phái người ra mặt còn có thể không chịu thiệt thòi.

Trong gương đồng, đôi mắt của Trương Khởi sáng ngời, không hề có chút gì gọi là bị thánh chỉ quấy nhiễu.

Rửa mặt xong, Trương Khởi đi đến trước chậu nước. Hòa một ít bột trong tay nàng vào nước sau đó bôi lên da liền có thể khiến màu da mờ đi. Trời sinh da thịt của nàng trắng nõn mềm mại, như có thể vắt được ra nước, những thứ bột này, có thể che giấu một nửa sự rạng rỡ đó của nàng.

Trương Khởi rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, giảm bớt phân lượng của thứ bột trên tay.

Sau khi cẩn thận thoa đều, nàng cầm bộ váy Vân Bạch mới do Trương Phủ sai người chế riêng mặc vào, lại đem mái tóc dài mềm mại bóng mượt tự mình soi gương rồi búi lên. Mái tóc như mây, trên tóc không có một món đồ trang sức nào.

Chỉ là trang điểm như vậy thôi, thiếu nữ trong gương đồng như một bông hoa đậu khấu e ấp, xinh đẹp tuyệt trần sáng láng, trong nét đáng yêu toát ra vẻ thùy mị.

Trương Khởi dắt tay A Lục đi ra.

Dọc theo đường xuyên hoa vén liễu mà đi, cũng khiến cho không ít những cô tử hàng ngày chung sống với nàng kinh ngạc một phen.

Không bao lâu, Trương Khởi đã thấy Trương Hiên đứng ở mái đình nọ. Hít một hơi, nàng ngẩng đầu lên.

Ra đi lần này, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quay về Kiến Khang nữa.

Người ở, tâm ở, người đi, đương nhiên tâm cũng không còn.

Nhưng nàng vẫn mong đợi, con trai trưởng của Trương gia Trương Hiên, có thể chăm sóc cho A Lục được phần nào. Tương lai A Lục thành thân, tất nhiên là lấy một người thứ dân bình thường. Nếu như nhà chồng cô ấy mà biết, con trai trưởng của nhà thượng phẩm thế gia chú ý đến A Lục, đương nhiên sẽ đối tốt với cô ấy hơn.

Vì vậy, nàng cố ý để lộ vài phần vẻ đẹp của bản thân. Nàng muốn để Trương Hiên nhớ một muội muội khả ái đáng yêu này, nhớ lời dặn dò của muội muội này.

Xoay người lại, Trương Khởi dịu dàng nói: "A Lục, cô đứng ở đây, ta đi nói chuyện với cửu huynh."

"Vâng."

Trương Khởi cất bước, đi về phía đình.

Vòng eo của nàng mảnh khảnh, không bằng một vòng tay, cứ như thế đi trên hành lang gấp khúc một cách tự nhiên, khi đi còn uyển chuyển mang theo nét thú vị riêng của người con gái.

Tiếng lộc cộc thanh thúy của guốc gỗ vang lêng, xa xa qua hàng hiên bằng gỗ, nàng có thể nhìn thấy ở giữa đình đài Trương Hiên đang gật gù đắc ý đọc thơ.

Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên: "A Khởi?" giọng nói có chút hoài nghi, như thể đó không phải là nàng.

Trương Khởi quay đầu lại.

Ở phí bên phải cách nàng không tới 50 bước, một thiếu niên áo trắng đang đứng đó. Ánh sáng lóng lánh, gió thổi êm dịu, ngọn gió kia thổi tung những lọn tóc đen như mực trên bả vai của thiếu niên nọ, thổi tung lên rồi lại rơi xuống. Một cơn gió cuồn cuộn thổi tới, ào ào thổi tung những cánh hoa, khiến nó rơi lên trên tóc của người thiếu niên.

Hào quan sáng lạn như thế, thiếu niên đứng lẳng lặng ở nơi đó, thiếu niên như cây ngọc đón gió, môi hơi mím lại, giữa đôi mày lại thấm đẫm nét buồn rầu.

