Công nguyên năm 565 ngày hai mươi bốn tháng tư, Cao Trạm truyền đế vị cho thái tử Cao Vĩ, hoàng hậu là Hộc Luật thị.
Mà lúc này, Trương Khởi chỉ cách lúc lâm bồn có một tháng thôi. Thời gian
qua Lan Lăng Vương đã bỏ hết các chuyện lớn nhỏ, chỉ tập trung tinh thần canh giữ ở bên cạnh vương phi, chờ đứa con đầu tiên của hắn.
Công nguyên năm 565 mùng ba tháng sáu, Lan Lăng Vương phi Trương thị sinh ra một đứa con. Khi tin vui truyền ra thì Thái Thượng Hoàng Cao Trạm liên
tiếp thở dài vài lần, mà cây cọc gỗ hắn thưởng, cũng cùng chúng thần
tiến đến phủ Lan Lăng vương.
Trong phòng ngủ.
Trương Khởi
nghiêng đầu nhìn con trai trên giường, tiểu tử sanh ra liền có một đầu
tóc đen thui, da thịt trắng noãn, sống mũi cao, đôi môi không lớn, theo
như lời của sứ giả mà Cao Trạm phái tới chính là: dung mạo còn hơn cả
phụ thân.
Giờ phút này, tiểu tử cũng trợn to một đôi mắt đen lúng liếng, chuyên chú nhìn mẫu thân của bé, nhìn một lát, bé há cái miệng
nhỏ nhắn, chảy xuống một chuỗi nước miếng.
Trong lòng Trương Khởi yêu vô cùng, duỗi ngón tay ra lau nước miếng chảy xuống khóe miệng bé.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Cảm thấy hơi thở ấm áp dần dần đến gần, Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại kêu: "Trường Cung."
Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn dịu dàng cười một tiếng với Trương Khởi,
sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu tử. Nhìn mấy lần xong, Lan Lăng Vương
nhỏ giọng nói: "Mệt không?"
Ngày nào cũng nằm còn có cái gì mệt? Trương Khởi lắc đầu một cái.
Lan Lăng Vương nhìn hàng mi nét mày như tranh vẽ của nàng, trong lòng liền
nhộn nhạo. Trương Khởi là một mỹ nhân tuyệt thế chân chính, dù hoàn cảnh nào, mặc kệ là mập hay gầy, mang thai hay sinh con, đều không tổn hại
mỹ mạo của nàng. Theo tuổi phát triển, vẻ trẻ trung của thiếu nữ được
tẩy đi, thay thành vẻ yêu mị phong tình, càng mê người hơn.
Có lúc Lan Lăng Vương nghĩ cho dù qua hai mươi năm nữa, A Khởi vẫn phong tình mê người.
Hắn không biết, ở kiếp trước, Trương Khởi dù ba mươi hơn rồi, còn bị phu quân hiến tặng cho tân đế nước Chu.
Lan Lăng Vương cẩn thận bế nhi tử qua. Hắn nhìn thê tử, lại nhìn tiểu tử
béo núc ních trong tay, trong lúc bất chợt, một loại thỏa
mãn và hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả được tràn ngập trong đầu
của hắn. Trong phút chốc, hốc mắt hắn có chút ướt át.
Đang lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Phương lão bẩm: "Quận Vương, bệ hạ tới."
"Ta tới ngay." Lan Lăng Vương giao nhi tử vào trong tay Trương Khởi, rồi sải bước đi ra ngoài.
Tân Đế Cao Vĩ còn là một thiếu niên, hắn di truyền tướng mạo đẹp của hoàng
tộc Cao thị. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, vóc người cao to. Chính nhờ
nghi dung tốt đẹp, hắn mới được Cao Trạm yêu thích.
Cao Vĩ hết
sức yêu thích văn học, chỉ là tính tình hướng nội, không thích nói
chuyện. Hơn nữa nhát gan, ánh mắt nhìn người ta đều hơi tránh né.
Nhìn thấy Lan Lăng Vương nghênh đón, Cao Vĩ xấu hổ cười nói: "Trường Cung cần gì tới vội vã như vậy?"
Lan Lăng Vương cúi rạp người thi lễ. "Bệ hạ thân tới hàn xá, thần cực kỳ vui mừng."
Giương tay, Lan Lăng Vương bảo người hầu dâng rượu lên.
Quân thần hai người chia ra ngồi lên giường. Cao Vĩ rũ mắt xuống nói: "Trường Cung xem ra rất vui mừng."
"Đúng vậy, thần 26 rồi, rốt cuộc mới có một con trai, trong lòng rất là an
ủi." Đáp lời này, Lan Lăng Vương châm một chung rượu cho mình và Cao Vĩ, quân thần hai người bắt đầu câu được câu không tán gẫu .
Rượu
qua ba chung thì mặc kệ là Lan Lăng Vương hay Cao Vĩ, trên mặt đều hơi
ửng hồng, trong lúc nói chuyện, cũng rõ ràng hưng phấn. Nói xong, hai
người chuyển đến việc Lạc Dương bị vây. Cao Vĩ nhấp một ngụm rượu, thở
dài nói: "Trường Cung, ngươi chỉ mang theo 500 lính, đã xâm nhập thủ phủ quân Chu, vào trận sâu như thế, nếu có cái tốt xấu, vậy thật khiến
người ta hối hận không kịp."
