Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 42: Thu thập một chút




Trương Khởi có khuôn mặt nhỏ bé mắt to, da thịt trắng mịn tương đối động lòng người, vừa khóc, trên lông mi thật dài dính từng giọt nước mắt lớn, giọt giọt lăn xuống theo khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu lên đủ màu, thật là đẹp mắt.

Vì nhìn càng thêm rõ ràng, Quảng Lăng vương thậm chí vươn tay, giúp nàng phất tóc mái lên!

Chống lại ánh mắt của hắn, Trương Khởi khóc không nổi nữa.

Nàng nháy nháy mắt, từ từ ngừng khóc thút thít, nhỏ giọng thút thít .

"Không khóc?"

Trương Khởi nghẹn ngào gật đầu một cái.

"Rất tốt" Quảng Lăng vương nói: "Ta không thích cô tử thích khóc."

Thật?

Trương Khởi trợn to mắt.

Thấy cặp mắt sáng của nàng, Quảng Lăng vương lại có chút buồn cười, hắn lạnh lùng nói: "Đặc biệt là người giả khóc, ta vừa thấy, liền muốn một kiếm chém giết!"

Ánh sáng trong mắt Trương Khởi biến mất.

Khóe miệng Quảng Lăng vương nhếch nhếch, hắn lau mặt của nàng, "Trở về phủ rồi thu thập bọc quần áo, đến lúc đó không có thời gian chờ ngươi."

Hai mắt Trương Khởi trừng tròn xoe!

Môi của nàng run rẩy, lại run rẩy, rốt cuộc vô lực nói: "Nhưng, nhưng, ta không muốn."

"Ta nói, ánh mắt của ngươi rất sạch sẽ. Hơn nữa dung nhan của ngươi không tệ, không đến nỗi khiến ta nhìn mà phiền. Cho nên, ngươi không muốn cũng phải muốn." Lưu loát rõ ràng bỏ lại những lời này, Quảng Lăng vương từ trong lòng móc ra một đĩnh vàng ném cho nàng, "Trở về chuẩn bị, nên chuẩn bị nhiều chút."

Dứt lời, hắn thản nhiên xoay người, mang theo hai đại hán áo đen lên xe ngựa.

Cho đến xe ngựa của hắn đi một hồi, Trương Khởi mới khẽ gọi một tiếng. Đảo mắt, nàng liền nhắm chặt miệng.

Trong truyền thuyết, hắn rõ ràng là một người khoan hậu đại độ, người như vậy, cũng không thích làm người khác khó chịu, thế nào trên thực tế căn bản không phải như thế?

Nàng cũng không suy nghĩ, Quảng Lăng vương khoan hậu rộng lượng, là đối với thuộc hạ của hắn. Nàng là cái gì? Dưới trời trong mắt của nam nhân, tiểu cô tử thân phận như nàng, cáu kỉnh là thường, nói gì tâm nguyện cũng là tiểu cô tử thích nằm mơ. Dù sao không phải cho người thấp kém này, thì cũng là cho người thấp kém kia, mình nhặt đi, chờ sống phú quý thì nàng sẽ biết cảm kích may mắn.

Trương Khởi ngơ ngác đứng, một hồi lâu mới quay đầu.

Vừa quay đầu, nàng nhìn thấy Tiêu Mạc đứng ở ngoài 20 bước, đang lạnh lùng nhìn nàng.

Tiêu Mạc? Hắn đến đây lúc nào?

Thấy Trương Khởi rốt cuộc chú ý tới mình rồi, Tiêu Mạc sải bước đi về phía nàng.

Nhìn chòng chọc nàng một hồi, hắn quay đầu nhìn về phía xe ngựa xa xa của Quảng Lăng vương.

Quay đầu lại, Tiêu Mạc nhìn Trương Khởi cúi đầu khổ nghiêm mặt, tóc mái sớm đã bị nàng chải xuống, âm thanh hắn chậm lại, nói: "Lấy ra?"

"Hả? Cái gì?"

"Vàng." Vàng? Vàng Quảng Lăng vương cho? Tay Trương Khởi run lên một cái, một hồi lâu mới cắn răng, đưa vàng tới trong tay Tiêu Mạc.

Vừa đưa vàng ra, nàng liền cười đến cặp mắt cong như trăng khuyết, vui sướng hướng về phía Tiêu Mạc nói: "A Mạc, vàng này có thể mua vào một số ruộng tốt không? Huynh giúp ta mua thêm nữa có được hay không?"

Đầu óc đổi rất mau!

Tiêu Mạc nhìn chằm chằm nàng, âm thanh thấp mà chìm, "Ngươi muốn nhiều ruộng tốt vậy làm gì? Chẳng lẽ còn sợ không có cơm ăn?" Hắn thu vàng vào trong lòng, lấy ra một bao vải dầu.

Đưa bao vải dầu Trương Khởi vô cùng quen thuộc cho nàng, Tiêu Mạc nói: "Ngươi đừng nghĩ đến vàng nữa, nhận lấy cái này đi."

Trương Khởi nhận lấy.

Nàng không cần nhìn, cũng biết trong bao vải dầu để khế ước mua bán nhà.

Nàng vừa mới tặng nó cho Tiêu Mạc, nào ngờ, hắn lại tặng nó tới trong tay nàng lần nữa.

Trương Khởi cúi đầu nhìn nó.

Nàng muốn tốn hơi thừa lời, muốn ném nó về trên mặt Tiêu Mạc, muốn. . . . Nhưng nàng không muốn làm gì cả.