Nỗi buồn đó sâu nặng đến thế, đến mức khiến cho người ta cảm thấy hắn thật cô quạnh.

Như thể, thế gian này lớn đến thế, nhưng hắn lại rất cô độc.

Chính là Tiêu Mạc.

Không nghĩ tới sẽ gặp Tiêu Mạc, Trương Khởi thoáng giật mình.

Tiêu Mạc cất bước đi về phía nàng.

Còn cách nàng chỉ năm bước, hắn dừng lại. Khẽ nghiêng đầu, thiếu niên để gió thổi đi vị chát trong đôi mắt, vô ý thức bẻ một cành liễu, hắn khàn giọng nói: "Tại sao lại có thánh chỉ?" Giọng nói của hăn rất khàn, rõ ràng là muốn cười, nhưng khi cười lên lại mang theo uất hận khổ sở, "A Khởi, tại sao lại có thánh chỉ chứ?"

Trương Khởi kinh ngạc nhìn hắn.

Lần đầu tiên nàng thật sự cảm thấy, hắn đang quan tâm nàng, thật sự quan tâm nàng.

Nàng từ từ rũ mắt xuống.

Một hồi lâu, Trương Khởi nhỏ giọng nói ra: "Tiêu Lang, xin hãy bảo trọng." Nàng vốn dĩ muốn nói, huynh đừng nhớ ta, nàng còn muốn nói, tất cả mọi việc sẽ tốt thôi.

Nhưng lời đến khóe miệng, nàng lại nghĩ, chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên mà thôi. Lòng hắn tâm âm niệm niệm nghĩ rằng phải có nàng, cho dù là để cho nàng thoát khỏi gia tộc, trở thành tình nhân của hắn..... Có thể thấy được, ở trong lòng hắn, từ đó đến giờ đối với nàng đều là hữu dục vô tình, nàng cho đến giờ đều không đáng để hắn tôn trọng. Đã vậy, nàng có nói đi nữa, không khỏi tự cười mình vì bản thân tự mình đa tình.

Trương Khởi xoay người.

"A Khởi"

Tiêu Mạc gọi lại nàng.

Hắn quật cường mím chặt đôi môi mỏng, trong đôi mắt ánh lên tia nước, "Ta muốn đi cầu kiến bệ hạ."

Trương Khởi quay đầu lại.

Nhìn Tiêu Mạc xong nàng lại theo thói quen cúi đầu xuống.

Tiêu Mạc nhìn suối tóc đen như mây của Trương Khởi, trong bóng dáng thướt tha đã có dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào. Trong lòng cực kỳ phiền muộn, lại nói: "Muội đừng sợ, nơi đất Bắc man rợ đó, ta sẽ không để cho muội phải đi. Ta sẽ đi cầu kiến bệ hạ, ta sẽ cầu xin người."

Một thiếu niên xưa nay luôn phoáng khoáng, sử xự vô cùng có tự tin đó giờ đây đã ăn nói không còn lưu loát.

Trương Khởi nhẹ giọng nói: "Không hữu dụng nữa."

Phải, không hữu dụng nữa, nếu như ngay cả với một đứa con gái riêng như nàng mà hắn còn không có quyền xử trí, vậy Quân uy ở đâu?

Trương Khởi xoay người đi.

"Đừng!"

Tiêu Mạc đột nhiên đưa tay, nắm thật chặt cánh tay của nàng.

Hắn nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh thon thon trắng nõn của nàng, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt mĩ lệ của nàng, nghẹn giọng nói: "A Khởi, đừng vội đi, để cho ta nói một chút đã." Hắn nhẹ nhàng giải thích: "Với tình hình hiện nay, sẽ không còn ai là khó ta và muội nữa. A Khởi, chúng ta hãy nói chuyện thêm một lúc."

Trương Khởi quay đầu lại.

Nàng vĩnh viễn sẽ không muốn đắc tội với hắn.

Vì vậy, nàng cúi đầu, khéo léo nói vâng.

Tiêu Mạc lại thu tay về.

Hắn cúi đầu dùng hai tay bụm mặt.

