Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 169: Quyết định




Cảm thấy tân công chúa hơi trầm mặc, Trương Khởi liền xoay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Công chúa, ngươi sẽ là một thê tử rất tốt. Dừng một chút, nàng lại nghiêm túc nói: "Lần này ta cầu kiến công chúa, chỉ vì muốn biết, tỳ nữ A Lục của ta, hiện tại đang ở nơi nào, nàng ấy ra sao rồi?". Nói tới chỗ này, Trương Khởi liền hạ thấp giọng, thành khẩn nói: "Ngươi cũng biết đấy, ta ở trong cung, có rất nhiều bất tiện."

Nghe nàng nhắc tới A Lục, tân công chúa liền ngẩng đầu lên, nói khẽ: "A Uy cũng muốn ta che chở cho A Lục."

Nói tới chỗ này, nàng quay đầu lại nói với tỳ nữ sau lưng một câu gì đó, tỳ nữ kia nghe xong liền vội vàng rời đi.

Tân công chúa quay lại nhìn Trương Khởi, an ủi: "Nương nương đừng nóng vội, ta đã cho người đi kêu A Lục rồi."

Không nghĩ tới, A Lục lại được nàng t ache chở bảo vệ.

Hàng mi thật dài của Trương Khởi chớp chớp, nhỏ giọng đáp: "Đa tạ."

"Nương nương không cần cám ơn ta.". Tân công chúa nói: "Là A Uy muốn ta bảo vệ."

Ý muốn nói, nàng ta bảo vệ A Lục, không phải vì nàng, mà là vì Tô Uy?

Trương Khởi thật muốn cười khổ, lúc này, tân công chúa lại nói: "Nương nương, ta biết rõ A Uy rất ái mộ ngươi, mà ta thì lại thích hắn, vì vậy ta sẽ cố hết sức để cho hắn nguyện ý lựa chọn ta."

Giọng nói của thiếu nữ, tinh khiết mà dứt khoát, rõ ràng mà tự tin. Trương Khởi ngước mắt nhìn, vừa đúng lúc chống lại rạng rỡ sang ngời trong ánh mắt của tân công chúa, tuy có chút ưu thương nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

Đúng vậy, thật ra thì nàng ta cũng thấy hơi lo lắng, nhưng đã cố tình cất giấu mà thôi.

Bất quá so với Trịnh Du, tân công chúa này khả ái hơn nhiều. Ít nhất thì nàng ta đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, ở trước mặt Trương Khởi không hề cất giọng giễu cợt, không có suy đoán, chỉ muốn bày tỏ cho rõ ràng.

Trương Khởi ngây người một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ là một thê tử tốt."

Dứt lời, Trương Khởi xoay đầu lại, ngẩn người nhìn những làn khói mỏng nhẹ lượn lờ đang từ từ bốc lên. Cho đến lúc này hai nàng cũng vẫn không hề động đũa.

Tân công chúa hiển nhiên vẫn còn có lời muốn nói, nàng ta hơi chần chừ một chút, vừa nhìn về phía Trương Khởi, vừa nói: "Nương nương. Bệ hạ tuy chưa trưởng thành, nhưng lại rất có chủ kiến. Hắn sẽ không thích ngươi và A Uy quá gần gũi, cha của ta cũng không thích.". Dừng một chút, nàng ta lại tiếp tục nói: "Ta biết rõ là phụ thân không đúng, thời gian này ông một mực tạo áp lực cho A Uy, làm hắn mệt chết đi. Nhưng chẳng qua ta đã hết cách rồi, ta thích hắn. Mà hắn lại không thể thích ngươi."

Trương Khởi hiểu ý của nàng ta, liền gật đầu một cái, rồi nhỏ giọng đáp: "Ta biết, ta biết......."

Cảm thấy trong lời này của nàng hơi chua chát, tân công chúa liền ngẩn người, rốt cuộc cũng dừng lại.

Không bao lâu sau, bóng dáng của A Lục liền xuất hiện trên đường phố.

Xa xa nhìn thấy, Trương Khởi vội vàng đứng lên. Nàng nói với tân công chúa: "Xin công chúa thứ lỗi, ta muốn nói chuyện với A Lục một lát.".

"Nương nương mời.".

Trương Khởi vội vàng đi ra.

Lúc nàng trèo lên xe bò của mình thì A Lục cũng đã tới. Không bao lâu, nàng ta liền vén màn xe, leo lên.