Có ích lợi gì? Nàng đã nói lời cứng rắn nhất, cũng không có ai nghe vào tai, chí hướng của nàng nói thành vĩ đại nhất, cũng bị nhân xem là chuyện cười. Cũng thế, những ca kỹ nghênh tới đưa đi, những kỹ thiếp sống chết trằn trọc, làm sao có thể có nam nhân nguyện ý nghe họ nói tâm tư của mình?

Tựa như 〈 mỹ nhân phú 〉 này, chỉ cần viết trang phục dung mạo của mỹ nhân rất động lòng người là được rồi, đâu để ý dưới nụ cười của mỹ nhân là lệ hay hận?

Trương Khởi khép mắt, thu khế ước mua bán nhà vào trong lòng.

Cũng tốt, chính nàng không có biện pháp phản kháng Quảng Lăng vương rồi, xem Tiêu Mạc có biện pháp tốt gì.

Thấy nàng thu hồi, Tiêu Mạc rốt cuộc cũng nở nụ cười, hắn sờ sờ gương mặt của nàng, trầm giọng nói: "Giấu mình kỹ hơn, không thể lại có lần tiếp theo." Nói tới chỗ này, hắn thật thâm sâu ngưng mắt nhìn Trương Khởi, từ đối thoại lúc nãy của nàng và Quảng Lăng vương có thể xem ra, tiểu cô tử này, ẩn dấu rất nhiều việc.

Hắn nói, mặt của nàng, không thể để cho người khác thấy được, hắn không rảnh một lần lại một lần ứng đối phiền phức nàng trêu ra?

Trương Khởi cúi mắt, vô tâm đáp lại. Nàng xoay người liền muốn leo lên xe ngựa.

Tiêu Mạc nhìn sang mành xe kia, ngoắc ngoắc Tiêu Lộ nơi xa.

Tiêu Lộ chạy đến rồi, Tiêu Mạ liền chỉ màn xe, nói: "Lập tức bảo người ta làm màn xe giống thế đưa tới."

Tiêu Lộ vừa nhìn, vẻ mặt liền đau khổ nói: "Lang quân, sợ là không thể nhanh như vậy." Muốn ở trước khi Trương Cẩm phát hiện, sợ là không thể.

Tiêu Mạc ừ một tiếng, nói: "Chậm cũng không sao."

"Vâng"

Tiêu Lộ đi rồi, Tiêu Mạc thả lỏng hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn núi xanh phía xa, không lên tiếng.

Trương Khởi chân tay co cóng đứng ở sau lưng hắn, cũng không dám lên tiếng.

Qua một hồi lâu, Tiêu Mạc trầm giọng nói: "Quảng Lăng Vương Cương mới nói gì với muội?"

"À? Quảng Lăng vương? Ngài ấy cho ta vàng, còn nói muốn ta chuẩn bị một chút."

Nghe âm thanh thanh thúy nho nhỏ của nàng, Tiêu Mạc xoay đầu lại.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, hỏi "Muội và hắn làm sao quen biết?" Sao lại chú ý nàng như thế?

Trương Khởi nắm chặt mười ngón tay, nhỏ giọng nói: "Chính là ngày trong phủ lang quân có tiệc, ta ở bên đường rửa mặt, bị ngài ấy thấy được. Ngài ấy nói, ánh mắt ta rất sạch sẽ, khi nhìn ngài ấy không có ý xấu, ngài ấy thích."

Theo vẻ đẹp của Quảng Lăng vương, lý do này cũng có thể.

Mặt Tiêu Mạc trầm hơn rồi.

Một hồi lâu, hắn mới nói: "Sau khi trở về an phận chút, chuyện này ta sẽ xử lý."

Trương Khởi không có lên tiếng, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng mới nói nhỏ: "A Khởi vẫn thích câu thơ kia."

Chính là cái câu "Thà làm vịt trời hoang dã cùng bay, không muốn làm hạc cách biệt trong mây" sao? Tiêu Mạc nhìn chăm chú về phía nàng.

Hắn từ từ nói: "Đó là chuyện không thể nào, ngươi không cần thích."

Mặt Trương Khởi trắng bệch, nàng rốt cuộc ngậm chặt miệng.

Nếu nói lời nói vô dụng, vậy chỉ dùng hành động thôi.

Lúc này, phía sau truyền đến một hồi tiếng líu ríu.

Chúng lang quân cô tử trở lại.

Trương Khởi vội vàng khẽ chào Tiêu Mạc, "A Khởi cáo lui." Dứt lời, nàng nhanh như mèo, mấy cái lắc mình liền núp ở sau một chiếc xe ngựa.

Thấy nàng lén lén lút lút, mắt to nhìn mình còn nháy nháy xin, trong bụng Tiêu Mạc vẫn còn uất ức liền mềm nhũn.

Hắn khẽ gật đầu với nàng, quay đầu lại, trên mặt tao nhã tuấn tú, lộ ra nụ cười làm người ta thấy như gió xuân thổi tới, đi ra nghênh đón.

Không bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi làm cho Trương Khởi run rẩy, "Này, mành xe bị gì ——"

Tiếp, tiếng thán phục của một lang quân cũng truyền tới, "Đây rõ ràng là bị vũ khí bén cắt! Chẳng lẽ có đạo phỉ theo dõi?" Lời vừa nói ra này, mọi nơi ong ong. Hai hầu gái của Trương Cẩm vội vàng leo lên, không bao lâu, một tỳ nữ ở bên trong nói: "Cái gì cũng còn đây."