"Quận Vương."
Quản sự Phương Lão phái hộ vệ tới, vội vàng ngăn Lan Lăng Vương đang chạy về hướng cửa lại, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một hồi.
Nghe xong, Lan Lăng Vương cau mày lại.
"Quận Vương, ngài xem?"
Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau, hắn mới nói nhỏ: "A Vũ."
"Vâng"
"Ngươi nói, phụ nhân này quá mức thông tuệ, có phải khiến cho trượng phu bất dắc dĩ lắm không?"
Hộ vệ này ngẩn ngơ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Lan Lăng Vương híp hai mắt, nhìn những tia nắng mặt trời vàng rực đang chìm dần xuống đường chân trời, nói khẽ: "Nàng đoán được điểm mấu chốt của
ta, cứ thế mà từng bước lấn tới..." Trong lúc hộ vệ này còn đang ngu ngơ không hiểu, Lan Lăng Vương không nói nữa. Hắn cong môi, chậm rãi tạo ra dáng vẻ tươi cười.
Từ nhỏ hắn đã biết, đối với phụ nhân, không
thể quá mức nghiêm túc... Cái cảm giác vui buồn bị người khác nắm trong
tay này, rất đáng sợ, thật sự đáng sợ. Khi hắn còn nhỏ, mỗi ngày hắn đều nghĩ nếu như có thể nhìn thấy mẫu thân, có lẽ sẽ rất tốt? Mẫu thân của
hắn, cũng sẽ giống với những mẫu thân khác, từ ái ôn nhu, chăm sóc con
mình thật chu đáo? Vì sự mong chờ này mà vô số lần hắn đã ngồi trong bụi cây, ôm lấy đầu gối, nhìn về cánh cổng lớn rộng mở... Mỗi đêm khi đi
ngủ, hắn đều ôm cái áo ngủ hoa của nữ này, có lẽ do ôm quá nhiều, nên
khi hắn lớn, cái áo kia đã thủng hai lỗ lớn, hoa văn trên cổ áo cũng đã
phai màu. Hắn nghĩ, hắn nên ném nó, nhưng mà, mỗi khi vừa ném cái áo hoa này đi, lúc ngủ dậy, lại phát hiện nó đang nằm bên ngực mình.
Cái cảm giác này, thật sự rất đáng sợ, rất đáng sợ.
Đến khi gặp được người phụ nữ này, nhìn thấy thân phận hèn mọn và sự trẻ
trung non nớt nhưng về sau sẽ thành mỹ nhân tuyệt sắc của phụ nhân này,
hắn liền nghĩ, nếu cả đời này nhất định phải sớm chiều sống chung với
một phụ nữ, vậy thì cứ chọn nàng đi. Khuôn mặt xinh đẹp như thế, cũng
không đến mức làm hắn bẽ mặt, thông tuệ như vậy, cũng không tới mức
khiến hắn chán ghét, hèn mọn như vậy, sẽ không tham lam tới mức khiến
hắn không thể ngăn trở. Sau đó, hắn lại cưới nữ tử cùng hắn lớn lên từ
nhỏ kia làm thê, sinh hai đứa con, truyền thừa huyết mạch vương vị, sau
đó sẽ dẫn mỹ thiếp rong ruổi sa trường, vậy là thỏa mãn mong muốn của cả đời này.
Lúc bắt đầu, hết thảy đều rất thuận lợi. Mãi đến khi
hắn phát hiện mình dần cảm thấy thê tử mà mình tuyển chọn lúc trước thật nhàm chán, vô vị. Hắn sợ, hắn không muốn toàn bộ vui buồn của cả đời
hắn đều nắm trong tay một phụ nhân, không muốn hằng năm trôi qua, hắn
đều phải đứng mãi dưới một gốc cây, chờ đợi một người không thể xuất
hiện, hằng đêm đều phải ôm cái áo hoa này mới có thể chìm vào giấc
ngủ... Hắn tuyệt đối không cho phép. Cuộc đời này của hắn, nhất định
phải đi đúng theo con đường mà hắn đã vạch sẵn... Vậy mà lúc này đây,
hết thảy lại đang đi theo con dường mà nàng đã định ra, từng bước từng
bước. Mà hắn, lại như không muốn phản kháng...