Sau một hồi im lặng, hắn lại nói: "A Khởi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy khó chịu như vậy. Trái tim này của ta, như bị ai bóp nghẹn."

Trương Khởi cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Tiêu Mạc dường như kiệt sức, hắn từ từ nghiêng về phía trước, tì trán lên cột trụ của hành lang.

Đứng không nhúc nhích một lúc lâu, hắn nghẹn ngào nói: "A Khởi."

"Vâng."

"Tim ta đau lắm."

Trương Khởi im lặng không lên tiếng.

"A Khởi."

"Vâng."

"Ta sợ muội đi rồi, cả đời này ta chẳng còn được niềm vui gì nữa....."

Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc, lại cúi đầu thì thào nói: "Sẽ không đâu." Giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng cũng vô cùng kiên định. Dường như từ tận đáy lòng nàng đã nhận định, sẽ chẳng có nam nhân nào sẽ vì mất đi nàng mà đau khổ thực sự.

Tiêu Mạc không nghe được câu trả lời của nàng, hắn lại bất động tỳ trán lên cây cột.

Hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Đúng lúc Trương Khởi đang định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ Tiêu Mạc ngẩng đầu lên, quay phắt người lại.

Trên trán hắn vẫn còn in một dấu đỏ bừng, ánh mắt từ vẻ chua chát đỏ hồng mới nãy chuyển thành sáng ngời. Ánh mắt hắn sáng rỡ nhìn Trương Khởi nói, “Ta có cách rồi."

Hắn không nháy mắt nhìn Trương Khởi, nghiêm túc nói: "A Khởi, ta có cách rồi, ta lập tức vào cung tự xin đi sứ. Ta muốn đưa muội trở về Kiến Khang một cách đường đường chính chính. "

Nói tới đây, giọng nói của hắn cũng trở nên lanh lảnh, hắn hưng phấn nói: "Đúng rồi, yêu cầu này của ta bệ hạ tuyệt đối sẽ không khước từ, ta muốn muội trở về Kiến Khang một cách đường đường chính chính, tuyệt đối không để cho lũ Bắc man di kia được lợi."

Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.

Đi được mấy bước, hắn lại đột nhiên dừng bước. Quay đầu lại, nồng nàn nhìnTrương Khởi, cười dịu dàng với nàng bằng nụ cười chói lóa, nhỏ giọng nói: "Mọi người nói, nơi đất Bắc man di không quan trọng trinh tiết, nhưng ta có được muội rồi..... Vậy làm sao có thể?"

Hắn cười sang sảng, lần nữa cất bước vội vã đi ra khỏi tầm mắt Trương Khởi .

Sau khi Tiêu Mạc đi một lúc lâu, Trương Khởi mới hồi phục tinh thần lại.

Trương Hiên ở đình bên kia đã bị động tĩnh phía bên này làm cho giật mình, liền nhìn hướng bên này.

Nhớ lại mục đích của chuyến đi này, Trương Khởi hít một hơi, cất bước đi về phía trước.

Trong tiếng vang lộc cộc, Trương Khởi như một đóa hoa sen vừa mới nở đi về phíaTrương Hiên.

Quả nhiên, khi nàng đi tới đi đến trước mặt Trương Hiên, thì trong mắt Trương Hiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, khẽ thở dài: "A Khởi nhà ta trưởng thành rồi." Dừng một chút, hắn cười khổ nói: "Nếu như lần diện thánh đó mà A Khởi cũng như thế này thì sao bệ hạ nỡ bỏ được mà đưa muội đi sứ."

Giai nhân như thế, sao có thể để lũ Bắc man di được lợi?

Có được sự khích lệ củaTrương Hiên, Trương Khởi cười cười.

Tuy là cười, nhưng trong mắt nàng lại mang theo nét ưu thương ẩn hiện. Kiểu gượng cười này khiến lòng Trương Hiên như bị đâm một cái, lại thở dài.

Trương Khởi cúi đầu, nhún người chào hỏi hắn.

Trương Hiên vội vàng đưa tay đỡ dậy, luôn miệng nói: "Tại sao A Khởi lại hành lễ?"