Vừa nhìn thấy Trương Khởi, A Lục lập tức cười khanh khách, nàng tung người bổ nhào về phía trước, ôm lấy nàng vui vẻ cười nói: "A Khởi A Khởi, ta ngày ngày đều nghe thấy người ta nói tới ngươi, bọn họ đều nói, ngươi vừa đẹp lại vừa được bệ hạ yêu thích, vô cùng náo nhiệt đấy. Hì hì.".

Nghe được tiếng cười của nàng ta. Trương Khởi cũng cười theo. Nàng nhìn xung quanh một lát, thấy màn xe đã được che kỹ lưỡng, liền lại gần A Lục, nhỏ giọng mà nói: "A Lục, ngươi bây giờ có sống tốt hay không?"

"Tốt, tốt". A Lục cười nói: "Ta cùng với A Trắc ngày ngày đi dạo ở thành Trường An. Hắn còn dẫn ta ra ngoài thành, còn thay ngựa mấy lần đấy."

Nhìn nàng vui vẻ hăng hái, mặt tròn như quả trứng hồng hồng, con ngươi vừa đen vừa sáng, gương mặt hạnh phúc, muốn giấu cũng không giấu được.

Nhìn một lát, ánh mắt Trương Khởi liền hơi đờ đẫn.

A Lục rốt cuộc phát hiện vẻ mặt của Trương Khởi không đúng, liền thu hồi nụ cười, cẩn thận hỏi; "A Khởi, ngươi làm sao vậy? Tiểu hoàng đế kia khi dễ ngươi rồi hả ?"

Trương Khởi liền lắc đầu.

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Hôm nay ta thấy được một nhóm người Trần, chắc không lâu nữa bọn họ sẽ về Trần."

A Lục lập tức hiểu rõ ý tứ của Trương Khởi, sợ hết hồn hỏi: "A Khởi, bây giờ ngươi không tốt sao? Hiện tại tất cả mọi người ai cũng kính trọng ngươi, cũng khen ngợi ngươi, thế mà chúng ta còn phải trở về Trần sao?"

Trương Khởi ngẩng đầu.

Nàng kinh ngạc mà nhìn A Lục, một hồi lâu mới đan tay vào nhau, thì thào mà nói ra: "Ta, ", nàng cười khổ nói tiếp: "A Lục, ta muốn thời gian này chân chính yên lặng một chút, cho dù là một năm, hai năm....... Ta không muốn phải chạy ngược chạy xuôi, không muốn phải hoảng loạn, không có chỗ nào để nương tựa, lại càng không muốn cùng người khác tranh tới đoạt lui. A Lục, ta cũng không biết trở lại nước Trần sẽ như thế nào, nhưng dù sao nó đã thành chấp niệm, ta luôn nghĩ tới một ngày kia, có một chỗ để cho ta có thể bỏ xuống tất cả lo lắng, bình thản sống qua ngày, nếu quả thực bất đắc dĩ thì được một năm cũng tốt."

Trương Khởi cũng không nói ra, Vũ Văn Ung so với nàng thực giống nhau, đều là người ôm lo lắng trong lòng, hai bọn họ kết hợp lại, làm tri kỷ còn có thể, nhưng làm vợ chồng thì cảm giác kia thật không dễ chịu.

A Lục ngơ ngác nhìn Trương Khởi, nghe một hồi, nàng ta đột nhiên nói: "A Khởi, chúng ta có thể cầu xin công chúa, nàng ấy nhất định sẽ giúp một tay, nàng ấy quả thực rất tốt!"

Nghe A Lục nói như thế, Trương Khởi vội vàng lắc đầu, tay nàng đặt lên trên mu bàn tay của A Lục, trấn an: "Không vội, ta không vội....... Dù sao trước khi bệ hạ lập hậu, ta đều có thể không vội."

Nhưng sau đó, sẽ dính dáng đến rất nhiều ích lợi, tranh cãi, còn có tính toán riêng của Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Ung, còn có hậu cung tranh đấu tàn khốc, cho nên, vào trước lúc đó rời đi là được rồi.

Hôm nay tới tìm A Lục, chỉ là bởi vì của người kia đã vĩnh viễn rời đi, nên lòng thấy rất rối loạn, chỉ muốn giải tỏa bớt một ít mà thôi.