Thấy Lan Lăng Vương xuất thần, chúng hộ vệ cũng không nhúc nhích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lan Lăng Vương đội mũ sa, ra lệnh cho hộ vệ A Vũ: "Đã biết, ngươi hồi phủ đi."
A Vũ ngẩn ra, hỏi: "Quận Vương, ngài không trở về phủ?"
Lan Lăng Vương hờ hững nói: "Ngươi về trước đi."
"Vâng."
Sau khi nhìn gã thái giám vào cung, đám người Thu công chúa liền chậm rãi đi về phiá Lan Lăng Vương phủ.
Nhìn đại môn vương phủ đang rộng mở, Thu công chúa cười hì hì nói: "A Du, trò náo nhiệt này, chúng ta nhất định phải xem."
Một quý nữ ở bên cạnh cười nói: "Đúng vậy, trò náo nhiệt này, không xem thì đáng tiếc lắm."
Các nàng chưa từng thấy cơ thiếp nào to gan lớn mật như thế, nàng ta thật
là cái gì cũng dám nói mà, các nàng muốn xem xem, sau khi Thái hậu biết
việc này sẽ có phản ứng gì, sau khi Lan Lăng Vương biết việc này lại sẽ
có phản ứng gì. Đoàn người chậm rãi tiến vào phủ Quận Vương.
Quản sự Phương lão vừa mới tiễn bước nội thị trong cung lại nghênh đón công
chúa tôn quý, không khỏi nháy mắt ra hiệu bảo hộ vệ A Vũ đi thêm một
chuyến, ông khom người, lễ phép dẫn Thu công chúa đi về phía chủ viện.
Trong chủ viện, Trương Khởi đang ngủ.
Nàng nằm trên sập trải da hổ, ngủ trong bụi hoa đào. Một cơn gió xuân thổi
tới, từng cánh hoa đào xoay tròn rồi rơi xuống, có cánh rơi trên mặt
nàng, có cánh rơi vào cổ nàng, trên bộ y phục màu đen lại càng có nhiều
cánh đào hơn nữa.
Trương Khởi ngủ rất say, mỗi khi có cánh hoa
đào rơi trên mặt, nàng lại "ngô, ngô" hai tiếng, phất tay gạt một cái,
còn chưa trúng cánh hoa thì đã mệt mỏi ngủ tiếp.
Mỹ nhân ngủ, quả là cảnh đẹp nhân gian.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, đám người Thu công chúa đờ ra.
Cảm giác xấu hổ, nhơ nhớp quen thuộc lại trào ra trong ngực, Thu công chúa
tức giận khẽ quát: "Thật có nhã hứng mà, ban ngày ban mặt, còn ngủ say
như vậy."
Nàng không nói thì thôi, lời vừa nói ra, chúng quý nữ
đồng thời nghĩ thầm: Vừa mới đuổi sứ giả của Thái hậu đi, vừa tránh được trừng phạt của Thái hậu, vừa nói dối như cuội, vậy mà giờ nàng ta lại
ngủ, còn ngủ say như vậy?
Đột nhiên các nàng thầm nghĩ: Nghe nói
những danh sĩ của Ngụy Tấn ở phương nam tuẫn lãng đa tài, từ trước đến
nay đều không màng sinh tử, tác phong phóng khoáng, không màng vinh hoa
sủng nhục... Chỉ một cô nương bình thường ở phương nam lại có thể phóng
khoáng như vậy, lại có thể khiến cho những thiên chi kiêu nữ chân chính
như các nàng đều trở nên lỗ mãng, thấp kém, trở nên buồn cười đến đáng
thương?
Đương nhiên, ý niệm này chỉ chợt lóe lên, chớp mắt, Trịnh Du nhẹ giọng nói: "Phương lão, Trương thị mệt mỏi, ông đừng gọi nàng,
chúng ta tự chơi ở trong này là được rồi." Nàng ta chỉ là một cơ thiếp,
có tư cách gì mà thay thể chủ nhân trong phủ để tiếp đãi các nàng cơ
chứ?
Nàng đã mở miệng, quản sự Phương lão cũng cúi đầu đáp: "Vâng".
Đúng lúc này, những tiếng xôn xao từ ngoài cửa vọng tới.