Cao Vĩ nói lời này thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Lan Lăng Vương. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn mang theo cảm khái và sợ sệt. Dường như Lan Lăng Vương bị gì sẽ là tổn thất
thật lớn.
Lúc này Lan Lăng Vương đã uống bảy chung rượu, cả người đều hơi say, giờ phút này nghe được Cao Vĩ lộ ra một phen chân tình,
thấy vị hoàng đế đệ đệ này đau lòng mình như thế, thái độ vô cùng khác
Cao Trạm, không khỏi cảm động. Hắn mím môi mỏng, một hồi lâu mới nghiêm
túc nói: "Chuyện nhà thân thiết, không thể bỏ mặc."
Một câu nói
xong, sắc mặt Cao Vĩ xám xanh, mà Lan Lăng Vương say chuếnh choáng, bắt
đầu vẫn không cảm giác được, dần dần, trên lưng hắn cũng chảy ròng mồ
hôi lạnh.
Nữa sau đó, Cao Vĩ đi lúc nào, Lan Lăng Vương đã không
nhớ rõ. Hắn vắt tay đứng ở trong sân, nhìn về phía
buội hoa đào hoa lê rực rỡ phía trước, đầu óc của hắn hồi tưởng lúc mình nói "Chuyện nhà thân thiết, không thể bỏ mặc." xong, thì Cao Vĩ đột
nhiên thay đổi sắc mặt.
Trương Khởi được tì nữ nâng đỡ từ từ đi
tới. Thấy nàng đến gần, Lan Lăng Vương vội vàng khàn giọng nói: "Bên
ngoài gió lớn, mau trở lại trong phòng."
Trương Khởi ừ một tiếng, nàng đưa tay dắt tay của hắn.
Không làm sao được, Lan Lăng Vương không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng trở lại trong phòng ngủ.
Vẫy lui mọi người, Trương Khởi dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Trường Cung, xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó nhìn vậy?"
Lan Lăng Vương trầm mặc một hồi, hắn đang muốn nói không có việc gì, nhưng
liếc nhìn nét mặt ân cần mang theo bất an của Trương Khởi, không khỏi
nhỏ giọng nói ra: "Lúc nãy bệ hạ nói đến chuyện Lạc Dương bị vây thì đã
nói với ta vài lời. Lúc ấy ta uống chút rượu, liền trả lời hắn một câu
"Chuyện nhà thân thiết, không thể bỏ mặt", thì sắc mặt bệ hạ đại biến."
Hắn hối hận nói: "Ta cũng say hồ đồ, lại xem quốc sự thành chuyện nhà, chỉ sợ về sau không thể thoát khỏi sự nghi kỵ của bệ hạ."
Hắn vẫn còn nói gì đó, nhưng Trương Khởi đã hoàn toàn nghe không được.
Trong đầu nàng ong ong một mảnh, trí nhớ của kiếp trước lăn lộn đến.
Trong trí nhớ, chính là những lời này của Cao Trường Cung chọc nghi kỵ,
khai ra họa sát thân phía sau!
Lan Lăng Vương nói xong, thấy sắc
mặt Trương Khởi đại biến, hắn vội vã vịn nàng, vội vàng nói: "A Khởi, A
Khởi?" Kêu hai tiếng, hắn lại an ủi: "A Khởi, không có chuyện gì, bệ hạ
nhút nhát yếu ớt, hẳn ta không phải người dễ dàng ghi hận."
Hắn
mới trấn an đến đây thì Trương Khởi đột nhiên đưa tay, nàng níu thật
chặt lấy ống tay áo của hắn, ngẩng đầu lên lệ rơi đầy mặt nói: "Trường
Cung, lui thôi."
Trương Khởi run một tiếng, bởi vì sợ mà toàn
thân phát run, môi anh đào của nàng trắng bệch, trong sắc mặt mang theo
vẻ lo sợ nghi hoặc khó có thể diễn tả, "Trường Cung, ở thành Lạc Dương
thì rất nhiều người đã quỳ lạy chàng, hiện tại, chàng lại nói quốc sự
thành chuyện nhà. Tay chàng cầm trọng binh, đừng nói nước Tề, dù trong
thiên hạ cũng là danh tiếng lừng lẫy. Chàng không phải không biết, thiên hạ tam quốc, đều đo võ tướng cường đại thiết lập. Bệ hạ không thể nào
không nghi kỵ chàng."
Lời nàng nói xuyên thẳng vào tim, Lan Lăng
Vương lui về phía sau một bước. Hắn nhìn Trương Khởi, môi giật giật, lại giật giật, mới khàn khàn nói: "Hôm nay nước Tề thế yếu, nếu ta rời đi." Hắn nhắm lại mắt, khó chịu nói: "Nếu ta rời đi, chỉ sợ càng dễ bị nước
Chu diệt."
Trương Khởi luôn biết rõ, hắn yêu gia quốc của hắn. Tình yêu này đã đến trong xương.
Nàng từ từ ngã ngồi ở trên giường, thấy sắc mặt nàng xám trắng, Lan Lăng
Vương nhất thời không cách nào đối mặt, nên hắn sải bước vọt ra khỏi
phòng ngủ.