Trương Khởi hít hít cái mũi xinh xinh, ngẩng đầu cười với hắn, một nụ cười xinh xắn nhưng khó nén buồn thương. Dung nhan nàng bây giờ trong trẻo trong sáng lại cực kỳ xinh xắn, lại còn cười có vẻ ưu thương khổ sở như vậy đúng là thanh tú động lòng người, điềm đạm đáng yêu khiến người ta không khỏi đau xót, muốn kéo nàng vào lòng mà che chở gánh chịu hết mưa gió thay nàng.

Trương Hiên cũng kéo nàng vào trong lòng.

Được tựa vào trong ngực người huynh trưởng ruột thịt, Trương Khởi ngẹn ngào nói: "Cửu huynh, A Khởi sắp đi rồi….A Khởi muốn xin huynh một chuyện."

"Muội nói đi."

"Tỳ nữ A Lục của A Khởi, với A Khởi tình như tỷ muội, trong những ngày đó, nếu không phải là có nàng bên cạnh, A Khởi cũng không biết mình sẽ ra sao. Lần này A Khởi đến nước Chu xa xôi, e rằng cả đời này cũng chẳng biết có cơ hội quay về hay không. A Khởi muốn cầu Cửu Huynh đưa nàng về quê cũ, ở đây A Khởi còn tám mươi lượng vàng, cũng xin Cửu huynh cầm lấy giúp A Lục mua vài mảnh ruộng tốt. Còn nữa, về sau muội không còn ở Kiến Khang nữa, xin huynh hãy chiếu cố giúp A Lục phần nào."

Con đường của bản thân mình còn mờ mịt như thế, lại còn bận tâm cho một nô tỳ.

Trương Hiên lại đau lòng lại cảm khái. Hắn nghe Trương Khởi khóc tâm cũng mềm nhũn, liền vội vàng gật đầu nói: "Được, được, tất cả nghe muội, tất cả nghe muội."

Đưa tay nhận lấy túi vàng mà Trương KHởi đưa, Trương Hiên suy nghĩ nói: A Khởi đã khẩn thiết như vậy, vậy ta sẽ tự mình đi một chuyến, thuận tiện cũng truyền đạt với những hương lão ở nơi đó, để cho bọn họ giúp đỡ chăm sóc cái cô A Lục gì đó.

Có được sự khẳng định của Trương Hiên, tinh thần Trương Khởi lập tức ổn định lại, nàng lui khỏi vòng ôm của hắn, đỏ mặt nhìn Trương Hiên xấu hổ nói: "A Khởi thất lễ rồi."

Thấy nàng khôi phục bình thường, Trương Hiên thở dài một hơi, lập tức cười nói: "Chỉ cần A Khởi không khóc nữa, bảo Cửu Huynh làm gì cũng được."

"Cửu huynh" Trương Khởi bị hắn trêu chọc giả vờ hờn dỗi kêu một tiếng, sau khi nện nhẹ bàn tay nhỏ lên ngực hắn hai cái mới lại bật cười.

Nàng vừa đánh vừa cười, thế nhưng tâm tình Trương Hiên lại cực kỳ tốt. Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, nhỏ giọng hỏi: "Mới nãy Tiêu Mạc nói gì thế? Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là rất đau lòng?" Dừng một chút, hắn lại thở dài nói: "Xưa nay thấy Tiêu Mạc, phong độ ung dung cười nói lỗi lạc, là một quân tử như ngộc. Không ngờ người như thế mà cũng có lúc lại trở nên như vậy. A Khởi, xem ra hắn đã thật sự yêu thương muội rồi."

Trương Khởi cúi đầu, không có trả lời.

Trương Hiên lại than thở nói: "Con trai trưởng như chúng ta, hầu gái xinh đẹp bên cạnh nhiều vô số. Nhưng lòng Tiêu Mặc này lại một mực hướng về A Khởi, xem ra không phải là do sắc đẹp làm điên đảo, mà thực sự là tình cảm đến không kìm lòng được.”