Một người hầu vội vàng chạy tới, bẩm báo với quản sự Phương lão: "Quản sự, có thánh chỉ đến."
Cái gì? Lại có chỉ?
Trong khi chúng nữ đồng loạt sáng ngời hai mắt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán
Phương lão: "Nhưng mà Quận Vương không có ở đây, nhanh đi kêu Quận Vương đến."
Thấy ông định đi, Thu công chúa vội nói: "Chúng ta cũng đi xem đi."
"Hì hì, đúng vậy, xem coi là hạ chỉ chuyện gì."
Chúng ta bảy miệng tám lời đáp lại, vừa nói, vừa hèn mọn nhìn về phía Trương
Khởi đang giãy giụa muốn tỉnh bên sập: Các nàng muốn xem xem, trước mặt
thánh chỉ, nàng ta còn có thể trấn tĩnh đến mức nào?
Nhìn thấy đoàn người đi đến, thái giám tới ban chỉ nói bằng giọng the thé: "Lan Lăng Quận Vương đâu?"
Phương lão bước lên trước đáp: "Công công, Quậng Vương nhà ta phụng chỉ ra ngoài, vẫn chưa hồi phủ."
"Trương thị đâu?"
Phương lão rùng mình, lập tức đáp: "Có ở đây, để tiểu nhận lập tức đi gọi nàng, lập tức đi gọi nàng."
"Không cần." Công công phất tay: "Chúng ta hầu Quận Vương là được rồi." Cố ý
nhắc tới Trương thị, nhưng không triệu kiến, việc này khiến cho đám
người Thu công chúa hai mặt nhìn nhau.
Thái giám này là cận thị tín nhiệm nhất bên người bệ hạ, luôn ở trong thư phòng, xưa nay Thu công chúa rất ít khi gặp được hắn.
Bởi vì địa vị khác nhau nên khi thái giám này nhìn Thu công chúa, ngay cả
mí mắt cũng không nâng một chút, hoàn toàn không có dáng vẻ khúm núm như thái giám truyền chỉ cho Thái hậu.
Mà khi Thu công chúa nhìn
thấy thái giám này, cũng thấy như bị xúc phạm. Nàng quay về phía sau,
thấp giọng nói: "Trương công công sao lại đến đây?"
"Công công này không bình thường sao?"
"Không phải không bình thường, mà chỉ khi hoàng huynh của ta có những mệnh lệnh quan trọng mới nhờ hắn nhắn dùm."
Thu công chúa vời nói ra câu này, Trịnh Du cau mày lại.
Trong sự chờ đợi từng giây từng phút của mọi người, sau nửa canh giờ, một
trận vó ngựa truyền đến. Chỉ chốc lát, Lan Lăng Vương phong trần mệt mỏi đi đến.
Tóc của hắn được buộc lên cao, khuôn mặt tuấn mỹ vô
song như bừng sáng, khiến mọi người lay động hồn phách... Trịnh Du vốn
cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi vừa thấy hắn đã thấy
chua xót lẫn lộn, hốc mắt chực đỏ lên.
Nàng vội cúi đầu.
Lan Lăng Vương cũng không nhìn nàng. Hắn bước đến, thi lễ thật sâu, cung kính nói: "Thần Cao Trường Cung tiếp chỉ."
Hắn vừa cúi người, Trương công công đã tiến lên đỡ lấy. Sau khi đỡ dậy,
Trương công công cười đến mức mặt mày đều cong: "Quận Vương gia đa lễ
làm gì?"
Hắn nâng thánh chỉ lên, cung kính đưa cho Lan Lăng Vương, cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng Quận Vương, chúc mừng Quận Vương."
Cái gì?
Đám người Thu công chúa trừng lớn mắt, không dám tin, nghi hoặc nhìn chằm chằm Trương công công.
Trương công công đứng trước mặt Lan Lăng Vương, chẳng những tươi cười rạng rỡ, tuyệt không có dáng vẻ thừa nước đục thả câu, hắn cười hì hì nói: "Thái hậu nói, Quận Vương gia là một trung thần, bệ hạ cũng nói, Quận Vương
gia có thể dùng. Nếu không sao Hắc Giáp Vệ và một nghìn tư quân mà Quận
Vương từng thống lĩnh lại giao đến tay Quận Vương chứ..."