Năm Nhâm Ngọ, Bắc Tề năm thứ hai, Tháng tư.

Đoàn người Lan Lăng Vương trở lại Nghiệp thành.

Nhìn cửa thành dần dần xuất hiện trước mắt, Lan Lăng Vương toàn thân nhuốm phong trần, khàn khàn giọng nói: "Chúng ta trực tiếp vào cung ra mắt Thái hậu."

"Vâng."

Đội quân cưỡi ngựa nhanh như gió lốc cuốn vào cửa thành.

Vừa vào thành, Lan Lăng Vương liền cảm thấy trong thành có chút khác thường, vội vã chạy tới Hoàng Thành, còn chưa vào cung, một chiếc xe ngựa vội vàng ngăn hắn lại.

Chặn Lan Lăng Vương lại, chính là Phương lão, ông đã sớm biết hôm nay Lan Lăng Vương trở về, nên hầu ở chỗ này hơn một canh giờ rồi. Nhìn thấy Lan Lăng Vương, lão cung kính gọi một tiếng: "Quận Vương."

Thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, lão trèo xuống xe ngựa, bước tới bên cạnh Lan Lăng Vương, nhỏ giọng nói: "Quận Vương. Thái hậu đã viên tịch!"

Thấy Lan Lăng Vương chau mày lại, vẻ mặt như không có biểu hiện gì, Phương lão nhìn xung quanh một mắt, nhẹ giọng nói: "Thái hậu chết không tới năm ngày. Bệ hạ liền cởi tang phục, mặc vào bào phục màu đỏ giống như thường ngày. Hôm qua, bệ hạ lại đi lên Tam Đài, mở tiệc rượu tấu nhạc, cung nữ đưa tang phục tới cho hắn, nhưng hắn lại ném nó xuống dưới đài. Hòa Sĩ Khai đứng ra thỉnh cầu dừng tấu nhạc lại, làm cho Vũ Thành đế giận tím mặt, liền đánh hắn."

Nói tới chỗ này, Phương lão lo lắng khuyên nhủ: "Quận Vương lúc này vào cung, phải cẩn thận mới được."

Lan Lăng Vương vào cung là muốn tìm Thái hậu, hiện tại Thái hậu đã chết, chuyện vào cung phải bàn bạc kỹ hơn.

Sau đó hắn và Phương lão quay về, Phương lão vẫn thấy lo lắng, thở dài nói: "Quận Vương, lúc bệ hạ còn là Quận Vương cũng chưa từng như vậy....... Hắn hiện tại ngay cả việc tận hiếu cũng không làm tròn. Lão nô thật lo lắng."

Càm ràm một hồi, Phương lão quay đầu, hướng Lan Lăng Vương hỏi: "Quận Vương, làm sao ngài trở lại một mình? Vương phi đâu?"

Nghe lão hỏi, Lan Lăng Vương khàn khan nói: "Ta muốn hòa ly cùng vương phi.".

Phương lão kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương, lúc này mới phát hiện ra, Quận Vương không chỉ bởi vì hành trình gian khổ mà tiều tụy, ánh mắt của hắn cực kỳ thê lương, dáng vẻ như tâm chết thành tro vậy.

Vành mắt của Phương lão đỏ lên, nghẹn ngào hỏi: "Trường Cung, đã xảy ra Chuyện gì?" Lão liền nhớ lại mục đích của chuyến đi này, lại hỏi: "Trương cơ đâu?"

Nghe thấy lão trước hỏi Trịnh Du, sau hỏi Trương Khởi, Lan Lăng Vương liền cúi đầu xuống.

Hắn kinh ngạc nhìn Phương lão, đột nhiên cười một tiếng, khẽ nói: "Ta thật đúng là ngu không ai bằng!"

Vừa nói tới đây hắn liền nhắm hai mắt lại, từ từ, nói ra từng chữ từng câu: "Phương lão, ta muốn biết vương phi là hạng người gì!"

Hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt nhanh như tia chớp mà nhìn chằm chằm vào Phương lão, khàn khàn nói: "trước đây, vì tính tình của mình, ta đã làm sai rất nhiều việc. Hiện tại, ta muốn biết rõ tất cả."

Nói tới chỗ này, hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Nếu như Phương lão ông không muốn nói, ta sẽ tìm người khác bắt tay điều tra!"