Trương
công công còn chưa nói hết, Trịnh Du đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin
trừng mắt nhìn Trương công công, còn đám người Thu công chúa lại càng
kinh ngạc đến mức thét chói tai, thậm chí có người còn không để ý đến
hoàn cảnh, đứng lên chất vấn.
Giữa những tiếng huyên náo, mí mắt của Trương công công cũng không thèm nâng lên một chút, giơ tay đưa lại Hổ phù cho Lan Lăng Vương, Trương công công vỗ vai hắn, cảm thán nói:
"Quận Vương thật may mắn..."
Nói tới đây, hắn không để ý đến nhịp tim đang đập loạn của Lan Lăng Vương, vung tay lên, cười dẫn mọi người
rời khỏi Lan Lăng Vương phủ.
Mãi đến khi Trương công công ra khỏi đại môn, chúng quý nữ vẫn đang kinh ngạc.
Lần này các nàng đến là để xem náo nhiệt.
Nhưng mà, đối tượng nên bị trừng phạt mà các nàng muốn thì thì vẫn đang mộng
đẹp say sưa... Lan Lăng Vương hẳn phải giận tím mặt thì lại vui mừng
tiếp chỉ. Ngay khi chúng nữ còn đang ngây ngốc thì Lan Lăng Vương đã đi
đến chỗ nhân mã và tư quân của mình, cất kỹ Hổ Phù vào hòm rồi ngẩng đầu nhìn các nàng.
Lan Lăng Vương liếc nhìn chúng nữ một cái, hai
tay chắp lại sau lưng, hờ hững nói: "Chư vị nữ lang nếu không còn chuyện gì, có thể trở về."
Đúng là không cho chút mặt mũi nào.
Thu công chúa và những quý nữ kia nào từng bị đối xử lạnh nhạt thế chứ?
Ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng Lan Lăng Vương đã vung tay áo lên, tự
mình rời đi.
Tức thời, chúng nữ đứng cứng ngắc một lúc lâu, hồi lâu sau, Lý Ánh mới yếu ớt nói: "Hình như hắn tức giận."
Thu công chúa cười lạnh nói: "Trong lòng trong mắt hắn chỉ có kẻ tiện nhân kia, đương nhiên sẽ trách chúng ta."
Lời này vừa ra, Trịnh Du đã nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi." Thu công chúa còn
chưa phản ứng kịp, nàng đứng tại chỗ kêu lên: "Nhưng mà, ý chỉ vừa rồi
là sao chứ?"
"Cái gì mà sao chứ? Đương nhiên là chúng ta đã đoán
sai tâm ý của Thái hậu và bệ hạ" Rõ ràng là câu nói ẩn chứa vẻ châm chọc và tức giận, nhưng qua miệng Trịnh Du lại trở nên yếu ớt, ôn nhu, khiến cho người ta không thể căm tức mà còn sinh lòng áy náy.
Thu
công chú ngẩn ngơ, thì thào nói: "Ý ngươi là, chúng ta đoán sai rồi hả?
Sao có thể chứ? Tiện nhân kia tự chủ trương, kháng chỉ không tuân, cả
gan làm loạn, hồ ngôn loạn ngữ, chẳng những không ai trách tội, còn
khiến hệ hạ sửa lại tâm ý, trả lại quyền lợi cho Trường Cung?"
Nàng không biết, người không hiểu không chỉ có nàng, mà Trịnh Du cũng không
hiểu. Thời gian này nàng bôn ba hành tẩu nên nàng hiểu rõ, muốn giành
lại quyền lợi cho Lan Lăng Vương là chuyện khó đến mức nào, nàng từng
định, đợi sau khi mình và Lan Lăng Vương thành hôn, lại mượn thế lực nhà mẹ đẻ, dùng một năm hai năm nhất định có thể thành công. Cái gì nàng
cũng đã nghĩ hết rồi, chỉ thật không ngờ, phụ nhân ti tiện như đồ chơi
kia, chỉ bâng quơ nói mấy câu đã thành công rồi?
Mãi cho đến khi
bị dắt ra khỏi Lan Lăng Vương phủ, Thu công chúa vẫn còn thì thào tự
nói. Mà những quý nữ khác, cũng đều cúi đầu, càng nghĩ, sắc mặt lại càng khó coi...