Viện của hắn, vẫn do Phương lão quản lý, lão cũng đã hầu hạ hắn nhiều năm, thật chẳng khác gì người thân. Nếu như không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn vượt mặt Phương lão mà làm việc này.

Nhưng bây giờ, hắn phải làm như thế.

... ... Là hắn ngu xuẩn, hoàn toàn không phát hiện, quan tâm đến tôn ti đại vị há chỉ có một người hai người? Phương lão biết rõ người trong lòng hắn chính là Trương Khởi, biết rõ lần đi Trường An này cũng là vì Trương Khởi. Nhưng vừa nhìn thấy hắn, câu thứ nhất hỏi cũng là Trịnh Du, cho đến lúc hắn nhắc nhở, mới nhớ đến A Khởi.

Thì ra là, những điều A Khởi băn khoăn đều đúng cả. Nàng không có địa vị, không có thân phận, thì ngay cả người trung hậu như Phương lão cũng sẽ không đếm xỉa đến nàng.

Nếu là bình thường không nhìn thấy cũng còn chưa có gì lạ, nếu lúc bị khi dễ thì sao đây? Nếu ở trong lúc sống còn thì sao đây?

Phương lão thấy Lan Lăng Vương khổ sở cười tự giễu, trong lòng cả kinh, không tự chủ mà nói: "Dạ, lão nô không dám."

Lão liền nghiêm túc nói: "Lão nô liền hạ lệnh ngay."

Lời này vừa nói ra, Phương lão tinh tường cảm thấy, Lan Lăng Vương đang liếc mắt nhìn mình.

Thì ra là, hắn vẫn còn chưa làm.

Cảm thấy được sự thất vọng trong mắt Lan Lăng Vương, Phương lão đột nhiên lo lắng. Lão cúi đầu, đang chuẩn bị hành lễ nhận tội, thì lúc này, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "Ta là Quận Vương, nên sẽ ở doanh trại lâu dài, sẽ ít khi trở về hai phủ đệ kia".

Nghe đến đó, Phương lão có chút hồ đồ, lão ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.

Lan Lăng Vương lại không nhìn lão, chỉ cất giọng ra lệnh: "Phương lão, ông cũng già rồi, từ nay về sau, hãy trông coi vương phủ ở Tấn Dương, an hưởng tuổi già thôi. Quản sự của hai phủ, ta sẽ phái người khác!"

Phương lão cầm tay thi lễ, nhỏ giọng nói: "Vâng."

Lan Lăng Vương nhìn về phía trước, suy nghĩ một hồi, lại khàn khàn nói: "Đem cả bà Dương đi theo nữa. Ông đi đến nhà kho cầm chút hoàng kim mời bà ta tới đây, hãy nói với bà ta mỗi ngày đến giảng cho ta một bài về nữ lang, tất cả mọi thứ."

"Học?". Phương lão liền cảm thấy bản thân hồ đồ rồi.

Lan Lăng Vương nhìn lão, khàn giọng nói: "Bà Dương xuất thân từ trong cung, thường dạy dỗ cho các nữ lang nhà quyền quý, với thế thái nhân tình, cũng vô cùng am hiểu. Trước khi gặp A Khởi, ta chưa từng chung đụng với bất kỳ phụ nhân nào, hiện tại, ngay lúc này ta liền hiểu rõ một chuyện.".

Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương do dự một chút, lại nói: "Còn nữa, ông hãyi tìm thêm hai bà lão tinh thông loại chuyện này tới dạy cho ta."

"Vâng."

Lần này Phương lão sảng khoái đáp nhanh, lão đã hiểu rõ, thời gian này đang phát tang Thái hậu, có rất nhiều việc Quận Vương không thể làm, ở trong phủ nghe giảng một chút cũng là chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, Phương lão không nhịn được lại hỏi: "Quận Vương, Trương cơ đâu? Tại sao không dẫn nàng trở lại."

Câu hỏi của lão vừa bật ra, Lan Lăng Vương liền cứng lại, rất lâu sau, hắn mới trầm mặc nói: "A Khởi nàng ấy sẽ không trở về nữa rồi......."

Chỉ mấy chữ đơn giản, lại chứa đầy tuyệt vọng, cô quạnh vô biên. Phương lão cả kinh, không khỏi thầm nghĩ: thật không trở lại sao? Nếu như Trương cơ không trở lại, thì Quận Vương làm thế nào? Hắn còn trẻ như vậy, cả đời này làm sao mà sống?